Khúc Mưa Tan

Chương 13: KHÚC MƯA TAN – Chapter 2 – Phần 8

Kawi

14/02/2014

Sự điên rồ vẫn đang thôi thúc tôi làm cái hành động đáng lẽ không được phép làm. Đôi mắt tôi từ từ nhắm lại, để mặc cho cảm xúc điều khiển, đầu tôi dần dần cúi xuống, gần anh, thật khẽ khàng…

Đột ngột!

Anh mở mắt!

10 giây. Đó là khoảng thời gian dành cho những hàng mi thay phiên nhau nhấp nháy. Tôi nhìn anh. Anh nhìn tôi. Trong im lặng. Mọi thứ bất động, chỉ có những đôi mắt là không ngớt bày tỏ nỗi ngạc nhiên và ngỡ ngàng…

Và bằng một sự kỳ diệu nào đó, bằng một nguyên nhân lạ lùng nào đó, anh đã dang đôi tay rộng của mình và ôm lấy tôi. Dù chỉ là một tích tắc thôi, nhưng cũng đủ để tim tôi loạn nhịp khi anh kéo nhẹ người tôi áp sát vào ngực anh. Một cảm giác thật an toàn và vững chắc…

- Cám ơn…em…

Đó là ba từ mà anh đã nói thật nhẹ và chỉ đủ để tôi nghe thấy. Trong giây phút đó, tôi cảm giác tất cả mọi thứ xung quanh đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn anh và tôi. Chỉ còn những rung động ban sơ mà đầy chân thật. Chỉ còn là những gì sâu sắc nhất và cũng mơ hồ nhất.

Bước vào đời em trong nhẹ nhàng

Chạm vào tim em trong ngỡ ngàng

Liệu anh có vội làm nắng nhạt

Sớm tắt lụi đi trong phũ phàng….?

……………………………………………………………………….



Tôi được anh “trả” về lại trước cổng nhà Cà Rem vào tầm 10h sáng. Lúc chuẩn bị vào nhà, tôi có hướng mắt lên ô cửa sổ với những khóm hoa giấy đặc biệt của Phong Trần. Chúng đang đua nhau nở. Một cách thật mạnh mẽ và đầy tự tin. Không hiểu sao tôi có chút gì đó bất an dù thấy vui vô cùng khi được chiêm ngưỡng cách mà những bông hoa mười giờ thể hiện bản lĩnh đặc trưng mà tạo hóa ban tặng.

Mở cửa đi vào, tôi nhận ra có sự kỳ lạ từ thái độ của những người ở trong khu trọ. Tất nhiên một vài người tiến lại hỏi thăm tôi, nhưng tôi cảm thấy họ không mấy chân thành. Hình như hôm qua đã có chuyện gì đó xảy ra mà tôi không biết.

- Nhìn tướng mày thì tao biết mày là dòng dõi du côn rồi.

Câu nói mang đầy tính khiêu khích của bà chị Lan làm tôi phải dừng lại nhìn. Gì đây? Không tha cho cả người đang bị thương à?

- Tôi mệt và tôi không muốn đấu khẩu với chị.

- Ai dám đấu khẩu với mày? Đụng vào mày chắc tụi này cũng sống không được yên đâu. Phải không mấy bạn? - giọng Lan chanh chua đến gai cả người, đã thế còn hất hàm hỏi những người đang đứng xung quanh. Kỳ lạ là họ chẳng có chút phản ứng gì cả, một trong số đó thì lặng lẽ đi vào phòng trước khi xì xầm với nhau chuyện gì đó.

- Tôi không hiểu chị nói gì cả!!! – quá bực mình, tôi nói lớn, bao nhiêu dây thần kinh trong người cứ dựng đứng cả lên.

- Ô ồ! Đừng bức xúc như thế! Lên trên phòng mày mà coi! Tạm biệt mày trước luôn! Bữa giờ sống với đứa có gia cảnh phức tạp mà tụi này không biết. Haizz. Cuộc sống thật là nhiều nguy hiểm mà.

Tôi bỏ lên lầu sau khi phóng một ánh mắt đầy tia lửa điện sang cho bà chị lắm điều kia. Thật khó chịu khi có chuyện gì đó liên quan tới mình mà ai cũng biết trong khi mình thì chẳng biết gì cả.

Bước từng bước nặng nề lên lầu, lòng tôi như có tảng đá đè lên, cảm giác bất an cứ dần dần xâm chiếm. Mở vội cửa phòng, tôi mới chính thức ngỡ ngàng và bắt đầu ý thức được chuyện gì đang xảy ra với mình.

Phòng tôi trống trơn! Mọi đồ đạc của tôi đều đã biến mất. Thậm chí đến cái kẹp tăm tôi bỏ quên trên bệ cửa sổ cũng cất cánh bay đi.

Chuyện gì xảy ra thế này???



Ngơ ngác được vài giây, tôi vội vã chạy xuống nhà dưới, tới cạnh điện thoại bàn và nhấn phím gọi cho Cà Rem. Thực sự cái quái quỷ gì đang diễn ra thế này chứ!!! Càng lúc tôi càng không thể kiểm soát được những biến cố đùng đùng xuất hiện trong cuộc sống của mình.

- Alo! Cà Rem à!!!

- Ủa? Chị về nhà rồi à? Chị không sao chứ!

- Chuyện đó bây giờ không quan trọng. Em nói đi, vì sao mọi đồ đạc của chị không còn trong phòng nữa? Ai lấy nó đi rồi???

Chưa kịp để nghe câu trả lời Cà Rem, tôi giật mình đến đánh rơi điện thoại xuống đất khi nhìn thấy bà ngoại của Phong Trần đứng trước bậc thềm nhà.

- Là do ta làm đó. Ta chỉ giúp cháu thu xếp đồ đạc để về nhà chồng nhanh chóng và suông sẻ hơn mà thôi.

Tôi bị ngất trên giàn quất.

…………………………………………………………

Tác giả xin để nhân vật của mình tạm nghỉ ngơi (thực ra cô ấy bị ngất rồi :D) và thay Tử Quân kể lại cho mọi người nghe những gì đã diễn ra sau khi cô ấy gặp đám thanh niên trộm chó nha J

Quay lại thời điểm tối hôm qua, lúc đám người bắt Puppy lần lượt bỏ đi hết và chỉ còn lại một tên cuối cùng với cục đá trên tay, tất nhiên hắn ta có ý định sẽ cầm nó và phang thẳng vào đầu Tử Quân để bịt miệng nữ chính của chúng ta lại. Nhưng may mắn là những vệ sĩ mấy ngày nay được bà ngoại Phong Trần giao nhiệm vụ âm thầm bảo vệ cô đã xuất hiện đúng lúc và khống chế được tên du côn ấy. Dẫu vậy vẫn có sự cố xảy ra khi Tử Quân vì quá mệt và quá sợ hãi đã ngã xuống đất, đầu đập vào khối xi măng nứt nẻ trước mặt và bị bất tỉnh. Vừa lúc đó thì Phong Trần phóng xe đến. Anh đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh tưởng trước mắt mình. Bằng một cái nhíu mày đầy day dứt và tâm trạng, nam chính tiến lại gần và bế Tử Quân đi. Và có một sự thật tác giả sẽ bật mí với các bạn. Là rằng, ngay giây phút đầu tiên gặp gỡ, Phong Trần đã biết được số phận đã an bài Tử Quân là một nửa của đời anh. Tuy nhiên, vì một số lý do mà sau này mọi người sẽ dần dần được biết thì Phong Trần buộc lòng phải cản lại số mệnh, cố gắng tránh xa Tử Quân vì anh không muốn bi kịch đã được tiên đoán sẽ thực sự diễn ra trong máu và nước mắt.

Nói sang chuyện của Puppy, chú chỏ nhỏ, một nhân vật cũng không kém phần quan trọng và là mấu chốt giải quyết mọi xích mích sau này của cặp đôi kỳ lạ mà tác giả đang xây dựng đã được cứu thoát nhờ vào sự ra tay kịp thời của bà ngoại Phong Trần. Về cả vấn đề chủ quan lẫn khách quan thì đám nhóc trộm chó đó không thể là đối thủ với lực lượng vệ sĩ đầy tinh nhuệ của bà ngoại nam chính đào tạo. Nhắc tới đây, tác giả cũng muốn tâm sự rằng, bà ngoại Phong Trần sẽ được xây dựng theo một hướng khác thường nhất và phá cách nhất. Tác giả muốn gửi tới nhiều thông điệp thông qua nhân vật này. Một trong số đó là việc chúng ta không nên nghĩ rằng những người đã già là những người đã không còn sức mạnh và sự vững chải. Người già đơn giản là họ đã đi cùng với thời gian nhiều hơn chúng ta. Và hiển nhiên họ sẽ mạnh mẽ hơn ta cả về ý chí, kinh nghiệm và cả cách yêu thương nữa đấy J

Tất cả bây giờ chỉ là mới bắt đầu…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Khúc Mưa Tan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook