Loạn Nhịp

Chương 4: Tôi quỳ xuống xin chị

Tiểu Lộc Biệt Loạn Chàng (Nai Nhỏ Đừng Đâm Loạn)

29/01/2022

Edit: Kẹo dẻo ( XiaoZhenXiang) |Wattpad

"Cho tôi mượn chút tiền."

Quý Tình thoải mái nói "Được" cô đưa tay về phía quầy lễ tân "Giấy, bút."

Tiểu Mỹ ngay lập tức lôi ra một tờ giấy A4 từ máy in, đưa tới một bút nước màu đen.

Quý Tình vỗ vào giấy và bút ở trước mặt hắn: "Giấy nợ."

Hứa Tinh Dã cười nhạt, có vẻ giải quyết ổn thỏa rồi, cô ta làm tất cả mọi thứ chỉ vì tiền. Hắn vung cây bút, soạt soạt vài cái đã viết xong giấy nợ, còn làm tròn cho cô, khoản vay 70.000 tệ, đề tên viết 3 chữ cứng cáp có lực Hứa Tinh Dã.

Tiểu Mỹ ngó nhìn, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chữ viết khá đẹp."

Quý Tình sau khi thanh toán tiền xong, nói "Chúng ta nói chuyện đi."

Đỉnh mày Hứa Tinh Dã hơi nhướng lên, biểu cảm sao cũng được.

Quý Tình vốn dĩ muốn đến khu nghỉ ngơi, nhưng thiếu gia này lại trực tiếp đi thẳng tới quán cà phê, khiến cô mặc đồng phục ngồi ở đây tiêu sài giống như làm biếng trốn tránh khó nhọc.

Hứa Tinh Dã gọi hai tách cà phê và một món điểm tâm, toàn chọn món đắt tiền.

Quý Tình hỏi: "Cậu có tiền trả không?"

"Ghi sổ, về sau trả cô."

Quý Tình: "......"

Hứa Tinh Dã đẩy món tráng miệng đến trước mặt cô: "Gọi cho cô đấy."

Tôi cảm ơn cậu.

Nếu không phải vì biểu cảm của hắn quá mức tự nhiên, Quý Tình quả thực muốn nghi ngờ rằng hắn đang cố tình chọc tức cô.

Quý Tình bắt chéo hai chân, nhấp một ngụm cà phê nói: "Hoặc là cậu làm việc chăm chỉ tôi sẽ nghiêm túc dẫn dắt cậu, hoặc là đi nói với chủ tịch Hứa, tìm người khác giỏi hơn, về sau chúng ta sẽ không liên quan gì đến nhau nữa."

Những ngón tay của Hứa Tinh Dã thon dài sạch sẽ, khớp xương rõ ràng, cầm lấy tai quai nhỏ nhắn tinh tế của tách cà phê, không nhanh không chậm nhấp một ngụm cà phê, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, Quý Tình hoài nghi hắn căn bản đang chẳng nghe cô nói.

Đợi cô nói xong, hắn đặt cốc xuống: "Không làm thì tôi đến đây chơi à?"

Cuối cùng hắn còn bồi thêm 1 câu: "Ở đây có gì vui chứ?"

Đời này Quý Tình chưa từng lên cơm đau tim, tất cả là nhờ hắn làm cho tức đến phát bệnh.

Có một câu nói, thần kinh bệnh cãi nhau với thần kinh bệnh, tên nào bệnh nặng hơn thì chắc chắn sẽ thắng.

Còn có một câu nói, nếu bạn nghiêm túc thì bạn đã thua rồi.

Sở dĩ hắn thành thạo là vì hắn vốn chẳng để ý.

Quý Tình nói: "Ồ, hóa ra cậu đến để làm việc, thực sự nhìn không ra."

Hứa Tinh Dã cười, nghiêng nghiêng cằm: "Chẳng lẽ phải bắt đầu từ gác cửa, rửa bát?"

"Cậu cho rằng bước vào văn phòng, khoác lên bộ vest là có thể trở thành sếp à."

Hứa Tinh Dã uống một ngụm cà phê, ánh mắt tràn ra khóe mắt rũ xuống, khóe miệng cong lên như có như không, lại là kiểu châm chọc khinh thường của bề trên đó, người nhìn nén giận, chỉ muốn cởi giày ra đánh hắn

"Dù sớm hay muộn cũng có một ngày cậu phải tiếp quản khách sạn, trở thành ông chủ của mười mấy phòng ban và hàng trăm người này, nhưng cậu ngay cả việc mỗi ngày công nhân làm cái gì, quá trình làm việc hay các tiêu chuẩn cụ thể đều không biết thì làm sao mà quản lý tốt được khách sạn? Trong ngành này, bằng cấp cao đến mấy cũng cần có kinh nghiệm thực tế."

"Không thì cô làm sao có thể làm thầy tôi."

"......"

Chính là trong lòng biết rõ, nhưng vẫn cố ý không chịu làm tốt công việc, còn bày ra vẻ tôi chịu thôi.

Quý Tình không nói nhảm với cậu ta nữa, đứng lên nói: "Muốn làm thì tự mình đến phòng làm việc, không muốn thì thích đi đâu thì đi, hơn 20 tuổi đầu rồi, không ai chạy theo đút cơm cho cậu đâu."

Cô cất bước rời đi, mới đi được vài bước, liền nghe thấy giọng nói của hắn: "Chờ chút."

Quý Tình nhìn về phía hắn, cũng không ôm hy vọng hắn hồi tâm chuyển ý suy cho cùng miệng chó không mọc được ngà voi.

Hứa Tinh Dã nhàn nhã mà dựa vào lưng ghế, chân mở tự nhiên, một tay tùy ý đặt lên tay vịn của ghế sofa, ngẩng đầu nhìn cô.

Loại góc độ gian xảo này, người bình thường sợ là dáng vẻ của kẻ lười biếng, vai hắn rộng chân dài thoải mái mở rộng, giống như tùy ý tạo dáng chẳng kém gì chụp mẫu ảnh tạp chí.

Quý Tình nghĩ, ngoài cái vỏ bọc ưa nhìn ra thì quả là vô dụng.

"Giám đốc Quý, tôi cần nghỉ nửa ngày." Lúc Hứa Tinh Dã nói, theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Quý Tình nhìn theo ánh mắt hắn, chiếc xe G ( Mercedes-Benz) lớn đang đậu bên đường, tóc húi cua và đầu uốn giấy bạc ngồi trên xe thì ra vừa nãy hai người đó đi lấy xe.

Đường ai nấy đi, Quý Tình đi đến đại sảnh, lúc ngang qua quầy lễ tân, Tiểu Mỹ hỏi: "Chị Tình, anh chàng đẹp trai ấy là ai vậy?"

Quý Tình cười: "Tổ tông"



Trở lại văn phòng, Kỷ Vi bưng một cốc nước tới, ngồi xuống chỗ của Hứa Tinh Dã, quay sang phía Quý Tình: "Cậu ta lại không đến làm?"

Quý Tình vừa nhập mật khẩu mở máy vừa nói: "Không đến càng tốt. Bớt lo lắng đi."

"Tức giận như vậy, làm việc với nhau khó chịu đến vậy à?"

"Tớ muốn sống thêm vài năm nữa."

"Không phải là đẹp trai thì dễ được tha thứ à, nhìn khuôn mặt đó không thể cho là tàm tạm đi. Lớn lên đẹp trai như vậy, chị đây tha thứ cho cậu."

"Ha ~" Quý Tình khẽ cười, "Chính là một tên yêu tinh phiền phức. Nhìn thấy khuôn mặt đó, tớ chỉ muốn giáng cho hai cái bạt tai."

Hứa Tinh Dã nói là xin nghỉ nửa ngày nhưng buổi sáng hôm sau vẫn không đi làm.

Quý Tình làm việc như thường lệ, cô chuyên tâm làm việc, sớm đem Hứa Tinh Dã quẳng ra sau đầu, nháy mắt đã qua nửa ngày.

Sau bữa trưa, cô cùng Kỷ Vi bước ra khỏi nhà ăn dành cho nhân viên. Từ xa mà nhìn thấy một cái đầu to, tóc uốn giấy bạc và đầu húi cua nọ đang đứng gần đấy, nhìn thấy vẻ do dự chần chừ của cô, tóc uốn giấy bạc dường như hạ quyết tâm, giậm chân, sải bước về phía cô. . Truyện Truyện Teen

Kỷ Vi hỏi: "Hai anh chàng đẹp trai này là ai vậy? Hình như tìm cậu đó."

Quý Tình lẳng lặng nhìn người sắp tới, hắn cúi đầu ỉu xìu, ngay cả mái tóc uốn giấy bạc xõa tung cũng đã đâu vào đấy hơn rất nhiều, không có lấy một chút dáng vẻ kiêu căng hắt nước vào mặt cô ngày hôm qua.

Dư Xa xoa xoa tay, vài ba từ tựa tảng đá rơi xuống, khó khăn thốt ra: "Quý, giám đốc Quý."

Quý Tình cười mỉm, lịch sự khiêm nhường: "Không dám."

Đang trong giờ cơm, có rất nhiều người ra vào nhà hàng, một nhân viên phục vụ nào đó ở nhà hàng phương Tây nhận ra người đàn ông gây sự, cứ ngó nhìn hắn mãi.

Dư Xa hận không thể chui vào kẽ hở dưới đất, nhỏ giọng nịnh nọt mà nói: "Chị à, chúng ta đi chỗ khác nói chuyện."

"Có chuyện gì đáng xấu hổ à?"

Dư Xa vẻ mặt đau khổ thiếu chút nữa là khóc, vẫn là Lý Hoa tóc húi cua nói: "Hôm qua cái tên này nông nổi quá, là lỗi của chúng tôi, hôm nay đặc biệt tới xin lỗi chị."

Quý Tình không làm khó dễ quá, ba người đi đến cuối hành lang gấp khúc chỗ không người, đứng trước khóm trúc đuôi phượng xanh sẫm cô quay đầu lại hỏi: "Hứa Tinh Dã làm sao rồi?"

Dư Xa ấp úng: "Bị tạm giữ rồi..."

Quý Tình: "......"

Thực sự là quỷ phiền phức, rất có năng lực gây chuyện.

Dư Xa nói, tối qua bọn họ ở quán bar đã gặp tên đối thủ một mất một còn thời cấp hai, người hai bên một lời không hợp liền đánh nhau, chủ quán đã báo cảnh sát và một nhóm người đều bị tóm cổ hết.

Quý Tình hỏi: "Không phải hai cậu đang ở đây à?"

"Chúng tôi là có người trong nhà nộp tiền bảo lãnh ra, Hứa Tinh Dã vẫn còn ở đồn công an, cảnh sát yêu cầu người thân của cậu ta đi."

"Cậu đi tìm người nhà cậu ta, tìm tôi làm gì?"

Đừng nhắc nữa, Dư Xa thực sự cạn lời với bố của Hứa Tinh Dã. Thời cấp hai lúc mở họp phụ huynh, bố cậu ta chưa từng đi lần nào. Con trai bị tạm giữ ông ấy cũng mặc kệ. Trước đây tốt xấu gì Lê Trợ (Trợ lý Lê) cũng sẽ để ý Hứa Tinh Dã một chút, vừa rồi họ đến tìm Lê Trợ, anh ta nhẹ nhàng nói một câu " Bây giờ tất cả mọi chuyện về Hứa Tinh Dã tìm Giám đốc Quý." Rồi đuổi cổ bọn họ đi.

Quý Tình hỏi: "Không phải cậu ta có mẹ kế sao?"

Dư Xa đột nhiên khích động nói: "Để mẹ kế của nó đi, nó thà rằng đợi trong đó mãi luôn."

"Ồ" Thanh âm của Quý Tình hững hờ: "Vậy cứ để cậu ta ở đó đợi đi, tôi với cậu ta không thân chẳng quen, tới lượt ai cũng không đến lượt tôi đi bảo lãnh cho cậu ta."

Dư Xa kiên quyết, nghiêng mặt, giả tạo mà tự vả bản thân một cái bạt tai, lại đánh mạnh xuống mu bàn tay của mình: "Cái mồm thối này của tôi, cái tay hư này của tôi, hôm qua không nên đối xử với chị như vậy. Tôi xin nhận lỗi, xin lỗi chị, còn có tối hôm kia cũng là tôi dẫn bạn bè đến khách sạn tụ tập mở party. Hứa Tinh Dã con người đó khá là tùy ý, chúng tôi vui đùa ầm ĩ như nào cậu ta đều không buồn nói."

Ánh mắt Quý Tình gợn sóng, cũng không tiếp lời.

Dư Xa diễn rất tới bến, đầu gối khuỵu xuống: "Hay tôi quỳ xuống xin chị?"

"Cúi đầu sát đất thì xí xóa."

"..." Dư Xa không nhúc nhích.

"Yên tâm buổi sáng vừa mới lau nền xong."

Dư Xa lúc này thực sự muốn khóc rồi.

Lý Hoa thực tế hơn, vặn chai nước khoáng trong tay đưa cho Quý Tình: "Xin lỗi dùng tạm đi, chị cũng hắt cậu ta một lần, ra sức mà hắt, làm sao có thể hả giận thì làm."

Quý Tình nhận lấy chai nước, Dư Xa bộ dạng không sợ chết, nhắm mắt lại: "Hắt đi."

Cô không nhìn ra được sự khác nhau, Hứa Tinh Dã và tên này đều kiểu ''cầm lên được thì buông xuống được" thái độ chân thành thật lòng, lần sau còn làm như vậy.

Dư Xa nhắm mắt, đợi mãi không thấy nước lạnh tạt vào mặt, hắn he hé mở mắt thấy Quý Tình điềm đạm uống một ngụm nước.

Bà chị này vẫn là mềm lòng, hắn khua môi múa mép cả buổi, thật ra không hề để bụng, lúc này một cảm giác hổ thẹn chậm rãi dấy lên trong lòng.

Lý Hoa chậm rãi lên tiếng: "Chị, chị nhất định phải đi bảo lãnh Hứa Tinh Dã đấy, tối hôm trước chị tát nó một bạt tai, nó vẫn luôn khó chịu vẫn chưa đi bệnh viện."

Quý Tình giơ ngón tay giữa bị kẹp thương lên: "Như nhau cả thôi."



"Cái này của chị sẽ lành, cái kia của cậu ta sẽ không hết."

Hàng mi Quý Tình khẽ động, hóa ra cảm giác của cô là thật, cậu ta thật sự có vấn đề.

Lý Hoa kể: "Cậu ta hồi tốt nghiệp cấp 3 vì một số chuyện mà bị bố nó tát cho một bạt tai thủng màng nhĩ, lại bởi vì một số việc làm lỡ mất thời gian chữa trị. Về này làm phẫu thuật màng nhĩ rồi nhưng tai trái vẫn bị suy giảm thính lực."

Trái tim Quý Tình khẽ thắt lại, nghiêm trọng như vậy sao?

Lý Hoa thong thả lại chọc thêm nhát vào lương tâm của Quý Tình: "Bây giờ thính lực yếu nhưng tốt xấu gì vẫn có thể nghe được chút ít, kéo dài thêm ít nữa, trị không tốt thì bị điếc luôn."

Dư Xa tiếp tục tỏ vẻ bi thảm: "Tối qua mấy người đó rủa Hứa Tinh Dã là chó mất chủ (chó lang thang). Thời đi học, hắn ta luôn chế giễu Hứa Tinh Dã như vậy. Vừa vặn tối qua bố của Hứa Tinh Dã không cho nó về nhà lại gặp phải vụ này, làm sao có thể nhịn được— "

Cậu ta vừa nói vừa xúc động: "Chuyện này lỗi tại em. Ngày trước em to mồm, không cẩn thận lỡ miệng nói ra sự tình nhà cậu ta mới khiến cậu ta bị mọi người cười nhạo là chó lang thang không cha không mẹ. Em vô cùng áy náy, chị, chị giúp một chút đi. "

Nói đến nước này, Quý Tình cũng không phải lòng dạ sắt đá, cũng sợ cái bạt tai đó của mình khiến hắn xảy ra mệnh hệ gì thì lương tâm cắn rứt suốt đời.

Chuyện của Hứa Tinh Dã không chỉ là chuyện công việc, Quý Tình gọi 1 cú điện thoại cho Lê Trợ.

Lê Trợ cười cười, nói: "Cô phải vất vả đi một chuyến rồi. Tốt nhất khuyên nó đi bệnh viện kiểm tra một cái. Tính tình thằng nhóc đó cố chấp, chúng tôi không nói nổi nó."

"Các anh đều không thể, tôi sao có thể."

"Dù sao cô cũng là con gái mà, với đàn ông cậu ta còn cục hơn."

Quý Tình có một suy đoán dở khóc dở cười, chủ tịch Hứa không giao Hứa Tinh Dã cho các lãnh đạo khác, ngoài việc cân nhắc đến người thân nhà mình ra thì cũng vì phần lớn những người đó đều là đàn ông. Dựa vào tính cách của Hứa Tinh Dã khó chịu một chút có thể đánh nhau vào trại tạm giam, khó tránh được xảy ra chuyện.

Cúp máy, Quý Tình nói: "Tôi có thể đi nhưng có một điều kiện."

Dư Xa và Lý Hoa đồng thanh: "Chị nói đi."

"Thứ nhất, các cậu không được phép theo tôi đi tới đồn cảnh sát; thứ hai, trong khi Hứa Tinh Dã đang làm việc, các cậu không được phép đưa bất kỳ bè bạn nào đến khách sạn để tụ tập nữa."

Dư Xa khóc không ra nước mắt lần ba.

Lý Hoa bình tĩnh gật đầu: "Được."

Quý Tình xoay người rời đi, Dư Xa "này" một tiếng, lộ vẻ lúng túng. Những người như bọn họ từ nhỏ đã quen thói hỗn hào, lúc hung dữ rất tự nhiên mà nhe nanh múa vuốt với người khác, thi thoảng lại bày ra vẻ mặt vô tội, cả người tràn ngập sự ngựng ngùng, hắn hỏi: "Tên chị là Qúy——"

Cô ngoảnh đầu lại: "Quý Tình"

"Chị Quý Tình, hôm qua là em sai. Chuyện chị làm việc theo bổn phận em không nên trút giận sang chị, nợ chị một ân tình sau này có cần gì thì cứ việc tìm em."

Hắn nói rất nghiêm túc, thề hẹn sắt son thiếu điều giơ cả tay lên xin thề, Quý Tình mỉm cười và xoay người rời đi.

Đêm qua trời đổ một trận mưa, những chiếc lá vàng khô bị vùi dập đáp lại trên mặt đất, gió thu xào xạc, nhìn Hứa Tinh Dã bước ra từ đồn cảnh sát cũ kỹ với vết thương hằn đỏ trên mặt, Quý Tình cảm thấy cậu thực sự giống một chú chó lang thang.

Hứa Tinh Dã không ngạc nhiên khi thấy Quý Tình đến, vẫn là vẻ mặt hời hợt đó, lại nhìn hướng sang bên cạnh dường như đang tìm ai đó.

"Đừng nhìn nữa, chỉ có tôi thôi." Quý Tình nói: "Đi thôi."

Hứa Tinh Dã không nhúc nhích vẫn đứng nguyên tại chỗ.

"Không xu dính túi, không nhà để về, ngoài việc cùng tôi trở về khách sạn ra cậu còn có thể đi đâu?"

Như bị chạm vào nỗi đau, sắc mặt hắn trầm xuống. Có lẽ là ngủ ở đồn cảnh sát cả một đêm, uể oải ngay cả cười khẩy cũng lười, lập tức xoay người bỏ đi, thọc tay vào túi quần lấy điện thoại định đặt xe. Nhưng mò mãi vẫn trống không mới nhớ ra hôm qua điện thoại đã bị tịch thu rồi.

Hứa Tinh Dã quay lại thì thấy Quý Tình đang giơ giơ điện thoại của hắn và quơ qua quơ lại.

Hắn nghiến răng, sải bước về phía Quý Tình.

Quý Tình lần đầu tiên thấy hắn bày ra vẻ nổi quạu, thay vì cứ mãi trưng ra kiểu hững hờ giả tạo quen thuộc, dáng vẻ của cậu ta bây giờ mới thực sự giống một người trẻ tuổi hai mươi tuổi đầu tràn đầy năng lượng.

Quý Tình nhanh nhẹn giấu điện thoại phía sau lưng, Hứa Tinh Dã cậy mình cao hơn một cái đầu, vươn tay vòng ra sau lưng cô. Quý Tình lập tức đổi tay cầm điện thoại, nhưng đầu ngón tay đột nhiên đau nhói, chỗ bị kẹp thương hôm trước bị hắn túm được.

Quý Tình á một tiếng: "Bỏ ra."

Hứa Tinh Dã chạm vào miếng gạc, cảm thấy sai sai, cứng người, rút tay về.

Đầu ngón tay của Quý Tình vốn đã đau. Cô nhíu mày nhân tiện lấy cơn đau diễn vô cùng nhập tâm, nói: "Chắc là nó lại nứt ra rồi. Đưa tôi đến bệnh viện để thay băng".

Lấy chân thành đổi lấy chân tình, Quý Tình muốn xem xem cậu ta xấc xược đến mức nào.

Cô nói: "Đây là vết thương cậu làm ra, cậu không đáng chịu trách nhiệm à?"

Hứa Tinh Dã nhăn mày, tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn. Quý Tình lẳng lặng nhìn lại hắn.

Một giây, hai giây, ba giây... trôi qua.

Hắn thấp giọng "shit" một tiếng, chửi một câu "phiền phức", nhấc bước bỏ đi.

Quý Tình nhìn bóng lưng cao lớn của cậu ta rời xa, giậm chân đang định mặc xác hắn.

Hứa Tinh Dã đi được một đoạn, cảm thấy không đúng lắm, ngoảnh lại nhìn lại cô, gắt gỏng nói: "Chân cô cũng bị thương à, cần tôi bế đi phải không?"

Quý Tình nghĩ, ồ, cũng không phải là hết thuốc chữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
đấu phá thương khung
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Loạn Nhịp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook