Kim Bài Trợ Lý

Chương 29

Phi Thiên Dạ Tường

03/11/2016

CHƯƠNG 29

Buổi chiều 5 giờ, trong công ty, cả người Lô Chu đều phi thường tiều tụy.

“Đi nơi nào?” Lô Chu nói.

“Không biết.” Đỗ Mai nói “Vừa mới họp, cậu ấy nói muốn từ chức, Lâm Nghiêu tiếp điện thoại, nói nhìn kỹ hẵng nói. Cậu đuổi cậu ấy đi? Lâm Nghiêu kêu cậu ấy đến công ty, cậu ấy cũng không đến, Lâm Nghiêu kêu cậu ấy nghỉ ngơi một đoạn thời gian, đến lúc đó lại nói.”

Lô Chu “…”

Đỗ Mai nói “Điện thoại của cậu ấy tắt máy, bên kia có trả lời, là một cuộc điện thoại công cộng. Lô Chu? Từ từ! Ai!”

“Không phải tôi nói cậu.” Đỗ Mai đứng ở trong hành lang nói “Cậu hôm nay phát hỏa lớn như vậy với cậu ấy làm gì? Sự kiện kia vốn là có thể thương lượng, Tiêu Nghị đều quỳ xuống ở trên đường, nếu không phải Ninh Á Tình kéo cậu ấy một phen, paparazzi đã đi theo các cậu…”

Lô Chu lắc mình vào thang máy.

Chạng vạng 6 giờ, sân bay Bắc Kinh.

Tiêu Nghị ở sân bay mua được vé, tiện đà đi gửi vận chuyển.

Lúc kiểm tra an toàn, nhân viên công tác tò mò nhìn hắn.

“Tiêu Nghị.” Nhân viên công tác nói.

“Đúng vậy.” Tiêu Nghị bất an nói.

Nhân viên công tác gật gật đầu, Tiêu Nghị qua.

Tiêu Nghị tổng cảm thấy hôm nay toàn bộ thế giới đều có điểm gì là lạ, máy bay tối nay, đến tối 11 giờ rưỡi mới cất cánh, Tiêu Nghị đành phải mua mì ăn liền, khom người đổ nước sôi, lúc rót nước sôi, lại phát hiện vài lữ khách theo dõi hắn mà còn nhỏ giọng nghị luận.

Tiêu Nghị “? ? ?”

Tiêu Nghị gãi gãi đầu, không có tâm tình chú ý ngoại giới, đến Vũ Hán vào 2 giờ sáng, đến lúc đó không ngồi xe, di động cũng ném, không có biện pháp kêu Tiêu Cường tới đón, chỉ có thể ở sân bay phụ cận tìm chỗ ở, ngày hôm sau ngồi xe lửa trở về.

Sau đó? Tiêu Nghị chỉ cảm thấy thế giới này một mảnh u ám.

Mày là đồ bất lực, đi tìm Đỗ Mã không được a! Lô Chu đuổi mày đi, công ty lại không đuổi mày đi, vì cái gì không thể tiếp tục công tác? Mày bây giờ trở về nhà, nên cái gì đều không có.

Tôi chính là kẻ bất lực, trách đi. Tiêu Nghị ăn mì ăn liền, có chút hận mình, nhưng lưu lại khẳng định không qua cửa ải này, cô phụ hảo ý của Đỗ Mã cùng Lê Trường Chinh, lại chọc giận Lô Chu, cái gì cũng vậy, không bằng trốn đi… Trốn về nhà nên cái gì đều không tiếp xúc, cái gì đều không có vấn đề gì.

Hai nữ hài ngồi đối diện gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Nghị, lại nhỏ giọng nói chuyện.

Tiêu Nghị ăn xong mì ăn liền, ngẩng đầu nhìn thấy mọi người chung quanh đều theo dõi hắn.

Tiêu Nghị “?”

“Thực xin lỗi…” Tiêu Nghị nói “Tôi quá đói … Xin lỗi.”

Tiêu Nghị ném ly mì ăn liền đi, ngồi trở về, người chung quanh còn nhỏ giọng nói chuyện phiếm, dường như không có việc gì, Tiêu Nghị thở dài, ngồi ở vị trí, một lát sau, một đại tỷ lại đây nói “Ai, tiểu tử, xin chào.”

Tiêu Nghị lập tức ngẩng đầu nói “Có cái gì có thể giúp ngài không?”

Đại tỷ cười nói “Không có gì, máy bay tối nay, không có việc gì tâm sự chút đi, cậu cũng ngồi máy bay đến Sanya sao?”

Tiêu Nghị nói “Không, tôi đi Vũ Hán.”

“Ác ——” Đại tỷ gật gật đầu còn nói “Tôi tới Sanya thăm chồng cùng nhi tử, cậu sao?”

“Tôi về nhà.” Tiêu Nghị cười nói “Mới vừa từ chức, chuẩn bị trở về nhà bồi ba mẹ.”

“Tại Bắc Kinh rất vất vả.” Đại tỷ cười nói.

Tiêu Nghị phát hiện mình được đến gần, chung quanh nhất thời đều tĩnh, tất cả mọi người không nói lời nào, dựng thẳng lỗ tai, nghe hai người nói chuyện.

Tiêu Nghị “…”

Đại tỷ mở ra di động, xoát Weibo, bỗng nhiên lại hỏi “Kết hôn chưa?”

“Chưa.” Tiêu Nghị nghĩ thầm chị không phải muốn giới thiệu đối tượng cho tôi chứ… Tiêu Nghị có chút dở khóc dở cười, đại tỷ lại bắt đầu thiên nam địa bắc, nói cô ấy cùng chồng là người làm ăn, chồng ở Sanya bán sỉ quần áo, đại tỷ ngay tại Bắc Kinh mở cửa hàng, bán quần áo, Tiêu Nghị gật gật đầu nói “Tiểu hài tử ở Sanya học sao?”

Đại tỷ ừ một tiếng nói “Qua vài năm tính toán mang về Bắc Kinh học, thi thì về Sanya, cậu là người Hồ Bắc sao? Các cậu luyện tập không tồi.”

Tiêu Nghị cười cùng cô ta hàn huyên một hồi, đại tỷ lại hỏi “Cậu làm cái gì?”

Tiêu Nghị không dám nói mình làm trợ lý cho Lô Chu liền đáp “Sáng tạo âm nhạc, viết ca khúc.”

“Nha.” Đại tỷ cười nói “Tự ca hát sao? Nhất định là đại minh tinh.”

“Không có cơ hội.” Tiêu Nghị cười nói “Nghiệp đĩa nhạc kinh tế đình trệ, nếu không cũng sẽ không về quê.”

“Không tồi.” Đại tỷ nói “Không nên buông tha giấc mộng.”

Tiêu Nghị trong lòng lại thở dài nói “Giấc mộng của chị là trang phục sao?”

“Giấc mộng của tôi chính là kiếm tiền.” Đại tỷ nói “Kiếm rất nhiều rất nhiều tiền!”

Tiêu Nghị “…”

Đại tỷ cười nói “Chỉ cần kiên trì giấc mộng, nhất định có thể thành công!”

Tiêu Nghị nghĩ thầm được, tuy rằng lời này nghe có cảm giác không quá phù hợp nội dung năng lượng nhóm buồi thích nhất, bất quá giống như cũng có điểm đạo lý.

Radio kêu đăng ký vì thế mọi người đứng dậy, người chung quanh toàn bộ cầm di động, từ mỗi góc độ chụp ảnh Tiêu Nghị.

Có người làm bộ tự chụp tóc, có người thì vẻ mặt gián điệp, đưa điện thoại di động đặt ở thắt lưng chụp ảnh, còn có một đôi đi Sanya du lịch, nam nói với vợ “Em tới nhìn xem cái này như thế nào ấn không được.”

“Như thế nào ấn không được?” Vợ người nam kia nói thầm “Anh nâng màn ảnh lên chút?”

“Ca sát” một tiếng, loang loáng đèn, hướng phía Tiêu Nghị, cô vợ kia nói “Đây không phải được sao?”

“Được, đi thôi.” Đôi vợ chồng son đứng lên xếp hàng.

Tiêu Nghị “… …”

Đại tỷ nói “Chúng ta hữu duyên, đến, chụp ảnh chung đi.”

Tiêu Nghị “…”

Đại tỷ giơ lên di động, cười cười, Tiêu Nghị vẻ mặt cứng ngắc, cùng cô ấy chụp ảnh chung, nghĩ thầm đây đều muốn làm gì a a a a!

Mọi người đăng ký, một chút đi hết, dư lại Tiêu Nghị ngồi, một lúc lâu mạc danh kỳ diệu còn không có kịp phản ứng.

Cửa đăng ký phụ cận không người, người bán hàng cũng đi, bên ngoài mưa tầm tã, Tiêu Nghị an tĩnh ngồi ở trong đêm mưa, chờ chuyến bay 11 giờ rưỡi, ngọn đèn tái nhợt trong đêm mưa chợt lóe, xuyên thấu đêm dài cũng chiết xạ mưa phô thiên cái địa, giống như một hồi phim sắp kết thúc.

Người xem chỉ có Tiêu Nghị, hắn ngồi, ngẩng đầu nhìn màn hình lớn như tường thủy tinh, màn ảnh duy nhất, chỉ có đêm mưa vô ngừng vô cảnh kia.

“Muốn hỏi trời, anh ở nơi nào…” Tiêu Nghị kinh ngạc nhìn đêm mưa.

“Em muốn hỏi em một chút, chính mình —— “

“Ngay từ đầu em thông minh, kết thúc em thông minh, thông minh cơ hồ đều hủy diệt em, chính mình —— “

“Muốn hỏi trời, hỏi mặt đất ——” Tiêu Nghị khẽ nâng mày, cười hát, “Chính là mê tín, hỏi một chút số mệnh, buông tha, bỏ xuống, để em phiêu lưu tại hàng đêm an tĩnh, không trong —— “

Lô Chu một thân ướt đẫm, dọc theo thông đạo đi tới đứng ở sau lưng Tiêu Nghị.

“Anh cũng không cần gượng ép lại nói yêu em, dù sao linh hồn của em đã cố tình rơi xuống, chậm rãi ghép, chậm rãi ghép, ghép thành một thứ hoàn toàn không thuộc về em —— Ác a —— “

Thanh âm của Tiêu Nghị dừng lại, từ hình ảnh ngược sau thủy tinh thấy được Lô Chu sau lưng.



Phím đàn dương cầm giống như một khắc phát ra âm rung, cho dù ca từ không tiếp tục, dạ khúc như trước bị mây bay nước chảy lưu loát sinh động tiếp tục khảy đàn.

Toàn bộ thế giới xoát nhiên bị kéo e rằng giới hạn trống trải.

Đêm mưa đỉnh thiên lập địa (đội trời đạp đất), cự mạc, tường thủy tinh.

Dưới ngọn đèn đen tối, chỉ có Tiêu Nghị nhỏ bé cùng Lô Chu sau chỗ ngồi.

Tiêu Nghị lập tức đứng dậy, kinh ngạc nhìn Lô Chu, trong mắt Lô Chu mang theo trách cứ, sinh khí, cuối cùng dần dần dịu đi.

“Như thế nào không khởi động máy?” Lô Chu nói.

“Điện thoại bị… Trộm.” Tiêu Nghị bất an nói “Thực xin lỗi, anh…”

Lô Chu còn nói “Anh không nói cái khác, em cả công tác cũng không muốn sao? Không làm trợ lý của anh liền muốn buông tha sự nghiệp của em tại Bắc Kinh, về nhà trốn tránh?”

Tiêu Nghị “Đúng… Đúng.”

“Còn đúng!” Lô Chu thiếu chút nữa bị tức chết, giận dữ hét “Em không phải nam nhân nam nhân a!”

Tiêu Nghị lập tức sửa lời nói “Không không, không phải như thế… Tôi cảm thấy… Đắc tội anh tôi sống không nổi nữa…”

Lô Chu ướt sũng đứng ở trước mặt Tiêu Nghị, thâm hút một hơi, cuối cùng vẫn không phát hỏa, dở khóc dở cười nói “Anh là người mang thù sao!”

Tiêu Nghị nói “Không không, anh… Đừng nóng giận.”

Lô Chu “Làm sao có thể không sinh khí! Anh sắp bị em sinh khí xuất bệnh tim!”

Tiêu Nghị bước lên phía trước xoa lưng cho Lô Chu, Lô Chu sắp nói không ra lời.

Mưa to sấm rền, Tiêu Nghị đi lui, đi theo Lô Chu về nhà.

Bên ngoài trời mưa rất lớn, Tiêu Nghị cùng Lô Chu dầm mưa, chạy vào bãi đỗ xe, ga ra toàn bộ đều đầy, Lô Chu chỉ có thể đem xe dừng ở ngoài, vào bên trong xe hai người đều chật vật bất kham, Lô Chu cởi quần áo, mở gió mát, Tiêu Nghị một thân ướt đẫm lên xe lái xe.

Tiêu Nghị nghĩ thầm đây là tha thứ hắn sao? Lô Chu hôm nay ngồi ở chỗ ngồi phía sau không nói lời nào, một lát sau tiếp điện thoại nói “Người tìm được.”

“Đã xóa!” Lô Chu lại không cao hứng nói.

Xóa? Tiêu Nghị mạc danh kỳ diệu.

“Rồi nói sau.” Lô Chu đem điện thoại treo.

Tiêu Nghị “Chu ca, làm sao anh biết tôi ở sân bay ?”

“Còn hỏi sao?” Lô Chu nói “Buổi tối chỉ có chuyến này về Vũ Hán.”

Phải không? Tiêu Nghị nghĩ thầm rõ ràng có rất nhiều chuyến a, hơn nữa Bắc Kinh ba cái sân bay, Lô Chu làm sao biết mình ở sân bay nào? Hắn thật cẩn thận lên cao tốc, cũng không dám hỏi lại.

Sau khi về đến nhà, Lô Chu cái gì cũng chưa nói, Tiêu Nghị cũng không dám hỏi nhiều, buổi tối lên QQ, thu được tin nhắn của Đỗ Mã.

Đỗ Mã: 【 Như thế nào di động cũng không mở? 】

Tiêu Nghị 【 Mất rồi. 】

Đỗ Mã 【 Cậu cùng Lô Chu nói thương yêu? Yêu đến muốn chết muốn sống. 】

Tiêu Nghị “…”

Tiêu Nghị nghĩ thầm nếu thật sự nói thương yêu sẽ không như vậy, vẻ mặt bất đắc dĩ hồi âm Đỗ Mã.

Tiêu Nghị 【 Có lẽ, tôi thương anh ta, anh ta không yêu tôi! 】

Đỗ Mã 【 Cậu kéo quan hệ ra chút, đừng lại ở bên cạnh anh ta, nhân ngôn đáng sợ biết không? Như vậy sẽ hủy anh ta, cũng hủy chính cậu. 】

Tiêu Nghị 【 Không thể nào, cậu điên rồi a! 】

Đỗ Mã 【 Toàn thế giới cũng biết , ngày mai hai cậu xác định vững chắc với cấp trên, Lô Chu đắc tội nhiều người, không ít người đang suy nghĩ biện pháp chỉnh anh ta. 】

Tiêu Nghị 【 Thập… Cái gì? ! 】

Đỗ Mã: 【 Lê Trường Chinh kêu cậu tới công ty anh ta, trước đổi nghề một đoạn thời gian lại nói, đừng lại cùng Lô Chu nữa . 】

Tiêu Nghị:【 Các người rốt cuộc đang nói cái gì a! 】

“Uy!” Thanh âm nóng nảy của Lô Chu vang lên cách vách.

Tiêu Nghị đành phải tốc độ đi hầu hạ Lô Chu, tắt QQ, vừa vặn điện thoại dưới lầu vang lên, Tiêu Nghị đi xuống tiếp là Đỗ Mai.

“Hai người các cậu rốt cuộc nháo cái gì?” Đỗ Mai nói.

“Thực xin lỗi thực xin lỗi…” Tiêu Nghị nói.

Đỗ Mai nói “Ngày mai sớm tới công ty một chuyến, Tiêu Nghị, cậu có từ chức không?”

Tiêu Nghị nói “Không chối từ … Thực xin lỗi, Đỗ tổng, đều là lỗi của tôi.”

Đỗ Mai tựa hồ có chút sinh khí nhưng vẫn là khống chế được nói “Không trách cậu, tôi bắt đầu cũng tính toán để cậu nghỉ ngơi một đoạn thời gian, trở về liền hảo hảo ở chung, đừng lại cãi nhau, cậu gọi điện thoại cho Lý Diệp, cậu có số điện thoại của Lý Diệp chưa?”

“Di động mất rồi.” Tiêu Nghị thành thật nói.

“Tôi nói như thế nào nửa ngày tìm không thấy cậu.” Đỗ Mai bên kia nói “Nói xin lỗi cô ấy, nói lần này thêm phiền toái cho cô ấy, người ta bên kia lấy người quen giúp đại ân cho hai cậu.”

Tiêu Nghị nghĩ thầm a? Viện lẽ người quen hỗ trợ? Là vì tìm hắn sao? Hắn lập tức nói “Được được.”

Lô Chu kêu nửa ngày không thấy Tiêu Nghị, từ thang lầu xuống, chân trần trượt một chút, Tiêu Nghị hoảng sợ.

“Em làm gì?” Lô Chu hỏi.

“Đỗ tổng điện thoại bảo ngày mai tới công ty một chuyến.” Tiêu Nghị nói.

Lô Chu ngược lại không mắng hắn, ngô thanh, Tiêu Nghị sợ y té, Lô Chu lại không nói chuyện, đến trên ghế sa lông ngồi, mở TV, Tiêu Nghị ý bảo y nhỏ giọng gọi điện thoại cho Lý Diệp.

“Ai vậy.” Lý Diệp cười mỉm nói.

Tiêu Nghị vội hỏi “Chào Lý tỷ, thật ngại đã thêm phiền toái cho chị nhiều như vậy.”

“Không nha.” Lý Diệp sảng khoái nói “Không phiền toái, tỷ đang giám sát nhi tử làm bài tập, thế nào, trở lại? Trở lại thì tốt.”

Tiêu Nghị nói “Trở lại.”

Lý Diệp nói “Tỷ hỏi em chuyện này, em đừng không thích nghe a.”

Tiêu Nghị “Không không.”

Lý Diệp nói “Em và Lô Chu ai công ai thụ nha.”

Tiêu Nghị “…”

Lý Diệp ở bên kia cười ha ha nói “Em mới là thụ nhưng ngàn vạn lần đừng nghịch CP của chị nha, chị biến thành anti-fan của em.”

Tiêu Nghị thần tình đỏ bừng, mắt nhìn Lô Chu ở bên cạnh, Lô Chu mạc danh kỳ diệu, mãn đầu dấu chấm hỏi nhìn Tiêu Nghị. Tiêu Nghị khoát tay, ý bảo không có gì.

Lý Diệp còn nói “Hai em thích nhau, này không có gì, trong giới giải trí là thông thường, có người giúp đỡ nhau là loại hạnh phúc, có phải hay không? Mặc kệ đồng tính hay khác phái, ái tình chính là ái tình, thực tốt đẹp, tỷ có thể hiểu được.”

Tiêu Nghị nhất thời đại quẫn nói “Lý tỷ…”

Lý Diệp còn nói “Nhưng vòng luẩn quẩn này nước sâu, hai em cùng một chỗ, sẽ nhận rất nhiều trách móc. Chị cảm thấy, nói thương yêu, chỉ cần song phương tương ái thì tốt rồi, không cần trưng cầu ý kiến người ngoài, cũng không cần để ý người bên ngoài, về sau có thể khiêm tốn, liền tận lực khiêm tốn một chút, như vậy với phát triển của Lô Chu và em đều có chỗ tốt.”

Tiêu Nghị nhìn Lô Chu, Lô Chu không nghe Lý Diệp nói cái gì, như trước nhìn TV, Tiêu Nghị bỗng nhiên bị Lý Diệp nói như thế, trong lòng giống như chấn động từng trận, hắn không nhận, cảm giác thật là như vậy sao? Vì cái gì… Hắn thích Lô Chu .



Mình… Yêu y sao? Tiêu Nghị nghĩ thầm.

Lô Chu “?”

Lô Chu nhìn Tiêu Nghị, Tiêu Nghị thiếu chút nữa liền để điện thoại xuống, tiến lên ôm y.

Lý Diệp lại nói “Nếu xuất quỹ, đối với sự nghiệp hai em đều sẽ có ảnh hưởng, tỷ biết em không hề gì, nghiệp đĩa nhạc không có gì, diễn nghệ, Lô Chu tiếp một ít sẽ có hạn chế.”

“Được được.” Tiêu Nghị đáp “Em biết.”

Tiêu Nghị nghĩ thầm vô luận như thế nào, không thể để cho ngoại giới cảm thấy mình và Lô Chu là một đôi, cho dù có thích Lô Chu cũng phải chịu đựng.

Tiêu Nghị cùng Lý Diệp nói xong, muốn đi lên lầu, Lô Chu lại vẻ mặt kỳ quái mà nhìn Tiêu Nghị nói “Chị ấy nói cái gì?”

“Đỗ tổng kêu tôi gọi điện thoại cám ơn chị ấy…” Tiêu Nghị trong lòng loạn thất bát tao nói “Tôi cũng không biết vì cái gì tìm chị ấy…”

Lô Chu nói “Không kỳ quái, cô ấy cùng Lê Trường Chinh quan hệ không phải rất tốt sao?”

“Phải không?” Tiêu Nghị có chút nói năng lộn xộn, Lô Chu còn nói “Lần trước đi Tần vương cung, không phải đoàn đội của chị ấy?”

“A đúng.” Tiêu Nghị vội hỏi.

Lô Chu còn nói “Chị ấy cùng với Đỗ Mai hợp tác, bảo bọc em hẳn là … Em đi đâu? !”

Tiêu Nghị nói “Tôi tìm tư liệu cho Đỗ tổng.”

Tiêu Nghị chạy thoát thân lên lầu hai, đến trong phòng ngồi xuống, mỏi mệt bất kham mà hu khẩu khí.

Là thế này phải không? Tiêu Nghị hoàn toàn không nghĩ tới, mình thế nhưng thành đồng tính luyến ái… Song tính luyến. Cái này cũng không trọng yếu, trước kia hệ âm nhạc rất nhiều đồng học đều là gay. Nhưng… Đối tượng mình thích cư nhiên là Lô Chu.

Tiêu Nghị mở ra laptop, mắt nhìn video trước kia quay cho bạn gái, hắn đã không còn khổ sỡ bởi vì chia tay với cô ấy, lúc bắt đầu còn tưởng rằng là bởi vì phai nhạt, chẳng lẽ là bởi vì cùng Lô Chu chung một chỗ, mới không tái sa vào thương cảm sao?

Hắn lại mở ra văn kiện cho Lô Chu, nhìn bên trong video.

Lô Chu thường xuyên trước màn ảnh lúc ẩn lúc hiện, vẻ mặt nhàm chán nhưng cho dù y cái gì cũng không làm, Tiêu Nghị cũng muốn quay y, cảm giác y đi đường, uống nước, ngồi, tùy tùy tiện tiện đứng đều rất bảnh, làm người ta nhịn không được muốn đi lên.

“Cậu cả ngày quay cái gì!” Trong video Lô Chu không kiên nhẫn nói.

Bọn họ ở chợ hoa Kinh Sơn, Lô Chu còn nói “Quay thôi, quay tốt.”

Tiêu Nghị nói “Mặt chuyển tới đây một chút?”

Lô Chu hướng phía màn ảnh chỉ.

Tiêu Nghị nhìn thấy một đoạn này, nở nụ cười.

Màn ảnh là có ngôn ngữ, có cảm tình, Quách đạo đã nói với hắn, cậu xem TV, xem phim, mỗi một người đứng ở phía sau màn ảnh, đều có tình cảm muốn nói, camera chính là môi giới, mà chân chính đứng ở sau màn ảnh là đạo diễn.

Đạo diễn thích cái gì, không thích cái gì, là ôn nhu hay là kịch liệt, xuyên thấu qua màn ảnh, người xem đều có thể cảm nhận được. Đạo diễn có cảm tình mới là đạo diễn rốt.

Tiêu Nghị bấm một video khác, đó là một đoạn dài 10 giây an tĩnh, màn ảnh chỉ có Lô Chu đi ở trên đường, Tiêu Nghị cầm di động, chụp bóng lưng của y, cũng chỉ là đi đường, sự tình gì cũng không có phát sinh.

Tiêu Nghị ở phía sau, có thể rõ ràng cảm giác, người kia đứng ở sau màn ảnh đang quay người yêu của hắn, không nói chuyện với nhau, không hề có động tác, chỉ như vậy lẳng lặng nhìn y, quay nhất cử nhất động. Mà người kia chính là Tiêu Nghị của y, hắn quay Lô Chu, màn ảnh cơ hồ có thể chạm đến ái tình.

Cho dù y không chú ý tới mình, hết thảy cũng đều tốt đẹp như thế.

Trong video Lô Chu quay đầu lại, nhìn Tiêu Nghị quay mình, chỉa chỉa ven đường, nói “Chỗ kia bán cái gì?”

Vì thế màn ảnh quơ qua, cùng Lô Chu trên mặt đất nhìn, hàng vỉa hè, lại quay mặt Lô Chu, Lô Chu cầm món đồ chơi quơ quơ trước màn ảnh.

Tiêu Nghị cười xem xong video, tắt laptop, ngồi ở trước bàn, phát ngốc.

Ngoài cửa sổ mưa to dần dần nhỏ xuống, trong đêm khuya vô biên vô hạn tung bay, mùa xuân đi qua, vạn vật vui sướng hướng vinh, mùa hè sắp đến.

Buổi sáng hôm sau, Tiêu Nghị đến công ty mới biết được ngày hôm qua chuyện gì xảy ra.

Thế giới quan của Tiêu Nghị triệt để sụp đổ , hắn một lúc lâu nói không nên lời một câu, mới biết được nguyên lai ngày hôm qua Lô Chu tìm không thấy mình, đầu tiên đi tìm Đỗ Mã, lại gọi điện thoại cho nhân vật quan trọng công ty bên kia của Lê Trường Chinh. Công ty đối phương tự nhiên mạc danh kỳ diệu, cuối cùng Lô Chu không thể nhịn được nữa đăng lên Weibo.

Tìm được người này quan hệ song song hệ ngã, trọng thù.

Phía dưới là ảnh chụp Tiêu Nghị.

Buổi chiều 4 giờ, Weibo Tân Lãng nhất thời phiên thiên, không đến 2 giờ đã có 30 vạn bài đăng. Tiêu Nghị vừa mới vào sân bay không bao lâu đã bị lữ khách lập tức liên hệ Lô Chu, Lô Chu xin cô ấy không nên kinh động Tiêu Nghị, tạm thời ổn định hắn.

Di động của Tiêu Nghị bị mất, tự nhiên cũng không cách nào lên liên lạc, không lên QQ, cũng không lên Weibo, tâm tình trầm thấp, cơ hồ không có tâm tư quan tâm ngoại giới, trong lúc nhất thời toàn bộ bằng hữu đều triệt để oanh động, mỗi đoàn phim, công ty điện ảnh và truyền hình đều nói chuyện này.

Mọi người nhất trí cho rằng Lô Chu đang yêu Tiêu Nghị, Đỗ Mai không ngừng gọi điện thoại cho Lô Chu, kêu y xóa bài kia trên Weibo, không ít người xem náo nhiệt, nhóm minh tinh sôi nổi chúc mừng.

Trương Hân Nhiên trước hết đi ra chúc mừng nói: Chúc mừng anh, rốt cục tìm được chân ái, lúc thấy anh quen biết cậu ta, tôi biết tôi chỉ có thể rời khỏi, không có lựa chọn nào khác.

Kia một chút càng thêm phiên thiên, diễn đàn bắt đầu đoán, có nói Lô Chu chơi nam nhân, có nói y tiềm người khác, tiếp bắt đầu tìm thân phận của Tiêu Nghị, cuối cùng tìm ra là tác giả ca khúc chủ đề của 《 Thặng nam thời đại 》tìm ra hắn là người Hồ Bắc, tìm ra lần trước Lô Chu năm mới đi Kinh Sơn gặp cha mẹ hắn, tìm ra lúc hai người ở ôn tuyền, tìm ra… Tóm lại, tổ tông 18 đời, cả Weibo của bạn gái trước của Tiêu Nghị đều hơn một ngàn fan, tiếp lại bắt đầu phân tích ca từ, nhất trí cho rằng quan hệ của hai người không bình thường.

Tiếp còn có người bắt đầu yêu sách, buổi sáng thấy ở ven đường, Tiêu Nghị quỳ xuống với Lô Chu.

Thẳng đến khi Lô Chu tìm được Tiêu Nghị, mới xóa bài đăng trên Weibo, nhưng mà đã có quá nhiều người, Lô Chu vì tìm người yêu của mình đã tương đương công khai xuất quỹ.

Tiêu Nghị “…”

Đỗ Mai nói “Lý Diệp nói bao quát trên người cô ấy, hôm nay liên hệ truyền thông phát đầu đề, nhìn lại tình huống đi, hy vọng không nháo đại.”

Tâm tình của Tiêu Nghị quả thực là không biết hình dung như thế nào, Lô Chu còn ở một bên giáo huấn “Em nhìn em đi, xông bao nhiêu đại họa?”

“Thực xin lỗi thực xin lỗi.” Tiêu Nghị nói.

Đỗ Mai “…”

Lâm Nghiêu “…”

Rõ ràng là Lô Chu làm ra, cuối cùng biến thành Tiêu Nghị giải thích, Đỗ Mai còn nói “Chờ đầu đề đi ra lại nói, Lý Diệp ngày hôm qua nói chuyện với tôi, tháng 8 khởi động máy, cô ấy giúp hai cậu như vậy, đến lúc đó cậu cùng Lê Trường Chinh hợp tác, nên nhiều ít nhìn mặt mũi cô ấy.”

Lô Chu muốn biến sắc mặt, ngẫm lại nói “Rồi nói sau.”

Đỗ Mai nói “Có thể thu phục việc này, vừa lúc cho các cậu liên hợp sao tác, đến lúc đó đề tài sẽ mạnh.”

Tiêu Nghị xoát di động, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, nói không chừng cả ba mẹ hắn đều thấy được, trên Skype còn có rất nhiều người manh, chúc phúc, bất quá đại bộ phận đều là vui sướng khi người gặp họa, còn nói y là tra nam lừa hôn, trước kia lừa gạt Trương Hân Nhiên.

Ai…

Tiêu Nghị xoát xoát, đầu đề truyền thông hôm nay.

【 Chu Chinh cướp đoạt thần tượng cấp xướng ăn ở, Cẩm Mao Thử miêu phi thiên sắp khởi động máy, có hi vọng thị đế ảnh đế 】

Tiêu Nghị “… … …”

【 Ca khúc 《 Độc xướng nhạc viên 》 dẫn phát Lê Trường Chinh cùng Lô Chu vây truy chặn đường, Lô Chu thành công lấy đi hình tượng tài tử. 】

【 Đại chế tác Cẩm Mao Thử miêu phi thiên sắp khởi động máy, thế kỷ Thử miêu một trận chiến phomg vân 】

Nội dung tin tức là về Lê Trường Chinh chuẩn bị đầu tư công ty đĩa nhạc, đồng thời có hi vọng cùng công ty của Lô Chu hợp tác, tính toán mời chào nhân tài âm nhạc, mà Lô Chu thì để lại tác giả từ khúc của mình, muốn kéo người đó đến công ty của mình, không tiếc phát động fan, Weibo tìm người.

Ngắn ngủn nói mấy câu, tạo thành cuộc chiến của hai đại ảnh đế thị đế lấy người, yêu sách bắt đầu bàn tán về việc khởi động máy cho phim cổ trang truyền hình 《Cẩm Mao Thử miêu phi thiên 》vào tháng 8, Lô Chu sắp diễn Bạch Ngọc Đường mà Lê Trường Chinh diễn Triển Chiêu, Tiêu Nghị sáng tác, vì hai đại nam thần tạo ra ca khúc chủ đề.

Tin tức chấm dứt lại là điều tra: Cậu cổ vũ cho CP nào? Phía dưới là Lô Chu x Ô Hằng Cổ, Lô Chu x Lê Trường Chinh, Lê Trường Chinh x Tiêu Nghị… Mà Lô Chu x Tiêu Nghị cái này còn không đến 2 ngàn phiếu, trong đó Lô Chu cùng Lê Trường Chinh quả thực bạo phát.

Tiêu Nghị trước kia nằm mơ cũng không nghĩ tới tên của mình cư nhiên có một ngày bị kéo đi lên cùng hai đại nam thần… Hơn nữa còn là tổ CP! ! ! !

Đỗ Mai lập tức bắt tay chuẩn bị thông cảo, Lô Chu nói “Tôi đáp ứng diễn sao!”

Đỗ Mai nhìn Lô Chu, Lô Chu đành phải không nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Kim Bài Trợ Lý

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook