Khẽ Thôi Nào!

Chương 3: Cứng Lên Mất

Nguỵ Thừa Trạch

22/04/2021

Kỷ Thừa phải ở lại chỗ này nghe nhân viên công tác giới thiệu những việc cần chú ý, đây cũng là tiết học bắt buộc cho những người tham gia dạy tình nguyện. Hùng Dao đã tới rất nhiều lần nên không cần nghe, chưa kể còn dưới tình huống xấu hổ phải ở chung phòng với anh.

Trần Kỳ định đưa cô về, đang cầm tập tài liệu chuẩn bị đi qua thì thấy có người vượt lên một bước đứng trước mặt cô, rất thức thời mà dừng bước.

“Đưa số di động cho anh.”

Cô cầm chặt túi chườm lúng túng cúi đầu, khuôn mặt hoạt hình trên chiếc túi chườm không chút bất ngờ lại bị bóp đến biến dạng.

Kỷ Thừa nhíu mày: “Không muốn liên quan đến anh nữa đúng không?”

“Không, không phải.”

“Vậy đưa số điện thoại cho anh, hay là em muốn để anh tự ra tay?”

Hùng Dao sững sờ.

Anh định ra tay thế nào?

Ngay khi cô còn đang sững sờ, bàn tay anh đột nhiên thò vào túi áo lông vũ của cô, hơi nóng phả vào mặt khiến cô mở to mắt.

Lấy được điện thoại, vuốt màn hình qua, thấy mật mã có sáu chữ số thì trực tiếp nhập vào theo thứ tự 123456.

Đúng như dự đoán, mở.

Nhìn cô kinh ngạc, trông vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu.

Một chuỗi số gọi tới hiện trên điện thoại anh, anh lại nhét điện thoại về túi cô.

“Nhớ kỹ số điện thoại của anh, nếu để anh phát hiện ra em dám đổi số, lần sau sẽ không đơn giản chỉ là cầm điện thoại của em như vậy nữa.”

“Không… Không đổi đâu.”

Trần Kỳ nắm chuẩn thời cơ đi tới: “Hùng tiểu thư, tôi đưa cô về nhé.”

“Vâng, vâng.”

Từ đầu đến cuối cô chỉ dám cúi đầu, ngay cả lúc rời đi cũng không ngẩng đầu nhìn anh một cái, cách xa mấy mét rồi vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt phía sau, mang theo độ ấm vô cùng quen thuộc.

“Hùng tiểu thư, tôi rất muốn hỏi cô một vấn đề, cô đừng cảm thấy tôi nhiều chuyện nhé.”

Người ngồi trên ghế lái phụ sửng sốt ngẩng đầu: “Vấn đề gì thế?”

“Cô và giáo sư Kỷ yêu nhau từ khi nào?”

Hắn gõ tay lái, thừa dịp đang chờ đèn xanh đèn đỏ quay đầu nhìn cô một cái, thấy cô cắn môi dưới, khuôn mặt mềm mại đỏ bừng.

“Hai, lúc học cấp hai, anh ấy là đàn anh của tôi.”

Trần Kỳ nhướng mày, từng cảnh yêu đương ngây thơ trong khuôn viên trường dần hiện lên trong não anh ta.

“À, thì ra là thế.”

Hắn cười vô cùng thâm ý, mặt Hùng Dao càng hồng hơn.

Trở lại căn hộ nhỏ 50 mét vuông, Hùng Dao pha Bản Lam Căn (*), ôm ly sứ hồng nhạt cuộn tròn trên giường, hơi nước nóng phả lên mặt cô, cô thở phào nhẹ nhõm, dựa vào đầu giường.

(*)Bản lam căn là tên thuốc trong y học cổ truyền của rễ cây tùng lam, thuộc loài thực vật. Có công hiệu thanh nhiệt, giải độc, mát gan, tiêu viêm, giảm ho, long đờm, mát phổi, chữa các chứng bệnh phong nhiệt thấp độc, đau đầu, sốt cao, họng sưng rát.

Chân nhỏ đặt trong chăn lạnh cóng, cô lại mở thảm điện, giường đơn kê sát cạnh cửa sổ, bên ngoài còn có tuyết rơi dày đặc như lông ngỗng. Khuôn mặt anh lại hiện lên trong trí óc cô, tim đập thình thịch một tiếng.



Cô mất mấy năm cũng không thể quên được anh, giờ anh lại đột nhiên xuất hiện, khiến cô không biết nên đối mặt với anh như thế nào.

Bạn trai cũ.

Ly sứ hết nước đặt trên đầu giường, cô quấn chăn lông ngỗng ngủ thiếp đi trên chiếc giường ấm áp, để rồi cuối cùng, bị bỏng mà tỉnh.

Cô vội vàng tắt thảm điện, xốc chăn lên cho không khí lạnh thổi vào, ngủ say quá nên làn da mỏng manh trên cánh tay bị bỏng nổi lên vệt đỏ, cô có chút hối hận vì ham rẻ nên chỉ mua thảm điện có một chức năng điều chỉnh.

Cô nằm xuống mơ màng ngủ tiếp, không biết qua bao lâu, chuông điện thoại vang lên bên gối, mệt mỏi mở mắt ra, là một dãy số lạ.

“Alo...”

m thanh nghẹt mũi lại vang lên như đang làm nũng.

Tiếng nói bên kia dừng lại một lúc.

“Em đã uống thuốc cảm chưa? Có bị sốt không?”

Nhìn đám tuyết nhỏ mờ ảo ngoài cửa sổ, rốt cuộc cô cũng nhận ra đây là giọng nói của ai, vội vàng ngồi thẳng người, lắp bắp.

“Em, em uống Bản Lam Căn rồi, sốt, hình như sốt…”

Lòng bàn tay áp lên trán: “Có… Một chút.”

“Nằm im trong chăn đừng đứng lên, để anh qua.”

“Cái gì, cái gì?” Cô khẩn trương hỏi hai lần, trái tim nháy mắt bị treo lên, vội vàng quay đầu nhìn xung quanh căn phòng nhỏ lộn xộn, trên sô pha còn để đồ lót cô chưa kịp cất đi.

Bên kia vang lên một giọng nói nhỏ, tựa như đang thì thầm bên tai cô.

“Anh nói, bây giờ anh sẽ qua đấy, nghe lời, ở im một chỗ đừng nhúc nhích.”

Anh biết địa chỉ nhà cô?

Sao có thể chứ.

‘Cốc cốc’

“Mở cửa.” Anh nói.

Hùng Dao đành chịu thua, quấn áo ngủ dày đi ra mở cửa.

Hơi lạnh bên ngoài ùa vào bị thân hình cao lớn trước mặt cản lại, Kỷ Thừa cúi đầu nhìn lướt qua khuôn mặt ửng hồng của cô, bộ đồ ngủ hoạt hình hồng nhạt không làm cô trông trẻ con chút nào, ngược lại còn rất đẹp.

Liếc mắt một cái đã nhìn hết được nhà cô. Anh đóng cửa lại, cởi giày rồi đi thẳng vào, đặt túi đang cầm trong tay lên tủ bát phòng bếp.

“Sao anh biết nhà em ở đây?”

Cô lúng túng đứng một chỗ nhìn hành động của anh, trên áo khoác lông vũ đen còn đọng lại tuyết trắng, dần dần tan thành giọt nước.

“Anh hỏi Trần Kỳ.”

Anh lấy nhiệt kế điện tử từ trong túi ni lông ra, lau lau rồi quay đầu vẫy tay với cô: “Lại đây.”

Cô đi tới, lòng bàn tay to ấm áp đặt lên trán cô, đưa nhiệt kế về phía miệng cô.

“Ngậm vào.”

Tích một tiếng.

“Hơn 38 độ, có chút cao, uống thuốc hạ sốt trước rồi nằm lên giường, sáng nay đã ăn sáng chưa?”



Anh quay đầu thu dọn những đồ vật khác, lần lượt lấy đồ từ trong túi ra, một phần là thuốc, còn có đồ ăn, khăn mặt, Hùng Dao ngơ ngác nhìn.

“Kỷ Thừa.”

Cô lại gọi tên anh lần nữa, giọng nói quen thuộc.

“Sao thế?” Kỷ Thừa cười đáp lại, giống như trước đây.

Ngón tay rối rắm xoắn lại với nhau, khuôn mặt mềm mại ửng hồng ngước lên nhìn anh.

“Anh không cần như vậy đâu, bây giờ chúng ta không phải là quan hệ như thế nữa, em không muốn...”

“Lên giường nằm, đừng để anh phải nói lần thứ ba.”

Anh vẫn mỉm cười như cũ nhưng trong mắt lại tràn ra một tia lạnh lẽo.

“Nghe lời.” Đây là một tiếng cảnh cáo.

Hùng Dao cuộn tròn trong chăn, che đi nửa khuôn mặt, nằm nghiêng nhìn người trong phòng bếp, cởi áo lông vũ đen ra, bên trong mặc áo len cao cổ màu xám và quần đen, tỉ lệ dáng người cực tốt.

Tay áo xắn lên khuỷu tay, lộ ra cánh tay rắn chắc, con dao hồng nhạt nằm trong tay anh không phù hợp chút nào, nhưng tốc độ thái rau lại rất nhanh, cạch cạch cạch băm trên thớt.

Anh học nấu ăn khi nào thế?

Nhìn anh thật lâu, rất nhiều câu hỏi xuất hiện không ngừng trong đầu, vị thuốc đắng chát trong miệng vẫn chưa tan đi

Kỷ Thừa bê một bát cháo thịt nạc qua, Hùng Dao vội vàng ngồi dậy.

“Có chút nóng, đợi lát nữa hẵng ăn.”

Anh ngồi xuống mép giường, lòng bàn tay lại áp lên trán cô lần nữa.

Thân hình nhỏ xinh trước mặt đang ngoan ngoãn ngồi khoanh chân trên giường.

Kỷ Thừa kéo chăn lên người cô, một tay chui vào trong chăn ấm áp, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ mềm mại, cuối cùng vẫn không khống chế được tay mình mà véo lên.

“Đã bao lâu rồi, cái nét trẻ con múp míp này còn chưa biến mất.”

Hùng Dao nuốt nước miếng, cúi đầu nghiêng sang một bên, muốn tránh đi.

“Mẹ em nói… Đây là trời sinh, không, không hết được.”

Con ngươi như sơn mài rũ xuống, cái tay kia cũng từ từ chui vào trong chăn, lúc anh khom lưng, cơ thể hai người càng ngày càng gần nhau.

Có thể nghe được rõ ràng hơi thở của nhau, ngay cả tiếng tim đập, độ ấm cơ thể cũng cảm nhận được.

Hùng Dao có chút hoảng loạn, cô không muốn như vậy.

Bất thình lình, cái tay kia ôm lấy eo cô, cô mở to hai mắt.

“Đừng…” Cô vươn tay chống đỡ ngực anh.

Kỷ Thừa tựa trán lên đôi vai gầy yếu của cô, tay từ từ dùng sức, hương sữa nhàn nhạt xông vào khoang mũi, mông lung xao động, thân thể yếu ớt như không chịu nổi một đòn, vòng eo nhỏ nhắn chỉ một tay anh là có thể bẻ gãy.

“Hùng Hùng.” Giọng nói khàn khàn từ trong miệng anh thốt ra.

“Em mềm quá.”

Mềm đến mức làm anh cứng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Khẽ Thôi Nào!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook