Lấy Chồng Giàu

Chương 3

Phạm Hương Lan

12/01/2020

Phụ nữ đúng là phụ nữ, đàn ông họ chỉ mới nói đôi ba ngọt ngào, bao nhiêu đau đớn, oán hận liền lập tức tan biến.

Tôi nhìn anh, nhìn ánh mắt đầy hạnh phúc kiên định nói:

_ Em đồng ý.

Người cười tất sẽ có người khóc. Tôi vẫn còn nhớ như in cảnh tượng đau đớn ngày hôm đó. Nhớ cảnh tượng mọi người ngơ ngác, hỗn loạn khi nghe tôi tuyên bố hủy hôn ngay trước giờ làm lễ. Nhớ lại hình ảnh bố mẹ Lượng đã tức giận ra sao, chửi mắng tôi thậm tệ ra sao. Nhớ đến ánh mắt đau đớn, bi thương đầy tuyệt vọng của Lượng. Nhớ tới hình ảnh người mẹ già đau đớn, bất lực quỳ xuống chân người ta xin lỗi. Nhớ tới khoảnh khắc mẹ bắt tôi quỳ xuống trước bàn thờ tổ tiên, trước di ảnh cho mà đánh mắng, bắt tôi thề thốt, xin lỗi mọi người.

Giờ phút đôi chân mẹ chạm đất, tim tôi đau như thắt lại. Tôi muốn chạy đến đỡ mẹ dậy nhưng chỉ nhận được cái hất tay đầy lạnh lùng của bà. Không riêng gì mẹ, tất cả mọi người xung quanh đều nhìn tôi đầy lạnh lùng, khinh miệt. Tôi lẻ loi, chới với giữa đám cứơi của chính mình, tôi không trách mọi người, bởi tôi hiểu họ làm vậy là hoàn toàn đúng, trong mắt họ tôi chính là đứa con gái hư hỏng, bỏ chồng theo trai ngay trong ngày cưới của chính mình. Nếu là tôi có lẽ tôi cũng sẽ xử sự như vậy thôi.

Tôi không biết hôm đó mình đã rời nhà ra sao. Tôi chỉ biết rằng, trước khi tôi rời nhà cảnh tưởng rất hỗn loạn, một trận đánh lớn diễn ra giữa hai người con trai. Đám đông xung quanh người la, người hét, người xông vào can.

Cuộc đánh đấm kết thúc, Lượng nhìn tôi, ánh mắt vằn lên những tia máu, nghiến răng nói:

_ Cút. Mấy người mau cút cho khuất mắt tôi.

_Xin lỗi.

_ Xin lỗi. Đến cuối cùng cô chỉ nói đựơc với tôi hai chữ xin lỗi thôi sao. Cút.... Cút hết đi.

Lượng gào lên rồi như người điên mất hết lý trí, Lượng dùng tay hất tất cả mọi thứ trên bàn xuống, tiếng vỡ vụn của chén bát, tiếng thủy loang choang vỡ thành từng mảnh trên mặt đất, tiếng người gào thét điên cuồng. Máu nhỏ tí tách từng giọt rơi xuống đất.

_ Lượng, xin lỗi.

Bỏ lại sau lưng tất cả, tôi theo Hiếu về nhà họ Dương. Đứng trước cửa lớn của ngôi nhà cao tầng rộng lớn, khang trang nhất nhì trong vùng, bao nhiêu nỗi đau đớn bỗng chốc tan theo mây khói. Lúc đó, tôi chỉ ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần có tiền, tôi sẽ có hạnh phúc mà nào có biết rằng sống trên những đồng tiền không phải do mình làm ra nó thật sự rất khó khăn, ngay cả những điều nhỏ nhặt nhất cũng phải dùng máu và nước mắt để đổi lấy.

Ở nhiều Hiêu mặc dù chúng tôi chưa cưới xin gì, chưa chính thức trở thành vợ của Hiếu nhưng trên dưới nhà họ Dương đều đối xử với tôi rất tốt, cung phụng hầu hạ tôi như một nữ chủ nhân thứ thiệt.

_ Cô chủ, mời cô ra ăn cơm.

_Liên, để anh đưa em ra ngoài dạo phố nhé. Nào, đi cẩn thận thôi.

_ Đây. Mẹ sai người hầm cháo cá chép cho con đây. Ăn nhiều vào, ăn nhiều thì cháu mẹ nó mới khỏe mạnh đựơc.

_Ông chủ, tôi mua hai chiếc vòng này.

_ Liên, em xem chiếc vòng cổ này đẹp không. Em đeo lên trông đẹp lắm

Tháng ngày mang thai có lẽ là những ngày tháng hạnh phúc nhất khi tôi sống ở nhà họ Dương, có mẹ chồng quan tâm, chồng yêu thương. Duy chỉ có một điều khiến tôi không khỏi buồn phiền đó là mẹ vẫn chưa tha thứ cho tôi, mấy lần mua quà về thăm nhà vừa trông thấy tôi mẹ liền tức giận đóng sầm cửa lại, thậm chí còn ném hết quà tôi mua tặng ra ngoài cổng rồi lạnh lùng nói "Tao không có đứa con như mày. Con gái tao chết rồi" Nhưng không sao, tôi tin chỉ cần tôi kiên trì rồi sẽ có ngày mẹ hiểu cho tôi thôi.

Thai nhi đến tháng thứ 9, mọi nhất cử nhất động của tôi đều đựơc mọi người quan tâm. Tôi làm gì, đi đâu cũng luôn có người hầu bên cạnh giúp đỡ. Lúc đó, tôi chỉ nghĩ là Hiếu lần đầu làm bố nên lo lắng cho con thái quá mà không hề biết rằng đối với anh ta và mẹ đứa trẻ này thật sự rất quan trọng, đứa trẻ này không được, nó như tấm bùa hộ thân, bảo đảm cho Hiếu một cuộc sống đầy đủ.

Hôm đó, khi tôi vừa ăn xong bát cháo cá chép, bụng đột nhiên đau dữ dội. Sau đó, tôi cảm nhận đựơc thứ gì ấm nóng đang chảy dài xuống dứơi chân, xuống tận con khoai, là máu.

_Máu.. Tôi lắp bắp nói.

_Máu.... Mẹ... Liên, em ý... Mẹ ơi, mau ra xem. Vợ con có chuyện rồi.

_ Liên, em đừng làm anh sợ. Liên,Liên.....

_Con bé hình như sắp sinh rồi.

_ Sắp sinh rồi. Bác Tiến chuẩn bị xe. Hiếu còn đơ người ra đó à, mau bế con bé ra xe.

Xe chạy đến trạm xá, bác sĩ đã chờ ở cổng từ trước, vừa xuống xe liền đẩy tôi vào phòng sinh.

Bụng đau dữ dội, tôi cắn răng cố gắng hít thở và dặn ra theo lời bác sĩ bảo. Nhưng sao đứa bé mãi vẫn chưa ra, cơn đau mỗi lúc một dồn dập, tôi đau đến mức cả người lả dần đi. Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, tôi nghe loáng thoáng bác sĩ nói với nhau rằng "Cứu đứa trẻ. Cứu đứa trẻ. Gia đình bệnh nhân quyết định cứu đứa trẻ. Giữ lại đứa trẻ, bỏ người mẹ"

Cũng may ca mổ thành công ngoài mong đợi, cả tôi và con đều đựơc cứu.

Lúc tôi tỉnh dậy, Hiếu và mẹ chồng đang bế con bên cạnh. Dù vẫn còn mệt nhưng tôi vẫn cố gượng nói:

_Mẹ, cho con nhìn con của con một chút.



_Nào, cu Bon ra cho mẹ nhìn tí nào. Trông thằng bé đáng yêu chưa kìa. Chao ôi trông nó giống hệt thằng bố nó lúc nhỏ.

Kể từ ngày sinh, tôi mơ hồ nhận thấy thái độ của Hiếu đối với tôi dần có sự khác lạ, ánh mắt anh nhìn tôi có những lúc lạ lắm. Đã có những lần tôi không nén nổi tò mò mà hỏi anh nhưng anh đều trả lời qua loa là không có gì.

Mãi đến khi, anh ngang nhiên tuyên bố lấy người khác làm vợ tôi mới hiểu ánh mắt kì lạ đó của anh. Hôm đó, trong lúc đang cho con bú, cái Thu gõ cửa phòng tôi bảo mẹ chồng tôi có chuyện cho gọi. Không hiểu sao, tự nhiên nghe con bé nói, tôi lại cảm thấy bất an, đưa con cho cái Thu tôi chỉnh lại quần áo rồi đi ra nhà chính.

_Mẹ gọi con ạ.

_Ừ. Con ngồi đi, mẹ có chuyện cần nói.

_Xin chào. Tuyết Liên cô nhớ tôi chứ.

Là Thư. Tôi kinh ngạc nhìn Thư, cô ta đang khoác tay Híêu bước đi đầy thân mật, trong đầu xuất hiện vô vàn câu hỏi. Tại sao cô ta lại ở đây? Tại sao cô ta lại khoác tay Hiếu? Tại sao trông hai người họ lại thân mật như thế?

_ Hiếu, anh làm gì vậy. Mau buông cô ta ra. Mặc kệ mẹ chồng còn ngồi trước mặt, tôi không nhịn đựơc chạy tới hất tay Thư ra.

_ Tránh ra. Hiếu lạnh lùng xô ngã tôi xuống đất.

_Anh dám đẩy tôi.

_Hừ. Cô nghĩ mình là ai. Có vẻ gia đình tôi cưng chiều cô quá nên cô quên mất thân phận của mình rồi phải không. Mẹ à, con nghĩ đến lúc chúng ta phải phân rõ thân phận với cô ta rồi.

_Liên à, mẹ biết để sinh đựơc đứa cháu cho nhà họ Dương, con đã chịu nhiều vất vả. Mẹ từng mang thai, cũng từng sinh con nên mẹ hiểu rõ điều đó hơn ai khác. Mẹ thương con lắm, nhưng quả thực con không thích hợp với vị trí thiếu phu nhân. Người làm vợ Hiếu phải là người có ăn có học, môn đăng hộ đối, phải biết giúp đỡ chồng trong công việc làm ăn chứ không phải là một người phụ nữ ăn bám như con, ngày ngày chỉ nghĩ đến việc làm sao tiêu thật nhiều tiền của chồng. Đây, con hãy cầm số tiền về nhà làm lại từ đầu.

_ Mẹ nói đúng đó. Người hợp với anh Hiếu chỉ có tôi thôi. Thời gian làm phượng hoàng của chị cũng nên kết thúc rồi,chị nên trở về cái ổ chuột của mình đi. Vở diễn này cũng nên hạ màn thôi.

_ các người lừa tôi. Ngay từ đầu các người đã không có ý định cưới tôi phải không. Anh không muốn lấy tôi, tại sao lại ngăn cản tôi cưới người khác, không yêu tôi tại sao lại đối xử với tôi tốt đến vậy. Tại sao anh cho tôi hy vọng rồi lại nhẫn tâm bóp nát thứ hy vong duy nhất trong tôi. Hiếu, anh nói đi. Tại sao anh lại đối xử độc ác với tôi đến thế. Tôi đã làm gì sai ư. Tôi làm gì sai mà mấy người đối xử với tôi độc ác vậy.

_ Cô tưởng anh ấy muốn gần cô lắm sao, nếu không phải tại vụ tai nạn chết tiệt đó cô nghĩ rằng một đứa nghèo hèn như cô lại có cơ hội bước chân vào gia đình này sao.

_ Liên, nghe mẹ. Cầm số tiền này về nhà làm lại từ đầu. Cu Bon cứ để đây mẹ chăm, mẹ cam đoan sẽ chăm sóc và nuôi nấng nó thật tốt.

_Mẹ ơi. Con không đi. Con không muốn. Con xin mẹ, mẹ cho con ở lại đi. Con của con còn bé như vậy, con không thể xa thằng bé được. Mẹ ơi, mẹ cho con ở lại đi.

_Tiền đây. Mau cầm lấy rồi cút đi. Thư đi tới hất tay tôi ra khỏi người mẹ. Mẹ không nhìn tôi quay đi bước vội vào phía trong.

_Hiếu, em xin anh. Anh cho em ở lại đi. Tôi quỳ gối, lê lết trên sàn nhà ôm lấy chân Hiếu cầu xin.

_ Em xin anh. Em xin anh mà.

Tôi vừa quỳ vừa dập đầu, miệng không ngừng cầu xin.

Từ phía sau, Thư đi lại bên Hiếu, dùng chân đạp mạnh vào người tôi khiến tôi ngã dúi dụi ra phía sau. Ả rít lên.

_ Con đĩ này, mày còn không mau biến. Anh Bình đâu, mau sai người lôi cổ con này ra khỏi đây. Từ nay về sau cấm không cho nó bước chân vào nhà nửa bước.

Mấy người làm trong nhà hùng dũng tiến tới, quá hoảng sợ tôi ôm chặt lấy chân Hiếu, van nài cầu xin.

_ Đừng mà. Đừng mà, tôi xin anh. Cầu xin anh cho tôi ở lại. Cho tôi... Ở lại đi.

Tiếng la hét, van xin vang vọng khắp nhà, không một ai đóai hòai, quan tâm. Hiếu vẫn đứng im không nhúc nhích, bên cạnh là Thư đang mỉm cười đầy đắc ý

Đám anh Bình lôi xềnh xệch ra ngoài, mãi đến khi ra đến gần đến cửa, Hiếu đột nhiên lên tiếng.

_ Thả cô ta ra.

_Dạ.

Tôi ngã khụy xuống đất. Hiếu nhìn tôi:

_ Cô ở lại cũng đựơc. Nhưng cô phải nhớ thân phận của cô bây giờ không còn như trước nữa. Cô muốn ở lại thì sẽ giống như những người làm công khác, ăn uống, nghỉ ngơi giống họ. Sống và làm việc theo quy tắc của gia đình tôi.

_ Em đồng ý. Chỉ cần đựơc ở lại, anh bảo em làm gì em cũng đồng ý

_Hiếu, anh làm gì vậy. Thư hậm hực nói.



_Em kệ anh đi.

_Anh. Thư tức giận nhìn Hiếu bỏ đi. Không biết trút cục tức này vào đâu, cô ta liền đi tới tát mạnh vào mặt tôi.

_ Ở lại này. Ở lại này. Mày thích ở lại lắm phải không.

Mỗi một câu, cô ta lại tát tôi một cái.

_ Đem toàn bộ đồ của cô ta xuống nhà kho. Đưa cậu chủ nhỏ sang phòng của tôi và Hiếu.

_ Từ ngày hôm nay trở đi, tôi chính là mẹ cu Bon, tôi cấm cô không đựơc phép lại gần thằng bé. Cô mà trái lời đừng trách tôi ác.

Chát.

_Nghe rõ chưa.

_Rồi.

Chát.

_Ai nghe rõ rồi. Nói lại.

Nén nỗi nhục nhã, tôi cắn răng nói:

_Tôi biết rồi, thưa cô.

Thư hài lòng nói:"Phải thế chứ"

_Giặt đi. Giặt sạch vào. Giặt xong ra kia chẻ hết chỗ củi kia để nấu.

_Nhanh cái chân lên. Khuôn hết đống gạo này vào trong kho.

_ Này, mau giặt hết đống quần áo này đi.

_Đống này vẫn còn bẩn này, mau giặt lại.

_Hết nước rồi, mau gánh đi

_ Cô chủ muốn ăn cua đồng, mau ra ruộng bắt cua về.

Đời người thăng trầm, không ai có thể nói trước đựơc điều gì. Mới hôm qua thôi, tôi vẫn còn là mợ chủ cao cao tại thượng, bên cạnh lúc nào cũng có vài ba người trò chuyện. Hôm nay, bên cạnh tôi cũng là vài ba người nhưng họ đến không phải là trò chuyện mà đến để hạnh hạ, sỉ nhục tôi. A Uyển, cô gái lúc trước luôn tìm cách lấy lòng, nghĩ đủ trò làm tôi vui này liền nhân cơ hội bắt tôi làm đủ việc, dù đúng dù sai vẫn chửi mắng không thương tiếc. Nhiều lúc muốn phản kháng nhưng nhìn dáng vẻ hống hách, ngang ngược của đám người đó, tôi biết chắc cho dù tôi phản kháng kết cục cũng không thay đổi được là bao thậm chí có thể còn thê thảm hơn bây giờ. Nói không ngoa thân phận của tôi bao giờ còn hạ đẳng, thấp kém hơn cả một người giúp việc.

Một lần, trong lúc đi ra đồng với mọi người, tôi vô tình gặp lại Lượng. Thấy tôi, ánh mắt cậu thoáng ngỡ ngàng nhưng rất nhanh liền trở lên tức giận, Lượng nhìn tôi mỉa mai hỏi:

_ Ôi. Tôi có nhìn nhầm không. Thiếu phu nhân mà phải ra đồng gánh lúa sao. Làm dâu nhà giàu hẳn phải sướng lắm đúng không, sướng đến nỗi cô nhẫn tâm giẫm đạp lên tình cảm của tôi, biến tôi thành thằng hề trong mắt mọi người. Cô hành hạ tôi, khiến tôi sống không bằng chết để rồi cô sống thế này sao. Quả báo, đây chính là quả báo của cô đó. Thiếu phu nhân à.

Lượng huých vai tôi, gánh lúa trên vai đổ ập xuống. Tôi cúi đầu nhặt từng bó lúa, nước mắt lã chã rơi. Tôi không trách Lượng, bởi tôi hiểu anh làm như vậy là đúng, nếu là tôi, tôi cũng sẽ hành sự như anh vậy thôi. Nào có ai có đủ bao dung không oán, không hận một người mình đã dốc lòng yêu thương để rồi thứ nhận lấy chỉ là một lời nói hủy hôn ngay trong ngày cưới, là nỗi nhục nhã, nhạo báng của người đời.

Gánh lúa về đến nhà, người tôi như muốn lả đi. Trong cơn mệt mỏi, tiếng con khóc oe oe thảm thiết khiến cả người tôi khỏe lạ thường.

Tôi chạy vội theo tiếng khóc.

Con của mẹ. Đã hơn tháng qua mẹ chưa đựơc gặp mặt con lấy một lần. Mẹ nhớ con nhiều lắm con biết không, biết bao đêm mẹ thức trắng với nỗi nhớ con da diết, biết bao đêm khi nghe tiếng con khóc mẹ chỉ biết ôm lấy bộ quần áo của con vào lòng mà khóc. Nỗi nhớ này, có ai thấu cho tôi.

Con của tôi đang đựơc đặt trên giường, không có ai xung quanh. Tội chạy đến ôm vội con vào lòng, không ngừng dỗ dành:

_ Con ngoan, con ngoan. Mẹ thương, mẹ thương. Mẹ thương nào. Con ngoan đừng khóc.

_Con trai cưng của mẹ, mẹ nhớ con nhiều lắm. Đừng khóc, mẹ thương, mẹ thương.

Ngoài cửa, Thư từ đâu xuất hiện, nhìn thấy tôi bế cu Bon, cô ta tức giận hét lớn:

_ Ai cho cô vào đây. Bỏ cái bàn tay dơ bẩn của cô ra khỏi người con tôi ngay.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Linh Vũ Thiên Hạ
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lấy Chồng Giàu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook