Là Nam Nhân Thì Quyết Đấu Đi

Chương 4: Chương 4

Monolife

29/09/2016

Thịt dán thịt, Chúc Tử Lộ một đường vượt mọi chông gai, thật vất vả đi qua đoàn người, từng bước nhỏ như hoa sen tiến về phía dãy người đang đứng trước quầy ăn.

Lúc đến được thì một dãy trước quầy sớm đã xếp thành hàng dài, Chúc Tử Lộ trong lòng chỉ có hai chữ ‘Giết sạch’! Chết tiệt! Cư nhiên phải giúp cái tên kia mua đồ, chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt…

Một chữ chả có nhiều ý nghĩa lại giống như bản Đại Bi Chú quay cuồng tuần hoàn trong lòng Chúc Tử Lộ.

Ngay lúc Chúc Tử Lộ vẻ mặt u ám oán hận xếp hàng thì một cô gái đứng ở đằng trước đột nhiên xoay người nhìn cậu một cái, Chúc Tử Lộ kỳ quái nhìn lại.

Chưa thấy qua chàng đẹp trai sao? Muốn số điện thoại di động thì mở miệng đi thôi, cô em cứ nhìn thì đây cũng không thể không biết xấu hổ mà tự lấy ra cho nha, rốt cuộc là có muốn hay không vậy? Nhìn lâu bao nhiêu thì tôi cũng không thể đẹp trai hơn nữa đâu, đã đẹp trai đến cực hạn rồi có biết hay không?

“Này…Cậu có phải là Chúc…chúc chúa Jesus phù hộ cậu. Có muốn đứng lên phía trước không? Này…tôi…tôi…còn chưa nghĩ ra muốn mua cái gì.” Cô gái trong nháy mắt chuyển thành một tư thế cầu xin, cười khúc khích với cậu rồi mở tay phải ra, để cho Chúc Tử Lộ xếp lên phía trước.

“A? Cậu đứng lâu như thế mà còn chưa nghĩ ra sao? Vậy…Cảm ơn nha!” Chúc Tử Lộ ngây ra một lúc, cảm giác có chút kỳ quái thế nhưng không thấy có gì cần cự tuyệt, cực kỳ nhanh nhẹn bước lên một bước.

“Cái này…tôi cũng chưa nghĩ ra.” Cô gái đứng phía trước cũng tự động tránh sang một bên. Tiếp đó toàn bộ đoàn người đều làm ra một tư thế trầm tư đầy tiêu chuẩn, cho phép Chúc Tử Lộ từ sau khi tốt nghiệp cấp ba lại được thực hành nhảy sào, trực tiếp nhảy đến hàng đầu.

“A? Vậy…Cảm ơn nha.” Chúc Tử Lộ giật mình a một tiếng, biểu tình trên mặt không quá tự nhiên giật giật khóe miệng một cái, rất không kiên định lướt qua người ta để mua thức ăn.

Amstrong nói không sai, chen ngang một bước nhỏ, mua thức ăn nhanh hơn một chút. Chúc Tử Lộ ngoài ý muốn thuận lợi mua được hai phần cơm, dưới ánh mắt yên lặng dõi theo sau lưng của mọi người, không mảy may tự giác còn có một chút đắc chí trở lại chỗ ngồi.

Mua xong cơm quay về chỗ, Chúc Tử Lộ thực là đói a ~ vừa định ngồi xuống bắt đầu, giọng nói của người thắng lại truyền đến.

“Chúc Tử Lộ, mua cơm sao không thuận tiện mua đồ uống vậy? Ăn cơm miệng sẽ khô lắm nha ~” Lạc Thiệu Dã đang ngồi nhàn hạ vô sự chờ cơm ăn, cất lên miệng vàng lời ngọc.



“A, nước miếng của cậu không thể tiết ra nhiều một chút sao?” Chúc Tử Lộ không muốn quan tâm, trời đánh tránh bữa ăn, bàn tay đã chuẩn bị mở hộp cơm.

“Chúc Tử Lộ ~ cậu muốn đi mua đồ uống, hay là muốn ở nơi này hô to mười lần [Chúc Tử Lộ năm nhất ngành quảng cáo là đồ bất lực] hả?” Lạc Thiệu Dã cười meo meo, không phải bởi vì tu dưỡng tốt mà là bởi vì thái độ làm người đủ đê tiện, biết đùa giỡn thế nào cho âm hiểm.

“Kiền! Cậu mới bất lực! Đưa ví đây!” Chúc Tử Lộ hộp cơm cũng chưa kịp mở, ngậm oán lần thứ hai ra đi.

“Tạm biệt a ~” Lạc Thiệu Dã mặt mang ý cười đê tiện, phất tay đưa tiễn.

Ha ha ha…Cái kiểu quyết đấu này thật đúng là không tệ! Trên trời rơi xuống một tên nô lệ nho nhỏ, sai sử thật là tận hứng, thực sự là dùng rất tốt.

Ác ~ tâm tình suốt hai ngày bị Chúc Tử Lộ chọc đến nổi điên quả thực đã trở nên còn bình tĩnh hơn cả tinh vân pháp sư nha! Làm con trai quả nhiên là phải quyết đấu định thắng thua, đỡ cho thằng nhãi này suốt ngày không làm sao mà chịu nổi.

Cực kỳ rõ ràng, Lạc Thiệu Dã có sự tự cao tự đại cùng với đắc ý của người thắng.

Lúc Chúc Tử Lộ mang hai ly sữa chocolate trở về, Lạc Thiệu Dã đã ăn cơm, lại còn nói nói cười cười với hai bạn học ngồi cùng bàn. Chúc Tử Lộ từ xa đã nhận ra hai người là cán sự phục vụ mới chọn ra, nghe nói vốn được chọn làm quan hệ xã hội, chẳng qua bọn họ nói đều có bạn rồi, không thích hợp đi quan hệ hữu nghị nữa.

Tuy rằng hai người đổi chức thành công, nhưng mấy lời này vừa nói ra lập tức khiến cho nữ sinh cả lớp nhất trí oán niệm nói thẳng: “Thật đáng tiếc.”

“Cầm, uống sữa của cậu đi!” Chúc Tử Lộ đưa một ly sữa chocolate cho Lạc Thiệu Dã, không khách khí ngồi xuống, mở hộp cơm của mình ra.

“Chúc Tử Lộ ~ cậu nói chuyện không thể đừng có thẳng thừng đến như vậy sao? Thật là…” Lạc Thiệu Dã nhận sữa uống một ngụm, ách…Loại tổ hợp này cậu thật đúng là chưa thử qua, có điều vị cũng không tệ lắm, Chúc Tử Lộ cũng rất biết chọn đồ ăn thức uống.

“Kiền! Ai cho cậu ăn đồ của tôi?” Chúc Tử Lộ vừa mở hộp ra là khuôn mặt lập tức tái mét, món chính bên trong là thịt bò xào tiêu xanh, thức ăn kèm là rau xanh, rau xanh cùng với rau xanh.

So với hộp cơm nguyên bản nào là thịt gà với dừa, ăn kèm là đậu hũ, đậu can cùng với đậu da, cái này kém xa vạn dặm.



“Cậu cũng không nói hộp này là của tôi, đây chỉ tùy tiện chọn một cái ăn thôi.” Lạc Thiệu Dã cũng không có ý định chọc tức Chúc Tử Lộ a, cậu thực sự cực kỳ vô tội, cậu dám dùng một vạn con tinh trùng mà thề là mình thuần khiết.

“Tùy tiện? Vậy cậu sao không đi ăn rác luôn đi! Ăn thức ăn của tôi làm gì!” Hận a ~ ~ ~ hận mới chồng lên thù cũ, kế hoạch báo thù của cậu đối với Lạc Thiệu Dã cấp tốc được bài bố thẳng đến Tây phương.

“Chúc Tử Lộ, cậu nói chuyện vì sao luôn khó nghe như thế? Chẳng qua là ăn chút thức ăn thôi, có cái gì to tát? Cậu ăn cái này cũng sẽ không chết được.” Lạc Thiệu Dã tiếp tục duy trì thái độ thờ ơ, không liên quan đến mình.

Giống như một đại nhân vật nào đó đã nói: “Có nghiêm trọng đến thế sao?”

So với chuyện toàn bộ sinh vật giống đực trên thế giới đều bị bất lực, không có sự tình gì đủ gọi là nghiêm trọng.

“Lạc Thiệu Dã! Chết tiệt!” Chúc Tử Lộ trực tiếp cho ngực Lạc Thiệu Dã một đấm, cậu chính là ghét ăn mấy thứ này nha!

“Dựa vào! Chúc Tử Lộ!” Lạc Thiệu Dã tức giận nắm lấy cổ tay Chúc Tử Lộ, Chúc Tử Lộ vốn chỉ muốn đấm một cái, tay phải bị nắm chặt, cơn tức liền xông lên, tay trái cũng thêm luôn vào cuộc chiến.

Nhất thời hai người động tác qua lại quá lớn, không nhìn đến hai bạn học ngồi đối diện, không nhìn đến nhà hàng là nơi công cộng, hai người cứ thế đánh lên.

“A…A…Lạc Thiệu Dã! Buông ra!” Thực lực cách xa, Chúc Tử Lộ không địch lại, bị Lạc Thiệu Dã vặn hai cánh tay ra phía sau, toàn bộ nửa người đặt ở trên bàn, đau đến mức nhịn không được rên rỉ.

“Còn không cho tôi dùng bạo lực, nhãi nhép nhà cậu mới là đồ bạo lực đi! Động bất động là đánh, người ta nhẫn nại là có giới hạn, không giáo huấn cậu, cậu cũng quên phải nghe lời, hừ!” Lạc Thiệu Dã thực sự bốc hỏa, cố ý lại dùng lực một chút, rước lấy Chúc Tử Lộ ở phía dưới lại một trận rên rỉ.

“Lạc Thiệu! Cậu không nên đối xử với Bambi như vậy! Đầu giường ồn ào cuối giường hòa nhau…Cậu xem viền mắt cậu ấy đỏ lên rồi kìa.” Một trong hai người cán sự phục vụ tên là Tiểu Quất lập tức đứng lên khuyên can. Oa…nhìn tư thế này, hai người mà còn làm nữa sẽ biến thành SM nha…

Giữa đám đông…làm chuyện này…hảo kích thích hảo kích thích nha ~q(>///////. /////

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Nguyên Tôn
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Là Nam Nhân Thì Quyết Đấu Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook