Không Sợ Chết, Sợ Đau

Chương 3: Chương 3

Tùy Phong Phi

05/10/2016

Tôi đứng tại chỗ chờ suốt một hồi lâu, mới nhìn thấy từ xa xa một đạo thân ảnh quen thuộc nào đó. Áo sơ mi hoa hoét, quần hiphop, chân xỏ một đôi dép lê có hình đầu thỏ lông lá, đang nghênh ngênh ngang ngang đi tới.

Hắn có một vết sẹo rất dài bên thái dương, khiến cả khuôn mặt thoạt nhìn trông có vẻ dữ tợn khủng bố, rất có vài phần khí thế của hắc đạo lão đại, trong miệng lại lúc nào cũng ngậm một cây kẹo mút, môi mỏng cong lên, hơi hơi mỉm cười.

“Tiểu Kỳ thân mến,” Hắn vừa đứng lại liền đưa tay ra nện tôi một quyền, nói, “Lâu lắm rồi không gặp.”

“Chúng ta hôm trước vừa mới cùng ăn cơm tối.”

“Cái gọi là một ngày không gặp, như cách tam thu, tôi suốt hai ngày không gặp cậu, tính ra là sáu cái thu trong tự nhiên rồi. Nhìn xem, tôi hôm nay đã bị tương tư tra tấn đến hình tiêu lập cốt (gầy trơ xương)…”

Thấy Chu Lẫm lải nhải niệm mãi không thôi, vội vàng kéo tay hắn đi về phía trước, vừa đi vừa hỏi: “Hôm qua sao cậu không đến quán rượu?”

“Đau răng,” Hắn xoay xoay cây kẹo mút trong miệng, hàm hàm hồ hồ trả lời, “Đi gặp bác sĩ.”

“Nửa đêm nửa hôm, có nha sĩ nào còn mở phòng khám?” Tôi đá hắn một cước, nói, “Chắc chắn là lại đi câu phụ nữ rồi.”

Hắn cười hì hì hai tiếng, không phản bác, chỉ vươn tay ra khoác lên vai tôi, nháy nháy mắt, ái muội mà thấp giọng nói: “Tôi nghe Tiểu Liên nói, vị tình nhân trong mộng của cậu tối hôm qua uống say khướt ở quán rượu? Sau đó thế nào? Cậu đưa hắn về nhà, có rượu vào làm bậy không?

Tôi ngẩn ra, đột nhiên nhớ lại bộ dáng say rượu rất đáng yêu của Tần Tiếu Dương đêm qua. Nhưng lập tức liền thanh tỉnh lại, hung hăng trừng hắn một cái, nói: “Đừng nói bậy! Nếu anh tôi biết tôi cùng Tần Tiếu Dương dây dưa không rõ, tuyệt đối sẽ giết tôi.”

“Vậy thì có làm sao? Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu. Huống chi anh cậu cũng không phải ba đầu sáu tay, căng thẳng như vậy làm gì?”

“Trên đời này tôi sợ nhất hai loại sinh vật… chính là người ngoài hành tinh và Lý Thâm.”

“Không tiền đồ! Cậu nếu thực sự thích họ Tần kia, thì nên quang minh chính đại tranh đấu một trận với anh cậu.”

“Không có khả năng.” Khẽ thở dài một hơi, cười khổ, “Người trong lòng Tần Tiếu Dương là anh tôi, cho dù thực sự cùng với tôi, cũng tuyệt đối không hạnh phúc. Cho nên, tôi tình nguyện tiếp tục thầm mến như vậy, cũng không muốn phải nhìn thấy hắn thương tâm khổ sở.”

Nghe vậy, Chu Lẫm liền ngừng bước chân, quay đầu lại bình tĩnh nhìn nhìn tôi. Một lúc lâu sau mới cúi đầu cười ra tiếng, vươn tay vỗ vỗ lên vai tôi, ngữ khí ngả ngớn nói: “Lý đại ca, cậu thật không hổ là một đại tình thánh, tiểu đệ tôi xin bái phục.”

Mặt tôi liền đỏ lên, chẳng buồn để ý đến hắn nữa, chỉ lầm lũi đi về phía trước.

Chu Lẫm cũng không nói gì thêm, chỉ cười hi hi chạy đuổi theo kéo tay tôi, suốt dọc đường nói rất nhiều lời tào lao nhảm nhí, duy chỉ không đề cập đến cái tên Tần Tiếu Dương.

Sau khi hai người chúng tôi ngâm mình trong phòng tắm, lại thuận tiện đi lên phố dạo một vòng, mua về một đống đồ ăn lớn.

“Tiểu Kỳ, hôm nay đi đâu ăn cơm tối?”



“Nhà tôi.”

“Rất tốt, tôi muốn ăn đậu hũ sốt và cà ri gà.”

“Cậu nấu.”

“Gì? Rõ ràng hôm nay là đến lượt cậu nấu.”

Tôi khẽ hừ nhẹ một tiếng, vừa định mở miệng cãi, lại nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen cực kỳ quen mắt đang đỗ ở trước cửa. Một người đàn ông trẻ tuổi đứng bên cạnh xe, hai tay khoanh trước ngực, biểu tình đạm mạc.

“Anh?” Tôi lắp bắp kinh hãi, căng thẳng khó hiểu, “Anh, sao anh lại đến đây?”

“Dì hầm canh, bảo cậu tối nay về nhà ăn cơm.”

“Hả? Nhưng mà…” Xoay đầu lại nhìn ai đó đang đứng bên cạnh, có chút chần chừ.

Lý Thâm đã trực tiếp mở cửa xe, hơi hơi nghiêng đầu, lạnh lùng nói: “Lên xe.”

Đụng phải ánh mắt băng lãnh của anh ta, tay tôi liền bất giác run lên, căn bản không thể mở miệng cự tuyệt, đành phải ngoan ngoãn ngồi vào trong xe, vẫy tay chào tạm biệt với Chu Lẫm.

“Xin lỗi.”

“Không sao, nay mai có thời gian rảnh lại cùng nhau ăn cơm.”

Nói còn chưa hết, xe đã chuyển động, tôi chỉ đành thu hồi tầm mắt, lặng lẽ thưởng thức cảnh vật lướt xẹt qua bên ngoài cửa sổ. Một lát sau, Lý Thâm đột nhiên mở miệng nói một câu: “Người vừa rồi là bạn của cậu?”

“Ừ, bạn cùng học cao trung.”

“Tôi đã nói rất nhiều lần, sau này đừng qua lại với loại bạn bè không tốt ấy nữa.”

“Người ta hiện tại đã là ông chủ quán rượu, không trộm không cắp, cũng không làm chuyện gì xấu.”

“Chỉ nhìn bộ dáng ba lăng nhăng của hắn, liền biết không phải người đứng đắn gì.” Lý Thâm khinh miệt cười cười, quay đầu lại liếc tôi một cái, nói, “Lý Tân Kỳ, quần áo của cậu là bị làm sao thế kia?”

“A?”

“Cài khuy lại.” Nhíu nhíu mày, lạnh lùng nói, “Suốt ngày quần áo bất chỉnh, nhìn ra cái gì?”



Ngay cả việc này cũng muốn quản? Anh rốt cuộc là anh của tôi hay bố của tôi?

Tôi thầm mắng một câu dưới đáy lòng, nhưng cũng không dám kháng nghị ra miệng, chỉ cúi đầu xuống, cài lại hai khuy áo trên cùng cho thật kín đáo.

Lý Thâm vẫn không hài lòng, lại đánh giá cao thấp tôi một hồi, sau khi bới ra một đống khuyết điểm từ đầu đến chân, mới chịu quay đầu về chuyên chú lái xe.

Suốt dọc đường còn lại không nói chuyện.

Thật vất vả mới về được đến đích, xe vừa dừng lại, tôi liền mở cửa nhảy phắt ra ngoài, chạy thẳng vào trong nhà. Rất sợ ở cùng người nào đó thêm một khắc nữa, mình sẽ phát điên mất.

Nào ngờ, vừa đẩy cửa chính vào nhà liền thấy Tần Tiếu Dương đang ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha trong phòng khách.

“Giám đốc Tần? Sao anh lại ở đây?”

“Dì nói đã hầm canh, bảo tôi đến ăn cơm chiều.” Mặc dù đêm qua hắn say lợi hại, hôm nay đã khôi phục thành bộ dáng thần thanh khí sảng, ôn hòa cười nhẹ, “Thật ngại quá, quấy rầy rồi.”

“Không,” Tôi ngơ ngác ứng một từ, lại hỏi, “Anh tôi… có biết anh tới không?”

Tần Tiếu Dương thần sắc buồn bã, nhắm mắt lại không nói câu nào, chỉ nhìn về phía cửa. Trong hành lang vang lên tiếng bước chân nặng nề, không lâu sau, Lý Thâm đã tiến vào.

Ánh mắt hai người chạm nhau, một người sắc mặt trắng bệch, người kia thần tình lại rất tự nhiên.

“Tới dùng cơm?” Lý Thâm nhíu nhíu mày, bước tới từng bước lớn, rất tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh Tần Tiếu Dương, tiện tay lật xem tờ báo trên bàn.

“Ừ,” Tần Tiếu Dương chỉ liếc hắn một cái, đã lập tức cúi đầu xuống, muốn nói lại thôi, “Tôi…”

Mới nói được một nửa thì mẹ bỗng nhiên từ trong phòng bếp đi ra, cười nói: “Mọi người đã đến đủ rồi? Đợi một lát nữa thôi, có thể ăn cơm ngay rồi.”

Nói xong, hướng về phía tôi nháy nháy mắt ra hiệu, cất cao giọng gọi: “Tiểu Kỳ, con vào giúp mẹ rửa rau.”

“A?”

Tôi hơi ngẩn ra, nhìn hai người kia đang ngồi trên ghế sô pha, rất không cam nguyện mà đi vào trong bếp. Vừa liếc mắt nhìn, liền thấy đủ loại rau xanh sớm đã được chuẩn bị thỏa đáng, làm gì còn rau mà rửa?

“Mẹ, mẹ đây là có ý gì?”

“Ừ, anh con và Tần Tiếu Dương cãi nhau hai ngày nay, mẹ thật vất vả mới sắp xếp để bọn chúng gặp mặt nhau. Con nếu còn đứng ngốc ở một bên, sẽ ảnh hưởng đến việc giao lưu tình cảm của bọn chúng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Vạn Cổ Thần Đế
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Không Sợ Chết, Sợ Đau

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook