Khi Siêu Quậy Làm Cô Giáo

Chương 14

Kim Rana

17/07/2014

Sáng .....hôm nay là chủ nhật......

Zina hé đôi mắt lim dim ngủ của mình ra khẽ chau mày khó chịu bới cánh tay đang tê cứng do bị một vật gì đó đè lên.

Cô bé “ GIẬT Mình,hoảng hốt ” – Là Sasa.

Sasa dụi đôi mắt ngái ngủ ngước mắt lên nhìn Zina đang run rẩy sợ sệt lên tiếng :

- Em dậy rồi sao, tí nữa là xuất viện được rồi.

- Ừ..m ...Chị....chị....Sasa...chị vẫn chưa về sao ?

- Ừ,chị về thì ai chăm sóc em - Sasa

-...Tại ...sao chị lại tốt...với...em vậy ạ ?

Sasa nhìn Zina cười hiền :

- Đừng sợ ! Đơn giản chỉ vì em là.......Zina,thôi đừng thắc mắc nữa chuẩn bị đi chúng ta sẽ về nhà,bama đang chờ đấy.

- Về...về nhà? Chúng ta ? Bama ? – Zina lắp bắp

- Ừm về với ngôi nhà ....của...chúng ta – Sasa

Mặc dù không hiểu gì nhưng Zina vẫn nghe theo lời của Sasa.

* Tại biệt thự Trần gia :

- Wow! Nhà chị đẹp thật đấy – Vừa bước xuống xe Zina không khỏi ngạc nhiên vởi vẻ hào nhoáng của nó liền thốt lên.

- Là nhà của chúng ta – Sasa cười xoa đầu Zina.

Bước vào nhà, ở đó có 2 người trung tuổi đang ngồi đấy 1ng đàn ông và 1ng phụ nữ xung quanh là những người làm,vừa thấy Sasa là cúi đầu lễ phép.

- Bama..con đã đưa em trở về - Sasa nhìn 2ng cười rạng rỡ.

- Cháu....cháu...chào bác..- Zina cúi đầu lắp bắp.

Hai người vẫn ngồi đó bất động,người phụ nữ mắt đã đỏ hoe,đứng dậy đi về phía Zina giọng nghẹn ngào :

- Là con sao ? Kim Nhã ?

- Dạ! Sao bác biết...tên cháu...ạ - Zina

- Zina chào mừng con trở về - Người đàn ông cũng đứng dậy đi về phía Zina giọng nói có chút xúc động,hạnh phúc – Chỉ có mình Zina là tròn mắt không hiểu chuyện gì sảy ra.

* * *

Một lúc sau ........

Khắp căn nhà hằng ngày là sự ảm đảm,lạnh lẽo,nay đã có những tiếng cười hạnh phúc,những tiếng nấc nghẹn ngào của sự đoàn tụ.

Đôi mắt trong trẻo của Zina đã đọng nước, giọng nói ngèn nghẹn,cô bé nức nở :

- Vậy là con có gia đình sao ? Có 1ng chị nữa ?

- Ừ ,từ nay đây sẽ là nhà của con – Ng phụ nữ cười phúc hậu.

- Zina...chị xin lỗi..vì chị mà em chịu khổ suốt bao nhiều năm qua – Sasa giọng nói buồn.

- Không phải tại chị đâu....cũng tại em ham chơi mà nhưng.....– Zina.

- Nhưng sao ? – Sasa

- Nhưng...nhưng nhỡ may người đó không......phải là con, chỉ là do trùng tên thôi thì sao ạ ? – Zina ngập ngừng.

- Không chắc chắn là con,ta đã cho người điều tra cũng những xét nghiệm rồi – Người đàn ông mỉm cười.

- Từ nay con sẽ trở về nhà sống nhé – người phụ nữ cười hiền – Sasa, lát đưa em đi chuẩn bị đồ đạc cần dùng,quần áo cần thiết. Ta sẽ gửi thiệp mới đến tất cả các đối tác ....sẽ có một buổi tiệc lớn để thông báo cho tất cả mọi người về sự suật hiện của nhị tiểu thư Trần gia !

Zina đang bất động,có lẽ là do hạnh phúc? Do Bất ngờ?

Cô là một đứa trẻ mồ côi,cô phải trang trải từng ngày để vừa kiếm sống vừa đi học thật sự rất vất vả nhưng giờ đây lại biến thành thiên kim tiểu thư một tập đoàn lớn, lại có cả một gia đình, có một người chị mà toàn trường ngưỡng mộ - Một nàng công chúa của học viện “SUN”. Mọi việc xảy ra quá nhanh khiến cô chưa thể tiếp nhận được ngay ....có lẽ phải một thời gian dài mới có thể quen.......

* * *

* cốc...cốc....cốc...* đứng trước của phòng Rana, Winny lắc đầu ngán ngẩm vì cái tính “ đã ngủ là say như chết” của nó, đẩy cửa bước vào.....nó đang nằm đấy, lúc ngủ nhìn nó dễ thương như một nàng công chúa ( thì đúng công túa mờ =_=) tiến lại giường anh tính đánh thức nó dậy nhưng thấy vậy nên không đành, nhìn quanh căn phòng nó..căn phòng này rất rộng nhưng bày trí khá đơn giản “ chẳng giống phòng con gái chút nào” chỉ có một chiếc giường lớn khoảng 3m, một chiếc kệ sách to,một bàn làm việc và một chiếc tủ quần áo nhìn rất gọn gàng,màu chủ đạo là màu trắng....nhưng điều đáng để anh chú ý ở đây là ” bức tường phía sau giường có một chiếc dèm to che hết một bức tường lớn” Tại sao không có cửa sổ mà lại có màn gió ?” – Nghĩ rồi anh tiến lại phía đó, vén chiếc dèm ra.



“ Giật mình “ – là từ để miêu tả tâm trạng của Winny, mặc dù là người điềm tĩnh nhưng anh cũng thoáng giật mình – Đằng sau tấm dèm là một bức ảnh lớn ( bằng cả bức tường luôn mà căn phòng của Rana lớn lắm )

Trong ảnh là một đôi nam nữ đang ngồi trên chiếc xích đu cổ tích giữa cánh đồng bông lau buổi xế tà,ánh hoàng hôn buông xuống phủ lên cánh đồng tạo lên bức tranh lung lình,huyền ảo nhưng đầy sự chết chóc, người con gái khoác lên mình bộ cánh trắng mỏng manh, mái tóc tím dài ngang hông được buông thả bay tự nhiên trong làn gió chiều,trên môi là nụ cười hồn nhiên,ngây thơ.......cả người cô toát lên vẻ đẹp của một thiên thần,trái ngược với người con gái ..người con trai khoác trên mình một bộ vest đen, khuôn mặt lạnh nhưng đôi mắt tím toát lên ý cười,trên môi vẫn đọng lại nụ cười hạnh phúc,cả người anh toát ra vẻ đẹp của một ác quỷ,........không gian cho thấy sự chết chóc,màu đỏ máu của ánh hoàng hôn nhưng bức ảnh lại cho thấy được sự yên bình,hạnh phúc thật sự của đôi nam nữ.

Winny là người vô cảm cũng bị thu hút bởi bức ảnh thật sự ....”rất đẹp”.

Bỗng anh thốt lên – “ Jon Kata?”

- Anh biết người đó sao ? – Nó đã dậy từ lúc nào đôi mắt còn đọng nước đang ngồi đó.......nhìn anh

- Rana...em dậy rồi sao ? – Anh nhìn nó giọng nhẹ nhàng.

- Em hỏi....anh biết Jon sao ? – Nó nói như gào lên.

Nhưng anh không vì thế mà tức giận hay gì khác khuôn mặt vẫn không một chút cảm xúc nhìn nó :

- Cậu ta là Jon Kata- hoàng tử anh quốc là một người tài năng trong mọi lịnh vực, và đặc biệt là mang một bộ óc thiên tài mà ai cũng phải ngưỡng mộ, mấy năm về trước báo trí,truyền hình lúc nào chả xuất hiện cậu ta, nhờ cậu ta mà nước Anh ngày càng phát triền,nhưng 1 năm trờ về đây người đó lại biến mất như một cơn gió không một chút thông tin,không một chút manh mối khiến cả dư luận xôn xao, người thì nghĩ cậu ta bênh nặng,người thì nói cậu ta về ở ẩn,có người còn nói cậu ta đã......

- Anh đừng nói nữa .....Jon chưa chết...chưa chết............chưa chết !!!! – Nó thét lên đau đớn.

Winny không nói gì khuôn mặt vô cảm tiến lại phía nó đang ôm mặt nức nở....ôm nó vào lòng giọng anh nhẹ nhàng

- Bình tĩnh nào.......Rana !

- Winny.......huhu........- Nó cứ vậy, gục mặt vào anh khóc mãi........cho đến khi........

- Bây giờ em có thể nói cho anh nghe chứ ? – Nếu là người khác hẳn anh sẽ chẳng quan tâm mấy việc này nhưng người đó là Rana – là thiên thần của anh vì vậy anh muốn biết mọi chuyện về nó,nhìn nó đau khổ thế này chắc hẳn là có chuyện khủng khiếp lắm, bây giờ anh đã hiều cái vỏ bọc “vui vẻ,nhí nhảnh,nụ cười hồn nhiên hằng ngày chỉ là ngụy tạo cho sự cô đơn,lạnh lẽo trong trái tim đá”

- Win sẽ lắng nghe Rana nói chứ ? - Im lặng một lúc nó bắt đầu lên tiếng

Anh không nói gì chỉ gật nhẹ đầu.

- @#$%^&*( - Nó kể cho anh nghe về cuộc sống 7 năm bên nước ngoài,sự suất hiện và ra đi của Jon và....kết thúc là một nụ cười buồn.

- Nếu cậu ta đã muốn em phải vui vẻ thì hãy nghe theo cậu ấy chứ...... Ngốc......xung quanh em còn bao nhiêu người quan tâm và yêu thương em thật sự mà – Mỉm cười nhẹ - Chuẩn bị đi chúng ta sẽ đến trung tâm thương mại.

- Hả ? đến đó làm gì ? – Nó tròn mắt – Chẳng phải Winny ghét mấy nơi đó lắm sao ?

- Ừm, anh dẫn em đi mua chút đồ tối nay anh sẽ dẫn Rana đi đến một nơi.

- Em biết thừa nơi đó là đâu rồi – Nó lườm.

- Hừ?

- Anh muốn đưa em đến Black Devil chứu gì ? hôm nay mấy tên kia sẽ tổ chức tiệc mừng anh trở về đúng không ? – Nó lè lưỡi.

- hừ,anh chót nhận lời rồi.

- EM không đi đâu,mấy nơi đó ồn ào lắm.

- Ừ,vậy thôi

- NHưng không sao vẫn có thể đến trung tâm thương mại mà phải không.....Winny – nó cười gian.

Anh chỉ mỉm cười vì tính trẻ con lại mới nổi của nó “ lúc thì khóc sướt mướt sau đó lại nghịh ngợm được ngay”.

* * *

* Tại trung tâm thương mại :

Nó cùng Winny bước vào trở thành “trung tâm của mọi sự chú ý”, đơn giản chỉ vì hai người quá đẹp đôi, những ánh mắt ghen tị chĩa thẳng vào nó – Ai mà không biết Winny – đại thiếu gia của Hoàng gia là người lạnh lùng,rất ít nói và đặc biệt là rất.....ghét con gái nên chẳng có đưa con gái nào dám lại gần anh quá 5m – Nhưng hôm nay thì lại khác,anh đang đi cạnh một cô gái xinh đẹp lại còn khoác vai nhau “tình tứ”làm cả trung tâm loạn lên. Nó cảm giác có người chụp ảnh mình, nhìn ngó xung quanh bất giác trên đôi môi anh đào khẽ xuất hiện một nụ cười thích thú “ lại có trò vui rồi đây hehe” với cái ý nghĩ đó nó nhướn chân lên kéo sát mặt Winny lại và........đặt lên đó.......một nụ hôn ( hôn má nhé )

“hóa đá” – là từ để miêu tả mọi người xung quanh, trong đầu ai lúc này cũng có một suy nghĩ “Cô bé đó chết chắc rồi” “Tội nghiệp con bé,còn trẻ mà đã....”

Nhưng trái ngược với những suy nghĩ đó, Winny chỉ mỉm cười xoa đầu nó nói nhỏ

- Nhóc con lại có trò gì hả.

Nó mỉm cười đểu ôm lấy anh từ phía sau giọng nói ngọt ngào :

- Anh yêu à .... đi thôi em mỏi chân rồi.

-...................

Một lúc sau mọi thứ lại trở về quỹ đạo của nó...........



~ Bên chiếc cột lớn :

- Con nhỏ chết tiệt ! mày được lắm dám cướp Winny của tao sẽ có kết cục thảm bại, chờ đi........

~ Ở một nơi nào đó trong trung tâm thương mại :

Quệt đi hàng nước mắt đang lăn dài trên má,nhưng sao cứ lau nước mắt lại rơi ???

- Chi......Sasa....chị....chị...không sao chứ ? – Zina ậm ừ.

- Zina....huhu...chị không biết....nhưng...chị...huhu....không kiềm chế.....huhu ...được cảm....huhu...xúc rồi...huhu....- Sasa òa khóc rồi chạy đi.

Zina đuổi theo “ Thấy rồi” - Sasa đang ngồi đó mặt đã khô nước mắt,cô tiến đến gần im lặng ngồi xuống “ Có lẽ bây giờ điều tốt nhất có thể làm là im lặng để cô có thể bình tĩnh lại”

- Zina có phải chị đã sai khi yêu anh ấy ? – Im lặng một lúc Sasa lên tiếng.

- Sao chị lại sai chứ ? Yêu một người đâu có gì là sai – Zina

Sasa chỉ mỉm cười buồn – Có lẽ ngay từ đầu chị nên từ bỏ thì hơn

- Ngay từ đầu ? chị thích anh Winny lâu chưa ? – Zina thắc mắc

- Cũng bảy năm rồi – Sasa

///////////////

7 năm về trước ( Sasa 10t)

Hôm nay là ngày đầu tiên Sasa chuyển đến trường mới – Trường học do sự đầu tư của Hoàng gia.

Trường cô học rất rộng và cô muốn khám phá nó, đi loanh quanh khắp trường cho đến khi cô phát hiện ra dưới gốc cây anh đào có một cậu bạn chạc tuổi cô đang nằm ngủ “ Chỗ này mà cũng ngủ được sao ?? Kì quoái quá” – Nghĩ rồi Sasa tiến lại gần phía cậu,lần đầu tiên cô thấy một cậu bạn dễ thương đến vậy,cô tính mở lời làm quen thì.......

- Cút – Winny không thèm hé mắt coi người con gái trước mặt.

“Cái giọng nói đó thật đáng sợ, lạnh như băng vậy” – Ý nghĩ của Sasa.

~ Một lúc sau :

Cậu bé hé mắt dậy bên cạnh là một cô bé đang nằm ngủ ngon lành, cậu bực mình đưa chân ra đá Sasa vài cái ( á! Bạo lực)

- A, sao lại đá mình – Sasa cau có.

- Vẫn chưa cút – Winny lạnh lùng.

-A, cậu dậy rồi à,mắt cậu đẹp lắm – Sasa cười tươi.

Winny không nói gì,mặt không chút cảm xúc.

- Này sao cậu ít nói vậy ? nhưng không sao mình thích cậu rồi hihi – Nói rồi Sasa tung một tràng – Mình tên là Triệu kim San,gọi mình là Sasa nhé ! Còn cậu tên gì ? sống ở đâu ? biệt danh là gì? Cậu thích gì ? chúng ta làm bạn nhé ! hihi.

- Phiền phức – Winny buông một câu hờ hững rồi quay lưng bước đi.

Sasa nhìn theo cái dáng nhỏ sao mà cô độc đến thế ?

- Nè..nè.....mình là Sasa nhớ nhé – Sasa gọi với theo cô đâu biết trên môi ai đó thoáng xuất hiện một nụ cười....

Từ ngày hôm đó Sasa quyết tâm làm tan chảy tản băng, cô luôn có một suy nghĩ “ Sau này chắc chắn mình sẽ lấy cậu ấy làm chồng,không ai khác có thể thay thế....mãi mãi...”

~ Kết thúc hồi tưởng

Sasa quay sang Zina đang rưng rưng nước mắt, nở một nụ cười chua chát :

- Em thấy đó đã bao năm rồi nhưng chị chưa hề làm được ! Đáng ra ngay từ đầu chị nên từ bỏ cái suy nghĩ ngu ngốc đó đi, nếu không bây giờ sẽ chẳng đau khổ thế này.

- Sasa đừng buồn.... chị đã cố gắng bảy năm rồi thì tại sao không tiếp tục cố gắng ! Chỉ vì một chút đã bỏ cuộc thì 7 năm qua là vô nghĩa sao ?

- Nhưng chị chẳng ...tự tin chút nào, em thấy không cái ánh mắt cậu ấy nhìn cô gái đó ...nó...nó thật sự chân thật và ấm áp,....ánh mắt đó....thật sự chị...chưa bao giờ thấy ở cậu ấy – Sasa

- Sasa ...... chị bây giờ chẳng giống chị hằng ngày chút nào,chị biết không ở trường thực ra em...rất hâm mộ chị, những việc chị làm em đều luôn dõi mắt theo, lúc đó chị thật mạnh mẽ và oai phong , em đã từng ước “ Ước gì mình được như chị ấy, hoặc có thể được làm em gái của chị Sasa, nếu không thì ít nhất cũng được chị Sasa để mắt tới một chút thôi...một chút thôi....cũng được” – Giọng Zina ngày càng nhỏ có vẻ như cô bé đang khóc.

Sasa ôm Zina vào lòng ( tình chị em nha) :

- Chị....chị..xin lỗi !

- Vậy chị sẽ mạnh mẽ lên cố gắng tiếp chứ ? để không uổng phí công lao suốt bao năm qua.

- Ừm....chị sẽ tiếp tục cố gắng .....- Sasa – Cảm ơn em.....Zina.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Khi Siêu Quậy Làm Cô Giáo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook