Lưu Manh Tiểu Tử

Chương 13

Tiểu Linh Dương

08/05/2018

Lặng lẽ quay người bước về phòng mình, bước chân không hiểu sao lại nặng nề tựa như đeo ngàn cân. Cảnh vật trước mắt như nhòa đi, một giọt nước bất giác từ khóe mắt rơi xuống, đưa tay lau đi giọt nước mắt còn vương lại trên hàng mi kia, Lâm Tử Mặc khẽ nở một nụ cười khó coi: “Ai! Hôm nay trời nóng thật, đổ cả mồ hôi rồi!”.

Đúng vậy đây là mồ hôi a, không phải nước mắt, cậu, Lâm Tử Mặc không hề khóc vì tên bạc tình nào đó, mới vừa ân ái, hẹn thề với mình xong lại quay sang chơi đùa cùng tân hoan mới. Tên Lưu đại nhân nào đó kia, bộ dáng bất phàm, anh khí mười phần, nếu so với cậu thì hơn rất nhiều a.

“Mình thật ngu ngốc khi nghĩ rằng hắn thật sự thương một người tầm thường như mình a…”.

Đi được một đoạn, cánh tay Lâm Tử Mặc đã bị bắt lấy, cứ ngỡ là Lăng Tiêu Hàn đã nhìn thấy nên đuổi theo mình, tâm tình phút chốc lại vui vẻ hẳn lên, cậu nở nụ cười quay đầu lại.

Nhưng khi nhìn thấy mặt người kia, tâm trạng Lâm Tử Mặc lại càng đau khổ hơn. Mà điều này, người trước mặt cậu đều thu hết vào mắt, chỉ có Lâm Tử Mặc là không hề nhận thấy sự thay đổi của tâm trạng mình.

“Tử Mặc a, đã lâu không gặp, gặp ta ngươi không vui sao? trông ngươi dường như không khỏe nha, lần trước là ngày bái đường của đệ ta và ngươi mà ta đến không được, ta thật buồn a!”. Lăng Tiêu Nghệ tâm trạng vui vẻ nói.

Nhìn khuôn mặt tươi cười kia, không hiểu sao Tử Mặc lại cảm thấy ủy khuất vô cùng, miệng bắt đầu mếu máo, sau đó nhào vào lòng Lăng Tiêu Nghệ mà khóc thật lớn, hai tay ôm chặt lấy Lăng Tiêu Nghệ không buông.

“Oa…oa…huynh đệ ngươi…đều là đáng ghét…đều đem ta ra..làm trò đùa…đệ của ngươi khi dễ ta a..ta thật ủy khuất a..các ngươi đáng ghét…oa oa”.

Lăng Tiêu Nghệ không hiểu đầu đuôi như thế nào, chỉ nhẹ nhàng vuốt lấy tấm lưng nhỏ bé đang run rẩy của Tử Mặc.

Mà những hình ảnh này đều lọt hết vào mắt của người đứng nơi xa kia. Lăng Tiêu Hàn đang nói chuyện với Lưu Tương, lại bất giác nhìn thấy thân ảnh Lâm Tử Mặc đang quay đầu đi, hắn mới bỏ lại vị huynh đệ lâu năm của mình mà đuổi theo, khi đến nơi lại thấy được một màn như vậy.

Tâm đau như có ngàn đao cứa vào, lửa giận trong lòng cũng không ngừng mà tăng lên: “Tại sao lại có thể như vậy? rõ ràng ta đã đào tâm đào phế đối với ngươi, vậy mà tại sao, tại sao ngươi vẫn không để ta vào trong lòng, không lẽ đối với ta một chút tình cảm ngươi cũng không thể cho ta sao?”.

Lăng Tiêu Hàn giận dữ, đau lòng, hắn nhất quyết không chịu buông tay cậu, hay nhường cho cậu bất kỳ ai cả, cậu, chỉ có thể là của một mình hắn, cho dù có phải nhốt cậu vào sâu trong nơi tối tăm nhất cũng không thể để cho cậu rời xa hắn.

Bởi vì, hắn, Lăng Tiêu Hàn đã thật sự quá yêu con người tên Lâm Tử Mặc này rồi!!

Nắm lấy cánh tay Lâm Tử Mặc kéo ra khỏi vòng tay Lăng Tiêu Nghệ, Lăng Tiêu Hàn hung hăng ôm cậu vào lòng, hai mắt lạnh lùng nhìn Lăng Tiêu Nghệ. Lúc này Lăng Tiêu Nghệ cũng bỏ xuống khuôn mặt cợt nhả kia, nghiêm nghị mà nhìn lại Lăng Tiêu Hàn.

Chính hắn đã để Lâm Tử Mặc rơi vào trong hoàn cảnh này, rơi vào trong tay của Lăng Tiêu Hàn, hắn cũng cảm thấy có chút có tội lỗi, nhưng nếu như đệ mình lại làm khó dễ cho Tử Mặc, hắn sẽ đứng ra ngăn cản, không cho điều đó xảy ra. Dù sao những chuyện này đều do hắn gây ra, hắn phải bảo hộ Lâm Tử Mặc a.

“Hôm nay sao huynh có nhã hứng đến nơi này như vậy?”. Lăng Tiêu Hàn nghiến răng nói.

Lâm Tử Mặc bị vùi vào trong lòng Lăng Tiêu Hàn như sắp nghẹt thở, cậu khó chịu dùng hai tay đấm vào lưng Lăng Tiêu Hàn, không hiểu sao hắn ta lại tức giận như vậy, đáng lẽ người tức giận phải là cậu a.

“Nếu như hôm nay huynh đến đây chỉ để trò chuyện thì mới huynh về cho, đệ còn có việc”. Nói xong lại quay sang Lưu Tương: “Hôm nay không thể phụng bồi cùng huynh nói chuyện được, bữa khác sẽ bồi huynh vậy.”

Nói xong, Lăng Tiêu Hàn kéo Lâm Tử Mặc quay về phòng của mình. Để lại phía sau là Lăng Tiêu Nghệ cùng Lưu Tương. Nhìn thấy tâm trạng của đệ đệ cùng Tử Mặc có vẻ không ổn, hắn biết là mình lại gây chuyện không tốt rồi, chuyện lần trước hắn bị Lăng Tiêu Hàn chỉnh đến đáng sợ a, nghĩ nghĩ liền quay người bỏ đi, để lại một mình Lưu Tương đứng đó, ánh mắt nhìn về hướng Lăng Tiêu Hàn cùng Lâm Tử Mặc có chút âm trầm.

Vừa vào đến phòng, Lăng Tiêu Hàn đẩy ngã Tử Mặc lên giường, bị một lực đạo mạnh đẩy như vậy, khiến cho cậu đau đến nhăn mặt.

“Ngươi làm gì, đau a!”



Lăng Tiêu Hàn đè trên người cậu, khuôn mặt tức giận, đáng sợ đến dọa người.

“Tiểu Mặc, ngươi nói đi, tại sao ta đối với ngươi yêu nhiều như vậy, mà một chút tình cảm đối với ta người đều không có, ngươi nói đi, tại sao vậy hả?”

Lâm Tử Mặc bị khuôn mặt đáng sợ của Lăng Tiêu Hàn dọa cho phát ngốc, nên không hề nghe thấy câu nói vừa rồi. Chỉ dùng khuôn mặt tái nhợt, hoảng sợ mà nhìn Lăng Tiêu Hàn.

Mà hành động này của cậu vào mắt Lăng Tiêu Hàn lại càng làm cho hắn đau lòng hơn: “Sao! Ta bắt ngươi cùng huynh trưởng ta chia cắt, ngươi đau khổ đến vậy sao? Huynh ấy có gì tốt khiến ngươi lưu luyến như vậy? ta có gì không bằng huynh ấy chứ?”.

Nghe được câu này, Tử Mặc vô cùng khó hiểu mà nghĩ: “Ta thích ai a? huynh trưởng ngươi, Lăng Tiêu Nghệ sao? Hắn đang nói nhảm cái gì vậy?”

Tử Mặc lắp bắp mở miệng nói: “Ta…ta…ngươi nói…”

Còn chưa nói hết câu, lại cảm thấy có gì đó ấm nóng rơi xuống trên môi mình, Lăng Tiêu Hàn cũng không quan tâm cậu nói gì, cho dù có nói hắn hãy buông tha cho cậu hắn cũng sẽ không bao giờ để tâm đến, dù sao hắn cũng sẽ không bao giờ đồng ý buông tha cho cậu, nhưng khi lúc cậu vừa mở miệng nói thì hắn ngay lập tức muốn ngăn lại, không muốn từ trong đôi môi xinh đẹp kia nói ra những câu mà hắn không muốn nghe nhất. Hắn thật sự rất đau lòng.

Một nụ hôn không có bất kỳ tia tình cảm nào chỉ có chiếm đoạt cùng đau đớn. Tử Mặc bị hôn đến phát đau, mới cố gắng đẩy cái người đang đè lên mình kia ra.

Tách…

Một thứ chất lỏng ẩm nóng rơi xuống trên má cậu, làm cậu quên đi cả phảng kháng cùng đau đớn. Mở lớn hai mắt nhìn con người vẫn đang cố gắng xâm chiếm từng nơi trong khoang miệng cậu kia, vài giọt nước trong suốt còn đang lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp kia.

“Hắn khóc sao, Lăng Tiêu Hàn hắn vì mình mà khóc sao?”

Tâm Lâm Tử Mặc như nhuyễn xuống, không còn tức giận chỉ còn lại chút vui vẻ cùng thương tâm, nhìn con người này vì mình mà rơi nước mắt, tâm cậu không hiểu sao đau vô cùng, chỉ muốn làm sao cho những giọt nước kia không bao giờ chảy xuống.

Tâm thực sự đã động, tình thực sự đã nảy sinh, cậu không biết mình yêu hắn hay không, nhưng lúc này cậu biết, hắn, Lăng Tiêu Hàn đã trở thành người quan trọng nhất trong cuộc đời cậu, cả tâm trí lẫn thể xác đều đã bị hắn hoàn toàn xâm chiếm…

Vươn tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt kia, động tác nhẹ nhàng đầy trân quý, sau đó lại vươn tay ôm lấy cổ của Lăng Tiêu Hàn.

Hành động này của cậu làm Lăng Tiêu Hàn đều dừng lại mọi động tác, ngẩng đầu lên mà nhìn cậu. Chỉ thấy Tử Mặc nở một nụ cười nhẹ nhàng, trong mắt lại vô hạn nhu tình cùng yêu thương, tâm Lăng Tiêu Hàn bởi như vậy mà chấn động dữ dội.

Khẽ xoa lên khuôn mặt xinh đẹp tựa thiên tiên kia, Tử Mặc nói: “Ai nói ta thích tên Lăng Tiêu Nghệ kia, ta hận hắn còn không hết mà, cũng tại vì hắn ta mới gặp phải con người đáng ghét như ngươi, cũng tại vì hắn mà hại ta ra nông nỗi này…”

“Ta biết ngươi ghét ta…”. Lăng Tiêu Hàn ủy khuất nói, nhưng chưa nói hết câu lại bị bàn tay Lâm Tử Mặc đưa lên miệng ngăn lại.

“Ta có lẽ lúc đầu rất ghét rất căm hận ngươi, nhưng bây giờ thì, ta không còn ghét ngươi nữa!”

Lăng vương gia bụng nở đầy hoa a, không ghét thì có nghĩa là yêu rồi không phải sao?

Lại cúi người ôm chặt lấy Lâm Tử Mặc, hôn nhẹ một cái lên môi hắn, nở một nụ cười nói: “Vậy tại sao lúc nãy ngươi lại ôm hắn ta a, ngươi có biết ta khó chịu vô cùng hay không? Ta không thích ngươi gần gũi với bất kì nam nhân hay nữ nhân nào cả?”.



Nói tới chuyện này, Lâm Tử Mặc lại bắt đầu nổi giận, cậu quay mặt đi nới khác, bĩu môi nói: “Hừ! còn nói ta sao, sao không xem lại bản thân ngươi đi, đáng ghét”.

Nhìn hành động giận dỗi của Tử Mặc, trong lòng Lăng Tiêu Hàn lúc này chỉ có từ “Khả ái vô cùng”. Lại hôn một cái thật sâu cho đến khi cậu mặt mũi đỏ bừng mới ngừng lại. “Ngươi ghen sao?”

“Hứ! ta mà thèm ghen sao? Ta mới…a…ngươi đáng ghét tay ngươi để đâu vậy hả?”.

“Hảo, hảo, ngươi không ghen, là ta ghen được không, bảo bối của ta a, ta yêu ngươi chết mất”. Nói rồi, một con lang nào đó, nhảy bổ vào ăn sạch một con cừu lưu manh nào đó.

Cảnh xuân tràn ngập trong phòng đến chiều tối, khi con cừu lưu manh đã không còn chút sức lực mà khóc lóc van xin, lúc này con lang kia mới yêu thương mà giúp cậu tẩy sạch thân thể, sau đó mới ôm lên giường ngọt ngào chìm vào giấc ngủ.

Tử Mặc ngủ được một lát thì tỉnh lại, vẫn luôn nằm trọn trong vòng tay ấm áp của người nào đó. Tử Mặc ngước nhìn lên khuôn mặt của Lăng Tiêu Hàn, khuôn mặt anh tuấn mê người, mắt phượng nhắm chặt, Tử Mặc đưa tay vẽ theo đường nét khuôn mặt của Lăng Tiêu Hàn sau đó lại mĩm cười ngọt ngào. Vươn người đặt trên môi Lăng Tiêu Hàn một nụ hôn, sau đó ngượng ngùng cúi đầu vùi sâu vào trong ngực Lăng Tiêu Hàn, dù sao đây là lần đầu tiên cậu chủ động hôn hắn ta a, mặc dù người kia ngủ không biết gì, nhưng cậu vẫn cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.

Nếu như Lăng Tiêu Hàn còn thức mà thấy cảnh này, chắc chắn hắn ta sẽ đập đầu vô gối mà chết vì hạnh phúc mất. Chỉ đáng tiếc là hiện tại hắn ta đang còn chìm đắm trong giấc mơ ngọt ngào với con cừu lưu manh nào đó rồi…

Sáng hôm sau, Lăng Tiêu Hàn cứ ôm chặt lấy Lâm Tử Mặc không chịu buông, cứ hết ôm rồi hôn, lại sờ sờ. Tử Mặc ngượng đến đỏ cả người, muốn đầy tên lang háo sắc nào đó ra lại không được. Đành phải mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, người hầu bên cạnh cũng rất thức thời đều xoay mặt đi chỗ khác không nhìn tới hai người.

Còn đang ngọt ngào khanh khanh ta ta thì Trương tổng quản lại từ bên ngoài vào nói: “Vương gia, có Lưu đại nhân đến ạ”.

Nghe Lưu Tương đến, Lăng Tiêu Hàn rất cao hứng, dù sao huynh đệ kết giao lâu năm gặp lại cũng chưa trò chuyện được bao lâu, lại vì chuyện của Tử Mặc mà hôm qua lại bỏ rơi người ta như vậy, đúng là quá thất lễ.

Nghe tên Lưu đại nhân kia lại tới, Tử Mặc lại cảm thấy vô cùng khó chịu, tuy Lăng Tiêu Hàn đã giải thích rõ ràng là giữa hai người không hề có chuyện gì hết, nhưng cậu vẫn không thích tên Lưu đại nhân này. Đã không thích người ta cậu cũng không muốn Lăng Tiêu Hàn gặp hắn.

“Ngươi không gặp hắn không được sao?”. Giọng nói đầy mùi giấm chua.

Biết Tử Mặc không thích chuyện này, Lăng Tiêu Hàn ra sức lấy lòng: “Bảo bối, ngoan nào, Lưu Tương là một người rất tốt a, hắn lại là bạn rất thân của ta, ta không thể bỏ mặt hắn mà không tiếp, ta lại đường đường là tam vương gia không thể làm chuyện thất lễ như vậy được, ngươi yên tâm ta sẽ nhanh chóng trở về bên ngươi a.”

Biết được Lăng Tiêu Hàn quyết định muốn đến gặp hắn ta, cậu cũng không muốn mặt dày mà bám lấy Lăng Tiêu Hàn đòi hỏi, giận dỗi đẩy Lăng Tiêu Hàn ra, nói: “Được rồi, ngươi muốn đi thì đi đi, ta không cản ngươi nữa”.

Nói xong giận dỗi bước về phòng. Lăng Tiêu Hàn nhìn bóng lưng cậu mà bất đắc dĩ thở dài một cái. Tuy hơi nhức đầu nhưng mà trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào vô cùng a. Cậu đã bắt đầu để ý đến hắn rồi, đây không phải là dấu hiệu tốt hay sao?

Nếu vậy thì đành ủy khuất cho huynh đệ kia của ta rồi, Lăng Tiêu Hàn dự định ra ngoài nói chuyện một chút sau đó tiễn khách để quay về dụ dỗ con cừu lưu manh kia. Nghĩ đến hình ảnh Lâm Tử Mặc tối qua, Lăng Tiêu Hàn lại cười như hoa xuân nở rộ mà bước đi.

Về đến phòng, Lâm Tử Mặc lại nghĩ đến chuyện Lăng Tiêu Hàn không chịu bồi ở bên cạnh mình mà đi gặp tên Lưu Tương kia, lại cảm thấy buồn bực vô cùng.

“Hừ! Lăng Tiêu Hàn ngươi cứ đi đi, ta cũng đi cho ngươi xem.”

Nói là làm mà không suy nghĩ, Lâm Tử Mặc đẩy cửa bước đi ra ngoài, dự định ra khỏi vương phủ để đi dạo một lát, sẵn tiện về nhà thăm phụ thân cùng nương. Người hầu của vương phủ thấy cậu định đi ra ngoài thì cũng không dám ngăn cản. Ai trong vương phủ giờ này mà không biết Lâm Tử Mặc là người được vương gia cưới về, mà tam vương gia cũng chỉ sủng có mình hắn mà thôi.

Vậy nên cậu hoàn toàn thuận lợi bước ra khỏi cửa.

Đi được một đoạn, tới con hẻm nhỏ, một bàn tay từ phía sau chụp lấy miệng mình, chiếc khăn đang chụp lấy miệng cậu có mùi rất lạ. Chỉ trong chốc lát, Lâm Tử Mặc hoàn toàn lâm vào hôn mê. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lưu Manh Tiểu Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook