Luôn Có Ngôi Sao Dõi Theo Tôi

Chương 21: Chương 19-3

Trúc Dĩ

14/09/2021

Trong lòng Vu Thanh cũng biết anh là bởi vì cô nên mới không chịu đổi phòng, cô đột nhiên cảm thấy anh có chút đáng yêu, sau đó thỏa hiệp nói:

"Vậy thì anh đựng thêm mấy ngày đi, nó lùn như vậy, ngày thường cũng không tiện, để qua mấy ngày chúng ta đi mua cái giường mới được không?"

Ôn Tử Tân gật gật đầu, bởi vì vừa mới tắm xong toàn thân vẫn còn hơi nước, mái tóc đã sấy khô một nửa đang loạn rũ trên trán, khiến người ta không nhịn được duỗi tay xoa xoa đầu anh.

Vu Thanh nhẹ nhàng thở ra: "Anh thay quần áo ướt đi, tôi lấy máy sấy tóc thổi tóc cho anh."

Cô vừa định đứng dậy, đã bị Ôn Tử Tân ấn phía sau lưng ngăn chặn hành động cô, một cái tay khác nhẹ điểm môi đỏ cô, ách giọng nói nói: "Hôn rồi hẳn đi."

Vu Thanh cười, dáng vẻ không kệch cỡm, dứt khoát hôn môi anh, liền nhanh chóng đứng lên.

Ngay lập tức bước đến cửa, thốt lên một câu: "Hôn xong liền đi."

Ở bên trong tiêu sái như vậy, kết quả vừa ra cửa phòng cô liền đỏ mặt, cắn môi lấy máy sấy tóc từ phòng tắm ra, Ôn Tử Tân ngoài cửa phòng hít một hơi thật sâu mới bước vào trong.

Vừa bước vào liền thấy Ôn Tử Tân đã thay quần áo, lúc này như đang suy tư gì đó mà nhìn chằm chằm quần áo bên người cô vừa mới thuận tay đặt ở trên giường anh, nhiệt độ trên mặt Vu Thanh càng thêm nóng rực, nhanh chóng đi qua đi đem váy ngủ đặt bên trên.

Sau đó cô cắm máy sấy tóc cắm vào nguồn điện bên trên tủ đầu giường, làm xong một loạt thủ tục, cô chỉ vào vị trí trước mặt, nhẹ giọng nói: "Ngồi đây."

Ôn Tử Tân nhúc nhích mông ngồi ở trước mặt Vu Thanh, bởi vì cái nệm quá lùn, hai người một đứng một ngồi, Ôn Tử Tân gần như đối mặt với bụng nhỏ Vu Thanh, khiến cô không được tự nhiên, dứt khoát bò lên giường ra phía sau giúp anh sấy khô tóc.

Tạp âm máy sấy tóc rất ồn ào, Vu Thanh cũng không có dục vọng nói chuyện, hai người liền lâm vào bầu không khí trầm mặc mà lại ấm áp.

Ôn Tử Tân đầu tóc không dài, chỉ chốc lát thì gần như đã khô, Vu Thanh đóng máy sấy tóc, thay anh sửa sửa tóc, sau đó chỉ vào khăn lông bên hông nói:

"Về sau anh tắm rửa xong thì dùng cái này lau tóc, sau đó lại dùng máy sấy tóc làm khô."

Cô nghĩ nghĩ, tiếp tục nói: " Hình như hết khăn tắm lớn rồi, ngày mai khi tôi về thì sẽ mua một cái cho anh."

Nghe được lời cô nói, Ôn Tử Tân quay đầu xem cô, tầm mắt hai người vừa lúc đối nhau.

Vu Thanh bị anh nhìn chằm chằm đến có chút ngượng ngùng, lập tức đem tầm mắt nhìn xung quanh, gập ghềnh nói:

"Anh nhìn chằm chằm, nhìn chằm chằm tôi làm gì vậy?"

"Không làm gì,"

Ôn Tử Tân duỗi tay xoa xoa tóc nhô của cô, ôn hòa nói câu: "Liền đẹp"

Lời nói của anh càng làm cho Vu Thanh ngượng ngùng, cầm quần áo bên cạnh lên ra vẻ trấn định nói:

"Tôi đương nhiên là đẹp, anh ngủ sớm đi, tôi đi tắm."

Thời điểm cô sắp sửa đi ra cửa phòng, Ôn Tử Tân phía sau đột nhiên mở miệng, trịnh trọng nói: "Vu Thanh, em không cần tốt với tôi như vậy, không cần tiêu tốn một số tiền không cần thiết."

Nghe vậy, Vu Thanh nghi hoặc quay đầu nhìn về phía anh, vừa lúc nhìn thấy vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của anh.

Bởi vì tâm ý không bị cảm kích, Vu Thanh đột nhiên có chút không vui, cô dương đầu rầm rì một tiếng:

"Tôi thích đối xử tốt với anh đấy? Anh thiếu quản tôi."

Sau đó, cửa phòng Ôn Tử Tân liền bị nữ nhân bên ngoài đóng thật mạnh, giống như đang trút giận, làm anh ngồi trên giường dại ra, có chút phản ứng không kịp.

Thực mau anh liền vỗ về cái trán ở trên giường cười lên tiếng.

Một ngày như vậy, với anh mà nói, thật sự, quá...... Hạnh phúc.

*

Khi Vu Thanh bước ra khỏi phòng tắm, cô nhận thấy đèn trong phòng khách vẫn sáng, cô cởi mũ trên đầu xuống, vừa xoa nắn vừa đi về hướng huyền quan.

Vừa ra đến phòng khách cô liền phát hiện giờ phút này Ôn Tử Tân ngồi thẳng tắp trên sô pha, Vu Thanh sửng sốt một chút, nghi hoặc hỏi:

"Sao anh vẫn chưa ngủ? Đã 10h rồi."

Nhìn thấy cô ra tới, Ôn Tử Tân lập tức đứng lên, đi tới chỗ cô, tiếp nhận cái mũ trong tay nhẹ nhàng vỗ về đuôi tóc cô:

"Giúp em làm khô tóc tôi liền đi ngủ."



Vu Thanh khuôn mặt bị hơi nước chưng phấn nộn nộn, làn da trong veo khiến người ta muốn cắn một miếng, lúc này trên người cô đang mặc váy ngủ rộng thùng thình, thoạt nhìn nhỏ nhỏ gầy gầy, thập phần đáng yêu.

Cô thuận theo để Ôn Tử Tân sờ lên tóc mình, chuyển tròng mắt nghĩ nghĩ, sau đó cái khăn quấn đầu lại, chỉ vào công tắc đèn cạnh huyền quan:

"Anh tắt đèn trong phòng khách trước, sau đó đến phòng tôi. "

Ôn Tử Tân dừng một chút, ngoan ngoãn xoay người đi tắt đèn.

Vu Thanh đi vào Ôn Tử Tân lấy máy sấy tóc trong phòng ra, vừa đi ra đụng phải Ôn Tử Tân từ trong phòng khách ra tới, ăn đau hô một tiếng, bưng kín cái mũi của mình.

Nghe được thanh âm cô, Ôn Tử Tân hoảng sợ, vội vàng cúi đầu nhìn về phía cô, đôi tay vuốt ve mặt cô, cũng không cường ngạnh kéo bàn tay đang che mũi của cô ra, cứ như vậy hỏi cô:

"Đau không?"

Vu Thanh đột nhiên bắt tay buông ra, đôi mắt trợn tròn, cố ý dọa anh, sau đó cười hì hì nói:

"Không đau."

Nhưng Ôn Tử Tân vẫn chú ý tới chóp mũi cô có chút đỏ lên, có chút đau lòng cúi đầu hôn hôn, lẩm bẩm nói:

"Đều do tôi, đột nhiên đi tới, làm em phản ứng không kịp."

Anh nói làm Vu Thanh đột nhiên cười lên tiếng, ngửa đầu bóp chặt hai má anh, mặt mày mang đầy ý cười:

"Ngôi sao nhỏ, anh thật là một nam nhân tuyệt thế hảo a!"

Ôn Tử Tân lắc lắc đầu, nghiêm trang nói: "Tôi không tốt."

Vu Thanh không cao hứng với thái độ tự khinh thường bản thân của anh, vừa định nói ra một đống thí dụ lớn để phản bác anh, liền nghe được lần thứ hai anh mở miệng, hứng lấy một câu:

"Chỉ tốt với em thôi."

Anh không tốt chút nào, nhưng toàn thế giới, anh chỉ tốt với em.

"Đừng tiếp tục nói chuyện này nữa..."

Cô đột nhiên mở miệng, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Ôn Tử Tân, nháy mắt nhắm lại miệng, đỏ mặt đi vào phòng, tung ra một câu:

"Mau tới đây."

Như thế nào có thể như vậy chứ......

Làm cô càng ngày càng luân hãm ở trong đó.

Vu Thanh một lăn long lóc bò đến trên giường, xê dịch vào trong nhường chỗ cho Ôn Tử Tân ngồi xuống.

Tóc cô đã được lau khô một nửa, chỉ còn nhờ máy sấy tóc để làm khô tất cả.

Ôn Tử Tân mặt vô biểu tình đem đầu cắm vào ổ điện trên tủ đầu giường, xác định không có chuyện gì, quay đầu vừa định ôm cô lại đây, cô liền tự giác gối lên trên đùi anh.

Vu Thanh ngồi trước trên đùi anh, nhìn chằm chằm vào mắt anh, bỗng dưng mở miệng:

"Ngôi sao nhỏ, trông anh lúc nào cũng rất nghiêm túc, có đôi khi nhìn cảm thấy rất đáng sợ."

Nghe vậy, động tác Ôn Tử Tân cứng đờ, đầu ngón tay run nhè nhẹ.

Nhưng Vu Thanh hoàn toàn không chú ý tới, tự nhủ: "Nhưng mà tôi không sợ chút nào, bởi vì đôi mắt anh."

Ôn Tử Tân cánh môi nguyên bản nhấp chặt, nghe được những lời này rốt cuộc cũng buông lỏng ra, nhưng vẫn như cũ như là bị người lôi kéo trái tim, mờ mịt hỏi: "Đôi mắt tôi làm sao?"

Vu Thanh dời đi tầm mắt, không nói chuyện.

Ôn Tử Tân không thuận theo không cào, kiên trì hỏi: "Đôi mắt tôi làm sao?"

Vu Thanh hai má bay lên hai mảnh phấn mặt hơi mỏng, một tiếng trống cắn môi làm tinh thần hăng hái thêm nói ra:

"Rất thích."

Trong phòng đèn có ba loại nhan sắc, Vu Thanh mở cây đèn màu vàng ấm, có điểm tối tăm, lại có chút ấm áp, toàn bộ bầu không khí có vẻ ấm áp lại...... Ái muội.



Ôn Tử Tân không nói chuyện, trong mắt nhìn không ra cảm xúc, ngón tay anh vô ý thức xoa nắn đuôi tóc Vu Thanh, tựa hồ đang chờ đợi cô bên dưới.

"Đôi mắt của anh, thật xinh đẹp, sáng ngời như những vì sao trên trời."

Quan trọng nhất chính là, bên trong dành trọn tình yêu cho cô.

Thậm chí không một chút nào có thể được che giấu.

Ôn Tử Tân rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, gợi lên khóe miệng, ôn nhu nói: "Đôi mắt của em còn sáng hơn cả những vì sao trên trời."

Vu Thanh thẹn thùng dùng một bàn tay che khuất hai mắt, ngữ khí ngây thơ động lòng người, tuy là trách cứ, nhưng cũng không che giấu được ý cười bên môi:

"Đều nói không cần khen lại tôi......"

Ôn Tử Tân cười khẽ, không nói nữa, bật công tắc máy sấy tóc, khẽ thổi tóc Vu Thanh.

Động tác của anh rất nhẹ, giống như đang đối đãi trân bảo chính mình, thế cho nên Vu Thanh thực sự cảm thấy buồn ngủ nhẹ dưới tiếng động như vậy.

Chú ý tới Ôn Tử Tân có chút lao lực thổi cái ót đầu tóc cô, cô lăn một chút, cô quay đầu lại đối mặt với anh.

Không lâu sau, tóc của Vu Thanh khô đi.

Nhìn thấy trạng thái mơ hồ của Vu Thanh sắp chìm vào giấc ngủ, anh rất có hứng thú nhìn chằm chằm nhìn vài phút, sau đó nhẹ nhàng hôn lên mí mắt cô, thanh âm mang theo cười:

"Bảo bối, ngủ ngon."

Thanh âm anh thấp nhuận mang theo sủng nịch, gợi cảm làm đến nỗi Vu Thanh sắp lâm vào mộng đẹp đột nhiên thanh tỉnh lại, cuốn mình vào trong chăn bông.

Ôn Tử Tân lại cười, tựa hồ bị cô manh tới rồi, anh đứng lên, đi tới cửa tắt đèn cho cô, thời điểm vừa định đi ra, liền nghe thấy người trong ổ chăn rầu rĩ hộc ra một câu:

"Ngủ ngon."

Khóe miệng anh càng ngày càng nhếch lên, thấp giọng đáp lại, ý bảo cô mình đã nghe được.

Sau khi cánh cửa đóng lại, căn phòng chìm vào bóng tối, sau khi chắc chắn rằng không còn ai trong phòng, Vu Thanh mới chậm rãi từ trong ổ chăn nhô đầu ra, cô chạm vào gò má nóng rực, lập tức mất ngủ.

Vu Thanh duỗi tay sờ điện thoại trên đầu giường, cầm lấy, sáng lên.

Ừ...... Lướt Weibo nào.

Xoát đứng đầu thời điểm, không xoát mấy cái, liền nhìn đến một cái Weibo đại V phát cái video, bị chuyển phát hàng nghìn lần, Vu Thanh xem xét văn tự, cả người đều thạch hóa.

Weibo đại V: Hôm nay buổi tối đi cùng với mấy đứa bạn ra cửa để đi bộ, gặp được một nam nhân cấp bậc nam thần nè! Ở! Trên! Đường! Hát! Ngôi! Sao! Nhỏ! A a a a a a siêu cấp soái nhaaaa!

Vu Thanh nín thở, mặc dù lý trí đã nói cho cô biết người đó là Ôn Tử Tân, nhưng cô vẫn chậm rãi bấm vào video, dường như muốn thu lấy một tia hy vọng.

Hy vọng chính là tình cờ như vậy, cùng một ngày cũng có một nam sinh lớn lên rất đẹp ở ven đường hát ngôi sao nhỏ.

Ôn Tử Tân cách vách vểnh tai lên, nghi hoặc ngồi dậy.

Giống như nghe được thanh âm chính mình......

Anh theo tần suất đi theo tiết tấu nhẹ điểm đầu, đột nhiên cảm thấy mình có vẻ hơi ngốc, liền nhấp môi tiếp tục nằm xuống.

Trong đầu dại ra nghĩ: Hôm nay Vu Thanh thu âm ngôi sao nhỏ mình hát sao?

Lỗ tai anh dựng càng cao, có thể lờ mờ nghe thấy tiếng ca bên cạnh nhỏ dần, cho đến khi hư vô.

Sau đó là tiếng sột soạt của nữ nhân bước xuống giường đạp lên thảm lông, thanh âm tay chân nhẹ nhàng kéo then cửa cùng với tiếng mở cửa.

Sau khi đi ra ngoài, căn cứ vào thanh âm phán đoán là cô quẹo trái, ừ...... Là đến chỗ anh hay đi vệ sinh?

Thực mau liền phải đến buồng vệ sinh, Ôn Tử Tân chớp chớp mắt, cẩn thận lắng nghe bước chân của Vu Thanh, phân tích phương hướng của cô.

Đến cửa phòng tắm, nếu ở chỗ này mà cô quẹo phải, thì anh có thể sẽ... mất ngủ mất.

Nhưng mà, điều khiến tinh thần anh rung lên chính là Vu Thanh không đổi hướng, mà là đi về phía trước vài bước, sau đó rẽ trái, cả người đối mặt chính là ——

Phòng của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Luôn Có Ngôi Sao Dõi Theo Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook