Lục Tiểu Phụng Đồng Nhân Cửu Kiếm

Chương 7: Sa Mạn

Tư Hương Minh Nguyệt

04/07/2014

Lúc nãy khi Cung Cửu cùng Diệp Cô Thành nói chuyện phiếm hứng gió trên thuyền, Sa Mạn đang trong khoang thuyền, đứng ngồi không yên.

Sa Mạn rõ ràng xuất thân phong trần, nhưng lại mang theo một loại khí chất cao ngạo xuất trần. Điều này cũng không phải đều là làm bộ, bởi vì làm thế thật sự rất dễ lộ tẩy .

Cái gọi là giả tức là thật thật tức là giả, thật thật giả giả, tóm lại là một loại mặt nạ đeo riết rồi quen , liền biến thành khí chất từ trong đến ngoài.

Ánh mắt của nàng rất đẹp, sóng mắt ôn nhu phảng phất như lặng lẽ thổ lộ tình thoại không tiếng động; thanh âm của nàng cũng rất tuyệt, lời nàng nói ra, mặc dù không hề có đạo lý, cũng làm người ta khó có thể phản bác.

Sa Mạn chưa bao giờ cam tâm, cũng không nhận mệnh. Nàng không muốn bán rẻ tiếng cười trong thanh lâu đến già đi tịch liêu mà chết, lại càng không nguyện ý tùy tiện nương thân vào lũ khách làng chơi ghê tởm mà vô tình kia, bị bán đến bán đi như hàng hóa.

Chuyện phát sinh đêm hôm qua, đối với Sa Mạn mà nói phảng phất như một cơn ác mộng, khi gã nam nhân béo như heo kia nhào vào nàng, nàng rốt cục nhịn không được rút ra chủy thủ sắc bén dưới gối đầu. Sa Mạn từng nghĩ nàng sẽ dùng chuôi chủy thủ này chấm dứt sinh mệnh tốt đẹp như hoa của mình, để tránh chịu khuất nhục. Nhưng con người hỏi ai không sợ chết, con kiến còn sống tạm bợ, con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, chủy thủ Sa Mạn mang theo kia, cuối cùng đâm vào ngực nam nhân mua nàng.

Trong nháy mắt Sa Mạn lột xác, nàng bỗng sinh ra dũng khí cực lớn– nàng muốn sống, hảo hảo mà sống! vì thế nàng một đường sờ soạng trốn ra Tụ Xuân Lâu, trốn trong đêm tối, muốn chờ hừng đông chạy ra khỏi thành, bắt đầu nhân sinh mới.

Nhưng Sa Mạn không ngờ, sau hừng đông nàng vừa đi ra đầu ngõ, liền gặp một nam nhân bạch y — nam nhân này thật giống như ảo tưởng xinh đẹp nhất về nam nhân ẩn sâu trong đáy lòng những nữ hài tử tuổi như Sa Mạn. Tại khắc đó, Sa Mạn bỗng nhiên có một loại cảm giác mông mông lung lung, tựa hồ nàng cùng nam nhân này có liên hệ rất sâu, hoặc có lẽ tên là, duyên phận.

Nhưng lúc này Sa Mạn không biết, có một loại duyên phận, tên gọi nghiệt duyên.

Sa Mạn chưa bao giờ nghĩ tới nàng sẽ mặt dày mày dạn đi theo một nam nhân như vậy, mà nam nhân kia chỉ dùng một loại ánh mắt rất kỳ quái đánh giá nàng một lát, liền cam chịu cho nàng đi theo, còn nói ra tên của hắn, Cung Cửu.

Trải qua một đêm kích thích như vậy, Sa Mạn coi Cung Cửu như người cứu vớt nàng. Nhưng từ nhỏ lớn lên trong thanh lâu Sa Mạn thực rõ ràng cảm nhận được, Cung Cửu cũng không yêu nàng – khỏi nói yêu, thậm chí cả dục vọng cũng không có, ánh mắt hắn nhìn nàng…… như bao hàm rất nhiều nội dung, nhưng Sa Mạn nhìn không thấu.

Cho nên lòng Sa Mạn thực bối rối, bởi vì giờ phút này nàng hai bàn tay trắng, chỉ có thể dựa vào nam nhân kia.

Nữ nhân muốn dựa vào nam nhân, biện pháp tốt nhất chẳng lẽ không phải là làm cho nam nhân kia yêu mình sao?

Nhưng Cung Cửu tựa hồ không yêu Sa Mạn, cho nên Sa Mạn cảm thấy không yên, có lẽ thuyền vừa đến bờ nàng sẽ bị vứt bỏ? Nhưng nàng không chỗ để đi, nàng chỉ có thể đi theo Cung Cửu, không có lựa chọn khác.

Còn có nam tử bạch y kia nữa, Cung Cửu xưng hô y là “Thành chủ”, Sa Mạn có thể cảm thấy, ánh mắt người nọ nhìn nàng lạnh hơn Cung Cửu nhiều, lạnh đến đáy lòng, quả thực giống như đang nhìn một người chết, liền làm Sa Mạn nhịn không được phát run…… đến tột cùng là vì cái gì? Nàng làm sai cái gì sao?



Kỳ thật Sa Mạn thực vô tội.

Nhưng vận mệnh không phải từ đầu đã thay đổi? Sa Mạn còn chưa kịp làm gì, đã bị Cung Cửu và Diệp Cô Thành nhận định “Có tội” , nàng trong mắt bọn họ, từ ban đầu đã là “Kẻ phản bội”– nhân quả nơi đây, kiếp trước kiếp này, có ai nói rõ được đâu.

Cung Cửu vào trong khoang thuyền, liền nghênh diện Sa Mạn.

Dung mạo Sa Mạn rất đẹp, đẹp đến…… Cho dù Cung Cửu căn bản không có khả năng tha thứ nàng, nhưng cũng nhịn không được trong lòng thầm khen một tiếng.

Lúc này Sa Mạn vẫn là tiểu cô nương mười lăm sáu tuổi, ngây ngô mà thuần mỹ, còn mang theo vài phần ưu thương cùng bàng hoàng, nhìn liền làm người ta thương tiếc. Nàng cứ thướt tha duyên dáng lượn lờ dời bước lại đây, sắc mặt tái nhợt, mơ màng còn mang chút lệ ngân nơi khóe mắt.

Mang theo biểu tình hốt hoảng, Sa Mạn giống như không thấy được Cung Cửu đi thẳng tới, lại ngay lúc hai người đi ngang qua nhau, bỗng nhiên cước bộ không xong ngã về hướng Cung Cửu.

Bất cứ một nam nhân bình thường nào, cũng sẽ không mặc kệ một nữ hài tử xinh đẹp ngã xuống đất như thế, lại càng không bỏ qua được loại kinh hỉ ôn hương nhuyễn ngọc này — Cung Cửu…… Tự nhiên tương đối bình thường…… Vì thế hắn lập tức duỗi tay ra, liền ôm Sa Mạn vào trong ngực.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, biểu tình Cung Cửu ôn nhu lại thương tiếc, mặt Sa Mạn liền chậm rãi đỏ, cứ như một đóa hoa tuyệt mỹ bỗng nhiên nở rộ, quả thực làm người ta không thể rời mắt.

Cung Cửu nhìn Sa Mạn như vậy, trong lòng ngạc nhiên cực kì — xem ra hắn còn chưa biết rõ Sa Mạn, hắn xem thường nàng…… Nam nhân luôn dễ dàng xem nhẹ nữ nhân, thẳng đến Cung Cửu chết một lần, mới chính thức hiểu được đạo lý “Ong vàng châm sau đuôi, độc nhất lòng dạ đàn bà”.

Sa Mạn hành động quả thực là trời sinh, xuất loại bạt tụy[3]: Kiếp trước Cung Cửu “Đoạt” Sa Mạn từ tay người bên ngoài, cò phần vì Cung Cửu chỉ nhất thời hưng khởi, lại “Hiệp ân” Mà không xem trọng nàng, Sa Mạn lợi dụng thái độ cao quý nghiêm nghị không thể xâm phạm đối đãi với Cung Cửu, biểu hiện ra ý “Ta cảm kích ngươi, cũng sẽ không dễ dàng lấy thân báo đáp”, khiến cho Cung Cửu vừa kinh lại ngạc nhiên, sinh ra hứng thú với nàng, cũng sẽ không tùy ý mạo phạm nàng — nếu không phải Cung Cửu, mà đổi là một nam nhân khác, chỉ sợ cũng chậm rãi rơi vào cạm bẫy của Sa Mạn, càng lúc càng ngưỡng mộ nàng. Như vậy hai người cuối cùng nước chảy thành sông, hoặc có thể thật sự trở thành một đôi “Thần tiên quyến lữ” Cũng khó nói…… Nhưng điều kiện tiên quyết là vợ chồng bọn họ sẽ không gặp đại nạn gì, nếu không một khi đại nạn lâm đầu, lấy bản tính của Sa Mạn tuyệt đối sẽ bỏ chồng vứt con, lánh chạy lên cao.

Nữ nhân như Sa Mạn vậy thông minh, ích kỷ, bình tĩnh mà bạc tình, luôn biết cái gì là tốt nhất với nàng. Nếu không phải Cung Cửu có cổ quái, lấy quyền thế, tài mạo cùng võ công của hắn, tuyệt đối là phu quân đáng để tương hứa…… Sa Mạn chỉ muốn bắt trụ một vị hôn phu như vậy mà thôi, nhưng “Nội tại” của Cung Cửu lại làm Sa Mạn vừa sợ hãi vừa ghê tởm, cho nên nàng chỉ có thể ngủ đông, chậm rãi đợi cơ hội, chờ một người có thể mang nàng ra khỏi “Hố lửa”, cuối cùng mười năm sau tuyển định Lục Tiểu Phụng.

Lục Tiểu Phụng là một lãng tử, phong lưu đa tình, hắn chưa bao giờ sẽ vì một đóa hoa nào mà dừng lại – Liệu Sa Mạn có thể là một đóa hoa cuối cùng của hắn hay không? Cung Cửu không biết, nhưng hắn cư nhiên thoáng có suy đoán…… Lấy thủ đoạn của Sa Mạn, quả thật khó nói.

Bất quá nếu thật sự là vậy, Lục Tiểu Phụng kỳ thật cũng rất bi kịch — ngay cả hắn vận khí tốt đến đâu, chẳng lẽ sẽ tốt mãi sao? Hắn võ công tái cao, chẳng lẽ hắn sẽ không già sao? Hắn bằng hữu rất nhiều, nhưng khó nói hắn thật sự sẽ không thất bại? Nếu hắn thất bại, như vậy Sa Mạn…… Chỉ biết bỏ đá xuống giếng ! nghĩ đến đây, Cung Cửu sung sướng khi người gặp họa lại đắc ý nở nụ cười, nếu Sa Mạn thật có thể làm Lục Tiểu Phụng kinh ngạc, đó là chuyện thú vị cỡ nào a !

Không thể không nói, Sa Mạn kỳ thật rất lợi hại, nếu không thì sao cả Cung Cửu, cũng gặp hạn té ngã trong tay nàng như thế?

Cung Cửu bỗng nhiên phát giác chính hắn đúng là có chút bội phục Sa Mạn, lúc này hắn không đi cứu Sa Mạn, là Sa Mạn “tự dâng” lên, cho nên Sa Mạn liền biến hóa sách lược, lấy như vậy một bộ dáng nhu nhược để tranh thủ sự thương tiếc của Cung Cửu — như vậy lúc này mục tiêu cuối cùng của nàng, không phải là làm Cung Cửu đối nàng “Nhân liên sinh yêu”[4]?

Ai nha nha, quả nhiên không thể xem nhẹ nữ nhân a…… Cung Cửu bỗng nhiên sinh hứng thú lớn, biểu tình càng thêm ôn nhu nhìn về phía Sa Mạn, ôn nhu nói:“Cô nương thân thể không ổn sao? Giai nhân như thế, cần phải yêu quý chính mình nhiều hơn a, nếu không chẳng phải làm người ta đau lòng sao?”



Trong lời này của Cung Cửu rõ ràng mang theo châm chọc và đùa giỡn, nhưng ngữ khí của hắn quá mức chân thành, biểu tình lại thâm tình như vậy, nên Sa Mạn hoàn toàn không hoài nghi, mặt nàng đã đỏ bừng như quả mật đào chín mộng mê người .

Sa Mạn nhẹ nhàng mà tránh né hai cái, Cung Cửu hiểu ý buông tay ra, lại đỡ nàng đứng vững, lúc này Sa Mạn mới tư thái tuyệt đẹp mà cúi người, hé mở môi đỏ mọng, nhẹ giọng chậm rãi, nói:“Được công tử tương trợ, Sa Mạn vô cùng cảm kích……” Nói xong hốc mắt lại đỏ, hơi hơi nức nở nói:“Chỉ là Sa Mạn quả thật không biết nên đi về nơi đâu, thiên địa mờ mịt, nhưng Sa Mạn lại như lục bình không rễ bám dựa……” Tiếp đó là biểu tình ra vẻ kiên cường, chỉ nghe nàng nói:“đây là tiểu nữ tử tâm thần hoảng hốt, bàng hoàng bất an, mới không cẩn thận…… Tiểu nữ không phải là thân thể không thích hợp, công tử không cần lo lắng……”

Cung Cửu nội tâm thầm khen Sa Mạn trình diễn quả thật tuyệt diệu, liền theo lời của nàng, trong mắt toát ra tình ý, xúc động nói:“Sa Mạn cô nương đã không chốn đi, nếu không chê, không ngại thì tạm thời theo ta, chỉ cần ta Cung Cửu còn lại hơi tàn, cũng sẽ che chở cô nương nhất thế an khang vô ưu.” Cung Cửu hứa hẹn…… Có thể tin được không?

Sa Mạn vừa mừng vừa sợ, đôi mắt xinh đẹp sương mù bắn một sóng mắt doanh doanh cho Cung Cửu, nói:“Công tử…… Sa Mạn gặp gỡ công tử, quả nhiên là ân trên rũ lòng thương xót……”

Cung Cửu ôn nhu cười nhẹ:“Sa Mạn, ta gọi nàng như thế, về sau nàng liền gọi ta là Cửu công tử thôi.”

“Cửu công tử~.” tiếng kêu của Sa Mạn thốt ra Cung Cửu suýt nữa cả xương cốt cũng nát vụn .

Vì thế hai người lại một trận mắt đi mày lại, tình ý kéo dài, Cung Cửu tự mình đưa Sa Mạn trở về phòng, lại lần nữa ngươi tới ta đi, hảo một phen cọ xát, thế mới hàm chứa tiếu ý ra khỏi cửa khoang thuyền của Sa Mạn.

Mới vừa ra khỏi cửa, tiếu ý của Cung Cửu liền thu .

Mới rồi lúc Sa Mạn ngã vào trong lòng hắn, Cung Cửu chỉ một thoáng nghĩ tới một phương pháp tốt để báo thù — lấy thân phận và năng lực của Cung Cửu hắn, nếu tự tay giết chết Sa Mạn, liền đơn giản như bóp chết một con kiến.

Nhưng thế chẳng phải chẳng còn chút thú vị nào hay sao?

Hơn nữa, Sa Mạn một đại mỹ nhân như vậy, đời này còn chưa kịp “Phản bội” Cung Cửu, liền giết như vậy chẳng phải càng đáng tiếc sao?

Nếu có thể làm Sa Mạn chân chính yêu hắn, vậy mới có thú a…… Bất quá thật sự rất khó…… Bởi vì Sa Mạn loại nữ nhân này là khó làm cảm động nhất …… Cung Cửu vuốt cằm, bất đắc dĩ nghĩ. Hơn nữa lúc này hứng thú của Cung Cửu dành cho Diệp Cô Thành còn lớn hơn nhiều so với Sa Mạn, hắn quấn quít lấy Diệp Cô Thành còn không kịp nữa, sao còn thời gian rỗi đi chinh phục tâm Sa Mạn đây? Vậy chỉ cần có thể làm Sa Mạn hơi có hảo cảm cũng được…… trong lòng Cung Cửu không biết nghĩ đến chủ ý xấu xa gì, cười như con mèo trộm được cá.

Cung Cửu tung tăng đi đến hướng phòng mình, khi đi ngang qua cửa phòng Diệp Cô Thành bỗng nhiên dừng một chút, thay một biểu tình tao nhã, gõ cửa hai cái, hỏi:“Diệp thành chủ, không biết liệu có thời gian và nhã hứng cùng tại hạ đánh mấy ván cờ chăng?”

Bên trong trầm mặc một trận, truyền đến một tiếng tiếp đón thản nhiên:“Mời vào.” Cung Cửu bật cười.

Lúc này thuyền đi trên sông, theo gió vượt sóng, chỉ cần hơn một ngày, liền có thể đến bến cảng thành trấn náo nhiệt phồn hoa kế tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lục Tiểu Phụng Đồng Nhân Cửu Kiếm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook