Kiều Nữ Lâm Gia

Chương 220

Xuân Ôn Nhất Tiếu

07/09/2021

Sau khi hoàng đế lên ngôi vẫn mưa thuận gió hòa quốc thái dân an, thái bình thịnh thế, cảnh tượng hiền hòa.

Sắp đến sinh nhật thái thượng hoàng, hoàng đế và hoàng hậu giống như năm trước tận tâm tổ chức, cần phải để lão nhân gia sinh nhật vui mừng lại long trọng, thập toàn thập mỹ, không thể bắt bẻ.

Hoàng đế hạ triều trở lại, ngồi cùng một chỗ với hoàng hậu, xem kỹ từng kế hoạch tổ chức sinh nhật cho thái thượng hoàng, “… Phụ hoàng yêu quý con dân, luôn nói sinh nhật không nên quá phô trương, hôm kia còn gọi ta qua đó, phân phó muốn làm tiết kiệm, nói tuy là thái bình thịnh thế, Thái Thương tích trữ lương thực tiền bạc có một ít, nhưng nếu quá mức xa hoa, Hộ bộ cũng khó khăn. Tội gì vì một mình phụ hoàng, hao phí không biết bao nhiêu tài lực vật lực nhân lực…” Hoàng đế vừa nhìn, vừa nói chuyện với hoàng hậu.

A Thị còn nhỏ, hoàng hậu không nỡ để bé ở một mình, vì vậy vẫn cùng ở Thanh Ninh cung với hoàng hậu. Nghe được lời hoàng đế nói, a Thị khổ sở cau mày, giống như đang nghĩ tới chuyện gì khiến bé khó xử.

“A Thị con làm sao vậy?” Hoàng hậu tinh tế, thấy dáng vẻ tiểu nhi tử không đúng, vội vàng hỏi bé.

A Thị giãy giụa do dự nhiều lần, trên khuôn mặt nhỏ bé hiện lên vẻ kiên quyết, “Phụ hoàng, mẫu hậu, chờ con một chút.” Ton ton xoay người chạy.

“A Thị định làm gì?” Hoàng đế buồn bực.

Hoàng hậu là người hiểu rõ a Thị nhất, nhưng trong khoảng thời gian ngắn vẫn không hiểu được tiểu nhi tử đây là thế nào.

Một lát sau, a Thị phí sức ôm hai ống heo lớn vào, nội thị cung nữ đi theo đằng sau muốn nịnh bợ ôm hộ bé, bé không chịu, “Đây là ống heo của ta, ta ôm được.” Lao lực ôm hai ống heo lớn vào cửa điện.

Hoàng đế đau lòng, bước nhanh tới, đến trước mặt bé.

“Phụ hoàng, cho ngài.” A Thị cười ngượng ngùng, “Dùng tổ chức sinh nhật cho ông nội.”

Hoàng đế cực kỳ cảm động, “A Thị muốn dùng tiền tiết kiệm của con để mừng thọ ông nội sao?”

“Ừm.”

Hoàng hậu cũng đi tới, mặt kinh ngạc, “A Thị con rất coi trọng ống heo này mà, không ngờ lại hiến ra.”

“Hộ bộ không có tiền nha.” A Thị nghiêm cẩn, “Hộ bộ khó xử, phụ hoàng cũng khó khăn.”

Hoàng đế và hoàng hậu cùng cảm động, “A Thị của chúng ta nghe nói Hộ bộ khó xử, nên muốn thêm tiền riêng của mình, để Hộ bộ không khó xử, lại để cho ông nội được sinh nhật náo nhiệt, lại không khiến phụ hoàng khó khăn, đúng không? A Thị thật là hài tử ngoan hiểu chuyện hiếu thuận.”

A Thị được phụ hoàng mẫu hậu của bé khen, hơi ngượng ngùng.

“Khó được, khó được.” A Hạo đi từ ngoài vào, rất cảm khái, “Tiểu mê tiền a Thị của chúng ta lại có thể hiến ống heo của mình ra, đây chính là chuyện lớn nha.”

Phải biết rằng mấy năm này a Thị rất coi trọng ống heo của bé, chỉ cần có cơ hội sẽ nhớ nhét đầy ống heo. Sau khi nhét đầy rồi lại trân quý giấu đi, lại nhét cái khác…

A Thị thích cười vào lúc này lại nghiêm mặt lên, “Đệ mới không phải là tiểu mê tiền! Đệ là…” Bé đảo tròn tròng mắt, nghĩ tới điều gì, thật vui mừng nói: “Đệ cần kiệm tiết kiệm, tích tiểu thành đại, tích ít thành nhiều, góp gió thành bão!”

A Hạo cười khẽ, giơ tay vuốt đầu nhỏ của bé, “Không đơn giản nha, biết nói nhiều thành ngữ như vậy.”

“Đương nhiên.” A Thị kiêu ngạo ưỡn đầu nhỏ lên.

Trong Thanh Ninh điện truyền ra từng tiếng cười khoan khoái.

Chuyện này khiến hoàng đế rất cảm động, khi mang theo mấy hài tử thỉnh an thái thượng hoàng đã đặc biệt nói ra, thái thượng hoàng cũng rất vui mừng, gọi a Thị lên, vuốt ve đầu bé, vẻ mặt vui sướng.

“Ông nội, ca ca tỷ tỷ đang thương lượng đưa lễ mừng thọ gì cho ngài, a Thị đang nghĩ.” A Thị khôn khéo nói cho hắn biết.

Thái thượng hoàng mỉm cười, “Hài tử ngoan, đây là quà mừng thọ tốt nhất rồi.”

Hắn còn cần vàng bạc châu báu gì sao? Phần tâm ý này của a Thị đã thắng được vật báu hiếm có.

“Tiện tiết kiệm tiền.” A Hạo nghiêm trang.

“Quá tiết kiệm rồi.” A Hân cũng cười.

Trong hai ống heo có thể chứa được bao nhiêu tiền chứ, lúc này a Thị tiết kiệm không ít đấy.



“Cho nên, cuối cùng a Thị vẫn tiết kiệm tiền rồi hả?” A Dương như ở trong mộng mới tỉnh.

Mấy người thái thượng hoàng, hoàng đế vui vẻ nở nụ cười.

A Thị dựa vào bên cạnh hoàng đế, cười ngượng ngùng…

Lễ mừng thọ của thái thượng hoàng, dòng họ hoàng thất tự nhiên muốn tặng lễ. Bát công chúa đã lấy chồng mấy năm dĩ nhiên cũng không ngoại lệ, nàng tự tay thêu một bức Quan Âm đồ cho thái thượng hoàng, đường thêu cực kỳ tinh xảo chú trọng, Quan Âm trên bản vẽ thánh khiết và hiền từ, dịu dàng dễ thân.

Lễ vật Lâm Thấm đưa cho thái thượng hoàng cũng rất đặc biệt, “Con đưa tiểu a Điệt cho ngài!”

Thái thượng hoàng nghe thần kinh run lên, “A Thấm, con cam lòng đưa tiểu a Điệt đến Ôn Ninh cung sao? Vậy thật tốt quá.”

Lâm Thấm đáp bằng mặt cười, “Dĩ nhiên không phải sau này đưa đến Ôn Ninh cung nuôi, là tới chơi với ngài mấy ngày, chơi mấy ngày.”

Thái thượng hoàng thở dài, “Cũng biết con và Dục nhi không tốt như vậy.”

Mặc dù giống như thật mất hứng, nhưng trong lòng thái thượng hoàng vẫn rất vui mừng, ra lệnh cho Cao Nguyên Dục và Lâm Thấm mang theo tiểu a Điệt đến Ôn Ninh cung ở tạm mấy hôn, “Không cần tặng quà, để trẫm nhìn tiểu a Điệt nhiều một chút là được.”

Tiểu a Điệt ở lại Ôn Ninh cung mấy ngày, Bách thái phi, Vu thái phi với hai vị thái phi khác đều hưng phấn, từ sáng đến tối đảo quanh tiểu a Điệt. Nhất là Bách thái phi, nhìn thấy tiểu a Điệt rồi không rời mắt ra được, mặt mày hớn hở, vui mừng vô tận.

Không chỉ Bách thái phi, kể cả Vu thái phi đều tim đập thình thịch, “Hài tử này cũng quá đáng yêu rồi, nếu không chúng ta tìm cách trộm hài tử đến đây?”

Vu thái phi vốn nói lời đùa giỡn, nhưng Bách thái phi lại nghiêm túc, vội nói: “Vậy không được. Dục nhi coi tiểu a Điệt là bảo bối, xa bé cơm ăn không ngon, cảm thấy ngủ không yên. Chúng ta xem một chút là được, mấy ngày nữa vẫn đưa hài tử về.”

Vu thái phi kinh ngạc nhìn nàng, “Ngươi nghĩ ra rồi.”

Sắc mặt Bách thái phi ửng đỏ, “Đến lúc này rồi, ta còn có gì không nghĩ ra chứ? Mấy người chúng ta lúc tuổi trẻ đã nói, già rồi làm bạn với nhau, năm ngày ba bữa gặp cháu trai, cháu gái, chẳng phải rất tốt? Tội gì náo tới náo lui, ngược lại khiến tình cảm với các hài tử phai nhạt.”

Vu thái phi nghe nàng nói như vậy, cảm khái không thôi.

Đúng vậy, phụng dưỡng ở Ôn Ninh cung phong phú cỡ nào, các thái phi lại không cần tranh quyền đoạt lợi, cuộc sống tiêu diêu tự tại. Mấy lão tỷ muội làm bạn trong cung, còn có thể thường thấy nhi tử, cháu chắt vào cung thăm, rõ ràng là cuộc sống như thần tiên, còn có gì mà không thỏa mãn chứ.

Lâm Thấm và Cao Nguyên Dục ở lại Ôn Ninh cung mấy ngày, không làm gì cả, chỉ ở cạnh thái thượng hoàng.

Thái thượng hoàng rảnh rỗi, lấy lễ vật của các họ hàng hoàng thất ra nhìn xem giải buồn. Lâm Thấm và Cao Nguyên Dục cùng với hắn, lòng vòng quanh đống lễ vật đầy một phòng, tùy tiện nhìn xem lễ vật mấy nhà.

“Đó là cái gì?” Thái thượng hoàng thấy một quyển trục, thuận miệng hỏi một câu.

Nội thị vội đáp: “Là Quan Âm đồ bát công chúa tự tay làm.”

Lâm Thấm thay đổi sắc mặt.

Bát công chúa trên danh nghĩa là công chúa đích xuất cùng mẹ với hoàng đế, nhưng cho dù là trước khi nàng xuất giá hay sau khi xuất giá, Thôi sung viện chưa hay đã được truy phong là hoàng hậu, thái thượng hoàng và hoàng đế đối xử với nàng đều không lạnh không nóng, chưa từng có bất kỳ ưu đãi gì.

Mặc dù Lâm Thấm chưa từng mở miệng hỏi, nhưng biết trong này nhất định có nguyên nhân.

Phò mã của bát công chúa là tiểu nhi tử của Phổ Định Hầu, người ôn hòa khoan hậu, nhưng không có tiền đồ gì, nếu như bát công chúa là một vị công chúa không có dã tâm, cuộc sống chắc chắn không quá tệ. Nhưng mà, người của Phổ Định Hầu đã suy tàn cố tình thuận miệng xúi giục bên tai nàng, nghe nói gần đây bát công chúa cũng có vài câu oán hận…

Cũng khó trách. Nàng cho rằng hoàng đế là ca ca ruột cùng mẹ với nàng, ca ca ruột là hoàng đế, nàng vị ngự muội này không hề có bất cứ ưu đãi gì, sao trong lòng chịu phục được? Phủ Phổ Định Hầu lại không có một người có tiền đồ, hiện giờ chỉ muốn dựa vào nàng để thăng quan tiến chức vùn vụt đấy.

Trong lòng Lâm Thấm sinh ra cảm giác không ổn, vội đỡ thái thượng hoàng lên, “Phụ hoàng, hình như con nghe được tiếng cười của tiểu a Điệt rồi, cũng không biết tiểu nha đầu này đang vui mừng cái gì?” Định dụ dỗ thái thượng hoàng đi ra ngoài.

Cao Nguyên Dục và nàng tâm ý tương thông, cũng nghĩ cách giống vậy, vội vàng nói: “Phụ hoàng, nhanh lên, chúng ta ra cửa nhìn xem.” Đỡ thái thượng hoàng định ra ngoài.

Ai ngờ thái thượng hoàng lại làm như không nghe thấy, giọng lạnh nhạt nói: “Mở bức Quan Âm đồ này ra.”

Nội thị đáp lời, cung kính chậm rãi mở bức đồ này ra.

Một bức Quan Âm đồ trông rất sống động, giống như đúc hiện ra trước mặt thái thượng hoàng…

Thân hình thái thượng hoàng run run, chậm rãi đến gần bức Quan Âm đồ kia, run rẩy chìa tay khẽ vuốt gò má Quan Âm này.



Hai hàng nước mắt, theo hai gò má hắn chảy xuống.

Lâm Thấm cau mày lại, âm thầm cắn răng. Nàng và Cao Nguyên Dục trao đổi ánh mắt, trong lòng cũng biết bức Quan Âm đồ bát công chúa thêu nhất định có chuyện cũ liên quan đến Thôi hoàng hậu đã qua đời, mới có thể khiến thái thượng hoàng đau lòng…

Lâm Thấm và Cao Nguyên Dục không hề qua lại gì với bát công chúa, nhưng vào lúc này đều sinh lòng bất mãn với nàng ta, “Tôn vinh công chúa nên có ngươi dường như cũng không ít, nhưng mà thái thượng hoàng và bệ hạ không quá mức thương ngươi, cũng không phải bọn họ nợ ngươi. Còn ngươi làm cái gì đây? Không biết lão nhân gia lớn tuổi, sợ nhất đau lòng khổ sở sao?”

“Phụ hoàng, bên ngoài mặt trời rất tốt, con đi phơi nắng với ngài được không?” Lâm Thấm đỡ lấy thái thượng hoàng, giọng dịu dàng lạ thường.

“Đúng vậy, thái y căn dặn, phụ hoàng phơi nắng nhiều sẽ tốt hơn.” Cao Nguyên Dục ở bên cạnh phụ họa.

Thái thượng hoàng im lặng hồi lâu, nói: “Đặt bức đồ này vào trong tẩm điện của trẫm.”

Nội thị không dám chậm trễ, đáp ứng, cẩn thận cuộn bức đồ vào, mang đến tẩm điện của thái thượng hoàng.

Lâm Thấm và Cao Nguyên Dục không ngừng kêu khổ trong lòng.

Nhìn bức đồ sẽ rơi lệ, đặt vào tẩm điện, sáng tối gì đều nhìn, sẽ có hậu quả như thế nào?

Mặc dù rất lo lắng, nhưng Lâm Thấm và Cao Nguyên Dục không biết rõ gốc tích, không dám khuyên nhiều, mỗi người một bên đỡ thái thượng hoàng đi ra.

Đáng ăn mừng chính là, sau khi thái thượng hoàng đi ra lại tất cả giống như thường, còn sai người ôm tiểu a Điệt tới chơi một lúc lâu.

Lâm Thấm và Cao Nguyên Dục hơi yên tâm.

Nhưng mà, hai người vẫn lặng lẽ nói chuyện này cho hoàng đế và hoàng hậu.

Hoàng đế trầm mặc hồi lâu, nói: “Biết rồi.”

Hoàng đế và thái thượng hoàng mật đàm rất lâu, về phần cha con bọn họ rốt cuộc nói những gì, người ngoài không thể nào biết được.

Sau khi mật đàm với hoàng đế xong, thái thượng hoàng giống như không có tâm sự gì, mang trên mặt nụ cười, qua lễ mừng thọ của hắn.

Hoàng đế để Phổ Định Hầu đến Lưỡng Quảng nhậm chức, lại lấy cớ phò mã phải tẫn hiếu trước mặt cha mẹ, đưa bát công chúa và Hứa phò mã đều dời khỏi kinh thành xa xa.

Bát công chúa tỉ mỉ thêu Quan Âm đồ vốn định gợi lên lòng yêu thương của thái thượng hoàng, không ngờ khéo quá thành vụng, ngược lại rơi xuống một bước như vậy, không khỏi thay đổi sắc mặt.

Sau khi thái thượng hoàng biết được chuyện này, không nói gì khác, chỉ căn dặn hoàng đế, “Trên người nàng dù sao cũng chảy dòng máu Thôi gia, khoan hậu với nàng chút.”

Hoàng đế lạnh nhạt, “Con sẽ không ưu đãi nàng, cũng không khắt khe nàng. Hơn nữa, sẽ không cho phép người khác khi dễ nàng.”

Thái thượng hoàng yên lặng gật đầu.

Bát công chúa và hoàng đế không cùng cha, cũng không cùng mẹ, hoàng đế nể tình nàng là huyết mạch Thôi gia, cực kỳ khai ân đối với nàng.

Hoàng đế tự mình lấy Quan Âm đồ bát công chúa thêu đi, “Nàng ta vốn chưa hề gặp mẫu thân con, người trên bức đồ này tự nhiên cũng không phải là mẫu thân con. Phụ hoàng, ngài không thể ngẩn người với một người không phải là mẫu thân con.”

Thái thượng hoàng khẽ nhếch miệng, trong đôi mắt tràn đầy nụ cười cưng chiều, “Diệu Linh thật bá đạo.”

Hoàng đế nói: “Con chính là bá đạo, thế nào? Phụ hoàng, nếu ngài nhớ nàng, vậy nhìn a Hân nhiều một chút đi.”

Hoàng đế nhớ thái thượng hoàng từng nói, a Hân có mấy phần giống bà nội.

Thái thượng hoàng mỉm cười, “Cũng có thể nhìn tiểu a Điệt nhiều một chút.”

Hoàng đế cực kỳ tán thành, “Đúng vậy, nhìn tiểu a Điệt nhiều một chút. Phụ hoàng, nếu ngài thích, vậy để một nhà ba người a Dục và a Thấm ở lại trong cung với ngài.”

Trên mặt thái thượng hoàng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, vui mừn, “ Cũng không cần ở

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Nữ Lâm Gia

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook