Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa

Quyển 9 - Chương 28: CHƯƠNG 28

Thương Hải Di Mặc

14/07/2014

Rất nhiều năm sau đó, mỹ nhân một thời Diêu Vu Thiện đã trở thành cụ bà đẹp lão tóc bạc trắng đầu, song vẫn một thân xường xám hoa mỹ như xưa, búi tóc sau ót được vấn cẩn thận không chút cẩu thả. Bà ngồi trên xích đu, phất phơ gẩy chiếc quạt tròn, nhắm mắt hồi tưởng quãng đời đã qua, vĩnh viễn không quên được buổi chiều tà ấy, người thanh niên áo trắng đối diện bà mà rằng: “Diêu tiểu thư muốn sống cuộc sống khác không?”

Nụ cười an nhiên tĩnh tại của y như giải thoát luồng ánh dương đang bị khói mù vây chặt.

Kiếp người mờ mịt tối tăm, trong thoáng chốc tràn ngập sắc màu.

Vì vậy mà trong tâm tưởng của Diêu Vu Thiện nhen nhóm lên: một con người dù hèn mọn, ti tiện, thấp kém đến đâu, bị người đời chà đạp đến đâu, thì trong nội tâm vẫn leo lét ánh sáng của lòng tự tôn, dù bé mọn đến mức người khác không thể nhìn thấu.

Còn nhớ người thanh niên áo trắng ấy đã mỉm cười nói với mình: “Có nơi nào mà tin tức lan truyền nhanh hơn kỹ viện? Có nơi nào bảo mật hoàn hảo cho bằng nơi phấn son trăng gió hỗn tạp bộn bề?”

Nắm trong tay toàn bộ nhà thổ toàn tỉnh, cũng có nghĩa là nắm trong tay mạng lưới tình báo khổng lồ bố trí tại đó.

Từ ngày hôm ấy trở đi, mình đã từ thân phận đệ nhất hoa khôi thành phố Ngọc Tuyên vụt trở thành nhân vật đứng đằng sau hết thảy kỹ quán chỉ bán nghệ không bán thân toàn tỉnh.

Cũng từ hôm ấy trở đi, không ai còn gặp lại thị trưởng họ Thái của thành Ngọc Tuyên cũng như hai người khách Uy Tang ông ta mời đến nữa.

Cứ như thể, bọn họ từ lúc đó đã bốc hơi khỏi thế gian vậy…

Xế chiều nhàn rỗi.

Mặc dù lúc này đã đến giữa thu, song mặt trời vẫn ấm áp như vòng tay người mẹ, tựa lông mềm nhẹ nhàng lướt trên thân thể, khiến người ta mơ màng thèm ngủ.

Tiếu tham mưu trưởng áo trắng thanh nhã, ánh nắng đang phủ trên người y lại không hề thấy chút ấm áp nào, thay vào đó, đột ngột ngưng đọng thành sương giá.

Đối diện với y, đôi mày đẹp của Diêu Vu Thiện chau lại, bàn tay niệp quân cờ do dự phân vân.

Diêu Vu Thiện chỉ kịp cảm giác bóng trắng trước mặt vụt lóe lên, đã thấy quyển sách trong tay người thanh niên áo trắng ấy được lật sang trang kế.

Mình thế mà lại để cho Tiếu tham mưu trưởng trăm công nghìn việc kia chờ đợi suốt hai mươi phút!

Tự biết mình tội lỗi tày đình, Diêu Vu Thiện hoảng hồn vội hạ quân cờ xuống.

Người thanh niên áo trắng ngẩng đầu, đảo mắt liếc qua bàn cờ, điềm đạm hỏi: “Hạ được rồi?”

“Hạ được rồi hạ được rồi.” Ở bên cạnh Tiếu Khuynh Vũ, nàng lúc nào cũng có cảm giác thắc thỏm khẩn trương mơ hồ không rõ.

Tất nhiên là, chẳng phải tại Tiếu tham mưu trưởng thái độ xấu xa hay nói năng dung tục, mà ngược lại, Tiếu Khuynh Vũ tuy ít nói, song y rất khiêm tốn lại gần gũi, đối mới mọi người đều ôn hòa bình đẳng, điềm đạm nhã nhặn, ngay cả kẻ quen thói xỉa xói bươi móc cũng không dám ti hào thất lễ.

Tuổi đời còn trẻ, bình thường âm thầm làm việc, khiến người khác khó dò được thâm sâu, ngẫu nhiên lộ diện thì rõ ràng phong thái uy nghiêm không xem thường được.

Nghiêm khắc với bản thân, khoan dung với người khác.

Y không hề vờ khiêm tốn lễ độ, mà ngọc thụ chi lan, cao thượng thanh quý.



Chỉ bất quá, Tiếu Khuynh Vũ như vậy, ngược lại khiến người ta càng tự ti mặc cảm.

Diêu Vu Thiện chỉ dám len lén liếc trộm y, tuy nói nàng là đệ nhất hoa khôi thành Tuyên, đàn ông quen biết hết thảy đều khen nàng lan tâm huệ chất, cầm kỳ thi họa không gì không thông, không gì không biết.

Nhưng mà, ở trước mặt người thanh niên này, loại người như mình… Loại người như mình, chỉ e ngay cả việc nhìn nhiều thôi cũng là thiếu tôn trọng y rồi.

Không chỉ có nàng, mà hầu như ai nấy cũng đều có cảm giác ấy. Đôi khi, Tiếu Khuynh Vũ càng khoan hòa khiêm tốn, kẻ dưới lại càng nhấp nha nhấp nhổm như tọa bàn chông.

Tham mưu trưởng còn chưa lên tiếng, họ đã phải tự giác kiểm điểm sai lầm của bản thân rồi.

Tâm tư tựa hồ như cánh nhạn sải cánh tận ngoài chín tầng mây thẳm, người thanh niên áo trắng mỉm cười nhã nhặn, niệp cờ, hạ xuống, ngay sau đó lại cầm quyển sách lên.

“A!” Diêu Vu Thiện vừa kịp định thần la lên một tiếng!

Tiếu công tử vô cùng thông cảm mà nói: “Hay là Diêu cô nương đi lại đi, suy nghĩ kỹ rồi hãy hạ cờ.”

Tiếu Khuynh Vũ đang đánh cờ mà nói thế với nàng, còn chẳng bằng đang chiều ý nàng mà nói đùa vậy.

Diêu Vu Thiện ngượng ngùng: “Không, không cần.”

Dù biết Tiếu tham mưu trưởng khoan dung độ lượng không để ý, song mình thực sự không thể nào mặt dày không biết xấu hổ mà được đằng chân lại lân đằng đầu như thế.

Diêu Vu Thiện chăm chú nhìn chằm chằm bàn cờ đan xen ngang dọc.

Kỳ thực, đánh cờ cùng tiếu tham mưu trưởng là việc rất vui vẻ thú vị, bởi vì có thể hồi cờ đi lại thoải mái.

Nói chung là, Tiếu Khuynh Vũ đối với phụ nữ luôn vô cùng phong độ và kiên nhẫn.

Chỉ có khi đánh cờ cùng Phương thiếu soái, Tiếu tham mưu trưởng mới kiên trì giữ vững nguyên tắc một tấc cũng không nhường.

Cứ khi ai đó mặt dày mày dạn chuẩn bị hồi cờ, Tiếu tham mưu trưởng của chúng ta sẽ lại thản nhiên buông một câu: “Xuống cờ không hối mới là đại trượng phu,”

“Vậy tại làm sao các nàng ấy hối được?”

Dung mạo tươi cười của Tiếu tham mưu trưởng mê hồn như tuyết đầu đông: “Các nàng ấy lại chẳng phải đại trượng phu.”

“?!!..”

Bởi vậy bạn Phương thiếu soái không gì là không thể kia chỉ còn nước ngắm cờ mà than vắn thở dài… Hắn có dày mặt hơn nữa cũng không thể nào đi phân bì với đàn bà con gái được!

Vậy nên Phương bé cưng của chúng ta chỉ có thể lải nhải oán thán hết lần này tới lần khác: “Vì sao chỉ mỗi bổn soái là không cho hồi cờ, Khuynh Vũ cậu trọng nữ khinh nam!”

Nghĩ tới đó, Diêu Vu Thiện buột miệng cười khúc khích.



Người thanh niên áo trắng ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt vẫn trong như nước hồ.

“Tiếu tham mưu trưởng à, kỳ thực khi ngài đánh cờ với kẻ dưới bọn tôi thì chuyên cho hồi cờ, rất thoải mái, tại sao chỉ Phương thiếu soái là… hahaha!” Diêu Vu Thiện mải cười bỏ lửng câu nói.

Những ngón tay của thanh niên áo trắng như tạc từ bạch ngọc niệp quân cờ trắng điêu khắc tinh xảo. Diêu Vu Thiên trong khoảnh khắc không nhìn ra được đâu là quân cờ, đâu là ngón tay y nữa.

Một tiếng thở dài nhè nhẹ, u tĩnh.

“Hắn, không giống như thế.”

Hắn không thể như thế giống như mọi người.

Độc nhất vô nhị.

“Tương lai, thiếu soái nhất định sẽ có thành tựu phi thường, quyền khuynh thiên hạ, Tiếu mỗ chỉ muốn để khi ấy thiếu soái vĩnh viễn ghi nhớ, trước khi làm bất cứ việc gì cũng phải nghĩ đến kết quả mà cẩn thận mưu tính, trên đời này không bao nhiêu việc có thể sửa sai được đâu.”

Miệng khẽ nhoẻn lên để lộ đường khóe tinh tế: “Đó là vì sao Tiếu mỗ không thể dung túng hắn thành tập quán xấu này.”

Diêu Vu Thiện thản nhiên tươi cười: “Tham mưu trưởng rõ đúng là đặt mình vào địa vị thiếu soái mà suy nghĩ chu toàn, mà thiếu soái cũng mười phần quan tâm tham mưu trưởng nữa…” Dù sao cũng xuất thân từ lầu son gác phấn, mắt nhìn người đương nhiên rất tinh tường rồi.

“Hai vị đứng bên nhai thực rất giống Hoàn Vũ đại đế cùng Vô Song công tử nghìn năm trước đó.”

“Tiếu mỗ không phải Vô Song công tử, thiếu soại cũng tuyệt không phải Hoàn Vũ đại đế.” Thần sắc Tiếu Khuynh Vũ thực bình lặng. Không hề nhấn mạnh, cũng không hề lên giọng, chỉ là nói ra sự thật một cách thản nhiên.

Tựa hồ nhớ tới việc gì đó không dễ chịu, đôi mắt vốn luôn tĩnh lặng trong trẻo của thanh niên áo trắng thoáng hiện tia chán ghét cùng sát khí.

“Đây là việc bình sinh Tiếu mỗ ghét nhất, nếu ai dám có ý nghĩ đó với Tiếu mỗ…” Giọng chuyển trầm…

“Tôi sẽ giết kẻ đó.”

Người con trai một thân tuyết trắng ngồi ngay ngắn lên, nhấp trà.

Trong thái độ cao ngạo hiện lên vài phần lạnh lùng, trong vẻ mặt lãnh đạm lộ ra ba phần sát khí.

Bất cứ ai cũng không dám nghi ngờ quyết tâm trong lời nói của Tiếu Khuynh Tâm.

Khi Diêu Vu Thiện đang bước ra khỏi phòng, bất thình lình bắt gặp vị tướng tuổi đời còn rất trẻ một thân quân phục anh tuấn đang đứng ngoài cửa sổ – Phương Quân Càn.

Diêu Vu Thiện không biết hắn đến lúc nào, song có vẻ hắn đã đứng ở bên ngoài lâu lắm rồi.

Nhìn thấy nàng, Phương Quân Càn lịch sự mỉm cười thay cho chào hỏi, sau đó xoay người bước ra ngoài.

Bóng lưng kiệt xuất ngất trời, khí phách uy dũng năm xưa, giờ đây, rốt cuộc lại mơ hồ nhuốm tràn bi ai, tịch mịch.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook