Khi Phúc Hắc Gặp Biến Thái

Chương 17

Lãnh Túy

11/07/2013

Mạc Phỉ lường trước được đây là Mạc Đạo Hồn đùa bỡn, cho nên đối với chuyện trở lại thân chó, nàng cũng không có vẻ ngạc nhiên.

Chẳng qua là trước khi nàng trở lại, Đường Lăng khí thế hung hăng tựa hồ giơ đại đao muốn tới chém nàng, không biết sau khi Tiểu Bùn vào thân thể nàng có tránh được một kiếp này hay không.

Đợi hơn nửa ngày, cũng không thấy người trở lại, nàng không cách nào tiếp tục yên ổn được nữa, đang chuẩn bị động thân thử đi ra đào cái cửa đang đóng thì nội đường mơ hồ truyền đến thanh âm lo lắng của Tiêu mẫu. Ngay sau đó cửa liền bị đá văng, hiện ra trước mặt chính là Đường Lăng đang vô cùng tức giận.

“Đem người để xuống cho ta.” Một hồi tiếng bước chân đi qua, tựa hồ có người bị đặt ở trên giường.

Núp ở dưới gầm giường, Mạc Phỉ tận lực cẩn thận xem xét, phát hiện tổng cộng có năm đôi chân, mà trong đó một đôi chính là của Tiêu Duyệt.

“Bà đỡ, ngươi đi kiểm tra một chút, xem nàng còn là tấm thân xử nữ nữa hay không.”

Vừa nghe khẩu khí này, đã biết là nha đầu cậy mạnh Đường Lăng. Mạc Phỉ rất nhanh ngã sấp trên đất, trong lòng không nói ra được tư vị. Chuyện khác nàng có thể không quan tâm, nhưng nếu là chuyện ảnh hưởng đến cuộc sống thực tế của nàng, vậy thì tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn.

Nghĩ đến thân thể nàng vừa mới bị để xuống, tám chín phần mười đã bị điểm huyệt ngủ. Đến tột cùng, chuyện gì phát sinh trước đó không nói đến nữa, nhưng ý tứ bây giờ của Đường Lăng rõ ràng là muốn gọi tới bà đỡ đi kiểm tra thân thể nàng có hay không còn là tấm thân xử nữ. Mà Tiêu Duyệt lại không nói một lời, rõ ràng là đồng ý.

Như vậy không hỏi qua người ta đã xem xét những chuyện riêng tư, có đủ xấu xa.

Nói manh động là ma quỷ, cho dù Mạc Phỉ nuốt trôi cơn giận dữ này, nhưng thái độ của Tiêu Duyệt như thế làm cho nàng vô cùng tức giận, nàng cũng không nhịn được nữa xông ra.

Trong bụng tính toán, chờ toàn bộ những người kia đi hết, chỉ còn lưu lại một mình bà đỡ, nàng đột nhiên xuất hiện sẽ làm bà đỡ ứng phó không kịp, cũng hù dọa nàng một chút, không chừng chuyện này coi như qua đi. Nếu đến lúc đó nàng kêu người tới, vừa vặn gặp mặt Tiêu Duyệt, hắn không muốn hiểu tâm tư của nàng cũng khó.

Mà nếu như hắn còn cố ý, Mạc Phỉ cảm thấy không cần tiếp tục lưu lại một chút nào nữa. Mọi người đến hàn huyên cùng nhau, nếu không hàn huyên nữa cũng không cần lưu lại, đây là đạo lý rất đơn giản.

“Tiểu tỷ tỷ, ngươi nhẫn nhịn thật là tốt.”

“Ngươi bây giờ không đành lòng, về sau sẽ thua thiệt hơn.” Chợt nghe bên tai có người nói chuyện, bởi vì tính tình nhanh mồm nhanh miệng, Mạc Phỉ một cách tự nhiên đáp lại, sau đó chợt kinh sợ. Cũng may rất nhanh liền phản ứng kịp, xuyên thấu qua ánh sáng mịt mờ, nhìn rõ ràng trước mắt chính là một tảng đá lớn hơn quả trứng gà, một đôi mắt nhỏ đối diện, ngoài ra không có miệng, cũng không có mũi.

Tiến vào trong thân chó cùng thần tiên nói chuyện với nhau, người khác sẽ không nghe được, cho nên Mạc Phỉ tuyệt không cố kỵ: “Mạc Đạo Hồn cũng tới?”

Tiểu Thạch Đầu ngạc nhiên: “Tiểu tỷ tỷ, làm sao ngươi biết...” Còn chưa nói xong, liền bị thanh âm bên ngoài cắt ngang: “Duyệt Nhi, đây là chuyện gì? Lăng Nhi muốn làm cái gì, nàng đây là muốn làm cái gì?”

Mạc Phỉ phân biệt được là thanh âm của Tiêu mẫu. Trong lúc nhất thời, trong lòng ngũ vị tạp trần (cảm xúc lẫn lộn), bực tức, cảm động...

“Duyệt Nhi, ngươi nói cho mẹ, Như nhi, Như nhi, nàng là thế nào, vì sao không thấy tỉnh? Chẳng lẽ là, chẳng lẽ là...” Đột nhiên liền chuyển thành tiếng khóc, thậm chí còn có chút thở không ra hơi.

Tiêu Duyệt kia lại giống như loại đầu gỗ, không lên tiếng lại càng không đáp lại, trực tiếp làm Mạc Phỉ cho rằng hắn đã thăng cấp thành người chết.

Đợi một hồi, cũng vẫn không nghe nửa điểm thanh âm thuộc về hắn, ngược lại kẻ đầu sỏ lại mở miệng trước: “Tiêu Duyệt ca ca, nơi này chỉ cần giao cho bà đỡ là tốt rồi. Ngươi cũng không muốn bị người ta nói phu nhân mình hồng hạnh xuất tường chứ? Hơn nữa, năm đó nàng bị hái hoa tặc bắt đi, rất khó có thể bảo vệ sự trong sạch của bản thân.”

Lại là trầm mặc.

Thật lâu, Tiêu Duyệt rốt cục từ từ mở miệng: “Mẹ, chúng ta đi ra ngoài đi.”

“Mẹ không muốn đi, nếu Như Nhi lại không thấy thì làm sao bây giờ.”

“Mẹ — đi ra ngoài đi.” Hơi khẩn cầu.

Tiêu mẫu không nói nữa.

Mang theo tiếng khóc và hơi thở gấp, có tiếng bước chân dần dần cách xa.

“Diệp Cẩn, đóng kỹ cửa lại rồi chờ ở bên ngoài.”

“Dạ, tiểu thư.” Nói xong, Đường Lăng cùng Diệp Cẩn hai người cũng đi ra ngoài, đồng thời có tiếng cửa đóng lại, hết thảy khôi phục lại yên tĩnh.

Trải qua một hồi bão táp, Mạc Phỉ ngược lại tỉnh táo lại, rõ ràng Tiểu Thạch Đầu vẫn còn ở bên cạnh hỏi lung tung này kia, nàng cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ từ từ rời khỏi gầm giường.

“Ta cuối cùng nói muốn tay làm hàm nhai, nhưng hết lần này tới lần khác lại bị ngươi bắt lấy. Chuyện xuyên qua cũng vậy, chuyện giải vây lần này cũng vậy, cảm giác này rất không thoải mái.” Nàng hướng về bà đỡ một mình lưu lại kia nói.

Bà đỡ thấy có chó đột nhiên xuất hiện, không sững sờ cũng không sợ hãi, chỉ cười nhạt nói: “Thân thể Tiểu Mạt Lỵ chỉ cho phép ba ba nhìn, dĩ nhiên không thể cho người khác chiếm được tiên cơ.”

Mạc Phỉ không nói lời nào, chăm chú nhìn hắn, cách một hồi lâu mới có chút bất mãn nói: “Ngươi biến thành bình thường cho ta.”

Mạc Đào Hồn trong trang phục bà đỡ nháy mắt hóa thành bạch y tuấn mỹ công tử. Cả phòng nhất thời liền rực rỡ, không biết là mùi lan hay là những mùi hoa nhẹ khác, gió lướt qua áo bào hắn lay động, hương thơm dần dần bay khắp phòng.

Thật ra thì nói hắn là công tử tuấn mỹ cũng không đúng, cái loại khí chất đó duy nhất thuộc về tiên giả, dù là Mạc Đạo Hồn giơ tay nhấc chân cũng đã ăn sâu bén rễ, bất luận kẻ nào cũng không so được.



“Thời điểm ngươi vì một người mà suy nghĩ, có lẽ ngươi đã động tình với hắn.”

Mạc Phỉ bị lời này làm cho thức tỉnh, vội vàng đáp lại: “Như vậy ta đã động tình với nhiều người quá rồi.”

Mạc Đạo Hồn lắc đầu, tựa như dẫn theo chút ít oán trách, ngay sau đó nụ cười lại lan tràn, nhẹ tay liền ôm Mạc Phỉ vào trong ngực: “Ba ba nói qua, trong lòng Tiểu Mạt Lỵ không có tình yêu, vì sao lại có thể động tình với nhiều người được.”

Mạc Phỉ càng cảm thấy không được tự nhiên: “Ngươi hôm nay thế nào trưởng thành như vậy, ôn nhu như vậy.”

“Bình thường chút không tốt sao, ngươi không thích ta như vậy?”

Mạc Phỉ cũng không để ý tới, chỉ nhìn nữ tử đang ngủ say trên giường, lãnh đạm nói: “Đây chính là sự trừng phạt như lời ngươi nói?”

Mạc Đạo Hồn nói: “Tiểu Bùn vẫn không tỉnh, không ăn chút gì đó, sẽ chết đói.”

“Xem ra lễ vật của ngươi không phải là trao đổi linh hồn.”

Mạc Đạo Hồn từ chối cho ý kiến: “Lễ vật ba ba đưa, Tiểu Mạt Lỵ chắc chắn thích. Chẳng qua là phải chờ thêm một chút nữa.”

Thấy nàng một chút cũng không hứng thú, liền nhẹ nhàng vuốt xuôi chóp mũi, lại nói: “Trước đó, ba ba còn mang đến một món lễ vật, coi như làm đồ ngọt trước bữa ăn lớn.”

Ngay sau đó mặc niệm khẩu quyết, trong phòng nhất thời liền không có chút ánh sáng, nhưng cũng không che giấu được tiên khí trên người Mạc Đạo Hồn. Tóc rủ xuống giống như thác đổ, xung quanh tỏa ra hơi nước. Mạc Phỉ bị hắn ôm nhẹ trong ngực, hoàn toàn dung nhập vào hào quang của hắn. Mùi hoa kia vào giờ phút này càng cảm thấy thơm hơn.

“Trong thế giới rộng lớn này, tại sao liền chọn một mình ta.” Mạc Phỉ rốt cục không nhịn được bật thốt lên hỏi.

“Bởi vì Tiểu Mạt Lỵ là hài tử ba ba thích nhất nha.”

“Thật ra thì ngươi lúc bình thường cũng tốt, tại sao trước đây luôn biểu hiện thành cái dạng đáng chết kia?”

“Bởi vì ba ba không biết,” hắn dừng một chút, tựa như mang cảm khái cười lên, “Làm như thế nào ở chung với Tiểu Mạt Lỵ.”

“Ngươi kêu ta hoàn thành nhiệm vụ đúng không, chẳng lẽ cũng phải tìm kiếm tình thương của cha?”

Mạc Đạo Hồn cúi đầu nhìn nàng, nháy mắt: “Tiểu Mạt Lỵ thật là cực kỳ thông minh.”

Mạc Phỉ không để ý tới: “Chỉ có hắn, ta sẽ không tha thứ.”

“Tiểu Mạt Lỵ không tha thứ ba ba, ba ba sẽ vẫn kề cận bên Tiểu Mạt Lỵ.” Vừa nói vừa kéo sát nàng lại gần mặt.

Mạc Phỉ cố ý nhe răng hù dọa hắn.

Mạc Đạo Hồn lại bắt đầu hưng phấn cười khúc khích: “Cái miệng hung dữ của Tiểu Mạt Lỵ chỉ mở vì ba ba, ba ba thật là cao hứng.”

Mạc Phỉ nói: “Ngươi muốn giả trư ăn cọp liền giả trang giống chút, còn tự mình vạch trần thân phận, ngay cả cơ hội để cho ta vạch trần cũng không có, quá thất bại.”

“Tiểu Mạt Lỵ, ba ba thật thật thích ngươi.” Mạc Đạo Hồn thay đổi lúc nụ cười ngu ngốc lúc trước, cười nhạt nói.

Mạc Đạo Hồn bình thời giả bộ ngu dại, chính là để cho người ta nắm không được ý nghĩ của hắn, hôm nay thần sắc lại trấn định vô cùng, càng làm người ta không thể hiểu thấu.

Nàng không tự chủ được nói: “Ngươi không nghiêm túc như vậy, sớm muộn sẽ biến thành cậu bé chăn cừu *.”

(* cậu bé chăn cừu: là một câu chuyện ngụ ngôn kể về một cậu bé chăn cừu. Không có việc gì làm, cậu nảy ra ý tưởng – những con cừu bị chó sói tấn công. Dân làng đã chuẩn bị đầy đủ để đối phí với con sói, nhưng con sói không đến. Lúc đó, cậu bé chăn cừu nhạo báng họ và nói rằng cậu chỉ đùa thôi. Lại thêm một lần nữa, cậu bé nói dối về chuyện con sói. Dân làng không còn tin cậu nữa. Vào một kia, con con sói thực sự đến tấn công những con cừu, cậu bé đi tìm sự giúp đỡ của dân làng nhưng không ai tin cậu. Cuối cùng, cậu bé bị mất cả đàn cừu và bật khóc.)



Mạc Đạo Hồn có nhiều hứng thú nhìn nàng: “Có lẽ, đã là.”

Mạc Phỉ càng không hiểu nổi, cũng không muốn hiểu nữa, chỉ hỏi: “Ngươi nói đồ ngọt đâu, chẳng lẽ chỉ là nhìn bóng tối sao?”

“Dĩ nhiên không phải là,” Mạc Đạo Hồn đem nàng giơ cao, “Tiểu Mạt Lỵ nhìn xem ba ba đẹp trai anh tuấn như thế nào.”

Mạc Phỉ cả người khẽ run rẩy.

Mạc Đạo Hồn lộ ra nụ cười hài lòng, lại đem nàng ôm trở về trong ngực, hơi phất ống tay áo trái, vài con đom đóm màu xanh lục toán loạn bay ra.

Đây là một cảnh tượng kỳ diệu như thế nào? Giống như ngân hà trong đêm tối, tới lui ở bên người chu du không ngừng, Mạc Phỉ thậm chí cho rằng nửa thân mình thật sự phủ dưới bèo xanh, nắm một đóa hoa sen tuyệt đại nhẹ bay lên.

Thật ra thì trong rất nhiều phim truyền hình cũng có cảnh này, có thể nói là không đáng ngạc nhiên. Nhưng Mạc Phỉ vẫn không nhúc nhích, cũng không nói chuyện, hoàn toàn dung nhập vào cảnh, phảng phất đưa thân tiến vào vũ trụ mênh mông.



“Tiểu Mạt Lỵ, tâm tình có tốt hơn chút nào không?”

Mạc Phỉ hồi thần, giọng nói thế nào cũng không cứng rắn được, không biết tại sao, rất không có tiền đồ có một loại xúc động muốn khóc.

“Có lẽ, ta cũng là một cậu bé chăn cừu.” Nhiều năm như vậy, làm sao không tưởng niệm cha?

Nhưng nàng rất nhanh liền phấn chấn lại: “Bất quá nhiệm vụ tìm kiếm tình yêu lần này thật đúng là khó làm, rất khó thay đổi dự tính ban đầu của ta.”

Mạc Đạo Hồn nghe vậy sửng sốt một chút.

“Nhưng không hoàn toàn không có chút biến chuyển nào.” Mạc Phỉ mắt nhìn hắn, từng chữ nói, “Không có người yêu, cuộc sống này cũng không đầy đủ, ngươi nói có đúng hay không?”

Mạc Đạo Hồn lại sững sờ, bỗng nhiên cong nhẹ khóe môi, hẳn là cười một tiếng. Hào hoa phong nhã kia dường như che lấp cả ánh sáng đom đóm trong phòng.

Có Mạc Đạo Hồn giả trang làm bà đỡ trợ uy, tiểu nha đầu Đường Lăng kia muốn bắt được nhược điểm của Mạc Phỉ cũng không thể. Kết quả đương nhiên là Mạc Phỉ bị oan uổng vô cùng thảm, chỉ cần giải thích nàng tại sao đột nhiên đùa bỡn Diệp Cẩn là được. Đơn giản chỉ cần sử dụng ngụy trang ban đầu để lừa mọi người — bởi vì Mạc Như bị hành hạ, đầu chịu đựng kích thích quá lớn cho nên thỉnh thoảng sẽ đột nhiên điên dại.

Lần nữa để cho Mạc Phỉ đổ mồ hôi chính là, mọi người bên trong trang cư nhiên lại tin. Nhưng thật ra những lời ong tiếng ve nhất thời sẽ không tiêu tan ngay được.

Đối với chuyện này, một điểm khác tương đối mồ hôi chính là, hoàn toàn không có ai đi chất vấn nguồn gốc của bà đỡ, có thể là lúc ấy chuyện quá khẩn cấp, bao gồm cả Tiêu Duyệt đứng đầu một sơn trang cũng không để ý.

Thật ra nếu nói, biết được Mạc Phỉ vẫn giữ được tấm thân xử nữ còn không cao hứng, đây tuyệt đối là giả, nhưng Tiêu Duyệt cũng hiểu hậu quả nghiêm trọng lúc này. Tuy nói một mặt để xóa bỏ nghi ngờ việc mình bị cắm sừng, mặt khác cũng là vì cố gắng hết sức bình ổn những lời đồn đại trong sơn trang. Lời đồn đáng sợ, thế nhân đều hiểu, tùy tùy tiện tiện nói một câu, thực dễ dàng hủy hoại danh dự của một người. Đến lúc đó nếu ảnh hưởng đến cuộc sống của Mạc Phỉ, tuyệt không phải chuyện tốt. Thà rằng nhất thời nén giận một chút. Hắn không muốn Mạc Phỉ ở trong phạm vi năng lực của hắn bị bất cứ tổn thương gì.

Bất quá những lời này, hắn cũng không tính nói ra, càng không dự định lấy chuyện này làm lý do cho tất cả mọi chuyện. Việc kiếm cớ này, Tiêu Duyệt hắn không thành thạo.

Sau khi đuổi Đường Lăng đi, Tiêu Duyệt ngồi trên giường cùng Mạc Phỉ. Nhưng giờ phút này, Mạc Phỉ đang ở trong thân Tiểu Bùn, muốn mở miệng nói chuyện cũng tuyệt đổi không thể.

Vì vậy, chỉ đành phải lặng yên tùy một mình hắn nói: “Ta biết ngươi đã trở lại. Chuyện lúc trước, cũng không phải dễ dàng cho ngươi.”

Mạc Phỉ nhìn hắn liền tâm tình khó chịu, không khỏi sát lại gần thân thể của mình, thấy Tiểu Bùn ngủ say sưa, thân thể kia một cọng lông sợi tóc cũng không hư hại, nhất thời an tâm không ít.

“Ta cũng hiểu yêu cầu như vậy rất quá đáng,” Tiêu Duyệt dừng lại, suy nghĩ tựa như đang thống khổ giãy dụa, hồi lâu mới miễn cưỡng nói, “Nhưng ta hi vọng, thân thể của ngươi chỉ cho phép ta đụng.”

Không uống nước, nhưng Mạc Phỉ vẫn mãnh liệt sặc một cái.

“Ta ngay cả thần khuyển bên cạnh ngươi cũng không thể thuần phục, là ta không có tài cán gì.” Vừa nói xong càng thêm tức giận, nắm thật chặt tay thành quyền.

Mạc Phỉ vội vàng xoay mặt nhìn hắn, buồn bực đến cực điểm, nghĩ thầm: đại ca, ngươi cho rằng thân thể này sẽ nhận thức sao? Huống chi, ở trong đó còn là một linh hồn khác. Hơn nữa, Tiểu Bùn thật ra cũng không ngốc, cũng không phải thấy nam nhân liền bổ nhào, không phải là mỹ nam, nó quyết sẽ không theo. Trong chuyện này cũng có chút tiêu chuẩn, càng đẹp trai lại càng có khả năng hấp dẫn nó, nếu như cùng đứng trước hai mỹ nam, nó đương nhiên đi bổ nhào người đẹp hơn.

Thật ra nói Diệp Cẩn đẹp trai hơn hơn Tiêu Duyệt cũng không chính xác, dù sao Tiểu Bùn đã bổ nhào qua Tiêu Duyệt không dưới mấy lần. Diệp Cẩn mới tới, Tiểu Bùn dĩ nhiên muốn nếm thức ăn tươi. Chẳng qua không nghĩ tới Tiêu Duyệt đã biến thái tới mức như thế, chính là cái loại bá đạo “Coi như ta không thích, cũng là đồ của ta, không cho phép người khác đụng tới”.

Mạc Phỉ thoáng chốc thấy tỉnh táo rất nhiều. Nói thế nào nàng cũng không phải là đồ vật, mặc dù bây giờ thật sự đang ăn nhờ ở đậu, nhưng cũng chưa từng nghĩ tới muốn dùng thân thể để trả nợ. Trải qua chuyện này, ý nghĩ rời khỏi sơn trang càng thêm kiên định. Bất quá trước đó, nàng sẽ nghĩ tất cả biện pháp cố gắng kiếm tiền, tạ lễ thật tốt.

“Cám ơn... Ngươi vì ta làm những thứ này.”

Hai từ cảm ơn đột nhiên xuất hiện cắt ngang suy nghĩ của Mạc Phỉ. Nàng ngạc nhiên, lời nói này chợt nghe có chút vô duyên vô cớ, nhưng thực tế rất có nguyên do — không nghĩ tới việc tranh tài trước kia đã làm cho hắn hiểu lầm, cũng làm cho hắn tự mình đa tình. Nhưng lời này cũng vừa vặn nhắc nhớ nàng, vừa mới nói mình không phải là đồ vật nhưng việc tranh tài kia còn không phải không hỏi tới ý kiến của Tiêu Duyệt, tự ý quyết định hay sao?

Cảm giác có cái gì đó không đúng. Chẳng lẽ... Nàng càng thêm cả kinh, cuối cùng cũng hiểu được. Cư nhiên không nghĩ tới chuyện gặp Mạc Đạo Hồn. Ban đầu, nàng hoàn toàn vì phần thưởng, căn bản không lo lắng tại sao Mạc Đạo Hồn lại đưa ra yêu cầu như thế. Hiện giờ đã minh bạch, rõ ràng hắn muốn dùng biện pháp này để làm cho Tiêu Duyệt hiểu lầm, làm hắn “trói” nàng chặt hơn một tầng.

Mạc Phỉ thở dài, quên đi, chuyện này cũng không phải mình Tiêu Duyệt quyết định mà được. Mạc Đạo Hồn từng nói qua, đi hay ở là tùy nàng, không phải người khác muốn cản là có thể cản được.

Sau khi nghĩ thông suốt những chuyện này, Mạc Phỉ mới cảm giác có một “chân lý” mà Mạc Đạo Hồn nói đúng — thân thể Tiểu Bùn hồi lâu chưa được ăn gì, quả thật đói bụng đến kêu ọc ọc rồi.

Bởi vì Tiêu Duyệt an vị ngồi bên trên, cho nên liền dễ dàng bị hắn nghe thấy. Chỉ thấy hắn mặt mỉm cười, cũng không ngưng lại liền đứng dậy ra bên ngoài lấy thức ăn.

Một góc bên trong sơn trang.

Đường Lăng đang oán hận tàn phá một gốc cây già, phát tiết một hồi lâu, đột nhiên dừng lại, chuyển mặt hỏi Diệp Cẩn: “Ngươi đi theo ta đã bao lâu?”

Diệp Cẩn kính cẩn đáp: “Bốn ngày.”

“Bổn tiểu thư bảo ngươi làm cái gì, ngươi cũng sẽ nghe?”

Diệp Cẩn bất động thanh sắc: “Dạ, tiểu thư.”

“Như vậy ngươi đi đem người đi cho ta, hơn nữa, phá tấm thân xử nữ của nàng.”

Diệp Cẩn mâu quang khẽ nhúc nhích, trong miệng vẫn đáp: “Dạ, tiểu thư.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Khi Phúc Hắc Gặp Biến Thái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook