Lão Công Cứ Mãi Xuyên Nhanh

Chương 8: Thế giới vạn người mê

Lương Tiểu Ngọc

26/07/2020

Bản thân tôi còn không phải một người nghiêm túc, để tôi dạy cho học trò, không sợ khiến người ta chạy mất hay sao?

Nhưng không một ai chịu nghe nội tâm đang thét gào của tôi.

Đến ngày hẹn, tôi liền bị tổ trưởng đẩy tới ký túc xá của người mới.

Thế đấy, lễ bái sư trang trọng thần thánh lại muốn tôi chủ động tìm đến cửa.

Ký túc xá của Tổng cục xuyên nhanh có chế độ cấp bậc rất nghiêm khắc.

Nơi ở của tên lính mới kia ở xa nhất về hướng Bắc.

Mỗi người một tầng, phòng ngủ, phòng khách, phòng tắm, phòng bếp, phòng thể hình, đều hoàn thiện giống nhau.

Về phương diện cơ sở không có gì lo lắng, cái chính là việc quét dọn khiến người ta có chút nhức đầu.

Bởi vì diện tích nơi đây quả thực rất rộng.

Mấy năm trước vì không muốn phải quét dọn mà tôi thường xuyên đi xuyên nhanh đi làm nhiệm vụ.

Vì vậy liền cách xa được chỗ ở của tôi.

Mắt không thấy tâm liền tịnh.

Nhưng mà tên học trò này của tôi, Mục Thu Dương, cậu ta quả nhiên không lo lắng cái này.

Ngược lại còn rất vui vẻ khi ở đây.

Sau khi tôi gõ cửa, cậu ta mặc tạp dề ra mở cửa cho tôi.

Trông thấy tôi, tâm trạng cậu ấy sa sút trong chốc lát, sau đó gọi tôi vào ngồi ghế salon, ăn trái cây xem ti vi.

Tôi nhìn bốn phía xung quanh.

Trong phòng, sàn nhà sạch sẽ không vướng một hạt bụi, đồ dùng trong nhà bày biện ngăn nắp rất trật tự.

Ngay cả vỏ bọc chống bụi của ghế salon cũng không có một nếp gấp, mới như trong cửa hàng vậy.

Tôi không có quần áo để thay khi tắm, sợ là những bụi bặm khi đi đường sẽ làm bẩn cái nơi sạch sẽ này mất.

Ấn tượng của Mục Thu Dương đối với tôi ngoài bản tính cứng nhắc rập khuôn kia, hôm nay phải bổ sung hai chữ "sạch sẽ".

Tôi nghĩ thầm, sau này ai cùng cậu ấy kết hôn nhất định sẽ không chịu nổi mà phát điên.

"Tôi có chuyện tìm cậu." Tôi chuẩn bị tốc chiến tốc thắng, đi thẳng vào vấn đề.

"Học trưởng anh tới thật đúng lúc. Tôi vẫn còn canh cá, ở lại ăn chút cơm đi."

Cậu ta bận rộn qua lại giữa phòng bếp và phòng khách, cắt trái cây cho tôi còn không quên ninh canh.

"Không cần rắc rối như vậy, tôi chỉ muốn nói tới nhiệm vụ quan trọng nhất của cậu... Đây là canh gì mà thơm vậy?"

Mục Thu Dương cười trở lại: "Mới học cách chế biến, cũng là lần đầu tôi làm, xin học trưởng tới nếm thử một chút."

"Ừ... Được rồi." Vừa ăn vừa nói cũng được.

Mục Thu Dương dựa vào tài nấu nướng điêu luyện mà thành công mua chuộc được tôi.

Một bữa cơm này, tôi thuận tiện sửa lại cách xưng hô cho cậu ta.

Đừng gọi là học trưởng nữa, sau này gọi tôi là thầy đi."

...

Nhiệm vụ thứ nhất cho người mới đều ở cấp C - cấp thế giới đơn giản nhất.

Để áp dụng kiến thức lý thuyết chuyển sang vận dụng thực tế, hệ số nguy hiểm của thế giới đều không có nhiều rủi ro.

Sau khi chờ Mục Thu Dương chính thức nhận được nhiệm vụ thứ nhất, âm thanh của làn sóng điện truyền tới, bắt đầu đếm ngược thời gian xuyên nhanh.

Cậu ấy nắm chặt tay, tỏ ra cực kỳ khẩn trương.

Nghe nói thành tích lúc ở trường học của tên này đều cực kỳ xuất sắc, để xem phương diện thực hành của cậu ta thế nào.

Tôi sợ lúc cùng cậu ấy xuyên qua lạc mất nhau nên chủ động kéo tay cậu ấy.

"Nắm chặt tay tôi, đừng lạc mất."

Tròng mắt Mục Thu Dương liếc nhìn bàn tay của chúng tôi, gật đầu nói: "Ừ, tôi sẽ nắm chặt."

Thế giới nhiệm vụ đã tải xong.

Đây là một nữ chính bình thường, sống lại một cách rất thoải mái ở thế giới vạn người mê.

Yêu cầu để vượt qua kiểm tra rất đơn giản, xem hình thức liền biết nội dung:



Làm sao khiến tất cả những người ở cạnh nữ chính đều thích cô ta là được.

Chỉ số yêu thích của nhân vật nữ chính đến 100% coi như vượt qua kiểm tra.

Chúng tôi mai phục ở gần nơi làm việc của nữ chính.

Phải không ngừng tạo ra cơ hội cho nam chính để họ có cơ hội tình cờ gặp gỡ.

Nam phụ luôn có thể giải quyết được một cách dễ dàng, tốt nhất là quỳ xuống trước giày cao gót của nữ chính.

Mà nam chính không hổ là nam chính, chỉ số thông minh không đủ, giá trị nhan sắc liền bổ sung.

Gương mặt dáng dấp quả thực không tệ, vậy nên bên người hắn có rất nhiều nữ phụ phối hợp.

Có lúc tôi cố ý tạo ra những lần tình cờ gặp mặt ngọt ngào cho hai người họ, liền bị nữ phụ vô tình phá hỏng.

Độ khó tăng lên một chút.

Cũng chính là cơ hội để thử thách Mục Thu Dương.

"Bây giờ giá trị yêu thích của nữ chính là 66%, sau khi giải quyết được vai nam chính dự kiến có thể lên tới 96%."

Mục Thu Dương hỏi: "Vậy là còn thiếu 4% ư?"

"Thế giới vạn người mê không chỉ đơn giản có mỗi loài người. Đến lúc đó chúng ta sẽ tới giúp cô ta giải quyết hai con chó hoang dưới tầng của công ty kia, cùng bốn con mèo hoang trong tiểu khu nhà cô ấy, như vậy là xong rồi."

"Ngay cả động vật cũng được coi là giá trị hảo cảm sao?" Mục Thu Dương rõ ràng không nghĩ tới điều này.

"Cậu không chú ý sao? Mỗi lần nữ chính tan làm về nhà lúc đi qua bồn hoa luôn tăng nhanh nhịp bước chân, bởi vì cô ấy sợ bị hai con chó hoang kia đuổi theo. Còn nữa, cô ấy luôn chăm sóc cho năm con mèo hoang kia, nhưng mỗi lần muốn vuốt ve chúng nó, lũ mèo sẽ né tránh. Lúc này nữ chính sẽ lộ ra biểu tình thất vọng. Những điều này cũng làm ảnh hưởng tới giá trị vui vẻ của cô ấy."

Mục Thu Dương lắng nghe.

Tôi không kiềm chế được mà nhiều lời một chút.

"Những thứ này trong sách đều không dạy. Nhiệm vụ ở thế giới quả thực rất rộng, chủng loại cũng nhiều, thế giới đơn giản như này cũng sẽ không giải thích kỹ. Nhưng nếu cậu bỏ quên những chi tiết bình thường nhất cũng sẽ lãng phí rất nhiều thời gian để bù lại."

...

Dưới sự chỉ đạo của tôi, Mục Thu Dương đi giải quyết những động vật kia.

Để cho chúng nó cũng thích nữ chính, quả nhiên giá trị vui vẻ của nữ chính tăng lên tới 70%.

Bây giờ vẫn phải giải quyết 30% còn thiếu từ nam chính.

Suy xét nhiều khía cạnh, cuối cùng vẫn là lựa chọn phương án đơn giản nhưng lại thô bạo nhất.

Trói nam chính lại, ném lên giường của nữ chính.

Đây là mô típ ngôn tình cũ rích.

Ngủ một giấc liền giải quyết được nghìn nỗi sầu.

Sau một đêm, nam chính sẽ ngày càng chú ý tới nữ chính.

Người phụ nữ kia ngủ với hắn một đêm rồi bỏ chạy, hừ, được lắm.

Cô đã thành công lấy được sự chú ý của hắn.

Dĩ nhiên, nam chính sẽ không nghĩ tới việc tại sao ngày đó lại bị choáng váng, bị người bỏ thuốc để vui vẻ cùng nữ chính.

Hắn chỉ cần từng bước yêu nữ chính là được.

"Tại sao giá trị vui vẻ vẫn ngừng ở 99%?"

Bọn họ ở với nhau đã gần một tháng, theo lý mà nói nam chính đã bị nữ chính chinh phục, nhưng giá trị vui vẻ của nữ chính vẫn chậm chạp chưa đầy.

Tôi nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên có dự cảm xấu.

Tôi hỏi Mục Thu Dương: "Cậu lộ mặt rồi?"

Tôi đột nhiên đặt ra nghi vấn khiến Mục Thu Dương bối rối.

Cậu ta suy nghĩ một lúc lâu rồi trả lời: "Ngày đó lúc ném nam chính đi đã vô tình lộ mặt, nhưng tôi nghe lời anh không có cùng nữ chính gặp mặt qua lần nào, càng không trò chuyện. Chẳng lẽ..."

"Làm nhiệm vụ, giá trị vui vẻ của nữ chính không đạt tới 100% là bởi vì cậu đã lộ mặt." Tôi bất đắc dĩ đỡ trán than thở.

"Thật xin lỗi... Tôi không nghĩ tới ảnh hưởng sẽ nghiêm trọng như vậy."

Ở giai đoạn trước chúng tôi trốn cũng rất kĩ, nấp trong bóng tối, chờ dịp để tạo ra cơ hội cho nữ chính.

Chính là vì sợ xuất hiện vào tầm mắt của nữ chính, tránh rước về những phiền toái không cần thiết.

Thật là cẩn thận trăm lần sơ suất một lần, ngay cả chú bảo vệ dưới tầng của công ty tôi cũng đã giải quyết xong, hết lần này tới lần khác khiến Mục Thu Dương lộ mặt!

Tôi lại gần Mục Thu Dương, dùng ngón trỏ nhẹ nâng cằm cậu ta lên, nói: "Cậu cũng không chịu nhìn dáng vẻ của bản thân ra sao! Với gương mặt này của cậu để cho nữ chính nhìn thấy, còn không phải muốn cô ta đem cậu thu vào hậu cung sao, cậu cảm thấy cô ta chịu được sao?"



Mục Thu Dương: "..."

"Lúc này chỉ có một cách."

Mục Thu Dương: "Cách gì? Tôi nhất định sẽ hết sức nghĩ biện pháp cứu vãn."

"Không khó, cậu cũng yêu cô ta là được."

Mục Thu Dương: "Thầy, cái này rất khó..."

Tôi nói với Mục Thu Dương, cậu yêu vai chính cũng không phải thật. Chỉ cần giả vờ một chút, để cho nữ chính cảm thấy mình chinh phục được một người là được.

Nhưng Mục Thu Dương nói từ trước tới giờ chưa yêu bao giờ, giả vờ cũng không giống.

Tôi mắng cậu ta ngu ngốc, giả vờ có gì khó, đem gương mặt của nữ chính đổi thành mặt của người mình thích là được.

Không yêu thì thôi nhưng sống tới bây giờ, lớn như vậy rồi cũng phải có người thích chứ?

Lùi mười nghìn bước, giả sử thật sự không có người để thích, thế thì đem mặt của nữ chính tưởng tượng thành đồ ăn yêu thích, cuốn sách yêu thích là được.

Chỉ cần đủ thâm tình!

Mục Thu Dương bị tôi lắc lư sửng sốt một chút.

Cuối cùng cũng không biết cậu ta đem vai chính biến thành người nào, ải cuối cùng cũng đã vượt qua.

Giá trị hảo cảm đã đầy.

Thuận lợi trở lại thế giới hiện tại.

...

Không thể nghi ngờ Mục Thu Dương là một hạt giống tốt, không kiêu ngạo không nóng nảy, kiên nhẫn lắng nghe ý kiến của tôi lấy kinh nghiệm.

Cho nên cậu ta tiến bộ rất nhanh, nhiệm vụ cấp A cũng không làm khó được cậu ấy.

Cho dù tôi ở bên cạnh quan sát toàn bộ hành trình, cậu ấy cũng vẫn có thể độc lập hoàn thành nhiệm vụ.

Tôi tiến gần hơn một bước tới mục tiêu làm một người thầy nghiêm túc.

Tổng thể mà nói, Mục Thu Dương thật sự là một người học trò khiến người ta bớt lo.

Không đúng, trừ mỗi lần đếm ngược trước khi xuyên nhanh, nếu không phải là tôi kéo tay cậu ta. Cậu ta nói sợ lạc mất tôi.

Tôi cảm thấy càng ngày càng thay đổi.

Ngày đó, tôi mất ba tháng để nghiên cứu ra súng ký ức, rốt cuộc cũng thành công.

Loại súng này có thể lấy ra ký ức của loài người rồi truyền nó tới cơ thể khác.

Thật ra thì có thể chế tạo cho nó nhỏ đi một chút, chẳng qua tôi cảm thấy hình dạng này rất bắt mắt, rất ngầu.

Mỗi lần sáng tạo ra vài thứ lặt vặt, việc đầu tiên tôi làm cũng là khoe với học trò.

Đêm đó tôi đứng chờ ở cửa ký túc xá của Mục Thu Dương rất lâu, lâu đến mức tôi ngồi xuống ngủ gà ngủ gật.

Cậu ấy vẫn chậm chạp chưa về.

Khóa cửa của ký túc xá đều bằng vân tay, tôi căn bản không thể vào được.

Vốn là định khiến cậu ấy ngạc nhiên mừng rỡ cho nên không báo trước. Tôi rốt cuộc không chờ được nữa, gọi điện hỏi cậu ấy đang ở đâu.

Điện thoại vang hai tiếng rất nhanh đã được trả lời, nhưng ở đầu bên kia điện thoại có chút ồn ào.

"Thầy? Anh tìm tôi?" Giọng của Mục Thu Dương có chút không giống trước đây.

Hình như cậu ta uống rượu.

"Sao lại không về nhà?"

"Anh ở ký túc xá của tôi? Tôi về ngay đây, anh chờ tôi."

Tôi muốn trở về, "Được." Bên kia đầu điện thoại đột nhiên vang lên một giọng nói dễ nghe khiến lòng tôi lộp bộp vài tiếng.

"Thu Dương ca, nhanh như vậy đã về? Anh đã hứa đi cùng em..."

Câu nói kế tiếp nghe không rõ, hơn nữa tôi cũng không muốn nghe nữa.

"Cũng không có chuyện gì quan trọng, ngày mai rồi nói."

Tôi cúp điện thoại.

Sau đó Mục Thu Dương nói với tôi, ngày hôm đó là sinh nhật của một người em của cậu ta, mấy người họ cũng đã lâu không gặp nhau nên uống cũng nhiều hơn mấy ly.

Đó cũng là lần đầu tiên tôi được nghe cái tên "Bạch Việt Quang" từ miệng cậu ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lão Công Cứ Mãi Xuyên Nhanh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook