Lời Hứa Của Anh Là Biển Xanh Của Em

Chương 17: Hơi ấm trên đỉnh cao nguyên

Scotland Chiết Nhĩ Miêu

03/07/2017

Từ ngày còn đi học, Tây Tạng trong lòng Nghiêm Chân đã tựa như một giấc mơ khó nói thành lời. Cô mơ tưởng sẽ có một ngày mình lội nước vượt qua dòng sông thánh Yarlung Tsangpo [1], bước chân trên đỉnh núi tuyết, ở nơi cao nguyên cách mực nước biển hơn bốn ngàn mét, đắm chìm giữa ánh nắng mặt trời dường như có thể bắt lấy trong lòng bàn tay. Giờ đây cuối cùng ước ao ấy đã thành hiện thực.

[1] Sông Yarlung Tsangpo Trung Quốc dài 2906km, bắt nguồn từ các bình nguyên băng Jima Yangzong gần núi Kailash phía bắc dãy Himalaya, chảy về phía đống khoảng 1.700km, ở độ cao trung bình 4.000m so với mực nước biển, là con sông lớn cao nhất thế giới.

Sáng sớm, trong chớp mắt khi thấy tấm rèm cửa sổ được vén ra, ánh nắng chan hòa chầm chậm chiếu vào. Tia nắng mặt trời bị khúc xạ qua những bông hoa tuyết trông sáng rực lạ thường, Nghiêm Chân chỉ nhìn một thoáng đã thấy mắt đau nhói. Bỗng một bàn tay từ phía sau đưa tới, hạ tấm rèm xuống. Nghiêm Chân ôm mắt xoay người lại, qua kẽ ngón tay nhìn thấy gương mặt trầm tĩnh của Cố Hoài Việt.

“Dậy rồi à?”

“Vâng.” Cô bỏ tay xuống, nét mặt ngượng ngùng, “Em vừa dậy.”

Anh cũng hiếm khi thấy cô trong bộ dạng mơ mơ màng màng như vậy, ánh mắt khẽ xao động, nói: “Thế đi đánh răng rửa mặt đi, anh ra mua đồ ăn sáng.”

Nghiêm Chân lẳng lặng đáp lại, cầm túi đồ trang điểm chạy thẳng vào phòng vệ sinh. Nhìn bóng lưng luống cuống của cô, Cố Hoài Việt điềm nhiên mỉm cười.

Tàu hỏa xuất phát từ thành phố C, dọc theo tuyến đường sắt đã đi được một ngày hai đêm. Cũng tức là, chuyến hành trình gần bốn mươi tám tiếng đã qua hơn một nửa. Cố Hoài Việt lại kéo rèm ra, nhìn ánh mặt trời buổi sớm mai, cất tiếng chào không lời với vùng đất xa cách đã lâu này.

Tây Tạng, tôi đến rồi đây!

Vì Nghiêm Chân đã đồng ý đi theo, nên bà Cố cũng không phản đối Cố Hoài Việt đi Tây Tạng nữa. Kỳ thực trong lòng bà cụ vẫn hơi mâu thuẫn, bởi bà không bằng lòng để hai người đi tới nơi lạnh lẽo xa xôi như thế, nhưng vừa nghĩ đến chuyện Nghiêm Chân sẽ đi cùng Hoài Việt lại cảm thấy đây chính là cơ hội hiếm hoi của hai người. Nghĩ ngược nghĩ xuôi, bà cụ vẫn chịu thỏa hiệp.

Cân nhắc tới việc đây là lần đầu Nghiêm Chân tới Tây Tạng, nên họ vẫn quyết định đi tàu hỏa. Những đoàn tàu của tuyến đường này đều được thiết kế đặc biệt, chất lượng phần cứng và phần mềm tuyệt đối không cần bàn cãi. Cố Hoài Việt mua mấy món đơn giản ở nhà ăn, khi trở về chỗ ngồi Nghiêm Chân đã rửa mặt xong xuôi, đang trông ra phong cảnh phía xa xa, suốt dọc đường đi, cô đã được ngắm rất nhiều cảnh đẹp. Dãy Côn Lôn được che phủ trong tầng tầng tuyết trắng tỏa ra thứ ánh sáng óng ả dưới ánh nắng mặt trời, cả bầy linh dương Tây Tạng thoắt ẩn thoắt hiện nơi dãy Khả Khả Tây Lý không một bóng người, còn cả loài bò Yak [2] trong truyền thuyết nữa. Cô ngắm nhìn hết thảy với ánh mắt si mê. Cố Hoài Việt cũng nhận ra mình đã chăm chú nhìn cô quá lâu, anh hắng giọng, đưa đồ ăn sáng trong tay tới. Nghiêm Chân phút chốc hoàn hồn lại, nhìn anh, cười bối rối.

[2] Loài bò lông dài sống ở khu vực Himalaya miền nam Trung Á.

“Mắt còn đau không?” Anh khẽ hỏi.

Nghiêm Chân lắc đầu: “Hết đau rồi.” Cô nhận lấy điểm tâm sáng, tiện miệng hỏi: “Đồng đội của anh vẫn ở Tây Tạng ạ?”

“Vẫn.” Cố Hoài Việt khẽ đáp, trầm ngâm một lúc rồi mỉm cười, “Anh ấy yêu thích nơi đó hơn bất kì ai.”

Đến chính các anh còn không biết mình là lứa tân binh thứ mấy được đưa đến Tây Tạng. Năm này qua năm khác vẫn bảo vệ quân doanh cũ kĩ, thích ứng được hai, ba ngày rồi vẫn nhức đầu choáng váng vì phản ứng cao nguyên, ban đêm nằm ngủ trong chăn đệm ẩm ướt, gió ngoài cửa sổ lùa vào rét thấu xương, tất cả đều trở thành cơn ác mộng của họ. Nhưng cho dù là vậy thì vẫn luôn có những ngoại lệ, Cố Hoài Việt thấy mình may mắn vì gặp được một người, người đó chính là Đại đội trưởng đầu tiên của anh. Đại đội trưởng sinh ra ở miền Nam sương mù bao phủ, chất giọng địa phương đặc sệt vùng Nam Bộ khiến cho đám tân binh miền Bắc các anh rất khó làm quen. Nhưng chính người Đại đội trưởng với giọng miền Nam này đã rèn ra được một lứa tinh binh. Cố Hoài Việt kể: “Đại đội trưởng nói, ở quê anh ấy lúc nào cũng sương mù dày dặc, cả ngày không thấy được mặt trời. Anh ấy trong lúc bốc đồng liền bỏ lên Tây Tạng đi lính, rồi quyết định không quay về nữa.” Đám sinh viên trường Quân sự vừa tới đơn vị còn chưa hết ngây thơ các anh, đều bị câu chuyện của Đại đội trưởng chọc cười. Nghiêm Chân cũng cười, cô có thể cảm nhận được, theo chuyển động đều đều của bánh xe tàu hỏa, nơi thiên đường thần bí ấy đang vẫy tay chào cô.

Chập tối, tàu đến thủ phủ Lhasa [3].

[3] Là thủ đô truyền thống của Tây Tạng và hiện nay là thủ phủ Khu tự trị Tây Tạng của nước CHND Trung Hoa. Thành phố này có khoảng 255.000 dân, ở độ cao khoảng 3650m. Lhasa là “nóc nhà của thế giới”, nơi có phần lớn dãy Himalaya với một số đỉnh núi cao nhất thế giới khác. Hơn hết, Lhasa được coi là cội nguồn của Phật giáo, là nơi hàng tỉ người mộ đạo trên thế giới đều mong một lần được hành hương về đất Phật.

Sau khi đã trang bị đầy đủ đồ dùng, Nghiêm Chân theo Cố Hoài Việt xuống xe, toàn bộ hành lý đều do anh xách nhưng Nghiêm Chân vẫn không cảm thấy nhẹ nhõm hơn là mấy. Vì trên tàu lắp thiết bị đặc biệt cân bằng dưỡng khí nên đến khi xuống khỏi tàu, Nghiêm Chân mới cảm nhận được một cách rõ ràng bầu không khí loãng của vùng cao nguyên.

“Khó chịu phải không?” Thấy cô hít sâu một hơi, Cố Hoài Việt nhẹ nhàng hỏi.

“Không sao ạ.” Nghiêm Chân vội lắc đầu, tuy quả thực đầu cô hơi nhức nhưng trước mắt vẫn có thể chịu đựng được.

Cố Hoài Việt cũng thấy mình đã lo lắng thái quá, có thể do đây là lần đầu anh đưa một người phụ nữ lên cao nguyên. Anh mím mím môi, không nói gì thêm, đứng đó nhìn ra bốn phía xung quanh.

Nghiêm Chân nhìn anh, hỏi khẽ: “Ở đây có xe đi đến Đoàn Biên phòng không anh?”

“Có người đến đón.” Cố Hoài Việt đáp, ánh mắt chợt sáng lên, “Kia rồi!”

Theo tầm mắt anh, Nghiêm Chân nhìn thấy một người đàn ông mặc quân phục đang sải bước đi về họ, trong ánh mắt ngập tràn niềm vui của những người bạn cũ lúc trùng phùng: “Ôi, đây rồi!”

Cố Hoài Việt nhìn anh ta, cũng nở nụ cười cởi mở chân thành: “Đại đội trưởng đích thân ra đón, thế này em nhận không nổi đâu.” Dứt lời, nghiêm chỉnh thực hiện động tác chào.

Thì ra đây chính là Đại đội trưởng mà anh nhắc đến, Nghiêm Chân nhìn anh Thượng tá trước mặt.

“Nghiêm Chân, đây là Đại đội trưởng cũ của anh, giờ là Đoàn trưởng Đoàn Biên phòng, Bàng Khải.”

Cố Hoài Việt quay sang Nghiêm Chân giới thiệu, Bàng Khải bắt tay với cô. Lúc chạm vào tay anh ta, Nghiêm Chân có thể cảm nhận được những vết chai dày cộm trên bàn tay đó. Bàng Khải vỗ vai Cố Hoài Việt, nói giọng miền Nam đặc trưng: “Mười năm không gặp rồi, không những có vợ có con, đến quân hàm cũng bằng anh rồi! Cậu này được!”

“Anh nói còn gì? Chưa thành gia lập nghiệp, công thành danh toại thì đừng có về gặp anh. Em mười năm là còn nhanh đấy!”

“Cái cậu này!” Bàng Khải cười vang, xách hành lý của họ quay người đi, “Đi, lên xe! Về Đoàn rồi tụ tập cho ra trò!”

Đây chính là đồng đội, là Đại đội trưởng cũ, sau mười năm gặp lại, chỉ trong chốc lát ngắn ngủi đã có thể xóa nhòa mười năm xa cách.

Đường về Đoàn Biên phòng khá xa. Lái xe từ Lhasa đi về hướng Nam mất gần bốn tiếng. Lhasa mùa đông khi đêm xuống nhiệt độ rất thấp. Nghiêm Chân cuộn mình trong chiếc áo khoác, nghe hai người trò chuyện. Về Bàng Khải, Nghiêm Chân không biết được gì nhiều. Cô chỉ biết Bàng Khải là người miền Nam, tốt nghiệp cấp hai là đi lính. Nhờ tính cách thích tranh cường, háo thắng nên các loại kỹ năng quân sự đều luyện đến hàng siêu đẳng, nhiều môn còn đoạt giải toàn quân. Nhưng do trình độ văn hóa không đủ, đi lính hai mươi ba năm, vẫn chỉ là một Trung đoàn trưởng. Kỳ thực, Bàng Khải chẳng hề oán trách gì chuyện này, có thể ở lại Tây Tạng đã là nguyện vọng lớn nhất của anh, những vấn đề khác không có gì to tát hết.

Bàng Khải vừa lái xe vừa trò chuyện: “Hai đứa đến đúng lúc đấy, ngày kia Đoàn sẽ mang đồ tiếp tế cho Đại đội 9, muốn đi thăm cậu ấy thì theo xe đi luôn. Anh đưa cậu đi.”

“Cứ xếp em vào xe nào cũng được, không cần đích thân anh đi đâu, gì mà phải phô trương thế.” Cố Hoài Việt lập tức từ chối.

“Cậu hay nhỉ, mấy hôm nay tuyết lại rơi, đường từ trong Đoàn tới Đại đội 9 khó đi, tôi làm Đoàn trưởng lại bỏ mặc chiến sĩ không lo à? Thế thì còn ra thể thống gì!”



Cố Hoài Việt trầm ngâm giây lát, chợt cười, rút trong vali ra một túi đồ được gói ghém kĩ càng, đưa tới. Đoàn trưởng Bảng nhìn thoáng qua: “Gì đấy, bọc kín thế?”

“Thuốc.”

Bàng Khải ngẩn ra, rồi cười: “Yên tâm, các cậu chẳng phải đều nói, tai họa sống ngàn năm, tôi không dễ dàng hy sinh thế đâu.” Đây là chuyện từ hồi Cố Hoài Việt còn là Trung đội trưởng, đó là năm đầu tiên sau khi anh tốt nghiệp Học viện Quân sự , cũng là lần đầu tiên anh huấn luyện tân binh, do Đại đội trưởng Bàng Khải yêu cầu nghiêm khắc, nên đám tân binh bị mắng kêu trời kêu đất, sau lưng đều lén gọi anh ta là “mặt đen”. Sau để Bàng Khải biết được, cũng không nổi giận, ung dung thản hiên yêu cầu họ gia tăng cường độ huấn luyện.

Cố Hoài Việt hơi mím môi, nhưng không vì câu nói đùa của anh ta mà làm lơ: “Nói thì nói vậy, thuốc vẫn phải uống.”

Nghiêm Chân ở bên cạnh nghe chuyện, thấy hiếu kì: “Đoàn trưởng Bàng bị bệnh gì thế ạ?”

Bàng Khải nghe thế ho lên vài tiếng, nháy mắt với Cố Hoài Việt qua gương chiếu hậu. Cố Hoài Việt vờ như không nhìn thấy: “Bệnh tim cao nguyên.”

Nghiêm Chân không biết bệnh này nguy hiểm đến đâu, nhưng riêng hai chữ “bệnh tim” đã có thể khiến cô giật mình: “Có nghiêm trọng không ạ?”

Bàng Khải thở dài, “Đấy cậu xem, đấy cậu xem, tôi còn muốn giữ gìn chút hình tượng người lính trước mặt em dâu, thế mà bị cậu hủy hoại hết sạch. Mới đó đã thành con ma bệnh rồi.”

Nghiêm Chân lắc đầu, cười đáp: “Không đâu ạ, anh phải uống thuốc đi ạ, cứ coi như để cho chị dâu yên tâm.”

Lời thốt ra, Bàng Khải lại bật cười lớn: “Chị dâu à? Còn chưa biết chị dâu cô đang ở tận đâu đây?”

Bàng Khải đến giờ vẫn chưa kết hôn, điều này khiến Nghiêm Chân có chút ngỡ ngàng.

“Không có gì để nói, có ai chịu lấy một người đàn ông suốt hai mươi năm chỉ về thăm nhà có năm lần không?” Bàng Khải xua tay, nói qua loa.

Thế nhưng Nghiêm Chân cũng hiểu, thứ gì mà càng không thể có được thì trong lòng lại càng khát khao. Mà đối với những người lính đóng giữ nơi biên cương, thì thứ họ muốn có nhất chính là một gia đình. Nghĩ đến những điều này, tâm trạng Nghiêm Chân có phần nặng nề, huyệt thái dương vốn chỉ đau âm ỉ, lúc này lại bắt đầu nặng nề hơn.

“Đau đầu à?” Thấy đầu mày Nghiêm Chân nhíu chặt, Cố Hoài Việt khẽ hỏi. Nghiêm Chân day day bên trán, lắc đầu nói: “Vẫn ổn ạ.”

“Có phải mệt quá không? Trung đoàn có hơi xa, nếu thấy khó chịu cô cứ nói, đừng có nín nhịn.” Bàng Khải khuyên cô, Nghiêm Chân đành mỉm cười, nói: “Em không sao thật mà.”

Ở bên nhau lâu, Cố Hoài Việt mới phát hiện, Nghiêm Chân là một người rất giỏi chịu đựng. Cộng thêm hiểu biết về môi trường cao nguyên, nên anh lấy ra một chiếc áo khoác quân đội đưa cho cô: “Phải một lúc nữa mới tới Đoàn Biên phòng, em nghỉ ngơi lát đi.”

Nghiêm Chân ngẩn ngơ nghiêng đầu sang nhìn anh. Trong buồng xe mờ tối, đôi mắt ấy ngưng đọng vầng sáng nhàn nhạt, ánh nhìn bình tĩnh hiền hòa khiến cô không cách nào từ chối. Cô đưa tay ôm lấy chiếc áo khoác quân đội dày dặn, khóe môi khe khẽ cong lên: “Vâng.”

Có lẽ là mệt thật, suốt quãng đường Nghiêm Chân ngủ rất say. Dường như đã mơ một giấc mơ, trước mắt một màu tối đen, như bị ai bịt mắt rồi đẩy vào đường hầm sâu thăm thẳm, cô chỉ có thể chậm rãi bước dò. Không biết là đang ở đâu, trong không khí thấm mùi ẩm ướt, cảm giác âm u lạnh lẽo khiến cô không khỏi rùng mình. Không thấy được đâu là điểm tận cùng nhưng vẫn phải đi tiếp, không thể dừng lại nơi này. Không gian chật hẹp tưởng chừng như sắp nghẹt thở, thế nên dù đầu cô đang đau muốn nứt ra, cô vẫn phải bám tay vào vách hầm chống người dậy, dốc hết sức tiến lên phía trước. Cũng không biết qua bao lâu, trước mắt chợt có ánh sáng, mũi bắt đầu hít thở được thứ không khí tươi mới tỏng lành, các dây thần kinh dần dịu lại, cô mở mắt ra.

Ơ? Đây là đâu? Nghiêm Chân chớp chớp mắt, nhìn lên trần nhà, vẫn còn mơ màng. Cô phải ở trong xe chứ, sao lại nằm ở đây? Không có cảm giác lắc lư khi xe chạy, bóng đèn tròn sáng quắc, bức tường màu trắng, tấm nệm chắc chắn, Không lẽ, đã đến Trung đoàn rồi?

Nghiêm Chân bỗng mở to mắt, muốn ngồi dậy nhưng bị thứ gì đó níu lại đành dừng động tác. Nghiêm Chân cúi nhìn mới phát hiện mình đang được truyền nước. Chai dịch truyền treo ở đầu giường, ngoài ra còn có một bình oxy. Nhìn xung quanh một lượt, cô lại thấy váng vất.

Đột nhiên tấm rèm che trước giường khẽ động, một chiến sĩ mặc bộ đồ rằn ri thập thò ghé đầu vào, làm Nghiêm Chân giật nảy mình, vừa định gọi, cậu ta đã thu người về. Nghiêm Chân lúng túng, muốn mở miệng gọi nhưng chữ “cậu” vừa thốt ra, cô đã hết hồn với giọng nói khàn đặc khô khốc của mình. Cô bị sao thế này?

May sau cậu chiến sĩ nọ cảm thấy có điều bất ổn, nghe tiếng động nên vén rèm kiểm tra lần nữa, mới phát hiện Nghiêm Chân đã tỉnh dậy. “Chị dâu chị tỉnh rồi ạ?” Cậu ta mừng rỡ nhìn cô.

Nghiêm Chân day day lên cổ họng mình, tỏ ý không nói được thành lời. Cậu chiến sĩ nhanh trí lập tức chạy ra ngoài rót cho cô một cốc nước nóng. Cầm chiếc cốc trong tay, Nghiêm Chân uống liền mấy ngụm nhỏ, lúc này họng mới phát ra được tiếng: “Tôi đang ở đâu thế?”

Cậu chiến sĩ trả lời bằng giọng Hà Nam chính gốc: “Đây là phòng y tế của Đoàn Biên phòng. Chị dâu, chị vừa tới là nằm đây luôn, giờ đã được ba tiếng rồi.”

Nghiêm Chân trầm ngâm một lúc, lại tiếp tục hỏi: “Tôi bị sao thế?”

“Lúc mới đưa đến chị hơi sốt, mặt mũi cũng tím tái.”

“Sốt? Tôi bị sốt à?” Nghiêm Chân khàn giọng hỏi.

Cậu chiến sĩ bị phản ứng thái quá của cô làm cho giật mình, vội nói: “Không nghiêm trọng lắm đâu ạ, đã truyền nước, thở oxy và tiêm thuốc hạ sốt rồi, tình hình bây giờ chắc đỡ hơn rồi chứ ạ?”

Nghiêm Chân buộc lòng phải trấn tĩnh lại, gật đầu. Cô đảo mắt nhìn bốn phía, ngập ngừng hỏi: “Thế, Cố...”

Mới nói được hai chữ, cậu chiến sĩ trẻ đã lập tức hiểu ý cô: “Tham mưu trưởng Cố đang nghỉ ở phòng ngoài ạ. Tham mưu trưởng ngồi đây suốt hai tiếng, chị hạ sốt mới đi đấy.” Nói rồi vỗ lên trán, “Ôi trời, em quên mất tiêu, Tham mưu trưởng dặn khi nào chị tỉnh lại thì báo ngay cho anh ấy.” Nói xong liền chạy đi mất.

Họng Nghiêm Chân đau rát ú ớ gọi theo mấy tiếng cũng không gọi được cậu ta lại, liền cảm thấy nhụt chí, thôi vậy, cứ để cậu ta đi. Cô ngước mắt yên lặng quan sát xung quanh, doanh trại có phần cũ kĩ, lớp sơn màu xanh thẫm trên tường đã bong tróc quá nửa, chiếc tủ sắt đầu giường cũng thuộc hàng thâm niên, đến cả cốc nước cô đang cầm trong tay cũng hằn dấu thời gian. Có điều, tất cả đều cực kỳ sạch sẽ. Nghiêm Chân nhìn hai tấm chăn dày cùng chiếc áo khoác quân đội đắp trên người mình, thầm cảm nhận được một luồng hơi ấm. Trông ra chiếc ghế đặt trước cửa sổ, Nghiêm Chân không khỏi suy tư, khi nãy, anh thật sự vẫn luôn ngồi ở đây sao?

Cô còn chưa tìm được manh mối gì từ trong cõi mộng, cậu chiến sĩ đã mở cửa đi vào, theo sau cậu là hai vóc dáng cao lớn, một người là Bàng Khải, người kia là Cố Hoài Việt. Nghiêm Chân lặng đi nhìn anh, đã vào đến Tây Tạng rồi, thời tiết lạnh thế này sao anh vẫn chỉ phong phanh mặc mỗi bộ thường phục.

Cố Hoài Việt lại không hề thấy lạnh, đặt chiếc cặp lồng giữ nhiệt trong tay xuống, đi tới bên giường. Bắt gặp ánh mắt chất chứa nghi vấn của Nghiêm Chân, anh chần chừ giây lát mới vươn tay hất phần tóc mái trước trán cô lên, xem thử nhiệt độ trên trán. Cậu chiến sĩ đứng cạnh nói giọng hăng hái: “Tham mưu trưởng, anh yên tâm ạ, chị dâu hết sốt rồi.”

Anh cười điềm đạm, lòng bàn tay đã đo được nhiệt độ vừa ý: “Em thấy thế nào, có đói không?”

Nghiêm Chân lắc đầu, giữ tay anh lại hỏi: “Sao em lại bị sốt?”

“Không có gì. Một là tại mệt quá, hai chắc là do trên đường đến Trung đoàn thì bị cảm lạnh.”

“Hả?” Mặc nhiều đồ như vậy mà cô vẫn có thể lạnh đến phát sốt, có thể thấy thể chất của cô kém như thế nào.



Bàng Khải nhìn cô, tủm tỉm cười: “Vừa rồi cô làm anh em tôi sợ hú vía, sốt cao, còn nói mơ, lúc cậu bác sĩ này cắm kim vào tiêm, tay cô còn đang run lên!”

Nghiêm Chân xấu hổ cúi đầu: “Gây phiền toái cho các anh rồi ạ.”

Đoàn trưởng Bàng khoát tay: “Đâu ra. Nhờ phúc của cô, tôi đã được thấy bộ dạng cậu lính xuất sắc nhất trong tay tôi lúc ở trước mặt vợ trông như thế nào rồi.”

Lúc đầu xe đã chạy tới nhà khác của Đoàn Biên phòng, anh ta vừa định gọi hai người xuống xe thì phát hiện sắc mặt Cố Hoài Việt ngồi ở ghế sau có gì bất thường. Vốn dĩ tưởng rằng là do phản ứng cao nguyên gây ra, hỏi han cặn kẽ mới biết là Nghiêm Chân lên cơn sốt. Lên cơn sốt vốn dĩ là chuyện nhỏ, nhưng ở nơi này lại có thể thành chuyện mất mạnh như chơi! Bàng Khải không dám chậm trễ dù chỉ một phút, lập tức tìm người tới phòng y tế gọi bác sĩ. Không ngờ có người còn nhanh hơn mình, anh ta còn chưa bàn giao sự việc xong thì Cố Hoài Việt đã bế bổng Nghiêm Chân đi thẳng tới phòng y tế rồi.

“Lúc đó tôi mới nghĩ, sao cái cậu này mười năm rồi không đến mà vẫn biết phòng y tế ở hướng nào!” Đoàn trưởng Bàng nói đùa, mặt Nghiêm Chân ửng đỏ. Còn Cố Hoài Việt chỉ nhướng mày, múc bát cháo đưa tới trước mặt cô: “Nào, ăn cháo đi.”

Mặt Nghiêm Chân lại đỏ lựng, thế nhưng một tay cô còn cắm kim truyền dịch, tay kia thì bị bác sĩ cắm kim đến thâm tím lung tung, đành bất đắc dĩ há to miệng, nuốt một thìa cháo.

Bàng Khải mỉm cười nhìn hai người, khẽ bước rời đi.

Cả gian phòng bỗng yên ắng lại, Nghiêm Chân vừa ăn cháo vừa len lén nhìn anh. Vẫn là nét mặt tĩnh lặng như nước, thế nhưng đôi mắt sáng đen sâu thẳm kia lại phản chiếu một tầng mệt mỏi. Ăn cháo xong, Cố Hoài Việt điều chỉnh cho tốc độ truyền dịch chậm lại một chút.

Nghiêm Chân im lặng nhìn anh làm tất cả, hồi lâu, cúi đầu, nói: “Em xin lỗi, em cũng không ngờ sức mình lại yếu đến thế.” Bất giác, cô cảm thấy áy náy, có lẽ cô không nên đi theo anh, vô duyên vô cớ gây cho anh thêm nhiều phiền toái như vậy.

Cố Hoài Việt dừng tay, anh mỉm cười, treo bình truyền dịch lên rồi nói: “Không sao hết, có chút phản ứng cũng là chuyện thường, nghỉ ngơi rồi sẽ khỏe thôi. Tối nay cứ ở lại phòng ý tế đã nhé.”

“Vâng.” Cô rúc vào trong chăn, tức thì được hơi ấm bao bọc lấy.

“Ngủ đi.” Anh nhìn cô một lần nữa, cuối cùng tắt bóng đèn lớn trong phòng, chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ nơi đầu giường.

“Anh thì sao?” Hơi ấm kéo theo cơn buồn ngủ, cô mở mắt, nhìn anh mơ màng. Chỉ thấy anh nghiêng người, dém chăn cho cô, ngón tay vô tình chạm vào má cô, cảm giác lạnh buốt khiến cô hơi co rúm lại. Tựa hồ nhận ra được, anh chú ý cẩn thận hơn không để chạm vào cô nữa: “Đợi em ngủ rồi anh đi, ở ngay phòng ngoài thôi, có gì thì gọi anh.”

“Dạ.” Cô mơ hồ đáp lời anh, rồi bỗng trở mình, cầm tay anh dặn dò: “Anh mặc thêm áo vào, lạnh đấy.” Dứt lời liền đi vào giấc ngủ.

Bất chợt bị bàn tay ấm áp của cô nắm chặt, Cố Hoài Việt ngẩn người, một lúc lâu, khóe môi cong cong một nụ cười, rút tay mình ra, nhét lại cánh tay cô vào trong chăn, tắt đèn đi ra bên ngoài.

***

Đến ngày thứ ba lên Tây Tạng, sức khỏe Nghiêm Chân đã dần hồi phục.

Sáng sớm ngày thứ ba, cô mặc quần áo ấm áp ra khỏi phòng y tế. Cô đã đến đây được ba ngày, nhưng cho đến giờ mới thấy rõ được quang cảnh thực sự ở Đoàn Biên phòng. Từng dãy phòng nằm kề nhau chỉnh tề ngay ngắn, những loài cây lá kim trồng rải rác giữa khoảng sân rộng của Trung đoàn. Trên thao trường, các binh sĩ đang xếp vật tư lên xe, đây là số vật tư sẽ đưa tới Đại đội 9. Đợt trước do tuyết lớn, đi lại khó khăn đành phải lùi thời gian tiếp tế. Biết đồ dự trữ trong kho của Đại đội 9 đã sắp cạn kiệt, Đòan Biên phòng lập tức tổ chức cho người đưa vật tư lên. Có điều, Nghiêm Chân ngước nhìn khung cảnh ở nơi cách đó không xa, tuyết phủ một vùng trắng xóa, đoán chừng con đường này chắc chắn khó đi. Đắn đo một lúc, cô siết chặt áo đi về phía thao trường.

Trên thao trường, Bàng Khải một tay ôm ngực, một tay chỉ đạo việc xếp vật tư.

Khu vực Nam Tây Tạng hễ vào mùa là đổ vài trận tuyết lớn, mấy ngày qua thời tiết bỗng chuyển tốt hơn, ít nhất tuyết không còn rơi nữa. Nhưng tuyết đã tích lại rất dày nên lần vận chuyển vật tư này, anh ta phải đi theo đoàn xe. Bàng Khải đã đóng quân ở đây hai mươi ba năm, không một tài xế nào có kinh nghiệm lái xe ở vùng cao nguyên tuyết phủ hơn anh ta. Nhưng trông anh ta ôm ngực chau mày thế kia khiến người khác không khỏi lo lắng. Chặng đường cả đi và về kéo dài hai ngày này, liệu anh ta có chịu nổi không?

Một Thượng úy khuyên: “Đoàn trưởng, thôi hôm nay anh đừng đi nữa.”

Bàng Khải quay lại trừng mắt nhìn anh ta: “Sức khỏe của tôi tự tôi biết rõ, còn cần cậu nhiều lời à.”

Thượng úy kia tức thì nín lặng, nhìn sang Cố Hoài Việt cầu viện. Anh ngẫm nghĩ, cân nhắc từng câu chữ: “Cậu ấy nói phải đấy, sức khỏe anh không phù hợp để hành quân khẩn nữa đâu, chuyến này để em đi thay anh.”

Hiển nhiên Bàng Khải cũng không nể nang gì anh: “Cậu cũng bớt lôi thôi đi.” Mắng được một câu, giọng điệu liền dịu lại, “Còn Nghiêm Chân, cô ấy tốt nhất là đừng đi.”

Cố Hoài Việt do dự giây lát, đang chuẩn bị nói gì đó thì đằng sau vang lên một giọng nữ: “Em muốn đi.”

Không cần phải hỏi, chính là Nghiêm Chân.

Cố Hoài Việt quay người lại, thấy cô đang rụt cổ trong chiếc áo thao luyện mùa đông to rộng, nét mặt nghiêm túc. Nghiêm Chân vén tóc, môi mấp máy nói: “Em muốn đi cùng các anh.”

“Sức khỏe của em chưa bình phục hẳn đâu.”

“Em biết, nhưng em không muốn phí công đến đây.” Cô nhẹ nhàng đáp, trong ánh mắt có sự kiên định không thể xem thường, khiến anh nhất thời không sao thốt lên được câu khước từ.

Đoàn trưởng Bàng cười lớn, bước tới vỗ lên vai anh bảo: “Được rồi, không phải nghĩ nữa. Hôm nay đi hết, lên Đại đội 9 mở đại hội!”

Đại đội 9 là một tiền đồn nằm ở vị trí cao bốn ngàn mét so với mực nước biển. Cách Đoàn Biên phòng vốn dĩ không xa, nhưng vì tuyết dày, nhiều đoạn đường bị tuyết chặn lại, riêng việc loại bỏ chướng ngại cũng tốn mất một hai giờ đồng hồ. Vậy nên lúc tới được Đại đội 9 đã là năm giờ chiều, tính thời gian từ khi xuất phát ở Đoàn Biên phòng vào buổi sáng là tròn mười tiếng.

Nghiêm Chân xuống xe, hít thở bầu không khí trong lành, chậm rãi vươn vai. Lúc mở mắt ra thì trông thấy một tốp chiến sĩ đang xếp hàng tập hợp ngơ ngác nhìn cô. Mắt không hề chớp!

Nghiêm Chân ngây người nhìn họ một lúc, cũng thấy lúng túng.

Bàng Khải nhìn đám “lính ngơ ngác” này, quát gọi Đại đội trưởng Đại đội 9: “Triệu Văn Giang, cho người của Đại đội cậu ra chuyển vật tư ngay!”

Đại đội trưởng Đại đội 9 Triệu Văn Giang tức tốc hoàn hồn, cất giọng hô:”Rõ.”

Nhìn mấy người họ, Nghiêm Chân không nhịn được bật cười. Lúc này Nghiêm Chân vẫn chưa thể nào hiểu được tâm tư của họ. Phụ nữ trong quân đội là của hiếm, nhất là với những người lính đang đóng quân nơi biên giới này. Cũng không thể trách tốp “lính ngơ ngác” đó được, ai bào Đoàn Biên phòng điện thoại tới không hề nói có phái nữ đến thăm chứ, lại còn là một cô gái rất xinh đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lời Hứa Của Anh Là Biển Xanh Của Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook