Lưu Luyến Không Quên

Chương 19

Lam Bạch Sắc

16/09/2014

Không ai giải đáp được câu hỏi của Lệ Trọng Mưu, anh rít điếu thuốc, từng làn khỏi phun ra thay thế cho tiếng thở dài của anh. Khói tỏa bớt đi, Ngô Đồng nhìn không thấy vẻ mặt của anh, một lát sau anh ngẩng đầu, chậm rãi nói: “Tôi lo lắng một chút. Luật sư đã soạn xong hợp đồng, chúng ta sẽ bàn lại chuyện này sau…”

Cô gật đầu, Lệ Trọng Mưu không biết cô có nghe thấy hay không. Anh không nói gì tiếp, cô đứng dậy rời đi. Anh không ngăn cản, yên lặng nhìn cô ra ngoài.

Dưới chân Ngô Đồng mềm nhũn, cô gắng gượng từng bước. Duy trì khuôn mặt cứng ngắc lâu như thế, rời khỏi, cô mới thấy bản thân vẫn còn chút ít tôn nghiêm, vẫn còn chút bản lĩnh mà cô khống chế được.

Ở trogn toilet giặt khăn mặt, cô nhìn mình trong gương, không khóc không cười, không tham không luyến.

Lau mặt xong cô gửi tin nhắn: “Anh, đừng bán nhà. Em giải quyết được rồi.”

Cô không dám nghe giọng nói của Ngô Vũ, cô sợ bức tường thành mình vừa xây dựng sẽ sụp đổ.

Rất nhanh sau đó có điện báo, bả vai Ngô Đồng run lên.

Bên kia điện thoại là thầy chủ nhiệm khoa của trường Đồng Đồng, ông muốn cô mau mau đến trường học. Ngô Đồng bước vội ra, chỉ còn ba phần hồn trong người. Cô đi quá nhanh, nhìn thấy cánh cửa xoay, đột nhiên mắt cô hoa lên. Giày cao gót trẹo sang một bên, Ngô Đồng ngã ngồi trên mặt đất. Có lẽ rất dọa người chăng? Đúng lúc Lệ Trọng Mưu đưa thám tử từ Châu Âu đi qua, anh thấy người phụ nữ đó đang ngã trên đất.

Vài người quản lí đều ở phía sau, tình trạng của cô bây giờ, ai cũng thấy rõ ràng. Lệ Trọng Mưu dừng bước, nhìn thoáng qua, tiếp tục cất bước.

*******************************

Lái xe đến trường học, qua ba khúc ngoặt mới đến văn phòng, Ngô Đồng Đồng cùng một bạn nam khác đang bị phạt đứng, thằng bé đưa lung ra phía cửa, Ngô Đồng đi vào đúng lúc Đồng Đồng quay lại, thấy cô tới: “Mẹ —— ”

Thằng bé lần này đúng là phạm lỗi thật, cùng với bạn học đánh nhau, cào cả lên mặt bạn. Chẳng biết nó giống ai, đọc sách cũng giỏi, mà đánh nhau càng giỏi hơn, bản thân mình một chút thương tích cũng không có, thế nhưng bạn học thì bị đánh đến mức bây giờ còn chưa dám nói câu nào.

Hỏi nguyên nhân, Ngô Đồng Đồng sống chết không chịu nói.

Nhà kia nhận ra Ngô Đồng, tức giận chỉ vào con cô châm chọc: “Tưởng là có ông bố giàu có thì hay lắm à? Ở trường học muốn tác oai tác quái gì cũng được à?”

Huyệt Thái dương của Ngô Đồng giật giật, mắt tối sầm lại, cô vốn dĩ cũng chẳng phải loại hiền lành gì. Nhà kia thấy ánh mắt Ngô Đồng trở nên đáng sợ thì im re, không nói tiếp, xoay người ôm lấy con trai mình, nhỏ giọng nói nhưng cố tình cho Ngô Đồng nghe thấy: “Con hoang có khác, đúng là đồ vô giáo dục!”

Bàn tay bé nhỏ níu chặt lấy tay Ngô Đồng làm trái tim cô đau nhói.

Mắt cá chân Ngô Đồng sưng tấy, cô không thèm để ý.

Thương lượng sẽ xong, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.

Mọi chuyện vẫn nên bình tình thì hơn.

Ngô Đồng định thần, không muốn cùng mẹ thằng bé kia ầm ĩ, cô dẫn Đồng Đồng qua chỗ thằng bé kia bảo Đồng Đồng xin lỗi.



Đồng Đồng liên tục lắc đầu, cắn răng không nói, từ trong lòng Ngô Đồng bật dậy, cô biết mình không nên nói thế này nhưng không kịp kìm lại: “Ngô Đồng Đồng! Mau xin lỗi bạn!”

Giọng cô vang lên tưởng như rung cả tường, dọa Đồng Đồng sợ hĩa co rúm người, không dám nhìn Ngô Đồng những vẫn mạnh miệng giơ nắm đấm dứ dứ: “Đáng đời nó! Ai bảo nó nói lung tung!”

Ngô Đồng xách thằng bé đến trước thằng nhóc kia: “Ngô Đồng Đồng, con làm sai! Xin lỗi bạn ngay!”

Thăng bé vẫn không chịu, Ngô Đồng tức giận vung tay dọa: “Có nghe thấy mẹ nói không? Xin lỗi!”

Dường như những ủy khuất chôn dấu trong lòng cô từ nhiều năm trước bỗng bùng nổ, Ngô Đồng hoàn toàn mất hết lí trí.

Cũng không phải cô phát giận lên thằng bé, nhưng những điều cô dạy con mấy ngày trước, hôm nay nó lại tái phạm.

Lời vừa nói ra, cô đã thấy hối hận.

Hai mắt thằng bé đẫm lệ ngẩng đầu không cam chịu nhìn Ngô Đồng, đột nhiên nó vùng thoát khỏi cô: “Ba chưa bao giờ nói con thế! Con ghét mẹ! Con ghét mẹ!”

Cánh tay Ngô Đồng sững sờ giữa không trung.

Thằng bé đẩy cô rồi chạy ra ngoài, lưng cô đụng phỉa góc bàn, đau đớn lan ra khiến từng đầu ngón tay run lên.

Không chỉ đau, cô còn chết lặng…

Ngô Đồng đuổi theo ra ngoài chỉ còn thấy được thân hình bé nhỏ của con đang lao ra khỏi cổng, cô vội lái xe đi khắp các con đường tìm kiếm, dòng xe tắc nghẹn vào giờ cao điểm, cô đến những nơi Đồng Đồng có thể đến nhưng vẫn không thấy con đâu.

Ngô Đồng hối hận chỉ muốn cho mình một cái tát. Mặt trời dần chuyển màu, ánh sáng ấm áp không xuyên nổi qua cửa kính xe. Cô vô cùng lo lắng, hạ thấp cửa sổ, tầm mắt dáo dác nhìn quanh.

Đèn giao thông ngã tư đã chuyển màu từ lúc nào cô cũng không biết, đúng lúc ấy, cô thấy ở đường đối diện có bóng lưng của một đứa trẻ rất giống Đồng Đồng. Tim cô thắt lại, bóng dáng đó đi càng lúc càng xa, cô giật mình đạp chân ga, muốn quay đầu xe lại thì…

“Bípppppppppppppp——!!!!!! Tiếng còi xe inh tai nhức ong vang lên.

Ngô Đồng cả kinh hoảng hồn, lập tức phanh xe nhưng không kịp, mắt thấy xe mình sắp đâm thẳng vào phía bên phải chiếc xe kia ——

Cô dồn sức đánh tay lái, đụng vào lan can phòng hộ bên đường, đầu xe méo xệch…









Một buổi chiều, Lệ Trọng Mưu thất hẹn với vị thám tử kia ba lần.

Lúc Ngô Đồng tới công ty, vệ sĩ báo Đồng Đồng đang ở ngoài đi dạo. Lúc này, vệ sĩ bào với anh: “Lệ tiên sinh, tiểu thiếu gia đã về đến nhà an toàn.”

Chuyện kiện cáo rầm rộ khiến Lệ Trọng Mưu phải đề phòng nhiều hơn, phái vệ sĩ đến bảo vệ Đồng Đồng.

“Tiếp tục theo dõi.”

“Dạ.”

Vệ sĩ chần chừ chưa cúp điện thoại, Lệ Trọng Mưu hỏi: “Còn có chuyện gì?”

“Là cô Ngô… “. Có một nhóm vệ sĩ nữa đi theo Ngô Đồng, bình thường thì chỉ có khi Lệ Trọng Mưu chủ động hỏi, vệ sĩ mới đề cập đến cô, cho nên lần này vệ sĩ có hơi ngần ngừ, “Cô ấy…”

“Chuyện của cô ta, tôi không cần biết.” Lệ Trọng Mưu dập máy.

Trở lại trong phòng, tiếp tục cuộc gặp gỡ, thảm tử tư bày trên mặt bàn một lô ảnh chụp, là ảnh của anh và Đồng Đồng, hắn không ngớt miệng khen cậu bé khả ái, lời này càng khiến Lệ Trọng Mưu thêm thoải mái.

*************************

Buổi tối có tiệc rượu của giới doanh nhân, Lệ thị gửi thiệp mời, toàn là những phú hào có tiếng trong thành phố.

Mọi người đều nghĩ rằng bạn gái tiếp theo của Lệ Trọng Mưu nhất định không thể kém sắc hơn Trương Mạn Địch, không ngờ lần này, là Lý gia tiểu thư khoác tay Lệ tổng xuất hiện trong hội trường.

Điều đó làm nhiều người cảm thấy bất ngờ, Lệ Trọng Mưu từ trước tới nay không thích loại thiên kim tiểu thư, danh sách bạn gái anh tính ra không có lấy một cái tên của tiểu thư nhà nào.

Cô gái kia bước lên sân khấu, tuy so ra kém nữ minh tinh đôi mắt trong sáng, nhưng bù lại cũng có thể coi là cảnh đẹp ý vui, một đoạn nhạc đệm vang lên, thế là lại chuẩn bị có chuyện mới để bàn tán trong cái vòng luẩn quẩn này.

Lý tiểu thư cùng anh kính rượu một vòng, bị giày cao gót dưới chân tra tấn, Lệ Trọng Mưu đưa cô đến cạnh ghế sô fa, nhìn thì có vẻ rất phong độ, mời cô nghỉ ngơi một chút, thực ra là bỏ lại cô ta, ra chỗ yên tĩnh gọi điện thoại.

Lệ Trọng Mưu nhẹ nhàng hỏi con: “Ngày mai ba đón con đến nhà bên này, được không?”

Không ngờ thằng bé nghe xong lại bật khóc.

Đồng Đồng khóc một lúc lâu mới trả lời.

Giọng nghẹn ngào, thút tha thút thít: “Con làm…làm mẹ…tức giận rồi…Mẹ bây…bây giờ vẫn chưa về…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lưu Luyến Không Quên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook