Kẻ Kế Thừa Vũ Trụ

Chương 12: Tiến vào đế đô

Sakura1255

09/01/2015

Chỉ mất gần chín ngày, bọn Takuto đã đến thành phố Sandra, đế đô của nước cộng hòa. Đây là một trong bảy thành phố lớn nhất của đại lục nhân tộc ở thế giới này và nơi đây cũng là nơi diễn ra nhiều hoạt động buôn bán giao thương hàng hóa trên khắp đại lục. Nhất là các hoạt động đấu giá, có rất nhiều hàng hóa quý hiếm trên khắp đại lục được đưa đến đây để đấu giá, thậm chí cả nhiều dược thảo quý hiếm cũng có xuất hiện.

Tại trạm dừng xe ngựa, Takuto lẻn ra ngoài khi thấy không có người phát hiện. Cậu ngẩng đầu nhìn thành lũy to lớn ở trước mặt, trên cổng thành có ba chữ “Thành Sandra” lớn viết trên đó rất có phong cách quý tộc lắm tiền xa hoa. Chỉ mới là cổng thành thôi mà đã thấy sự xa xỉ ngập tràn thế này khiến Takuto không khỏi hâm mộ. Đứng trước cửa thành là hai tên gác cổng, Takuto dựa vào cảm nhận mà đoán hắn cũng ngang võ giả cấp sáu đang thu tiền, cậu bây giờ hoàn toàn dễ dàng đánh bị chúng bởi sau khi luyện tâm cậu cũng có chút tiến bộ ngang với võ giả cấp bảy rồi.

Hai tên đó đứng thu tiền vào cổng của những người muốn đi vào, vì Takuto đã lén xuống xe trước và cô tiểu thư hẹn là mốt sẽ đưa Vạn Niên Thanh Diệp cho cậu. Và bây giờ, cậu đang bị chứng bệnh mà ý học hiện giờ cũng bó tay đó là viêm màng túi nên không có tiền vào nhưng cậu cũng chẳng chịu thua và vận phong năng lượng vào chân phóng qua hai tên bảo vệ. Cậu đang có chúc phúc nên hoàn toàn không bị phát hiện chút nào đã có mặt trong thành. Bỗng nhiên cậu nghe tiếng quát tháo.

- Con bé khốn khiếp đứng lại cho tao

Quay ra nhìn thì cậu, thấy một tên cao to đang đuổi theo một cô bé khoảng mười tuổi, trên tay cô bé đang cầm một túi vải dường như là túi đựng tiền, cậu nghĩ cô bé kia đã móc túi của tên cao đó khiến hắn đuổi theo và căn cứ theo năng lượng cô bé phát ra Takuto nghĩ cô bé này phải bị bỏ đói lâu lắm rồi. Takuto ngạc nhiên tự hỏi, tại một nơi sầm uất thế này sao lại có người bị bỏ đói nhỉ.

Có vẻ vì đói quá, nên cô bé đã gục ngã trên đường, vẻ mặt sợ hãi người cao to đang đến gần:

- Đồ tạp chủng, ta phải giết ngươi.

Tên cao to rút thanh dao đeo trên hông ra và đâm thẳng vào ngực cô gái đang nhắm mắt chờ chết trong sợ hãi. Nhưng hôm nay không phải là ngày chết của cô bé, con dao tên cao to đang đâm tới thì đột nhiên dừng lại không phải nói là bị giữ lại thì chính xác hơn. Tên cao to ngạc nhiên quay lại thì thấy một thanh niên khoảng mười sáu tuổi đang giữ chặt tay hắn khiến hắn không cử động được. Hắn gào lên:

- Buông tao ra thằng nhãi, không tao giết mày bây giờ.

Nói xong hắn vạn lực định thoát khỏi sự khống chế nhưng một võ giả mới cấp ba như hắn thì làm sao có thể làm được. Thanh niên trẻ đó là Takuto đang khống chế hắn và bảo:

- Chỉ cần cô bé trả tiền cho ông là được mà đâu cần phải giết người như thế.

Sau đó Takuto quay sang cô bé đang ngồi dưới đất dịu dàng nói:

- Ăn cắp là không tốt đâu, trả lại túi tiền cho ông ấy nào.

Cô bé nghe vậy mặc dù sợ hãi vì người này dễ dàng khống chế kẻ cao to đáng sợ kia chắc chắn mình không chạy được nhưng cô bé vẫn run rẩy ôm khư khư túi tiền sau đó nói trong nước mắt:

- Không… Nếu… Nếu… Không nang được tiền về… Em gái em sẽ bị giết mất. Không… Kể cả không bị giết thì cũng bị chết đói thôi đã gần mười ngày em ấy đã không ăn gì rồi.

Takuto nghe vậy sầm mặt. Cậu không ngờ nơi náo nhiệt giàu có nhất đại lục mà lại có chuyện như vậy. Cậu đã hình dung ra được câu chuyện là hai chị em này bị một tên nào đó bắt đi ăn trộm và đem tiền về cho hắn sau đó mới được ăn cơm còn không thì nhịn đói, mặc dù trong thế giới thực cậu đã nghe nhiều chuyện như vậy nhưng đây là lần đầu tiên chứng kiến cậu mỉm cười và dịu dàng nói với cô bé:

- Hãy trả lại cho ông ta tiền đi, anh sẽ giúp em và em gái của em.

Không hiểu sao ánh mắt dịu dàng của Takuto khiến cô bé rất yên tâm dường như có một sự tin tưởng vô hình nào đó, cô bé cảm thấy nam tử trước mặt mình sẽ không bỏ mặc mình và em gái như ba mẹ của mình trước đây. Cô bé run rẩy đưa túi tiền cho Takuto và cậu đã trả lại cho tên cao to nhưng tên đó kiểm tra lại gào lên.

- Thiếu mất tao hai đồng bạc rồi, mày có trả không đồ tạp chủng!

Cô bé ngồi trên đất run lên cầm cập nhưng cũng lên tiếng phản bác:

- Tôi không hề lấy của ông cái gì cả, khi bị ông đuổi tôi có thời gian giấu tiền đi sao.

Tên đó tỏ vẻ không quan tâm nói:

- Hừ! Mày chuyền động bọn lúc nào sao tao biết được, hay cũng có thể thằng nhóc này là đồng bọn của mày không chừng.



Nghe vậy Takuto bắt đầu thấy tức giận cậu liếc mắt qua tên cao to trong mắt đầy hàn khí vô tình tỏa ra sát khí lạnh lẽo. Takuto từng một chiêu giết bao nhiêu người và chưa kể khi luyện tâm cậu cũng đã giết không ít trong ảo cảnh nên sát khí của cậu bây giờ vô thức tỏa ra ngoài khiến tên cao to rét lạnh, Takuto nói:

- Có giỏi nói lại lần nữa, ta không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nếu cô ấy đã trả lại tiền rồi thì ngươi hãy cút đi, đừng mong ta nộp thêm cái gì nữa, nếu có chỉ có hai nắm đấm của ta thôi, thích ăn ta cho ngươi hoàn toàn miễn phí.

Teo cao to nuốt nước bọt, tính ra tay thì thấy thân thể mình không cử động được chút nào, sát khí lạnh lẽo đã khiến cho hắn run bần bật từng hồi, sau một lúc Takuto bỏ đi với cô bé thì hắn mới cử động được.

Bây giờ, cô bé đang đi với Takuto đến chỗ của mình. Cả hai người đi đến một khu vực mà Takuto không tin nó là nơi thuộc đế đô giàu có này phải nói đó là khu phố ổ chuột mới chuẩn xác bởi vì ở đây trần ngập những mái nhà nhỏ lụp xụp tàn tạ nối tiếp nhau, thậm chí không bằng nhà dân thường ở nông thôn nữa. Cô bé thấy vẻ mặt đầy ngạc nhiên thắc mắc của Takuto nói:

- Có phải anh nghĩ đế đô sầm uất tại sao lại có nơi như thế này đúng không. Mặc dù nó sầm uất thật, nhưng sự phân chia giàu nghèo ở đây là thiên đàng địa ngục. Mọi người ở đây đều là những người nuôi tư tưởng vô đế đô đổi đời nhưng lại bị nơi này đào thải tập trung trong khu này, trong suy nghĩ của người có tiền ở đế đô, khu này là khu dành cho súc vật chứ không phải là người, chuyện bọn họ vào đây để giết người ở đây cho vui hoàn toàn là bình thường, người ở đế đô cho dù thấy một người ở đây bị đem ra đường công khai hành hạ cho đến chết cũng là bình thường. Không ai ở đây có quyền lên tiếng cả. Thậm chí trước đây có một thanh niên đã tự bán mình để làm bao cát tập luyện cho mấy công tử nhà giàu chỉ để kiếm một số tiền chôn mình mà thôi, nhưng tên nhà giàu đó sau khi đánh chết cậu ta trong tập luyện không những không đem chôn cất tử tế mà lại cắt xác ra từng khúc rồi quăng xuống sông cho cá ăn. Thật quá mức ác ôn tàn nhẫn

Cô bé nói vừa nhớ lại những kỷ niệm của hai chị em đã trải qua mà khóe mặt lại nhỏ lệ. Hai cô bé này đã bị bỏ rơi khi mới bốn tuổi và phải ăn xin để sống qua ngày, sau đó một tên đàn ông đã đưa hai cô bé về đã dạy cho bọn họ cách ăn trộm sau đó sai họ ăn trộm măng về cho hắn đi đánh bạc. Đó là bắt đầu của địa ngục trần gian, ngày nào trộm được nhiều thì thôi chứ nếu không trộm được hoặc ít không đủ cho hắn chơi bạc thì hắn không những đánh mà còn bị bỏ đói. Hai chị em phải kiên cường lắm mới sống cho tới bây giờ.

Takuto cũng phát hiện ra điều đó, mặc dù long cậu đầy nổi lửa nhưng vẫn bước đi theo, cậu không để ý nắm tay cậu đã bóp rất chặt. Đi thêm một lúc cậu đã đến một căn nhà lụp xụp hoang tàn có vẻ sẽ đổ bất cứ lúc nào. Khi đến gần thì cậu nghe rất rõ ràng tiếng khóc kêu la của một cô gái, con bé đang đứng bên cạnh cậu thì run lên nói:

- Đó là giọng em gái của em, nó lại bị hành hạ nữa rồi, lần này nó sẽ chết mất.

Takuto nghe vậy cậu nhanh chóng bước vào ngôi nhà đổ nát đó và đập vao mắt cậu là một cô bé ăn mặc rách rưới, đang ngồi co quắp trong góc tường và một người đàn ông đang cầm trên tay một chiếc roi đang không ngừng đánh đập cô bé. Khi bước tới gần Takuto nhận ra cô bé này giống cô bé đang với mình như đúc có vẻ như họ là chị em sinh đôi, đặt biệt đôi mắt màu lam sáng long lanh như hai viên ngọc của biển khơi khiến Takuto thấy xao động. Và hiện tại cô bé đang run lên từng hồi vì từng trận đòn trút lên thân hình nhỏ bé kia. Thấy vậy lửa giận của Takuto càng bốc lên cao cậu quát lên:

- Dừng tay lại tên khốn khiếp.

Người đàn ông nghe thấy tiếng quát của Takuto quay lại thì thấy một thanh niên chỉ khoảng mười sáu tuổi thì cười một cách man rợ.

- Mày là ai mà bảo tao ngừng tay, mà tao không ngừng đấy mày làm gì nhau?

Tên này thấy Takuto ăn mặc tầm thường nên nghĩ đây là người mới của khu này nên không coi cậu ra gì còn lớn tiếng châm chọc, nhưng hôm nay hắn đã phạm sai lầm nhất trong cuộc đời của hắn, khi hắn vừa nói xong một tia sét bắn từ tay Takuto khiến cho bức vách đằng sau bị lủng một lỗ to tướng.

- Lôi… Lôi hệ ma pháp sư

Hắn ta nhìn thấy những tia chớp trên tay của Takuto mà lòng phát lạnh. Ở thế giới này, địa vị của ma pháp sư vô cùng cao, nếu người thường mà dám đắc tội với một ma pháp sư cho dù là cấp thấp sẽ bị giết mà không cần phải hỏi và sẽ không ai ra mặt lấy lại công bằng cho ngươi cả, huống chi đây lại là lôi hệ hiếm có nữa chứ. Nếu người thanh niên này mà giết hắn sẽ không ai dám lên tiếng truy cứu gì cả. Hắn ta run rẩy quỳ xuống mà cầu xin

- Xin…..xin lỗi….ma….ma pháp sư tiên sinh, tôi có mắt như mù mới dám mạo phạm ngài.

Hắn đang quý cầu xin và hối hận đến cực điểm là tại sao mình chọc ai không chọc lại chọc nhầm vào ma pháp sư cơ chứ, hắn vừa cầu xin mà hai hàm răng cứ đập vào nhau cầm cập sau đó bắt đầu tát vào mặt mình liên tục hơn mười cái rồi tiếp tục cầu xin. Thấy vậy Takuto cũng không chấp nhất với hắn quay sang cô bé đang run rẩy ở dưới đất và dùng Dung Kỹ chữa lành vết thương.

Dung Kỹ bá đạo thì không cần hỏi, chỉ một khắc tất cả các vết thương của cô bé đã hoàn toàn khỏi, cô bé ngước mắt lên thì thấy chị mình lao vào lòng mình khóc lóc vui mừng không xiết được. Takuto quay sang cô bé này nói:

- Các em không sao rồi, từ nay anh sẽ lo cho hai em đầy đủ

Hai cô bé cảm động rơi nước mắt, cảm ơn số phận vì đã cho gặp ân nhân lớn nhất cuộc đời này và cả hai cúng khóc nức nở như để giải tỏa hết nỗi đau khổ từ trước tới giờ. Takuto quay sang tên đàn ông và nói:

- Ta mang hai cô bé này đi ngươi không ý kiến gì chứ, nếu có ý kiến thì tốt nhất nên đến địa ngục mà ý kiến.

Tên kia nghe vậy chợt hiểu và chuồn đi lập tức. Takuto đang tính cách xắp xếp cho hai cô bé này thế nào thì cậu nghe giọng Quản Lý vang lên:



- Không ngờ thật, ở đây lại có thể gặp Băng Linh thể chất và Hỏa Linh thể chất đấy

Takuto nghe vậy ngạc nhiên và nghe Quản Lý nói tiếp:

- Ma pháp sư là những người mà cơ thể có tố chất ma pháp cao ở phương diện nào đó ví dụ như lôi hệ, băng hệ… Tuy là vậy, các tố chất đó được chia thành nhiều cấp bậc bao gồm: Cấp thấp, bình thường cấp, thiên tài cấp, siêu việt cấp và tố linh cấp. Đặt biệt là tố tinh cấp, là cấp bậc mà người đó chỉ có thể học và sử dụng một và chỉ một nguyên tố thiên phú nhưng sức phát triển của nó chỉ dùng hai chữ cực cao để hình dung thậm chí vượt xa siêu việt cấp và nhất là loại thể chất này không có bình cảnh.

Quản Lý dừng một chút rồi nói tiếp:

- Cao thủ thông thường muốn tiến giai cần phải mất một thời gian tu luyện và khi họ thấy chạm tới bình cảnh thì cần rất nhiều đan dược để đột phá bình cảnh để tiến gia nhưng hai loại thể chất này thì không cho nên họ mất rất ít thời gian để để tu luyện, mà ngươi biết rồi khi tu luyện mà bản thân mình nhanh hơn người khác mấy năm hoặc mười mấy năm thì là lợi thế như thế nào và điều đáng sợ nhất là, cao thủ thiên cấp thế giới này cần phải có Thiên Nguyên Linh Khí để thoát xác thành thần nhưng loại thể chất này thì không hay nói cách khác hai chị em đứng trước mặt ngươi trong tương lai sẽ là hai nữ thần cao cao tại thượng ở thế giới này đó, cô chị là băng, còn cô em là hỏa.

Nghe vậy Takuto kinh ngạc không ngờ lại có chuyện này xem ra đế đô đã bỏ sót hai cực phẩm thiên tài rồi đây nhưng sau đó cậu nói với Quản Lý:

- Tại sao hai thiên phú cực cao như vậy mà không ai phát hiện thế nhỉ, đế đô cũng có nhiều ma pháp sư cấp cao lắm mà?

- Bởi đó là thế giới này không tồn tại nhận thức về tố linh thể chất mặc dù nó tồn tại với bọn họ từ rất lâu rồi đơn giản là vì tố linh thể chất phải cần có sự kích hoạt bằng năng lượng nguyên tố tương ứng với họ rất mãnh liệt và sức mạnh đó phải cực kỳ thuần khiết mà ngươi biết rồi đấy năng lượng thuần khiết đâu dễ tìm nên tố linh thể chất cũng chỉ là viên ngọc mãi không được mài dũa mà thôi.

Takuto nghe vậy dường như nhớ đến một cái gì đó hỏi:

- Này Quản Lý, tôi nhớ ông nói năng lượng khi dùng Dung Kỹ cực kỳ tinh thuần đúng không. Nếu thế thì tại sao không giúp hai cô bé này kích hoạt tiềm lực rồi đưa đến học viện pháp thuật.

- Ha… Ha… Ha. Tư tưởng lớn gặp nhau, đó cũng chính là ý định của ta sắp bảo cậu thực hiện đó, nếu không sẽ lãng phí mất hai nữ thần trong tương lai rồi, nhưng bây giờ cái quan trọng là kiếm ít tiền cái đã, cậu định để mình bị chứng viêm màng túi đến chừng nào đây?

Nghe nhắc đến tiền bạc, Takuto bỗng sực nhớ ra minh không có một đồng nào trong túi và cậu cũng chưa có nghĩ ra cách nào để kiếm tiền nên là khá ủ rũ cậu quay sang hai cô bé và nói rằng:

- Em có biết có cách nào kiếm được tiền hay không, anh trên đường tới đây vì chi tiêu quá độ nên đã xài hết rồi.

Hai cô bé mở to mắt ngạc nhiên, trong nhận thức của họ ma pháp sư phải là người tuy không đến mức tiền xài không hết nhưng cũng sẽ không túng thiếu đến nỗi không có tiền nhưng cũng nói:

- Ở khu này ngoài việc đi lang thang tìm việc tạm bợ phụ giúp người khác để có chút cơm để ăn qua ngày thì không có cách kiếm tiền nữa, nhưng nếu anh tự tin thì anh có thể đăng ký làm bao cát cho mấy công tử nhà giàu tập luyện nhưng anh là ma pháp sư thì không thể có cơ thể cứng rắn đúng không, em khuyên anh nên đi đầu quân cho ma pháp sư công hội thì hơn.

Ma pháp sư công hội là chính là trụ sở tập trung phần lớn các ma pháp sư của quốc gia. Ở đó các ma pháp sư tùy theo cấp bậc mà có đãi ngộ khác nhau, nhưng thu nhập của ma pháp sư cấp thấp cũng đã bằng ba bốn lần thu nhập của người dân thông thường rồi thế nên ở đây mới có câu “Nhà có pháp sư, nhà được no ấm”.

Các pháp sư cũng có thể nâng đãi ngộ của mình bằng cách nghiên cứu hoặc sáng tạo các vật phẩm ma pháp sau cống hiến cho công hội để được đãi ngộ tốt hơn hoặc có thể đi tầm bảo sau đó nộp một số nguyên liệu quý hiếm thì cũng có có điểm cống hiến cho công hội. Đó không nghi ngờ là phương pháp tốt cho Takuto nhưng cậu không muốn bị ràng buộc trong thế giới này quá nhiều nên đã không làm như vậy. Đột nhiêu cậu sực nhớ đến sàn đấu giá của đế đô thì nghĩ ra một cách và để chắc chắn cậu hỏi Quản Lý:

- Này Quản Lý, ông nói Dung Kỹ có thể sử dụng năng lượng cho mọi mục đích đúng không, thế thì cái thứ năng lượng mà ông gọi là năng lượng xung kích cực mạnh chuyên để phá rồi lập có thể đưa ra ngoài cơ thể và ngưng tụ thành đan dược được không?

Quản Lý nghe cậu nói vậy cười phá lên:

- Cậu phát hiện sớm hơn ta tưởng đó, đúng là người luyện Dung Kỹ mà không sử dụng phương pháp này để kiếm tiền thì hơi bị ngu vì khi tu luyện ai cũng muốn mình có được nguồn năng lượng không những mạnh mà còn tinh thuần nữa chính vì thế dùng Dung Kỹ tạo ra một viên đan dược mang năng lượng tinh thuần là chiêu bài kiếm tiền cực lẹ còn gì nhưng quá trình ngưng tụ không dễ đâu chưa kẻ nếu cậu luyện ở đây năng lượng sẽ hấp dẫn cường giả đến cho nên việc này khoan đi mà hãy đi làm bao cát cho người ta đấm nhằm tăng cường cơ thể đi.

Khi nghe mình phải đi làm bao cát cho người ta đấm Takuto cũng hơi nản nhưng vì luyện tập nên cậu ta cũng không từ chối với lại còn phải nhanh chóng kiếm ít tiền chăm sóc cho hai cô bé này chứ nếu để như vậy mặc dù Dung Kỹ có thể cung cấp năng lượng nhưng như vậy cũng không hay. Cậu quay sang nói với hai cô bé:

- Em chỉ anh nơi đăng ký làm bao cát đi, anh đến đăng ký lấy ít tiền cho bọn em ăn một bữa ra trò nhé

Hai cô bé tuy thấy lo lắng cho Takuto nhưng không hiểu sao hai cô rất tin tưởng người đứng trước mặt này nên cô cũng dẫn cậu đến nơi đăng ký.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Kẻ Kế Thừa Vũ Trụ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook