[Khoái Xuyên] Công Lược Cậu Nam Phụ Pháo Hôi Ấy

Chương 12

Thanh Chi Lệnh

07/10/2021

Cậu thích hắn.

Lúc đưa ra kết luận này, Úc Chỉ ban đầu vừa khiếp sợ vừa khó tin.

Nhưng sau đó hắn chỉ thấy đau lòng và thương hại.

Bởi vì hắn suy nghĩ rất lâu, có thể nguyên nhân khiến thiếu niên thích hắn không gì khác ngoài sự quan tâm, chăm sóc hằng ngày của hắn.

Vì sao sẽ thích mình?

Đáp án rất đơn giản, vì mình đối xử tốt với cậu ấy.

Nhưng nhìn từ một góc độ khác.

Vì sao lại thích mình?

Đáp án cũng rất đơn giản, vì chỉ có mình đối xử tốt với cậu ấy.

Thiếu niên mười mấy tuổi đầu đã phải trải qua lòng người hiểm ác, đối với thế giới lạnh nhạt này, cậu chỉ có thể dùng hết sức mà giữ lấy mọi thứ bên người, mà trong đó quan trọng nhất chính là lòng tốt hắn dành cho cậu.

Trong cuộc sống cằn cỗi hoang vu tựa sa mạc, lòng tốt này lại giống như cầu vồng, để lại trong lòng thiếu niên một mảnh sắc màu rực rỡ, xinh đẹp, lộng lẫy, hấp dẫn và đầy quyến luyến.

Nếu như sắc màu ấy có thể nhiều hơn một chút, cậu cũng không đến mức bị hấp dẫn bởi một mảnh nhỏ tốt đẹp như vậy.

Tuy nhiên, trong thâm tâm Úc Chỉ biết rõ, tất cả mọi việc hắn làm có một nửa nguyên nhân là do nhiệm vụ, động cơ không trong sáng, nửa còn lại lại chỉ là tiện tay.

Nên nói thế nào đây?

Giống như bản thân chỉ cần dùng mấy viên kẹo không quan trọng để lừa lấy tình cảm của một đứa trẻ.

Úc Chỉ đau lòng, và cả áy náy.

Biết rằng có người thích mình, Úc Chỉ lại không cảm thấy kiêu ngạo tự hào, cũng không coi đó là điều hiển nhiên, mà hắn hối hận.

Không phải hối hận đã làm quá nhiều cho Doãn Hủ, không phải hối hận đã đối xử tốt với cậu.

Mà là hối hận trước khi làm điều này đã không xác định mối quan hệ giữa họ chỉ là cha và con nuôi.

Nếu ngay từ đầu đã nhận nuôi thì đứa trẻ ấy cũng sẽ không hiểu lầm, càng không ngơ ngác đi lên con đường không chính xác này. Quan hệ giữa họ sẽ chỉ phát triển theo hướng tình thân gia đình thôi.

Thế nhưng bây giờ muốn nói gì cũng đã muộn rồi.

Hắn nên làm gì đây?

Hắn còn có thể làm gì đây?

Rèm cửa mở toang, thành phố rực rỡ ánh đèn, cảnh đêm rơi vào trong mắt, gió đêm xào xạc thổi vào trên mặt, trên người kẻ đang đứng nơi cửa sổ, càng thổi càng thấy tỉnh táo.

Thuốc lá trong tay châm lại tắt, tắt lại châm.

Úc Chỉ cả đêm không ngủ.

Sáng hôm sau.

"Tiên sinh tối qua ngủ không ngon sao?" Doãn Hủ nhìn vẻ phiền muộn mệt mỏi trên mặt Úc Chỉ, quan tâm hỏi.

Úc Chỉ vừa định cười với cậu, nụ cười lại trở nên hơi cứng đờ, sau đó không dấu vết thu liễm lại, hàm súc nói: "Không phải, chỉ là ngủ hơi muộn."

Nói dối, hắn từ đêm qua đến giờ chưa ngủ chút nào.

Cứ nhắm mắt lại là thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của Doãn Hủ.

Buồn hết cả người.

Doãn Hủ nghĩ nghĩ: "Tôi từng học mát xa, nếu anh không phiền, tôi có thể giúp anh một chút."

Úc Chỉ liếc đôi mắt sáng ngời của cậu, thu lại nụ cười, nhìn sang chỗ khác. "Không cần, dù sao hôm nay là cuối tuần, có thể ở nhà ngủ bù."

Doãn Hủ sửng sốt, như chưa hoàn hồn trước lời từ chối này, một lúc sau mới chần chờ đáp: "A... ừm, vậy cũng được ạ."

Thế là cả bữa sáng còn lại, Doãn Hủ trầm mặc không nói gì.

Úc Chỉ càng nhìn càng thấy sầu, trước khi hắn phát hiện ra, hóa ra ảnh hưởng của hắn với cậu đã lớn đến vậy?

Một lời từ chối bình thường cũng có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu.

"Nhắc mới nhớ, cậu đi học cũng được nửa kỳ rồi, có hòa thuận với bạn cùng lớp không? Nếu có bạn bè thân thiết nào thì cuối tuần cũng nên hẹn nhau ra ngoài chơi, học tập đương nhiên là quan trọng, nhưng cũng cần kết hợp làm việc và nghỉ ngơi hợp lý. Nhìn tốc độ tiến bộ của cậu, thi vào một trường đại học tốt sẽ không thành vấn đề, thoải mái một chút cũng được."

Úc Chỉ dò hỏi, nghĩ rằng nếu có bạn bè chiếm lấy suy nghĩ của cậu, dời đi lực chú ý của cậu, có lẽ cậu cũng sẽ không coi mình quan trọng đến thế nữa.

Sau đó kịp thời ngăn lại sự thay đổi tình cảm không nên có này.

"Bạn bè đều khá tốt, nhưng ai cũng bận ôn tập, không có thời gian chơi." Doãn Hủ từ chối.



Tuyệt vời, cách này cũng không dùng được.

Úc Chỉ thu hồi tầm mắt, mặt không có biểu cảm gì, hoàn toàn không nhìn ra trong lòng hắn đang tiếc nuối sầu não đến mức nào.

"Cậu còn trẻ, có thể làm quen thêm bạn bè, đừng ru rú trong nhà quá nhiều." Hắn tận tình khuyên bảo, trời đất chứng giám, hắn nói lời này cực kỳ chân thành luôn.

Nhưng Doãn Hủ nghe xong lại ngẩng đầu lên, nhìn hắn thật lâu, cuối cùng mới do dự nói: "Tiên sinh... Anh cảm thấy tôi ở nhà nhiều quá nên chán rồi à?"

Hay quá, không chỉ từ chối yêu cầu của hắn, còn hỏi ngược lại hắn được. Úc Chỉ cảm thấy nếu mình lắm mồm thêm vài câu, có khi đứa nhỏ này sẽ cảm thấy hắn không muốn nhìn thấy cậu, muốn đuổi cậu đi.

Thế là hắn ngoan ngoãn im lặng, không tiếp tục kích thích người ta nữa.

Nhưng vấn đề này vẫn cứ đè nặng trong lòng hắn, không giải quyết không được.

Ít nhất hắn cũng phải nghĩ ra một cách để chấm dứt mối quan hệ đang dần thay đổi này.

Còn thực hiện như thế nào, hắn còn phải lên kế hoạch cẩn thận. Còn tâm trạng của Doãn Hủ lại đúng như Úc Chỉ đoán, không được tốt cho lắm.

Bạn có thể dễ dàng cảm thấy thái độ của một người thay đổi, đặc biệt là khi người này còn là người rất quan trọng trong lòng bạn.

Tâm tư Doãn Hủ vốn nhạy bén, đối với tình cảm của chính mình có thể có hơi mù mờ, nhưng đối với người khác thì hoàn toàn rõ ràng.

Những thay đổi ban sáng của Úc Chỉ cậu đều nhận ra, chỉ là cậu không hiểu nổi.

Nếu hắn thật sự ghét bỏ cậu, nói thẳng một câu là cậu có thể rời khỏi căn nhà này ngay, không cần phải quanh co lòng vòng gì cả.

Vậy tại sao hắn lại làm như vậy?

Chỉ đang quan tâm cậu không có bạn bè thôi sao?

Úc Chỉ không phải người do dự thiếu quyết đoán, nhưng khi đối mặt với Doãn Hủ, hắn thật sự không thể trực tiếp thô lỗ nói thẳng ra được, bởi vì tác động thật lớn gây ra nhất định sẽ khiến đối phương bị kích thích mạnh mẽ.

Hai tuần sau là sinh nhật của Doãn Hủ, nhưng lại vào thứ Hai nên Úc Chỉ muốn chúc mừng cậu trước.

Doãn Hủ cười nhưng lại nói: "Thật ra đây cũng không phải là ngày sinh thật sự của tôi, chỉ là ngày tôi được nhận vào trại mồ côi, có hay không thì cũng thế."

Lúc trước cậu thích đón sinh nhật, vì lúc ở trại mồ côi vào ngày này sẽ có thêm đồ ăn vặt, chứ thật ra cậu cũng không có nhiều cảm xúc về ngày này.

Úc Chỉ lắc đầu cười khẽ: "Sinh nhật nhiều khi cũng không phải để kỷ niệm ngày cậu được sinh ra, mà có mang một chút tính nghi thức. Nó đại biểu người tên Doãn Hủ ở thế giới này lớn thêm một tuổi, thế giới này nhớ đến cậu."

Doãn Hủ nghe vậy thì sửng sốt nhìn hắn.

"Vậy còn tiên sinh thì sao?"

Úc Chỉ sững người, nụ cười thu lại.

"Sinh nhật tiên sinh là ngày nào?" Cậu không cần thế giới nhớ đến người này, mà chỉ muốn bản thân ghi nhớ thôi.

Úc Chỉ hoàn hồn mỉm cười: "Đến lúc đó cậu sẽ biết."

Doãn Hủ cúi đầu, không ngại hắn không nói cho cậu, dù sao cũng có thể đi hỏi nhóc mập.

"Hôm nay cậu muốn đi đâu?" Úc Chỉ hỏi cậu.

Biết hắn sẽ đưa cậu ra ngoài đón sinh nhật, trong mắt Doãn Hủ có thêm chút hứng thú.

Nhớ lại lần trước hắn mang nhóc mập đi chơi, chính mình lại từ chối, bây giờ thật ra có hơi hối hận.

"Nơi nào cũng được ạ?"

Úc Chỉ gật đầu. "Nơi nào cũng được."

"Vậy tôi muốn lên cung trăng."

Úc Chỉ: "...... Nói một nơi trên trái đất thôi."

Càng ngày càng lớn gan, còn biết nói đùa.

Doãn Hủ cười: "Tôi đang đùa thôi mà."

Úc Chỉ tâm mệt: "Nghe ra được."

Cuối cùng Doãn Hủ chọn công viên giải trí.

"Nếu có một chỗ tôi vẫn luôn muốn đi nhưng chưa từng có cơ hội, thì chính là chỗ này." Khi còn nhỏ nghe nói trẻ con đều sẽ đến đây chơi, nhưng thường là đi cùng cha mẹ người nhà. Cậu không có cha mẹ, không có người lớn trong nhà, tiền cũng không có, muốn đi cũng không được.

Úc Chỉ theo lời cậu.

Hắn mang người đi công viên giải trí, tuy rằng có một số trò chơi phải xếp hàng nhưng Doãn Hủ không hề thấy khó chịu, ngược lại còn rất hứng thú đứng xếp hàng.

Doãn Hủ thì không sao, một người lớn tuổi như Úc Chỉ lại có vẻ lạc lõng giữa đám trẻ con, thỉnh thoảng lại có mấy cô gái ngắm hắn, nhưng hắn đều coi như không thấy.

Giống như lời hắn từng nói với Doãn Hủ, không cần để ý ánh mắt của người khác.

Ngược lại, Doãn Hủ lại không thích điều đó lắm.



Cho dù là mấy người đó cũng đang ngắm cậu.

Hai người cùng nhau chơi rất nhiều trò, một số trò thậm chí còn chơi lại, Doãn Hủ chơi vui đến nghiện luôn.

Chính cậu cũng chưa nhận ra, cả ngày nay lúc nào cậu cũng tươi cười.

Úc Chỉ thấy được, nhưng không nói gì.

Bữa trưa ăn ở một nhà hàng gần đó, Doãn Hủ vừa ăn còn vừa nghĩ chiều nay muốn chơi cái gì, Úc Chỉ lại đột nhiên nói: "Buổi tối tôi đưa cậu đến một nơi."

Doãn Hủ ngẩng đầu nhìn hắn, sự tò mò trong mắt gần như muốn tràn cả ra. "Nơi nào ạ?"

Úc Chỉ chỉ cười không nói, bị dò hỏi mới trả lời: "Cậu sẽ thích thôi."

Còn chưa đến buổi tối Doãn Hủ đã bắt đầu mong chờ rồi, thậm chí còn mất hứng thú với các hoạt động buổi chiều.

Chưa đến sáu giờ, cậu đã quấn lấy Úc Chỉ hỏi còn bao lâu nữa rồi mấy giờ thì đi các kiểu.

Úc Chỉ cũng không úp mở nữa, khi đã xác định là cậu thật sự không còn lưu luyến gì với công viên giải trí nữa mới lái xe đưa cậu đi.

Đó là một căn biệt thự ở ngoại ô, nhìn từ xa đã thấy biệt thự rực rỡ ánh đèn, hiển nhiên là đã có người chuẩn bị trước.

Đến gần biệt thự rồi, Doãn Hủ mới cảm thấy có chút do dự.

Đến lúc bị Úc Chỉ nhắc xuống xe lần thứ hai cậu mới từ từ cởi dây an toàn ra.

Nhưng hắn dẫn cậu đến chỗ này làm gì?

Sự nghi ngờ và thấp thỏm xuất hiện trong lòng.

Nhưng cậu tự hỏi chính mình, lại phát hiện, dù hắn có làm gì đi nữa, cậu cũng sẽ không bài xích hay cự tuyệt.

Rồi lại không giống trong tưởng tượng của cậu lắm. Úc Chỉ đưa cậu vào nhà rồi dắt cậu lên sân thượng luôn.

Tầm nhìn rộng rãi khiến người thấy thoải mái, gió đêm hơi lạnh, Úc Chỉ khoác áo khoác cho cậu.

Sau đó hắn đi đến bên cạnh một món đồ trên sân thượng, coi như Doãn Hủ chưa từng thấy nó ngoài đời cũng biết nó là cái gì.

Úc Chỉ điều chỉnh và thử kính thiên văn, nhìn bầu trời đầy sao dường như đã gần trong tầm tay, mỉm cười vẫy tay với Doãn Hủ: "Lại đây."

Hắn kéo cậu đến trước mặt, nhường lại vị trí, nhẹ giọng nói: "Nhìn xem."

Úc Chỉ hướng dẫn cách dùng, rồi nhìn Doãn Hủ cực kỳ hứng thú thử xem, cũng thấy vẻ mặt kinh ngạc cảm thán lộ ra khi cậu nhìn đến cảnh bầu trời đầy sao tuyệt đẹp.

Hắn khẽ cười, nói: "Không phải cậu muốn lên cung trăng sao? Tuy rằng bây giờ không đi được, nhưng nhìn một chút cũng không sao."

Doãn Hủ không dám tin, chỉ bởi vì một câu nói đùa của mình, người này lại bỏ thời gian và sức lực đưa mình đến đây để ngắm sao ngắm trăng.

Nhưng dù không muốn thế nào, cậu cũng phải tin khi sự thật rành rành trước mặt.

Cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, kéo theo đủ loại tư vị, dường như chỉ cần một cơ hội nho nhỏ là có thể phun trào.

Úc Chỉ không nhìn cậu mà nhìn lên bầu trời đầy sao, giọng nói của hắn phá lệ rõ ràng trong đêm khuya thanh vắng, vừa ôn nhu lại nhẹ nhàng chậm chạp.

"Thời không là thứ kỳ diệu nhất trên đời, đồng thời cũng là thứ khó khám phá nhất. Khi cậu cho rằng mình đã đứng đủ cao nhìn đủ xa, thực tế lại chẳng khác gì như muối bỏ biển, thân như phù du."

Hắn muốn nói với đứa trẻ này rằng đừng để những thứ trước mắt mê hoặc, bởi vì tương lai sẽ có nhiều người, nhiều điều hơn đang chờ đợi cậu. So với đất trời vũ trụ, một người có đáng giá là bao.

Đời người quá ngắn ngủi, ngắn đến mức cũng không gặp được mấy những con người nhỏ bé. Tương lai cậu tràn đầy hứa hẹn, đừng để vì lỡ một bước chân mà lỡ cả đời người.

Không nên nhầm lẫn, đừng nên bằng lòng.

Doãn Hủ tâm trạng kích động, nhìn ánh sao giăng đầy trời, như cảm giác được bên ngoài thế giới này, còn có rất nhiều thế giới khác.

Cậu tò mò quan sát tất cả những điều này, đồng thời cũng chăm chú nghe hắn nói.

Úc Chỉ nhìn nụ cười trên mặt cậu, đột nhiên rũ mắt thu lại tầm nhìn, giọng nói lại vẫn rõ ràng như trước, mang theo chút dịu dàng chưa từng thay đổi.

"Lại nói tiếp, có chuyện tôi vẫn luôn muốn hỏi."

"Ban đầu cứu cậu là vì đúng lúc, về sau càng sống chung lại càng cảm thấy cậu là một đứa trẻ tốt."

"Cậu cũng biết, nhóc mập trong nhà thường xuyên làm người khác đau đầu, tôi vẫn luôn hi vọng có một đứa con vừa ngoan ngoãn nghe lời lại vừa đáng yêu như cậu."

"Cậu có nguyện ý, để tôi nhận nuôi, làm con trai của tôi không?"

Áo khoác rơi xuống đất, gió đêm lạnh lẽo ập vào người, thổi cho Doãn Hủ lạnh đến thấu xương.



Đá: Nghe anh già hỏi câu đó vừa thương bé Hủ vừa thấy buồn cười =))) nửa câu đầu nghe như cầu hôn nửa câu sau hỏi làm con trai anh nhé =)))

Chắc là chương sau sẽ đổi xưng hô của bé Hủ:"> cũng muốn đổi xưng hô của anh già lắm rồi mà thấy vẫn chưa đến lúc:(

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện [Khoái Xuyên] Công Lược Cậu Nam Phụ Pháo Hôi Ấy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook