Lương Sinh Liệu Đôi Ta Có Thể Không Đau Thương

Quyển 1 - Chương 18: Khương Sinh nói: Tiểu Cửu, con mẹ cô

Nhạc Tiểu Mễ

21/05/2015

Phục trang của Bắc Tiểu Vũ ngày càng mốt, cậu ta bắt đầu viết vẽ lung tung lên đồ đạc, mỗi ngày đi qua mấy bức tường là y như rằng trên đó có mấy hình vẽ xấu xí.

Mỗi ngày, Lương Sinh chuẩn bị bữa trưa cho tôi, còn tôi thì ngồi sau xe đạp của Bắc Tiểu Vũ, cùng cậu ta đi tìm bức tường phù hợp.

Bắc Tiểu Vũ nhìn thấy bức tường mà mình thích thì sẽ dừng lại, sau đó giống như nổi điên mà vẽ nguệch ngoạc nên một bức tranh. Thực ra, căn bản tôi không nhìn thấy chút nghệ thuật nào từ những bức vẽ của cậu ta, tôi chỉ có cảm giác rằng cậu rất nhớ Tiểu Cửu, điên cuồng nhớ cô ấy.

Tôi nghĩ nếu tôi là con trai, tôi sẽ không nén giữ yêu thương, khiến nó trở nên nhức nhối, phai mòn. Tôi cũng sẽ như Bắc Tiểu Vũ, điên cuồng yêu, điên cuồng nhớ như vậy.

Thứ sinh sôi không ngừng không phải thứ gì khác, chỉ là yêu. Yêu một người, nếu không cho cô ấy biết thì cũng như không yêu mà thôi.

Mỗi ngày nhìn cậu nổi điên. Cũng có nhiều lần, chúng tôi bị bảo vệ đuổi đánh đến không còn đường trốn, đều là Lương Sinh đột nhiên xuất hiện giải vây. Nhưng Bắc Tiểu Vũ không cảm kích Lương Sinh, ánh mắt cậu nhìn Lương Sinh lạnh lẽo đến đáng sợ. Cậu ta chỉ vào Lương Sinh: Là Khương Sinh muốn đi theo tao, là nó thích tao, tao cũng không có xin nó!

Lương Sinh hung hăng đẩy Bắc Tiểu Vũ vào tường, anh nói: Bắc Tiểu Vũ, cậu không được bắt nạt Khương Sinh.

Bắc Tiểu Vũ nhìn tôi cười: Khương Sinh, cậu em, là tôi với cậu quen nhau hay ba tôi đang nói chuyện tình cảm vậy.

Người trên đường không ngừng chỉ trỏ, tôi xấu hổ hét lên: Lương Sinh, anh cút đi! Anh mau cút đi!

Lương Sinh đau lòng nhìn tôi, sau đó buông Bắc Tiểu Vũ ra.

Ánh mắt của anh khiến lòng tôi lạnh lại, tôi nhắm mắt, dùng sức cầm túi sách đánh lên đầu anh. Tôi lại quên mất, trong túi còn có cà mèn, là bữa trưa Lương Sinh chuẩn bị cho tôi. Lúc anh đưa cho tôi còn dặn dò: Khương Sinh, phải ăn thật nhiều vào, gầy quá Lương Sinh không thương đâu.

Mà giờ đây hộp cơm từng lớp rơi trên đầu anh, máu từ trán chảy xuống xối xả, nước thịt văng đầy trên đầu, hòa cùng với máu của anh. Lương Sinh yếu ớt chỉ vào tôi, nói với Bắc Tiểu Vũ: Kéo Khương Sinh ra, nó sợ máu. Nói xong câu đó mới an tâm bất tỉnh.

Trong bệnh viện, Lương Sinh nằm trên giường, ra giường sạch sẽ, đầu quấn vải trắng.



Vị Ương nói: Không ngờ đó, Khương Sinh, nhìn cậu gầy như vậy mà lực tay cũng không vừa đâu.

Tôi biết Vị Ương trách tôi. Đúng vậy, Lương Sinh là của cô ấy, cô ấy có quyền trách tôi. Tôi nhìn Lương Sinh, anh lặng lẽ nằm trên giường bênh. Lúc còn bé, tôi rất thích những lúc anh ngủ, cuộn người nằm bên cạnh anh, tựa đầu vào vai anh. Hai cái đầu nhỏ tựa vào nhau, giống như hai cây nấm sống nương tựa vào nhau, kiên cường sinh trưởng.

Thời gian cứ thế như thoi đưa, từ nay về sau sẽ không còn hai đầu nấm nhỏ cùng tựa vào nhau, cùng kiên cường sinh sôi. Một cây nấm, và… một cây nắm khác, họ đã tách rời nhau, được gọi là Lương Sinh và Khương Sinh.

Khương Sinh là em gái, Lương Sinh là anh trai.

Tôi yên lặng rời khỏi phòng bệnh, đứng trong đại sảnh che miệng khóc nấc.

Lương Sinh nói sai rồi, thực ra thế giới nhỏ như vậy đấy! Nhỏ đến mức có một số việc vĩnh viễn chỉ có một lựa chọn. Lựa chọn ấy, suốt đời không thể thay đổi.

Bắc Tiểu Vũ một mình uống rượu giải sầu, nhìn thấy tôi cũng không ngẩng đầu lên.

Cậu u sầu như vậy, tôi ngồi đối diện cũng u sầu cùng cậu. Cậu ta uống một chén, tôi uống một chai. Bắc Tiểu Vũ cười, cậu nói: Khương Sinh, cậu không cần hủy hoại bản thân mình, cậu đang tự giết chết mình đấy, tớ không có cách nào thích cậu cả.

Tôi lấy bia hất vào mặt cậu, nhìn bộ dạng chật vật của cậu rồi cất tiếng cười to: Tớ nói này Bắc Tiểu Vũ, tớ cũng muốn van xin cầu thích tớ đấy.

Chúng tôi đều đã say mèm.

Bắc Tiểu Vũ say rồi ôm bàn khóc, vừa khóc vừa gọi: Tiểu Cửu, Tiểu Cửu.

Còn tôi say thì liều mạng đập bàn, tôi cũng chỉ khóc chứ không dám gọi, tôi nhìn Bắc Tiểu Vũ kêu vui vẻ như vậy, cuối cùng nhìn không được phải gọi: Nấm ơi, nấm à.

Cuối cùng, phục vụ lại đem ra cho tôi và Bắc Tiểu Vũ một đĩa nấm hương.



Chúng tôi cũng không thèm động đũa, nhưng Bắc Tiểu Vũ chỉ còn nhiều lắm là tám đồng.

Trên đường về, cậu vừa đi vừa hoảng, cậu nói: Con mẹ nó Khương Sinh, may là cậu gọi nấm hương, chứ cậu mà kêu cá muối hay tổ yến thì con mẹ nó tớ phải đánh chết cậu rồi!

Cậu hoảng hốt về trường, còn tôi hoảng hốt đi tìm Tiểu Cửu.

Tôi đã theo dõi Bắc Tiểu Vũ rất nhiều lần mới biết được nơi Tiểu Cửu ở, chỗ đó là nơi hỗn tạp và bẩn thỉu vô cùng.

Tôi cũng không thèm gõ cửa mà lao thẳng vào phòng Tiểu Cửu, tôi mở miệng mắng: Con mẹ nó Tiểu Cửu, sao cô ở cái nơi bẩn thế này cơ chứ.

Vừa mở mắt đã thấy đầu Tiểu Cửu bị đè trên bàn, xung quanh là một đám đàn ông. Tiểu Cửu nói: Khương Sinh, con mẹ nó, cô chạy nhanh lên! Chạy nhanh lên!

Tôi nói: Tiểu Cửu, con mẹ cô, tôi muốn chạy nhưng mà uống nhiều quá chạy hết nổi rồi. Nói đến đấy thì tôi lung lay lắc lư đủ kiểu, nhìn một người đàn ông dễ nhìn bước tới. Anh ta thật sự rất đẹp trai, đẹp trai như vậy, đẹp như vậy đẹp như vậy, đẹp như người tôi yêu thương mơ thấy vô số lần, tôi nói với anh ta: Anh để bọn họ tránh chỗ khác đi, tôi có lời muốn nói với Tiểu Cửu.

Trai đẹp kia giật mình nhìn tôi, anh ta không nghĩ rằng một con nhỏ ăn chơi chẳng có chút sát thương nào như tôi lại không có mắt như thế. Thực ra, anh ta sai rồi, tôi không phải con nhỏ ăn chơi, tôi là học sinh tốt. Chỉ là tôi cũng sẽ có lúc buồn bã, mà không vui thì sẽ uống say.

Anh ta đưa mắt nhìn người đang túm tóc Tiểu Cửu, đầu cô ta được tự do.

Tôi vòng vèo cả người, ợ một tiếng, không thấy rõ Tiểu Cửu ở chỗ nào, tôi chỉ xác định vị trí của cô ta rồi nói: Tiểu Cửu, cô nghe cho kỹ đây! Nếu như cô dám làm chuyện có lỗi với Bắc Tiểu Vũ! Tôi, tôi, tôi sẽ giết cô! Vừa nói, tôi vừa bước tới chỗ Tiểu Cửu, nhưng mà chân mềm nhũng, lại ngã thẳng vào lòng người đàn ông kia, cảm giác vô cùng thoải mái. Sau đó tôi vô cùng sung sướng mà ói lên “chỗ dựa” thoải mái này, rồi trợn mắt ngất đi.

Trọng điểm: Tiểu Cửu và Khương Sinh sẽ gặp chuyện gì nguy hiểm? Rốt cuộc Tiểu Cửu đã đắc tội với ai? Người đàn ông đẹp trai kia là ai? Anh ta là người thế nào? Giữa anh ta và Khương Sinh sẽ xảy ra chuyện gì? Lương Sinh và Bắc Tiểu Vũ còn có chuyện gì nữa, mời đón xem chương kế tiếp của Lương Sinh, liệu đôi ta có thể không đau thương?

Tâm sự của Khương Sinh: Cô nàng ăn chơi Tiểu Cửu xuất hiện, phá hoại sự bình lặng của ba người chúng tôi. Vì cô ở trước mặt Bắc Tiểu Vũ nói thích Lương Sinh khiến cậu ta đoạn tuyệt với Lương Sinh.

Trước đó, Bắc Tiểu Vũ nói cho tôi biết, Lương Sinh thích Vị Ương, vì sao tôi lại đau lòng như vậy chứ, nấm ơi nấm à.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lương Sinh Liệu Đôi Ta Có Thể Không Đau Thương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook