Kế Thê

Chương 10: Bà tức

Hồ Thiên Bát Nguyệt

06/12/2016

Edit: Trương Phi Yên

Chuyện thứ nhất Hàn thị làm khi trở về phủ, đó là mắng cho An Viễn hầu một trận.

Thường Cảnh Sơn đối mặt với lão nương của mình, ngay cả một chữ dư thừa cũng không dám nói, sợ chọc giận đến Lão thái thái thì bà sẽ mắng lớn hơn nữa.

Mắng nhi tử xong, Hàn thị lại nhịn không được kể lể với con dâu.

"Lúc trước khi ngươi định cửa thân gia này, không có cẩn thận hỏi thăm tình hình Phương gia hay sao? Nếu sớm biết trước, Lão thái thái Phương gia là người như vậy, lúc ấy sẽ không đem Nhuận Chi hứa gả cho bọn hắn."

Tiểu Hàn thị chỉ có thể vừa liên tục nhận sai, lại vừa lấy lòng, nói:

"Con dâu sai rồi, vẫn là Lão thái thái ngài thật tinh mắt. Bây giờ, Nhuận Chi đã hòa ly xong, sau này khi tái giá, không thể thiếu sự giúp đỡ của Lão thái thái giúp nó chọn người."

Hàn thị khẽ hừ một tiếng: "Còn chọn người, lúc đầu khi xuất giá là nó chọn người, bây giờ muốn gả lần nữa, còn có thể để nó chọn sao?"

Tiểu Hàn thị nghe xong lời này, trong lòng tự nhiên là càng oán hận Phương gia.

"Được rồi."

Hàn thị dò xét tiểu Hàn thị một chút, liền biết trong lòng nàng suy nghĩ cái gì, nghiêm túc nói:

"Cũng đã hòa ly với Phương gia, sau này, hai nhà Thường, Phương đã không còn là thân gia, tự nhiên cũng sẽ không cùng nhau lui tới. Lần này mặc dù chặt đứt quan hệ thân gia, cũng không cần vì vậy mà kết thù. Ai biết, sau này tiểu tử Phương gia kia còn có thể có đại tiền đồ gì hay không?"

Mặc dù, trong lòng tiểu Hàn thị không cho là đúng, nhưng mà bà tốt xấu gì cũng còn có đứa con rể là vương gia, nếu như có được đại tiền đồ thì có thể lớn hơn con rể lớn hay sao? Nhưng trên mặt vẫn cung kính chấp nhận.

Tự bản thân Hàn thị đối với đứa con dâu này vẫn hiểu biết được chút ít, cũng không nói ra với nàng, dừng một chút mới hỏi tiểu Hàn thị:

"Ta nghe hạ nhân nói, chuyện hòa ly này, là do Nhuận Chi ở trước mặt ngươi nhắc đến, ngươi mới vì nàng làm chủ. Bây giờ Nhuận Chi trở về, tâm tình của nó như thế nào?"

Nói đến chuyện này, tiểu Hàn thị không khỏi nở nụ cười: "Trước kia, tính tình đứa nhỏ này có chút nhút nhát lại sợ sệt mọi chuyện, không nghĩ tới hôm nay nó lại có thể nghĩ thông chuyện này, ngược lại cũng quyết tuyệt."

"Nghe ý tứ này của ngươi, nó là không có chút lưu luyến nào với Phương gia?" Lão thái thái hơi nhíu mi: "Mặc dù, ta chưa thấy tiểu tử Phương gia kia được mấy lần, nhưng ánh mắt này của ta lại có thể nhìn ra được, tâm ý của nó đối với tiểu tử Phương gia kia, chính là thật tình."

"Là thật tình thì sao chứ? Ai bảo nam nhân kia không biết quý trọng nàng, khiến cho nàng chết tâm." Tiểu Hàn thị than nhẹ một tiếng: "Một khi nữ nhân đã chết tâm, khi đã hạ quyết định, chính là không kéo trở lại được. Con thấy trong chuyện này, Nhuận Chi đúng là rất kiên cường."

Lão thái thái cười một tiếng: "Đúng vậy, cô nương Thường gia ta có cốt khí."

Tiểu Hàn thị đối xử với con thứ xuất là luôn rộng lượng, nghe thấy Lão thái thái tán thưởng Thường Nhuận Chi, vội vàng cười nói: "Có thể được Lão thái thái tán thưởng, là phúc khí của nàng."



Hàn thị nghe xong lời này rất hưởng thụ, lại hàn huyên cùng tiểu Hàn thị một lát mới để bà lui xuống, nghĩ muốn tìm Thường Nhuận Chi qua hỏi vài chuyện.

Lão thái thái đã trở về phủ, nàng là cô nương duy nhất đợi ở trong phủ, Thường Nhuận Chi không thể không đi theo tiểu Hàn thị đến trước mặt Lão thái thái thỉnh an, biểu thị hiếu đạo.

Cho nên, ngày thứ hai Thường Nhuận Chi liền gặp được Lão thái thái chính là vị có ánh mắt thật tốt này.

Bây giờ, dù Lão thái thái đã trải qua bao năm, nhưng nhìn tinh thần vẫn tốt vô cùng, do bảo dưỡng thoả đáng, nhìn bất quá chỉ khoảng bốn mươi mấy tuổi.

Nhưng trong ánh mắt, thần thái chính là đã lừa không biết bao nhiêu người. Khôn khéo cơ trí, thấy rõ thế sự Thường Nhuận Chi cũng không dám dối diện với ánh mắt của bà.

Tiểu Hàn thị mang theo Thường Nhuận Chi đi thỉnh an Lão thái thái, Lão thái thái kêu khởi, hai mẹ con phụng dưỡng Lão thái thái dùng đồ ăn sáng.

Cơm nước xong xuôi, Lão thái thái hỏi tiểu Hàn thị chút chuyện trước, rồi sau đó mới dời lực chú ý đến trên người Thường Nhuận Chi.

Dù sao nguyên chủ triền miên trên giường bệnh hơn một hai năm, thân thể rất là hao gầy, vừa nhìn qua chính là tư thái liễu yếu phất phơ trong gió.

Tuy rằng, có vẻ mảnh mai điềm đạm đáng yêu, nhưng ở trong mắt của Lão thái thái, lại rất không vui.

"Đã trở về nhà mẹ đẻ, thì hãy điều chỉnh tâm tình cho tốt, mỗi bữa ăn nhớ ăn nhiều một chút. Xem thân thể này của ngươi, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay."

Trong tay Lão thái thái cầm bình nước nóng, vừa cẩn thận đánh giá vẻ mặt Thường Nhuận Chi, mới vừa lòng nói: "Khí sắc ngược lại còn tốt đi."

Thường Nhuận Chi vội cúi người xác nhận, ngại ngùng nói: "Tạ Lão thái thái quan tâm."

Hàn thị ừ một tiếng, cho Thường Nhuận Chi đi xuống, cuối cùng còn bồi thêm một câu: "Nhớ ăn nhiều một chút."

Nhìn theo Thường Nhuận Chi cho đến khi nàng lui ra khỏi phòng, tiểu Hàn thị nửa làm nũng nửa vui đùa nói: "Lão thái thái tội gì nói nhiều một câu này, giống như con dâu không cho Nhuận Chi cơm ăn vậy."

"Còn cần ngươi đến dạy dỗ ta." Lão thái thái giận dữ trừng bà một cái, tại đây, trước mặt chất nữ thêm con dâu cũng nên để bà có mấy phân đánh giá: "So sánh với ngươi, ta chính là càng vui mừng cho ngươi, thân thể tròn tròn mập mạp, nhìn thật vui mừng."

Tiểu Hàn thị không thuận theo kéo vạt áo Lão thái thái, hai bà tức nói giỡn một lát, Lão thái thái mới nghiêm mặt nói:

"Cuối năm nay, Bằng nhi sẽ đón dâu. Cưới dâu cả vẫn nên thận trọng một chút. Chuyện của Nhuận Chi ngươi nên để thêm vài ngày nữa, mấy ngày này liền chú ý chuyện của Bằng nhi đi. Còn Nhuận Chi... nó vừa mới hòa ly, cũng không tốt nói đến chuyện nhân gia, ta sẽ hỗ trợ để ý tìm người giúp nó."

Bằng nhi trong miệng Lão thái thái là đích trưởng tử Thường Bằng của An Viễn hầu, năm nay mười chín, năm kia khi hắn mười sáu tuổi Lão thái thái giúp hắn làm chủ, chọn thứ nữ nhị phòng Triệu Thanh Dao của phủ An Quốc Công làm thê. Lục lễ đã cử hành xong, giờ chỉ còn việc đón dâu nữa là ổn thỏa, đến lúc đó chỉ cầm đến cửa đón dâu.

Đối với hôn sự của trưởng tử, tiểu Hàn thị tự nhiên cũng là thập phần coi trọng.



Tuy rằng, phủ An Viễn hầu phủ đã muốn bắt đầu xếp hàng chờ tập tước, nhưng dù sao Thường Cảnh Sơn vẫn còn tại thế, theo hắn thấy, chỉ cần phủ An Viễn hầu không lên tử, Nguyên Vũ đế cũng không thể làm khó, ít nhất thanh danh của phủ An Viễn hầu còn có thể dài hơn hai mươi năm.

Chờ khi đích trưởng tử Thường Bằng tập tước, tuy là hàng chờ, nhưng đến cùng trên người vẫn có tước vị. Đến lúc đó, vẫn cần đương gia phu nhân đến chống đỡ toàn bộ Thường gia.

Nghĩ vậy, Lão thái thái không khỏi thở dài.

"Khi khai quốc có tứ công thất hầu, bây giờ chỉ còn lại có tam công tứ hầu. Hiện tại, Thường gia chúng ta theo Bằng nhi chờ tập tước, muốn quật khởi, cũng chỉ có tam công tam hầu... Ta muốn xem xem, tam công tam hầu này, không chắc cũng muốn ngồi chờ tập tước."

Chuyện tình quan trường, tiểu Hàn thị không dám hé răng, chỉ biết ngồi yên một bên lắng nghe.

"Tiên đế đã truyền ngôi cho Thánh thượng, liền xem Thánh thượng, bao lâu lấy tước vị khai đao. Bây giờ, Thánh thượng hợp sức cùng Hàn Lâm viện bắt đầu đẩy nhanh tổ chức khoa cử, liên tiếp khai ân khoa... Con cháu lão quý tộc chúng ta nếu là không tranh đấu, sợ là sẽ trở nên nghèo túng."

Tiểu Hàn thị nghe xong lời này, không khỏi hỏi lại: "Bằng nhi trước kia không lâu cũng có đọc sách, cho dù là đi tham gia khoa cử kia, cũng có thể xuất đầu. Bây giờ, Hồng nhi còn có Hộc nhi cũng không chuẩn bị dự thi sao?"

Thường Hồng, Thường Hộc là hai đứa con trai khác của tiểu Hàn thị, một đôi song sinh, năm nay mười sáu.

"Đừng nói mạnh miệng, nhìn kỹ năng lực nhi tử ngươi."

Lão thái thái trừng mắt nhìn tiểu Hàn thị, nhưng trong ánh mắt lại hàm chứa ý cười, hiển nhiên là rất vừa lòng tôn tử: "Sống yên ổn cũng phải biết nghĩ đến những ngày gian nguy phía trước, không kiêu ngạo không nóng nảy, mới có thể thăng tiến. Ngươi nếu quá sủng ái Hồng nhi, Hộc nhi, sau này muốn nghiêm túc quản thúc thì không được, mắt nhìn liền muốn nói đến hôn nhân."

Tiểu Hàn thị cười xác nhận.

Lão thái thái nhắm mắt suy nghĩ một lát, nói với tiểu Hàn thị: "Ngươi bảo Nhuận Chi chuyển chỗ bên này của ta đi."

Tiểu Hàn thị đang suy nghĩ đến hôn sự cho hai tiểu nhi tử, lo lắng nhà ai có cô nương vừa độ tuổi, vừa nghe Lão thái thái nói, nhất thời kinh ngạc hỏi: "Để Nhuận Chi chuyển đến trong viện của người sao?"

"Ừm."

Lão thái thái mở mắt ra, nhẹ giọng nói: "Đứa nhỏ này vừa mới hòa ly, không biết bên ngoài sẽ lại nói cái gì, nhưng nếu nó muốn gả lần nữa là chuyện không thực hiện dễ dàng. Để nó ở bên cạnh ta đợi một thời gian, ta cũng nên giúp nó hiểu một chút đạo làm vợ. Còn nữa, sau này khi gả nó ra ngoài, cũng cho nó có chút thể diện."

Tiểu Hàn thị vội vàng đứng dậy hành lễ cho Lão thái thái: "Con dâu thay mặt Nhuận Chi, cảm tạ ơn đức Lão thái thái."

"Cảm tạ gì chứ."

Lão thái thái nâng tay lên đỡ, hồi lâu mới thở dài một hơi: "Cảnh Sơn có ba đứa con gái, không lý gì Mộc Chi, Thấm Chi gả được mối tốt, được như ý nguyện, đến phiên Nhuận Chi lại khổ sở như vậy. Thường gia chúng ta không bạc đãi con cháu."

Tiểu Hàn thị gật đầu, có chút phiền muộn: "Nhuận Chi đã gả đi một lần, lần sau tái giá... Không biết có thể đi nhà ai."

"Trước hãy chờ xem." Lão thái thái có chút mệt mỏi, phất phất tay, tiểu Hàn thị liền khom người cáo lui.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Kế Thê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook