Lưu Ly Nguyệt

Chương 3

Diệp Sáp

31/07/2021

Edit: Phong

Beta: Gờ

~~~~~

Phong ba không lớn không nhỏ giờ cơm trưa ít nhiều có chút kích thích Nhan Tịch, nàng đến công ty ngay cả phương hướng còn chưa phân biệt rõ mà đã đắc tội với Phó tổng, chuyện này ít nhiều có điểm không hợp lý. nhưng ngày rồi cũng trôi qua, buổi tối còn phải về nhà đối phó với mẹ, miễn là nàng tự động che giấu đoạn này trí nhớ này trong đầu, tin rằng sẽ không có chuyện gì. Nhan Tịch ngẩn người ngồi trên ghế làm việc đối diện máy vi tính một lúc, coi như đã điều chỉnh xong tâm trạng, nàng vỗ vỗ mặt mình, chuẩn bị bắt đầu công việc. Tuy thời đại học Nhan Tịch ở hội sinh viên cũng đã bận rộn giúp không ít nên đối với việc lập kế hoạch làm việc cũng có một chút hiểu biết sơ bộ, nhưng để các doanh nghiệp có thể đi đến thỏa thuận thực sự, đặc biệt là các doanh nghiệp có nhiều tài năng chuyên sâu được nước ngoài đầu tư vốn như vậy, nàng mới biết trong bụng mình rốt cuộc có bao nhiêu nước*.

* ý nói biết được bản lĩnh/ tài năng thực sự

Một ngày làm việc khiến Nhan Tịch mệt rã xương, thật ra chỉ kiểm tra một số báo cáo, xem một số kế hoạch mà thôi, nhưng mã sản phẩm và thời gian nhập kho một đống con số đó khiến nàng muốn nổ tung đầu, trong lúc đó Nhan Tịch cũng không quên nghiêng đầu lặng lẽ quan sát đồng nghiệp chung quanh, kết quả phát hiện mọi người đều là một bộ dạng lão luyện. Nhan Tịch gật đầu thầm khen ngợi, quả nhiên, trình độ phát triển của xã hội tỷ lệ thuận với mức độ bóc lột nhân viên, mình còn cần rèn luyện nhiều a.

Cuối cùng làm xong việc được giao, Nhan Tịch cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay. Đã năm giờ, nửa tiếng nữa tan ca. Nàng nhìn chung quanh, nghĩ ngày đầu tiên mình đi làm cũng không về sớm liền giả bộ ngồi đàng hoàng trên ghế như đang làm việc. Trong lúc một mình ngồi đợi, Nhan Tịch di chuột chậm rãi tra xét tài liệu của Thượng Hoa. Nhan Tịch xem cơ cấu tổ chức và hồ sơ công ty một cách kỹ lưỡng, trong lòng lần nữa kinh ngạc trước mạng lưới quản lý giữa các cá nhân. Thượng Hoa đặt ở Trung Quốc không bao lâu, nhưng nguồn vốn đầu tư hàng trăm triệu khiến nhiều công ty lớn không thể bắt kịp. Đại đa số các quan chức cao cấp của Thượng Hoa phần lớn là tài năng trên thế giới, đó là doanh nghiệp văn hóa vô cùng phong phú, đối với Nhan Tịch được vào loại công ty xuyên quốc gia này như nhặt được cái bánh từ trên trời rơi xuống.

Nàng dụi mắt cảm thán một phen, di chuột tiếp tục xem phần phân chia trách nhiệm của công ty, những ngành khác trực tiếp bỏ qua chuyển đến phòng tiêu thụ. Chịu trách nhiệm hoạt động doanh tiêu (tiếp thị) tổng thể, quyết định sách lược doanh tiêu của công ty và các biện pháp, đánh giá và giám sát việc doanh tiêu, bao gồm quan hệ công chúng, tiêu thụ, dịch vụ khách hàng,… Trời ạ, Nhan Tịch lắc đầu, sao nhiều chuyện vậy trời? Nàng còn tưởng rằng phòng tiêu thụ chính là nơi dùng miệng lưỡi bán hàng, như vậy xem ra thời gian nhàn rỗi ít ỏi của nàng sau này chẳng phải là càng ít hơn sao? Nhan Tịch đang xem thì cửa phòng tiêu thụ bị đẩy ra, hương hoa lài nhẹ nhàng bay đến, nàng vừa định quay đầu xem là ai mà lại khoa trương như thế thì cánh tay đã bị người chế trụ, Nhan Tịch thở dài, cũng không cần quay đầu lại

“ Lâm đại tiểu thư, sắp tan việc, chị còn có chuyện phân phó sao?”

“ Phải, cùng bổn đại tiểu thư đi ăn cơm.”

Lâm Nhược Nhiên theo lời Nhan Tịch, âm điệu đề cao khí bộ dạng mang phong phạm Đại tiểu thư, Nhan Tịch xém tắt thở, xoay người cắn răng nhìn cô

“ Đại tiểu thư này, ngài bỏ qua cho tiểu nhân đi, ngày đầu tiên tôi đi làm phải nhanh chóng về nhà hồi báo chiến sự với mẹ, nếu không sẽ bị tước da cuồng đánh.”

Lâm Nhược Nhiên bày ra bộ dạng lơ đễnh, tay phải xoa xoa mái tóc dài của Nhan Tịch

“ Ngoan, tôi đã chào hỏi dì, bà nói nhiệm vụ tối nay của em là cùng bổn tiểu thư ăn uống vui chơi. ”

“Bà, bà cứ như vậy bán con gái mình? ”

Nhan Tịch nhìn Lâm Nhược Nhiên bằng gương mặt khó có thể tiếp nhận sự thật, Lâm Nhược Nhiên cong khóe môi, kiều mỵ cười một tiếng

“ Sao, không vui? Trừ tôi, em tên mặt trắng nhỏ này còn có người có muốn không? Cả ngày chỉ biết về nhà tìm mẹ, không biết xấu hổ. ”

“ Chị ——”

“ Tôi làm sao? Đi nhanh lên, tôi sắp chết đói rồi!”

Lâm Nhược Nhiên không quản Nhan Tịch tức đỏ mặt, lôi tay nàng như lôi gà con nhét vào trong xe, thắt dây an toàn, tung mái tóc dài, chân nhấn cần ga.

Ngồi vị trí kế bên tài xế, Nhan Tịch giận dữ nhìn Lâm Nhược Nhiên, nàng không hiểu, người ta ra nước ngoài du học hai năm sẽ trở nên xinh đẹp trưởng thành, nhưng sao cô ấy vẫn như cũ, là bá đạo nữ vương! Không cho ai nói câu nào!

“ Nhìn cái gì vậy, nhìn phải trả tiền. ”

Lâm Nhược Nhiên vén mớ tóc dài qua một bên tai tức giận kêu lên. Con bé Nhan Tịch này đúng là không biết điều, đưa nàng đi ăn cơm còn nói nhảm nhiều như vậy, không biết có bao nhiêu trai xinh gái đẹp mong chờ cô sao, hừ, sống trong phúc mà không biết phúc.

Nhan Tịch buồn bực nhìn Lâm Nhược Nhiên, không dám nói nữa, ngồi co một chỗ, nhìn chung quanh

“ Mới mua xe hả? Ferrari? ”

“ Ừ, mua sau khi về nước. ”

Giọng điệu của Lâm Nhược Nhiên vẫn không tốt như cũ, nhưng biểu lộ đã hòa hoãn xuống đáng kể. Cuối cùng Nhan Tịch cũng nhìn ra Lâm Nhược Nhiên tức giận, vội nặn ra một nụ cười, hề hề dán tới

“ Ồ, Nhiên Nhiên tức giận sao? ”



“ Tránh ra, tôi đang lái xe. ”

Giọng nói vẫn lạnh lùng nhưng không giấu được cặp mắt Nhan Tịch ý cười trong mắt Lâm Nhược Nhiên, nàng đưa tay trực tiếp cầm bên tay không làm gì của Lâm Nhược Nhiên tinh tế vuốt ve như thời sinh viên, quả nhiên, cuối cùng trên mặt Đại tiểu thư cũng có nụ cười. Lâm Nhược Nhiên nghiêng đầu nhìn Nhan Tịch, khẽ cười

“ Tịch Tịch, em không thay đổi chút nào. ”

Nhan Tịch cười nhẹ, nhìn thẳng vào mắt cô

“ Sao mà thay đổi được, chị thì ngược lại, đẹp lên không ít. ”

Nhan Tịch chân thành khen, mấy năm sống ở nước ngoài làm cho Lâm Nhược Nhiên dù là tính cách hay ngoại hình đều có sự thay đổi lớn, dù tính khí hung hãn hơn trước kia, nhưng đây mới là đặc điểm của Lâm Nhược Nhiên, he he, nhớ thời đại học bạn đặt biệt danh cho cô là “nữ hoàng hách dịch”, Nhan Tịch không nhịn được si ngốc cười.

“ Sao lại khúc khích cười? ”

Lâm Nhược Nhiên cười nói, bầu không khí trong xe lập tức tốt hơn nhiều, hai người cô một câu tôi một câu trò chuyện, tất cả đều rất tự nhiên, thậm chí trong thoáng chốc làm Nhan Tịch có một loại ảo giác, dường như mấy năm nay Lâm Nhược Nhiên không rời đi, giữa hai người không hề có một tia khoảng cách nào.

“ Nhiên Nhiên. ”

“ Hở? ”

Lâm Nhược Nhiên cười đáp lại, hơi nâng cằm lên có chút kiêu ngạo.

“ Sao chị lại về nước? Tôi nghe tiểu Bạch nói mấy năm qua chị ở nước ngoài như cá gặp nước, ngay cả mê hoặc phóng điện cũng được người ngoại quốc theo đuổi không ít, không phải chị thích nhất là cuộc sống như vậy sao, sao lại về nước? ”

Nhan Tịch mắt chằm chằm nhìn thẳng Lâm Nhược Nhiên ra vẻ ảo não hỏi ý nghĩ trong lòng.

Ánh mặt trời mùa hè đích từ cửa sổ xe hắt vào chiếu lên trên người Lâm Nhược Nhiên, chiếc váy màu xanh nhạt được bức xạ phản chiếu nhàn nhạt, còn gương mặt xinh đẹp rạo rực kia đang nở nụ cười rạng rỡ vì lời của Nhan Tịch, miệng cô hơi nâng lên, không trả lời câu hỏi

“ Sao, xem ra mấy năm này em hỏi thăm tôi không ít? ”

Nhan Tịch thích thú nhìn gương mặt xinh đẹp của Lâm Nhược Nhiên, gật đầu thành thật nói

“ Phải, chị đi quá vội, cũng chẳng nói với tôi một tiếng, lúc chị mới đi tôi đã khó khăn một thời gian dài, hận không thể xách một con dao sang Mỹ giết chị, chị nói chị sao có thể nhẫn tâm vậy, ném một thanh niên đầy hứa hẹn như tôi lại trong nước, nói cũng không nói đã cút ra khỏi nước.”

Nhan Tịch không nói được câu nào tử tế, đắc ý cười xấu xa, nhìn Lâm Nhược Nhiên từ từ sầm mặt, nàng nâng tay phải lên chắn trước mặt mình sợ lại bị nhéo lần nữa, không nghĩ tới tay vừa mới giơ lên đã bị Lâm Nhược Nhiên nhanh chóng bắt được, Nhan Tịch cả kinh, nghi hoặc nhìn Lâm Nhược Nhiên. Lâm Nhược Nhiên giảm tốc độ xe, xoay người, dằng dặc nhìn chằm chằm hai mắt Nhan Tịch

“ Tịch Tịch, em trách tôi sao? ”

“ Sao lại trách, tôi chỉ thuận miệng nói thôi. ”

Nhan Tịch ngập ngừng đáp trả, bị ánh mắt kỳ quái của Lâm Nhược Nhiên nhìn chằm chằm có chút quẫn bách, tay phải bị nắm như một quả cầu lửa thiêu đốt lòng nàng.

Lâm Nhược Nhiên nhìn chằm chằm Nhan Tịch sạch bằng đôi mắt trong suốt hồi lâu, nhìn ra hoảng sợ và luống cuống trong mắt nàng, thở dài, buông lỏng tay

“ Năm đó tôi rời đi là vì muốn hiểu rõ một vài vấn đề. ”

“ Vậy giờ chị hiểu rồi sao? ”

Nhan Tịch xoa xoa tay bị cầm có chút đau, nói

“ Ừm, hiểu, em yên tâm tôi sẽ không rời em đi nữa. ”

Mới vừa xoa xong tay lại bị cầm, Nhan Tịch thở dài chấp nhận số phận, không hề giãy giụa nữa, trong lòng lại loạn tao một mớ hỗn loạn, chị ấy —— Nhiên Nhiên không phải là thích mình chứ? Không, sẽ không, Nhan Tịch lắc đầu kiên quyết, nhớ thời đại học Lâm Nhược Nhiên qua lại với nhiều trai đẹp, lại nghiêng đầu nhìn khuôn mặt yêu tinh của mê hoặc lòng người của cô, yên lòng hơn chút. Đúng, tỷ tỷ đây tuyệt đối không có sở thích này, tuyệt đối là người được nhiều fan nam trung thành theo đuổi, A di đà phật.



Lâm Nhược Nhiên mang Nhan Tịch tới một quán ăn ngoại quốc, không nhiều người lắm, nhưng không có mấy người tóc đen (người trong nước), Lâm Nhược Nhiên kéo tay Nhan Tịch cao khí đi vào, không hỏi Nhan Tịch một tiếng, trực tiếp gọi hai phần bò bít tết, ngồi xuống.

Nhan Tịch uống cà phê nhìn chung quanh một lần

“ Nhiên Nhiên, chị ở nước ngoài đã bắt đầu thích ăn bít tết? ”

Nếu nàng nhớ không lầm Lâm Nhược Nhiên ghét nhất ăn thịt, thời đại học hai người vì chuyện này tức giận không ít, Nhan Tịch là người điển hình của chủ nghĩa ăn thịt, mà Lâm Nhược Nhiên rất ghét những thứ đồ dầu mở kia, dĩ nhiên cũng không hy vọng Nhan Tịch ăn nhiều, nhưng với nàng mà nói thịt này giống như thuốc phiện mê người, cơ bản đã gây nghiện. Còn nhớ lần cuối cùng trước khi ra khỏi nước Lâm Nhược Nhiên đưa nàng đi ăn cơm chay bình thường, cũng hiếm khi tốt bụng xoa đầu nàng hứa hẹn, sau này nhất định sẽ mang nàng ăn bít tết chánh hiệu. Nghĩ tới đây Nhan Tịch ngẩng đầu nhìn Lâm Nhược Nhiên, mắt lấp lánh ngạc nhiên.

Chị ấy sẽ không còn nhớ rõ đi?

Lâm Nhược Nhiên nhìn nàng gật đầu cười một cái, trong ánh mắt cưng chìu có quá nhiều cảm xúc phức tạp khiến Nhan Tịch không đọc ra.

Bít tết nhanh chóng được đưa lên, Lâm Nhược Nhiên vẫn như trước, cầm hai đĩa tới trước mặt mình, dùng đao tỉ mỉ cắt bít tết bảy phần chín xong mới đưa cho Nhan Tịch. Nhan Tịch cười toe toét nhìn Lâm Nhược Nhiên

“ Nhiên Nhiên, chị đã trở lại, thật tốt. ”

“ Ăn đi, rõ ngốc. ”

“……”

Nhan Tịch vỗ mông ngựa không dám nói nữa, cúi đầu ăn phần bít tết của mình, không quên thỉnh thoảng nhạo báng Lâm Nhược Nhiên mấy câu. Ăn tám phần no đủ (gần no), cuối cùng nàng cũng chịu đầu ngẩng lên, nhìn vẻ mặt tươi cười của Lâm Nhược Nhiên ở đối diện

“ Chị vẫn đang giảm cân hả? sao ăn ít vậy? ”

Lâm Nhược Nhiên nhìn đôi mắt giảo hoạt của Nhan Tịch bất đắc dĩ thở dài, đưa tay cầm đĩa của mình đưa tới.

Nhan Tịch thật vui vẻ nhận lấy, lại bắt đầu ăn một bữa ăn thịnh soạn, bất thình lình nhìn thoáng qua bàn của người đối diện, một miếng bít tết nghẹn trong cổ họng, nhất thời không thở được, dùng sức giữ chặt cổ mình.

“ Chị ——”

Lâm Nhược Nhiên đối diện vừa nhìn cũng gấp, đứng lên, đưa tay vội vàng lưu loát chưởng cho Nhan Tịch một cái, quả nhiên, Nhan Tịch hít sâu một hơi, miếng bít tết trượt xuống dọc theo thực quản, nhưng nàng thiếu chút nữa cũng bị đánh hộc máu.

“ Sao em vẫn như đứa trẻ vậy, ăn thôi cũng để nghẹn? ”

Lâm Nhược Nhiên nhìn chằm chằm Nhan Tịch, không nghĩ cô đi lâu vậy mà người này lại không tiến bộ chút nào.

Nhan Tịch ủy khuất bĩu môi giác, lắc đầu

“ Ai nói, còn không phải do vị tỷ tỷ xinh đẹp là phía sau chị hù dọa tôi sao. ”

“ Phía sau? ”

Lâm Nhược Nhiên hỏi lại, quay đầu theo Nhan Tịch ánh mắt, quả nhiên, sau lưng thật sự có vị mỹ nữ xinh đẹp. Duy nhất một người ngồi trên ghế sofa da với một chén cà phê, một phần salad, mái tóc dài hạt dẻ tán lạc ở đầu vai, đôi mắt màu lam nhạt nhìn chằm chằm hai người như đang có điều suy nghĩ, thấy hai người quay đầu lại, cô nhẹ nhàng cười không ra tiếng. Lâm Nhược Nhiên xoay người hung hăng ném một ánh mắt mang dao về phía Nhan Tịch, ngay sau đó khóe miệng câu lên, nở rộ một nụ cười thật to, lão luyện xoay người chào hỏi

“ A, Claire, đã lâu không gặp. ”

“ Đã lâu không gặp, Lara. ”

Màn chào hỏi này suýt nữa khiến Nhan Tịch nghẹn tiếp, nàng ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Lâm Nhược Nhiên, sao lại vậy, nhìn hai người có vẻ quen biết nhau?

Lâm Nhược Nhiên tức giận nhìn nàng một cái, nhỏ giọng thầm thì

“ Chờ một chút, tôi sẽ nói cho cô sau. ”

~~~~~Hết Chương 3~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Vạn Cổ Thần Đế
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lưu Ly Nguyệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook