Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 14: Thỏ con, hãy đợi đấy

Tặc Đạo Tam Si

09/01/2014

Lúc trời sập tối, sau cơn mưa trời quang mây tạnh, thời tiết vốn dĩ oi bức như cái lồng hấp, giờ lại tan biến đi hết, có thể cảm nhận được hương vị mùa thu nhè nhẹ rồi, nói mưa mùa hè như xá thư (văn cáo để ban bố xá lệnh) quả đúng là không sai chút nào, thật làm cho người ta như được đại xá.

Trương Nguyên tiễn Trương Đại, Trương Ngạc đến bên cầu vòm, nhưng thấy ánh nắng chiều tà, trời quang mây tạnh, chẳng còn trông thấy sấm chớp vang dội như lúc nãy, chẳng còn chút dấu tích của cơn mưa cuồng phong, chỉ còn thấy dòng sông Đầu Lao nhấp nhô gợn sóng, dâng ngập hai bên bờ, vẫn còn tỏ rõ uy lực của cơn mưa vừa qua.

Sau cơn mưa không khí mát mẻ, Trương Nguyên hít một hơi thật sâu, chắp tay lại và nói:

-Đa tạ lời chỉ bảo của đại huynh Tông Tử, chúc đại huynh Tông Tử thi Hương sớm báo tin tốt lành.

Trương Đại cười nói:

-Nếu trúng tuyển kì thi hương, ta sẽ phải đi Kinh Thành để tham gia kỳ thi hội vào đầu năm sau, sau này chỉ sợ khó có thể tụ tập với các huynh đệ nữa rồi, mười tám tháng này, ta mời các huynh đệ trong họ hàng đến Du Giới Viên chơi, ngoài ra còn muốn mời mấy vị đồng môn cùng đi thi hương trong huyện này, nhưng thanh kỹ Khả Xan Ban (khả xan: có thể xơi được) đến lúc đó cũng sẽ đến Du Giới Viên để diễn vở kịch mới 《Mẫu Đơn đình hoàn hồn ký》 ", chắc chắn mắt được sướng tai được vui đó.

-Giới Tử đến lúc đó có thể ra ngoài được không?

Trương Nguyên nói:

-Lỗ Vân Cốc tiên sinh nói ta sau tết Vu Lan thì có thề tùy ý.

“Đình Mẫu Đơn” còn là thứ ta muốn xem thử, cũng mượn cơ hội này quen biết mấy sĩ tử Sơn Âm ưu tú, không thể cả ngày mãi ở trong nhà đọc sách.

Trương Đại nói:

-Được, đến lúc đó ta sẽ cho người tới mời ngươi.

Nói xong hắn gật đầu một cái, sánh vai với Trương Ngạc đi lên cầu hình vòm, đám người Vương Khả Xan và Phan Tiểu Phi đi theo phía sau.

Đến Kiều Tây, Trương Đại quay đầu lại nhìn một cái, thấy Trương Nguyên vẫn đứng dưới gốc cây cao Hòe bên bờ hồ, hình như đang có tâm sự, sau lưng Trương Nguyên, là tám hộ bên Đông Trương trông hơi cũ kĩ cái cao cái thấp.

-Tam đệ, Giới tử của Đông Trương quả đúng là thần, bịt mắt chơi cờ , nghe qua là thuộc, trước đây sao không phát hiện hắn có bản lĩnh này!

Từ nhỏ hắn như người hầu của riêng ngươi vậy, hễ sai đâu là đánh đó, sau khi mắc phải bệnh đau mắt liền thay đổi hẳn, y như trở thành một người khác vậy, đúng là không thể tưởng tượng được.

Trương Đại vừa đi vừa lắc đầu.

Trương Ngạc thấy Đại huynh cũng khen Trương Nguyên, không biết tại sao trong lòng lại cảm thấy có chút sung sướng, nói:

-Có lẽ phong thủy đã luân chuyển, nên chuyển đến bên Đông Trương bọn họ rồi.

Trương Ngạc có gì nói đó, Trương Đại trừng mắt nhìn y, nói:

-Sau khi phong thủy luân chuyển đến Đông Trương, sao ngươi còn ăn chơi đàn điếm cả ngày vậy!

Trương Ngạc cười nói:

-Cũng không thể lập tức chuyển hết qua đó được, thêm hai mươi năm nữa thì ta đủ xài rồi, đợi sau khi ta chết đi, còn lo gì hắn là Đông Trương hay Tây Trương, ai giàu ai nghèo nữa.

Trương Đại cười nhạt nhẽo một cái, không thèm để ý tới Trương Đại nữa, thầm nghĩ:

-Có Trương Tông Tử ta ở đây, Tây Trương nhất định không suy tàn. Nếu Giới Tử có thể thăng tiến trong khoa cử, vậy thì đó cũng là vinh dự của Trương Thị Sơn Âm ta, Đông Trương hay Tây Trương vốn cùng dòng họ thôi.

Thiếu niên Trương Tông Tử vừa rộng lượng lại vừa tự tin.



Trương Nguyên đứng một mình bên cầu đá dưới cây hòe rất lâu, kì thi Đồng tử phủ Thiệu Hưng sáu mươi bảy mươi người chỉ lấy một người, đây chỉ mới là tú tài, cử nhân thi hương lại là ba mươi người chỉ lấy một người, tiến sĩ thi hội mười lấy một, hay nói cách khác con đường từ nho đồng đến tiến sĩ, giống y như phải giết ra một con đường máu từ mấy mươi ngàn quân học sĩ, dùng thiên binh vạn mã qua cầu độc mộc để so sánh thì không có gì là khoa trương, so với đời sau của hắn, hắn đã trải qua kỳ thi đại học còn khốc liệt hơn.

Làm sao bây giờ, ngồi ăn rồi chờ chết cũng giống như là một cách để sống,Trương Ngạc có thể sống như thế, hắn thì không thể, sau ba mươi năm người Hồ sang sông, những ngày tháng bị cạo trọc đầu để một bím dài không phải dễ sống như vậy đâu, Vương Tư Nhâm tuyệt thực chết đi, Lưu Tông Chu cũng tuyệt thực qua đời, Trương Đại muốn làm trung thần nhưng chém đầu thì sợ đau, tuyệt thực thì sợ đói,trốn vào núi sâu sống tạm.

Ánh nắng chiều ở phía chân trời dần dần mờ đi, nước sông Đầu Lao ồn ào gần đây cũng vội yên tĩnh lại một tí, hoàng hôn buông xuống.

Trương Nguyên nhẹ nhàng đá một cục gạch dưới chân về phía sông Đầu Lao, bọt nước cũng không tóe lên một đóa, đột nhiên quát to lên một tiếng:

-Thỏ con, hãy đợi đấy!

Phía sau cũng đột nhiên phát ra một giọng nói:

-Thiếu gia gọi tiểu tỳ hả?

Trương Nguyên quay người lại thấy tiểu nha đầu Thỏ Đình đứng bên cửa hậu viên, hai con mắt mở to nhìn hắn, hai cái búi tóc trên đầu của tiểu nha đầu còn vểnh lên hai đoạn bím tóc nhọn, rất giống hai cái tai của con thỏ.



Trương Nguyên cười và nói:

-Không gọi nàng, ta nhìn thấy một con thỏ hoang chạy ở bờ bên kia.

-Hả, có thỏ hoang à, ở đâu vậy?

Tiểu nha đầu liền lanh lẹ đứng lên, chạy tới kế bên Trương Nguyên, rướn cổ nhìn xung quanh bờ bên kia nhưng làm gì có con thỏ hoang nào.

Trương Nguyên đưa tay búng cái bím tóc nhọn giống như cái tai thỏ của Thỏ Đình, hỏi:

-Thỏ Đình, hai búi tóc hai bên này ai giúp cô chải vậy?

-Là Y Đình tỷ tỷ.

Tiểu nha đầu đáp.



Sau bữa cơm tối , đại nha đầu Y Đình cầm một rổ trúc đựng quần áo đến giếng nước kế bên tiền sảnh để giặt giũ, đây là y phục mà thiếu gia Trương Nguyên đã thay ra, đây là số y phục bị ướt do thiếu gia đi chơi với thiếu gia bên Tây Trương trong lúc trời mưa to.

Y Đình chỉ giặt đồ cho thái thái Lã Thị, còn có cậu ấm Trương Nguyên, cũng thuận tiện giúp Thỏ Đình giặt một chút, bởi vì Thỏ Đình còn nhỏ, về phần Vũ Lăng thì nàng ta không quản, y phục mà Vũ Lăng thay ra đều là do hai vú già dưới bếp giặt giúp cho.

Bên trái đường thông các gian phòng có một cánh cửa nhỏ, qua khỏi cánh cửa nhỏ thì sẽ trông thấy một dãy tường đất nhà ngói, đó là phía sau bếp của nhà Trương Nguyên, là căn phòng đồ đạc lộn xộn và là nơi ở của người hầu, nơi đây liền kề với hậu viên, giếng nước kế bên hậu viên, nước dùng để tưới rau ở hậu viên và cho cả nhà dùng đều lấy từ cái giếng này.

Quanh giếng nước tròn tròn là một thành giếng bằng đá, rêu xanh mọc trên đá này hoặc dày hoặc mỏng, một thùng nước được phết màu dầu tùng đang đặt ở bên trên thành giếng.

Y Đình đặt rổ trúc xuống, gỡ dây thừng trên cái chậu đựng nước ra để xách nước từ trong giếng lên, từ một căn phòng phía đông trong dãy nhà ngói đó chạy ra một người hầu trai tuổi chừng mười tám mười chín, đầu đội khăn lưới vừa rộng vừa sâu, người mặc quần áo vải bố xanh, chân đi giày miệng rộng, dáng người năm tầng, trên mặt có mụn chấm chấm, cười nói:

-Y Đình tỷ tỷ, sao hôm nay đến đây giăt đồ rồi?

Người hầu nam này chính là Trương Thái, con trai của Trương Đại Xuân, là nô bộc của nhà Trương Nguyên, có khế ước nô bộc.

Y Đình liếc hắn một cái, nói:

-Nước sông dâng lên rồi, không đến đây giặt thế thì đi đâu giặt.

Buông nhẹ tay, thùng nước rơi xuống giếng “bùm” một tiếng.

Trương Thái đứng phía sau Y Đình. Nhìn Y Đình khom lưng xách nước, để làm việc nhanh gọn, Y Đình dùng vải bố màu sáng thắt chặt vào eo, tư thế khom lưng ra sức xách nước này, làm lộ ra chiếc mông tròn dưới sự bó buộc của miếng vải bố càng cho thấy sự căng mềm.

Ánh mắt Trương Thái lóe sáng, nuốt một ngụm nước miếng, nói:

-Y Đình tỷ tỷ, để đệ đến giúp tỷ.

Bước tới cố ý áp sát vào người Y Đình, tay va vào mông Y Đình.

Y Đình đá gã một cái, Trương Thái “ôi da” một tiếng, nhảy cách ra mấy bước, cúi người xoa bắp chân, kêu lên:

-Y Đình tỷ, tỷ đúng là độc ác.

Hôm nay cha mẹ Trương Thái không có trong thành, đã đi Giám Hồ điền trang, chỉ có hai vú già làm việc dưới bếp nghe thấy tiếng kêu nên chạy ra, cười hì hì mà xem náo nhiệt.

Y Đình không thèm quan tâm đến Trương Thái, một mình xách lên ba thùng nước đổ vào trong một chậu nước lớn, bắt đầu ngồi giặt đồ trên một chiếc ghế đẩu.

Trương Thái xoa nhẹ bắp chân của gã vài cái, hết đâu rồi, gã lại đi qua, ngồi xổm trước mặt Y Đình, mặt tươi cười, nói:

-Đa tạ Y Đình tỷ cước hạ lưu tình.

Y Đình chà vò quần áo, không ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói:

-Xa ta ra một chút, chớ chọc ta.

Trương Thái lui lại phía sau môt chút, hạ giọng nói:

-Y Đình tỷ, đệ có một chuyện lớn muốn nói cho tỷ biết.

Sau một lúc, thấy Y Đình không có phản ứng gì chỉ lo giặt quần áo, hắn liền nói tiếp:



-Chuyện là như vầy, cha của đệ muốn xin cưới cho đệ.

Y Đình lúc này mới ồ một tiếng, nói:

-Đó là chuyện tốt á.

Trương Thái tiến gần thêm một bước, hỏi:

-Tỷ có biết cha đệ muốn cầu hônn người con gái nào cho đệ không?

-Không biết.

Y Đình thuận miệng trả lời, lập tức cảm thấy có chút không ổn, giương mắt nhìn Trương Thái, mặt của Trương Thái nóng lên, chấm mụn hiện ra.

Hai cái lông mày hình lá liễu của Y Đình chầm chậm dựng thẳng lên, Trương Thái vừa thấy tình thế không hay, liền vội đứng dậy và lui lại, nhưng lại nghe tiếng Y Đình nói:

-Trương Thái, ngươi lại đây, ta vẫn chưa hỏi ngươi nữa mà.

Trương Thái chậm rãi bước tới gần, thủ thế chuẩn bị né, nói:

-Tỷ hỏi đi.

Y Đình thấp giọng hỏi:

-Cha ngươi muốn kết thông gia với ai?

Trương Thái không lên tiếng, một lúc sau mới đáp:

-Không phải Y Đình tỷ đã đoán được rồi à.

-Không được.

Bằng một tiếng, cái bàn chải bị vứt từ trong tay Y Đình xuống chậu gỗ lớn, trừng mắt với Trương Thái, nói:

-Ta nhất quyết không đồng ý.

Trương Thái bĩu môi, lẩm bẩm nói:

-Chỉ cần thái thái đồng ý là được rồi.

-Ngươi nói cái gì ! Y Đình tức giận nói.

-Không nói gì không nói gì.

Trương Thái vội né ra mấy bước, cách khá xa chút lại mặt dày mày dạn nói:

-Y Đình tỷ, Trương Thái đệ đây cũng được xem là người đàng hoàng, gia sản giàu có, tại sao tỷ không gả cho đệ?

-Gia sản giàu có ư? Y Đình cười lạnh một tiếng:

-Toàn là do đào móc từ chủ các trang trại làm ra.

Mặt Trương Thái biến sắc, thu lại vẻ mặt cười đùa, nói:

-Y Đình tỷ không được nói lung tung.

Gã hậm hực trở về phòng của mình.

Y Đình giặt đồ mà đầu óc rối bời, nghĩ thầm:

-Thái thái quá tin gia đình Trương Thái rồi, chuyện gì cũng giao cho Trương Đại Xuân xử lý, cái khác không nói, riêng tiền vụ gặt lúa mạch, thuê hai mùa ruộng này, Trương Đại Xuân hợp mưu với tá điền, cắt xém hơn một nửa, hừ, mưa thuận gió hòa, năm nào cũng mất mùa, vậy mà tiền đều vào hết trong gương nhà Trương Thái.

Gia đình Trương Đại Xuân giấu được bề trên chẳng lừa được kẻ dưới, chỉ đánh lừa được Trương mẫu Lã thị, đại nha đầu Y Đình có chút suy tư, sớm đã thấy có điều không được bình thường, cũng đã từng nhắc với Trương mẫu Lã Thị, Trương Mẫu Lã Thị bán tín bán nghi, phận đàn bà con gái, cha của Trương Nguyên lại nhiều năm ở bên ngoài, cũng không thể truy xét chỉnh đốn lại được.

Giặt xong quần áo, Y Đình bê rổ trúc quay trở về nội viên, trong thư phòng phía tây của thiếu gia lóe lên ánh đèn, thiếu gia đang đọc sách sao, thiếu gia sau khi bị bệnh đau mắt, lại thông minh hiểu chuyện hơn nhiều.

-Có nên đem chuyện của Trương Đại Xuân nói cho thiếu gia biết để người quyết định không ta?

Y Đình đứng ở sân lớn suy nghĩ do dự, ngẩng đầu nhìn, ánh trăng tròn một nửa đã lên cao rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lẳng Lơ Tao Nhã

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook