Lãng Tử Gió

Chương 22

Hồng Sakura

29/10/2013

Trong khoảng vài chục giây, hắn mới trở lại chỗ ngồi của mình như ban đầu. Mặc dù ko có vẻ căng thẳng như tôi, Di cũng có chút bối rối.

“Tay anh ko sao chứ?”

Tôi hỏi sau khi đã lấy lại bình tĩnh, cũng là lúc thấy cánh tay của Di đỏ rần.

“Ko, chuyện vặt” – Hắn đáp mà ko nhìn tôi, mắt hướng thẳng ra sân bóng, 2 bàn tay đan chặt vào nhau, có vẻ rất tập trung, dù tình hình trận đấu chẳng có gì là cao trào.

“Ừm, cảm ơn…” – Giọng tôi lí nhí, gần như ko thành tiếng. Có vẻ Di cũng nghe được, tôi đoán vậy.

……

Ko biết do đâu mà trận đấu bóng đá vốn chẳng hấp dẫn gì với tôi lại có thể giữ được tôi ngồi đấy suốt hơn 1 tiếng đồng hồ, thậm chí ngay cả khi trước đó đã bảo là muốn về. Còn gã người quen duy nhất ngồi cạnh tôi, tức là Di, lại tiếp tục chẳng nói 1 lời nào từ sau khoảnh khắc ấy.

Đội của Di thắng 1-0, giành quyền đấu trận tiếp theo, và vì vậy nên họ bảo sẽ đi ăn uống mừng chiến thắng.

“Cô đi cùng chứ?”

“Thôi, tôi về đây”

“Ừ, cô thì luôn chọn phương án ĐI VỀ.”

Di nhấn mạnh 2 chữ cuối kèm theo 1 nụ cười khinh khỉnh. Tôi chỉ im lặng, đội lại chiếc mũ lưỡi trai và đi thẳng ra hướng cổng.



“Khoan” – Hắn đưa tay kéo tôi lại – “Đợi tôi về cùng…”

“Sao? Anh ko ăn mừng cùng đội hả?”

Mặc cho tôi giương mắt chờ đợi câu trả lời, hắn chỉ bước đi chậm lên phía trước. Dáng đi ko còn khập khiễng như lần xem hòa nhạc ở trường Linh, nhưng vẫn chưa bình thường được.

“Anh lại đi taxi 2 bánh à?”

Vừa đuổi theo Di, tôi vừa hỏi, nhưng hắn chỉ bật cười mà ko đáp.



Lúc tôi lấy xe ra khỏi bãi, Di vẫn đứng đó chờ, tay trái cầm theo chiếc mũ bảo hiểm hôm nọ.

“Đi uống gì ko?”

Di hỏi, mặt tỉnh táo và ko hề cười, cho thấy 1 lời đề nghị rất nghiêm túc. Tôi lại ngơ ngác ko hiểu như lúc còn trong sân bóng khi hắn bảo ko đi cùng đội mà về với tôi.

“Sao anh ko đi uống với họ có phải vui hơn ko…”

“Tôi chỉ hỏi Yes-No question, trả lời có – không thôi chứ đừng hỏi lại bằng 1 câu nào khác”



“Tôi cũng hơi khát, nhưng…”

“Vậy thì đi!”

Di nhảy ngay lên yên sau xe tôi, đội mũ và ra hiệu cho tôi nổ máy.

……

Chúng tôi chỉ ngồi uống nước mía ở 1 cái quán nhỏ ven đường, khuất dưới hàng cây xanh mát, nằm trong khuôn viên 1 chung cư cách đó ko xa. Trời chiều bớt oi bức hơn và ngồi ở đây lúc này cũng thư giãn ko kém gì so với cái ghế dài ở ban công nhà tôi.

“Anh đá trong đội xám ấy hả?”

“Đội Wanderers, xám xịt gì?!”

“Chơi vị trí gì?”

“Tiền vệ. Mà cô có biết tiền vệ là như thế nào ko?”

Câu hỏi của Di làm tôi hơi quê, mà thực ra tôi cũng ko biết thật. T__T Nhưng chỉ là những câu hỏi thông thường để giải tỏa cái ko khí im lặng khó chịu này thôi mà.

“Ko biết chứ gì?”

“Thì ko biết, có sao ko? Tôi đâu có thích xem bóng đá!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lãng Tử Gió

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook