Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 13: Cần tiền không cần sắc

Tiểu Mặc

29/05/2016

Sáng sớm.

Bên trong đại học Chiết Thanh, cạnh hồ Lăng Ba.

Một người thiếu niên đứng lặng bên hồ, nhìn về phương xa. Trời mới chỉ tờ mờ sáng, nhưng người đã bắt đầu nhiều.

Thiếu niên có thân hình cao, khoảng chừng hơn mét tám. Nhưng dáng người có vẻ gầy yếu. Chỉ là đôi mắt lại sáng như đuốc vậy, khiến cho thân thể nhu nhược có một sự uy mãnh.

Nhưng trong ánh mắt sáng ngời đó lại có một sự buồn bã và bất đắc dĩ. Cộng thêm khuôn mặt thanh tú, sự u buồn đó càng khó nói lên lời. Trên trán của hắn có một vệt sẹo kéo dài tới đuôi lông mày. Vết sẹo hơi mờ, không có vẻ gì dữ tợn.

Thiếu niên cười khổ một tiếng. Không biết đã bao lâu rồi mình mới được hưởng thụ cuộc sống an bình như vậy?

Vốn cho rằng mình sẽ phải sống cả đời trên lưng ngựa. Nhưng thật không ngờ gặp phải những điều mà nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới. Tuy nhiên, lúc trước mình có Bình Nhi ở bên, tiếu ngạo giang hồ. Còn hiện tại, mình chỉ le loi một mình. Sống như vậy liêu có ý nghĩa gì không?

Chợt lông mày nhíu lại, giống như nghe thấy gì đó. Thiếu niên chợt biến sắc, nhoáng cái hắn đã nhảy qua tường cao của trường học, nhảy ra bên ngoài. May mà không có ai nhìn thấy, bằng không sẽ tưởng rằng gặp quỷ.

- Anh muốn gì? Cô gái kia mặc một bộ quần áo thể thao, có lẽ đang tập thể dục buổi sáng. Cô ta hoảng sợ nhìn người mặc áo màu đen đứng trước mặt.

Mặc áo đen không khiến người khác sợ hãi, mà là vì y đang cầm một con dao sáng loáng. Dù con dao không dài, nhưng rất dọa người.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô gái vì sợ hãi mà hơi thay đổi. Nhưng cô không dám cử động. Trời biết liệu tên cướp đường này liệu có phát rồ giết mình. Chỉ là trong lòng hơi kỳ quái, cái tay cầm dao kia không ngừng run rẩy. Mình sợ hãi vì y cầm dao, còn y sợ hãi cái gì?

- Rốt cuộc anh muốn gì? Cô gái lập lại. Nhìn sắc trời dần sáng, trong lòng đã có ý định. Trước tiên không chọc giận tên cướp này đã. Đợi cho có người đi qua, chỉ cần hô to một tiếng, là có thể dọa được y.

- Liệu cô có thể cho tôi mượn ít tiền được không? Người mặc áo đen thấp giọng nói.

Trời ạ, cướp chính là cướp, còn giả vờ đường hoàng, cầm dao vay tiền? Cô gái có chút tức giận, nhưng đồng thời cũng bình tĩnh lại. Xem ra tên cướp này còn khẩn trương hơn cả mình. - Anh muốn cướp…Muốn mượn bao nhiêu?

- Năm nghìn nguyên. Giọng nói của tên cướp mang theo vẻ nức nở: - Van cầu cô. Chỉ cần cô cho tôi mượn, sau này tôi nhất định sẽ trả lại cho cô.

Cô gái thầm nghĩ, nói thật dễ nghe. Ngươi cầm tiền rời đi, ta đi đâu mà đòi tiền. Nói sau, ta đi ra ngoài chạy bộ, có thể mang theo nhiều tiền như vậy sao? Tên cướp này cũng thật đần, một chút thông minh cũng không có.



- Nhưng tôi đang chạy thể dục buổi sáng, làm gì mang nhiều tiền như vậy? Trong lòng dù không ngừng mắng chửi tên cướp, nhưng cô gái vẫn muốn dùng lý lẽ nói chuyện với y. Không sợ kẻ có kinh nghiệm, chỉ sợ kẻ mới vào nghề. Người có kinh nghiệm còn có nguyên tắc và sự dè chừng. Còn người mới vào nghề, một khi xúc động, ai mà biết bọn chúng sẽ làm trò điên khùng gì.

- Tôi mặc kệ. Hôm nay cô không thể lấy ra năm nghìn nguyên, tôi sẽ không để cho cô đi. Chỉ cần cô lấy đươc tiền, tôi sẽ không động tới cô. Cô yên tâm đi, tôi chỉ cần tiền chứ không cần sắc. Tâm tình của người áo đen có chút kích động, quơ quơ con dao trong tay, kêu lớn.

Cô gái mừng thầm. Ngươi kêu càng lớn càng tốt. Tốt nhất là kéo cảnh sát tới. Mặc dù biết đó chỉ là sự ảo tưởng, giờ này cảnh sát chắc còn đang ngủ. Hơn nữa nơi này khá vắng vẻ, mình thì đang ở bên ngoài trường học, bình thường đã có ít người qua lại, nói gì là sáng sớm.

Mọi lần cô tập chạy, đều là chạy quanh trường học, đã chạy hai năm rồi, nằm mơ cũng thật không ngờ hôm nay đen đủi như vậy, gặp ngay cướp đường.

-Reng…Reng…Reng.. Trên người cô gái vang lên tiếng chuông. Người áo đen nghe thấy vậy, liền vui mừng nói: - ĐIện thoại? Mau đưa điện thoại di động của cô cho tôi.

Cô gái thở dài. Cái chuông báo chết tiệt, sớm không kêu, muộn không kêu, lại kêu đúng vào lúc này. Mình có thói quen đặt chuông báo giờ lúc 6 giờ 30, để về nhà trọ chuẩn bị sớm một chút, sau đó đi học. Xem ra điện thoại không thể không đưa cho tên cướp này rồi. Nhưng cô không có chút đau lòng nào cả, chỉ cảm thấy phiền toái khi lấy lại số danh bạ mà thôi.

Phải biết rằng lúc này dù điện thoại di động đã dần phổ cập, nhưng giá cả vẫn còn rất đắt. Dù sinh viên không ít, nhưng có được di động để gọi cũng không nhiều. Bởi vậy đủ biết gia cảnh của cô gái này không kém.

Chậm rãi móc ra điện thoại, muốn đuổi nhanh tên ôn thần này, nhưng cô gái chợt giật mình, ánh mắt nhìn về phía sau người mặc áo đen.

Người mặc áo đen không cảm thấy dị thường. Trong lòng còn đang cao hứng. Mặc dù mình chưa từng dùng điện thoại, nhưng cũng biết chiếc điện thoại kia không hề rể. Ít nhất cũng có thể bán được mấy nghìn nguyên. Tuy còn cách khoản tiền năm nghìn nguyên không ít, nhưng mặc kệ. Có thể kiếm được bao nhiêu thì kiếm. - Cô ném di động sang cho tôi.

Cô gái vừa buồn cười, vừa đau lòng. Tên cướp này có vẻ còn sợ mình hơn. - Cẩn thận đỡ lấy, không lại rơi. Trong ánh mắt lại có một tia nghi hoặc, nhìn lướt qua thiếu niên ở phía sau người mặc áo đen.

Từ đầu đến giờ, cô luôn đứng ở đối diện tên cướp, nhưng người thiếu niên kia xuất hiện từ khi nào cô lại không biết. Xem ra hôm nay chẳng những đụng phải cướp, mà còn đụng phải quỷ. Cô gái tự nhủ lòng mình, chắc là do mình quá khẩn trương nên không để ý hắn tới.

- Bảo ném thì cứ ném, dong dài làm gì. Người mặc áo đen nhịn không được, lắc lắc dao găm trong tay.

Cô gái thở dài một tiếng, ném nhẹ chiếc điện thoại, tạo thành một hình vòng cung bay về phía người mặc áo đen.

Người áo đen vội vàng đỡ lấy, rồi thấp giọng nói: - Cảm ơn cô, nếu kiếm được tiền tôi nhất định sẽ trả lại. Rồi y quay đầu rời đi.

Cô gái lại khẽ giật mình. Người mặc áo đen này giống như có chút công phu. May mà vừa nãy mình không phản kháng. Trời đã sáng, lúc này cô mới nhìn thấy người mặc áo đen không phải mặc một bộ áo đen, mà là bên ngoài quần áo của y có dính đầy dầu mỡ bẩn. Giống như đã lâu rồi không được giặt vậy.



Trước mắt chợt tối sầm, thiếu chút nữa đụng vào người thiếu niên ở đằng sau. Người mặc áo đen khẽ giật mình, không đâm dao găm về phía trước, mà lui lại về sau vài bước.

- Cậu muốn gì? Người mặc áo đen hoảng sợ nói.

Y không biết người thiếu niên này ở phía sau mình từ khi nào. Càng giật mình là thân hình của hắn tuy cao gầy, nhưng hắn rất trấn tĩnh tự nhiên, giống như không để mình vào mắt vậy.

Cô gái ở phía sau phì cười. Những lời này chính là những lời mình vừa nói. Thật không ngờ gió lại đổi chiều, đảo mắt đến phiên tên cướp sợ hãi.

- Trả di động lại.

Thiếu niên trầm giọng nói. Trong giọng nói mang theo vẻ không thể thương lượng. Thanh âm trầm thấp, hơi khàn khàn, nhưng đầy từ tính.

Cô gái thẫn thờ nhìn người thiếu niên. Trong lòng hơi động, anh chàng này đẹp trai thật, cũng là sinh viên đại học Chiết Thanh à? Sao mình chưa từng nhìn thấy nhỉ?

- Không, tôi không trả lại. Người mặc áo đen nắm chặt di dộng trong tay, giống như nắm cây rơm cứu mạng. Chợt y nhớ ra cái gì đó, vung vẩy dao găm trong tay: - Cậu có tiền không? Có thì cho tôi mượn một ít, sau này tôi nhất định sẽ trả lại cho cậu.

“Chà, lại là một bộ này” Cô gái âm thầm nói. Chỉ là không biết người thiếu niên kia có mấy phần nắm chắc đối phó được với tên cướp. Nhìn thấy người thiếu niên bình tĩnh đứng ở đó, cô gái chợt thấy người thiếu niên này có chút đặc biệt.

Nhưng đặc biệt ở nơi nào, nhất thời cô không thể nói ra được. Có lẽ là do người thiếu niên này quá tỉnh táo, khác xa với các sinh viên bình thường. Đúng rồi, cô gái bừng tỉnh đại ngộ, người thiếu niên kia bình tĩnh đến mức thần kỳ!

Lông mày người thiếu niên hơi nhíu lại. - Tôi không có tiền, cũng không mang theo điện thoại, chỉ sợ làm anh thất vọng rồi.

Người mặc áo đen quả nhiên lộ ra vẻ thất vọng, đang muốn đi qua người thiếu niên, thật không ngờ thiếu chút nữa chạm vào người thiếu niên. Y lo lắng kêu lên: - Nhường đường, bằng không đừng trách tôi vô tình.

- Trả lại di động.

Thiếu niên lạnh lùng nói.

- Tôi không trả. Người mặc áo đen kêu lên: - Cút. Cánh tay cầm dao hơi run run, thử thăm dò đâm về phái người thiếu niên.

- Cẩn thận! Thiếu nữ kinh hãi thét lên, hai tay che mặt lại, thoáng cái lại buông ra. Nhưng chỉ trong tích tắc đó, cô ngạc nhiên nhìn thấy, con dao đã rơi vào trong tay của người thiếu niên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lãng Tử Tại Đô Thị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook