Ma Giáo Phu Nhân Mất Trí Nhớ Rồi

Chương 15: Là hành cung mới xây sao?

Thanh Tiểu Vũ

27/03/2022

Mấy người Tạ Dụ Lan cách Vân Sơn Thành cũng không xa, đi ngang qua hai trấn nhỏ không biết tên, lại theo sông đi xuống là đến Vân Sơn Thành.

Khác với trấn Quất Đài sản xuất nhiều trần bì, nơi này ẩm ướt lạnh lẽo, địa thế cũng thấp, vào sáng sớm hơi nước trên mặt sông cơ hồ bao phủ hết cả toà thành, trên đường, chân tường toàn hơi nước ẩm ướt, đám rêu xanh phủ kín mặt tường, mùi nước tanh tản ra khắp đoạn đường ngõ nhỏ hẹp.

Đầu thu, ban ngày trời còn có chút hanh, nhưng ở Vân Sơn Thành đã bắt đầu trở lạnh. Tia nắng sáng sớm xuyên qua lớp mây mỏng xám xịt, nhìn từ trên núi xuống toàn bộ thành trì đều được bao phủ trong lớp sương mù ẩm ướt, phảng phất như đang ở trong tiên cảnh.

Sáng sớm tinh mơ, cửa thành mới vừa mở, những người bán hàng rong xếp thành nhóm chờ ngoài cửa chuẩn bị vào buôn bán.

Sau đội ngũ thật dài, vài con tuấn mã lẫn trong đám người cao gầy xuất chúng, tiên phong là con ngựa đen chở trên lưng hai người, một người cao lớn mạnh mẽ đeo nửa tấm mặt nạ, tóc đen buộc cao, mặc một bộ áo gấm đen, mím chặt môi tạo nên một đường cong sắc bén, vừa nhìn đã biết không dễ chọc, một người khác...... hình dáng mơ hồ, không thấy rõ lắm vì hắn bị nam nhân cao lớn ôm vào trong lòng ngực, mũ áo choàng che nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một nhúm tóc nghịch ngợm theo gió đung đưa.

Người qua đường lặng lẽ trộm nhìn, thấy đằng sau có mấy người cũng mặc áo đen, trên mu bàn tay có vết sẹo, sắc mặt khẽ biến, nhốn nháo xô đẩy cố gắng chen về phía trước, rất nhanh nhường cho người đến một vùng đất tĩnh lặng.

Đội ngũ đi cũng rất nhanh, lão Lục cầm eo bài và thư từ tiến lên một bước đưa cho người trông coi cổng thành, đối phương vội vàng nhìn lướt qua, nhìn đến eo bài của Vạn Hác Cung kia còn có gì mà không hiểu nữa, vội vàng mở cửa, cười lấy lòng: “ Là mấy vị đại nhân của Vạn Hác Cung, mau mời mau mời......”

Thủ hạ bên cạnh cầm bội đao, nói nhỏ: “Là tới vì Hoài Sơn Môn?”

Tên trông coi đó lập tức đụng một cái vào thủ hạ không hiểu chuyện: “ Sụyt..... có một số việc phải mắt nhắm mắt mở, tốt cho cả ta và ngươi! Mau, cái tiếp theo!”

Đám người Vạn Hác Cung thong thả vào cửa, sau đuôi còn có một chiếc xe ngựa to được rửa sạch sẽ đi theo sau.

Chiếc xe ngựa kia vừa cao lại vừa rộng, đi vào có khả năng sẽ cọ đến cửa thành xưa cũ bên cạnh, phía sau có một nhóm người dài cổ hóng hớt: “..... Không phải nói giang hồ đều là một cây kiếm một bầu rượu một con ngựa à? Sao còn có chiếc xe ngựa lớn tới từng này?”

“Hầy, đây là người giang hồ có tiền, không giống nhau.”

“ Những người giang hồ đó suốt ngày chỉ biết đánh đánh giết giết, tiền từ đâu ra?”

“ Nếu ta mà biết, ta còn ở chỗ này bán dưa à?”

“……”

Vừa tiến vào cửa thành, Hoài Sơn Môn thu được tin tức lập tức liền cử người tới đón.

Người tới còn mặc áo tang, một đám người sắc mặt tiều tụy suy sút, đụng ở trên phố liền tiến đến hướng về phía Tần Lam Chi nói: “Cung nghênh Tần giáo chủ ——”

Âm cuối này kéo thật dài, có hơi mà không có lực, cứ như là đang gọi hồn.

Lão Lục: “……” Cũng xem xét tình huống nhà các ngươi hiện tại đặc thù, không thèm so đo với các ngươi.

Độc Nhất Giới lại hừ cười lộ ra hàm răng đen, âm trầm trầm nói: “ Xem cái mặt không tình nguyện này, ngươi cho rằng chúng ta muốn tới cái chỗ đen đủi này à?”

“Độc Nhất Giới!” một người trung niên cầm đầu cả giận nói “Ngươi ở chỗ này giả mù sa mưa làm chi! Tới chế giễu hay là tới xem náo nhiệt? Trả lại mạng của trưởng môn và thiếu gia nhà ta về đây!”

Bên này nói, người dân đầu phố bên kia sớm đã trốn đi xa, quan sai trong nha môn xa xa tới nhìn thoáng qua, lại coi như không thấy mà vòng đường bỏ đi.

Tần Lam Chi thu hết tất cả tình tiết vào trong mắt,, hừ nhẹ một tiếng, cẳng chân đạp nhẹ bụng ngựa muốn quay đầu rời đi. Một ông lão tóc hoa râm ngăn lại, hướng về phía Tần Lam Chi chắp tay hành lễ. Hắn tuy cũng mệt mỏi tiều tụy nhưng ánh mắt rất sáng, cả người toát lên vẻ trầm ổn, có lẽ là trưởng lão quản sự nào đó của Hoài Sơn Môn: “Tần giáo chủ, Hoài Sơn Môn đã dọn phòng cho chư vị, mời đến nhà một chuyến”

Hắn làm ra tư thế mời, nhìn thẳng về phía mấy người, ánh mắt không tránh không né, có vẻ như nếu mấy người Vạn Hác Cung không muốn đi, ngược lại sẽ giống như là chột dạ.

Tần Lam Chi mặt vô biểu tình, ánh mắt lãnh lệ từ trong lỗ hổng của mặt nạ lộ ra, không nói lời nào mà vẫn tăng thêm vài tia cảm giác áp bách.

Lão giả kia hơi hơi ngừng lại một chút, sống lưng giống như vô ý thức mà cong xuống, lại miễn cưỡng đứng thẳng: “ Mời các vị.”

Độc Nhất Giới cười lạnh nói: “ Ngươi để chúng ta đi thì đi à? Không nói ta là hung thủ nữa sao? Muốn cho hung thủ đến Hoài Sơn Môn ở, thể diện nhà các ngươi sau này đặt ở chỗ nào?

Lão giả đạm nhiên mà nhìn về phía hắn: “Ngươi là hung thủ sao?”

“Ngươi đoán xem?”

“Độc Nhất Giới ——!” người trung niên bên cạnh nóng nảy lập tức muốn rút kiếm, lại bị lão giả đè lại.

“ Nếu không phải ngươi, thì ngươi sợ cái gì?” Lão giả nói, “ Nếu chính là ngươi, cho dù Tần giáo chủ muốn ngăn cản, dù Hoài Sơn Môn ta chỉ còn một người cũng nhất định phải đuổi giết ngươi tới chân trời góc biển.”

Độc Nhất Giới nhướng mày, lão giả điềm đạm xắn tay áo, mà đám tiểu đệ tử Hoài Sơn Môn đứng phía sau hắn đều lộ ra vẻ mặt khó chịu nhưng lại phải nhẫn nhịn, còn có nhiều phần hung dữ.

Giằng co lẫn phẫn nộ ở trong không khí kích động không ngừng, người trẻ tuổi Hoài Sơn Môn sốt ruột báo thù, chẳng sợ đối phương là Tần Lam Chi danh tiếng lẫy lừng cũng hận không thể chính tay giết chết.

Phía sau đội ngũ, có tiểu đệ tử nhịn không trôi được lặng lẽ rút kiếm ra khỏi vỏ tạo nên âm thanh chói tai rõ ràng, lão Lục nghiêng đầu, đầu ngón tay lộ ra hung quang ám khí.

Ngay khi đại chiến chạm cái là nổ sắp diễn ra, trên lưng hắc mã, trong lòng ngực Tần Lam Chi có cái gì đó giật giật.

Áo khoác bị xốc lên một góc, lộ ra Tạ Dụ Lan ngủ đến cả mặt đỏ ửng.

Hắn ngơ ngác mà mở mắt ra, đầu tiên là nhìn đôi mắt mong đợi của lão giả đứng dưới ngựa, sửng sốt một lát, ngay sau đó ấm ức mà hướng vào trong lòng ngực Tần Lam Chi co rụt lại.

“Hắn…… trừng ta làm gì? Hỗn xược!” Tạ Dụ Lan ôm cổ Tần Lam Chi, nũng nịu nói, “Đại vương……”

Vạn Hác Cung: “……”



Hoài Sơn Môn: “????”

Tay lão Lục run lên, ám khí thiếu chút nữa bay thẳng đến lão giả yếu ớt.

Hắn quay đầu lại, đôi mắt sợ hãi nhìn giáo chủ và phu nhân nhà mình, trong lòng sóng to gió lớn: Vãi? Thế mà ở thời điểm này thay......thay đổi? Này mẹ nó phải giải thích như thế nào?!

Độc Nhất Giới: “……” huynh đệ, đến nỗi này, nói lắp luôn rồi.

Tần Lam Chi rất nhanh lấy lại tinh thần, đem áo khoác trùm lại trên đầu vợ, che người lại kín mít.

Có điều, không cần phải lại nỗ lực duy trì khoảng cách nữa, y đương nhiên mà đặt một nụ hôn lên trán hắn, mềm giọng hỏi: “ Mặc kệ hắn. Đói bụng không? Ngủ có thoải mái không?”

“Không thoải mái.” Tạ - yêu phi - yêu quái làm nũng - Dụ Lan cọ cọ dưới cằm Tần Lam Chi, oán trách nói, “ Ngựa này sao không có yên, đau mông quá.”

Nói mặt còn đỏ, khẽ nũng nịu ở bên tai Tần Lam Chi nói: “ Đại vương phải xoa xoa mới có thể tốt được.”

Tay Tần Lam Chi ôm hắn căng cứng, hô hấp nặng nề, ngón tay hận không thể ở dưới áo choàng trực tiếp xé mở quần áo của vợ đem người làm ngay tại chỗ.

Hắn thở sâu, ngón tay cắm vào mái tóc mềm mại của Tạ Dụ Lan, buộc đối phương ngẩng đầu, cúi đầu đặt xuống một nụ hôn thân mật khăng khít.

“Một lát sẽ xoa cho em.” Thanh âm của y âm trầm, tay lại đi xuống mấy tấc, xoa đến chiếc cổ non mịn kia, tựa như đang suy nghĩ lát nữa nên cắn như thế nào.

“Đi Hoài Sơn Môn.” Y ngẩng đầu, không màng đến ánh mắt sửng sốt của người xung quanh, dẫn đầu giục ngựa hướng về phía trước đi.

Hoài Sơn Môn ở chỗ này cũng coi như danh môn đại phái, tuy nhiên so với thế gia khác vẫn còn kém xa, Vân Sơn Thành vốn dĩ cũng không phải cái thành lớn.

Trong lịch sử có nói đến, nơi này dễ công khó thủ, một khi đánh giặc luôn là khu vực bị vây hãm đầu tiên, môn phái giang hồ cũng thay đổi từ lớp này qua lớp khác, hiện giờ Hoài Sơn Môn thành lập cũng chỉ vài chục năm, thay đổi hai đời trưởng môn thì giờ liền xảy ra sự cố.

Nhưng dù vậy, Hoài Sơn Môn chiếm phần lớn đất, vị trí cực tốt, ở đoạn đường cao nhất của thành trì. Khi cửa chính mở rộng ra, lại thêm cửa hông, cửa sau không dưới mười tám cái, nội bộ viện, lại bộ viện, thiên viện mới xây không lâu, đỉnh ngói mới tinh oqr dưới ánh mặt trời thật sự huy hoàng sáng chói.

Dẫu cho lúc này vải trắng treo tứ phía, trước cửa treo đèn lồng trắng, trong ngoài đầu hẻm không có người dám qua, trông có vẻ tiêu điều vô cùng, nhưng vẫn không che được vẻ quang mang vạn trượng bên trong này.

* Quang mang vạn trượng: toả sáng khắp bốn phía

Ngay cả lão Lục cũng nhịn không được ồ lên một tiếng, không rõ ý tứ.

Tạ Dụ Lan từ trong áo khoác lộ ra con mắt, lén nhìn một lát, nhỏ giọng hỏi nam nhân phía sau: “Đại vương, đây là hành cung ngài mới xây cho ta sao?”

Hoài Sơn Môn: “……” Gì cơ?!

Tạ Dụ Lan ngữ khí miễn cưỡng: “Tuy hơi nhỏ, nhưng mà chỉ cần là đại vương tặng, thế nào ta cũng thích.”

Hắn nói lại ôm lấy vòng eo Tần Lam Chi, cười hì hì nói: “Dụ Lan mệt rồi, tắm gội dùng cơm trước đi?”

Tần Lam Chi giơ tay ở sau thắt lưng hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ, cưng chiều nói: “ Được.”

Y xoay người xuống ngựa, lúc quay đầu ôn nhu trên mặt đã biến mất không thấy, lạnh lùng nghiêm nghị nói: “Chúng ta đã đi đường một đêm, chuẩn bị cơm đi.”

Mọi người chờ ở cửa Hoài Sơn Môn trực tiếp kinh ngạc lẫn tức giận, đại cô nương Hoài Sơn Môn Lý Mục Chi cầm kiếm đi ra, một đầu bím tóc dài phất qua bả vai, mặt này dựng thẳng, gầm lên: ” Làm càn! Đây là Hoài Sơn Môn ta, cái gì mà lại thành hành cung của ngươi rồi?! Hiện giờ thây cốt cha ta chưa lạnh, đại ca ta còn ốm đau trên giường, Vạn Hác Cung làm bộ như vậy chẳng lẽ là đang hạ chiến thư đến?!”

“Đê tiện! Vô sỉ!” những người còn lại cũng hô, “Quả nhiên là ma giáo!”

“ Nghe xem đây là những lời nói gì!”

“ Người bình thường sẽ không tới đây nói ra những lời này! Người chết là tôn kính nhất! Ma giáo ngay cả chút lương tâm này cũng không có sao!”

Lão Lục nghe vậy nhíu mày, chỉ đành tiến lên giải thích, đại cô nương kia lại cầm kiếm lên, hướng thắng đến Tần Lam Chi, trong mắt đầy lửa giận: “ Hôm nay nếu muốn vào Hoài Sơn Môn, chỉ có thể bước qua xác của ta đi qua!”

“Hoài Sơn Môn không có cái loại hèn nhát!”

“ Giết ——!”

Những đệ tử còn lại sớm đã không nhịn nổi nữa, lập tức rút kiếm xông ra, trưởng lão Hoài Sơn Môn và những người còn lại ngăn không được, trong chốc lát loạn thành một đoàn.

Vạn Hác Cung lấy lão Lục cầm đầu, các ám vệ còn lại ào ào nhảy xuống, bảo vệ giáo chủ và phu nhân bên người, có điều chỉ lẻ tẻ vài người cũng có thể chặn hơn phân nửa đệ tử Hoài Sơn Môn, làm người khác căn bản không tới gần được.

Trưởng lão Hoài Sơn Môn ở đầu kia xem đến kinh nghi bất định*, cũng coi như là có khái niệm cụ thể đối với “ Vạn Hác Cung rốt cuộc mạnh bao nhiêu ”. Đại cô nương Lý Mục Chi cũng coi như là ít có võ học kỳ tài, được các vị trưởng lão ký thác kỳ vọng cao, nhưng hôm nay chính là vượt qua không nổi ám vệ Vạn Hác Cung, đừng nói là ám sát Tần Lam Chi, ngay cả một sợi lông của đối phương cũng sờ không tới.

*Kinh nghi bất định: chỉ nội tâm người vừa sợ hãi lại vừa nghi hoặc, không thể bình tĩnh lại được - theo baidu

Tần Lam Chi cũng không thèm nhìn tới, quay đầu đem người đang ngồi trên lưng ngựa tò mò nhìn xung quanh ôm xuống.

Tạ Dụ Lan đem “Yêu phi” diễn đến vô cùng nhuần nhuyễn, còn ở vỗ tay trầm trồ khen ngợi: “Đây là tiết mục biểu diễn đặt biệt hiến cho Dụ Lan sao? Kịch bản tuy có hơi sơ sài, nhưng đấu võ cũng không tệ.....”

Tạ Dụ Lan cười ha hả nói: “ Đến đây, có thưởng!”

Hoài Sơn Môn: “……” Đây là trắng trợn khiêu khích đi?!

Tần Lam Chi ôm người đi vào trong cửa, Lý Mục Chi cùng những đệ tử khác vài lần muốn chặn, lại bị đám ám vệ ngăn lại, căn bản tới gần không được.



Đại cô nương Lý Mục Chi chưa từng chịu qua ấm ức như vậy, nhất thời gấp đến độ đỏ mắt, quay đầu cầm kiếm đặt lên trước cổ mình.

“Ngươi còn đi lên phía trước một bước! Ta liền chết ở trước mặt ngươi!”

Tần Lam Chi hơi ngừng, quay đầu lạnh lùng nhìn lại, môi khẽ nhúc nhích, không phát ra âm thanh, đồng tử Lý Mục Chi co rụt lại.

Nàng thấy rõ khẩu hình của đối phương —— Liên quan gì tới ta?

Lão Lục lúc này rốt cuộc tìm được cơ hội mở miệng, hướng về phía mấy người nói: “Đều là hiểu lầm, chúng ta không có ý bất kính người chết. Phu nhân nhà ta…… bị bệnh, không biết chính mình đang nói cái gì, còn phải xin chư vị thông cảm.”

Hắn nói xong, từ trong túi móc ra hai túi tiền căng phồng, vừa thấy liền biết không ít. Hắn duỗi tay đưa cho trưởng lão Hoài Sơn Môn, đè thấp thanh âm: “ Việc nhà các ngươi vốn không liên quan tới chúng ta, nếu không phải Tiêu đại trưởng lão xin chúng ta tới, chúng ta cũng sẽ không tới. Những lời nói hành động của phu nhân nhà ta, ta thay hắn xin lỗi các ngươi, nhưng việc nào ra việc đó, các ngươi nói chuyện cũng phải chú ý chút.”

Hắn liếc qua Lý Mục Chi có vẻ vô cùng cao ngạo kia một cái: “ Đặc biệt là đại tiểu thư.”

Hắn lại vỗ vỗ kia túi tiền, nói: “ Cái này xem như nhận lỗi với các ngươi, cái khác ta sẽ để Vạn Hác Cung sai người đưa tới. Thông cảm cho.”

Trưởng lão Hoài Sơn Môn sớm đã cảm thấy không đúng, người bình thường đặc biệt là Tạ tam công tử sẽ không nói ra cái loại lời nói mất thể thống này.

Nếu nói là bị bệnh, ngược lại có vẻ hợp lý.

Hắn lại nhìn Tần Lam Chi đã vào cửa, nhận lấy hai túi tiền, hướng phía nam nhân trung niên bên cạnh phất tay: “ Đưa tiểu thư trở về phòng.”

Lý Mục Chi trừng lớn mắt: “Nhị gia gia!”

Lão giả nhíu mày: “Đây là hiểu lầm, Tạ công tử bị bệnh.”

“Hắn nói bị bệnh là sẽ bị bệnh?!” Lý Mục Chi uất ức không xong, “Đây là nhà ta! Đây là Hoài Sơn Môn! Bị hắn nói thành cái gì?! Ta muốn giết hắn ——!”

“Mục……” Lão giả giọng nói xuống dốc, từ bên trong cánh cửa đột nhiên ném ra một chiếc chủy thủ. Chủy thủ kia mỏng như cánh ve, đuôi còn treo một sợi chỉ bạc cơ hồ nhìn không ra.

Lưỡi dao mỏng kia cọ qua đuôi mắt Lý Mục Chi, để lại vết đỏ nhàn nhạt, nếu lệch một chút là có thể gọi mất nửa khuôn mặt của nàng. Lưỡi dao mỏng thẳng tắm ghim nàng vào bức tường phía sau, chỉ chừa chuôi dao bên ngoài, chỉ bạc dưới ánh trăng hơi phát ra ánh sáng lạnh lẽo.

Tần Lam Chi đã biến mất không biết từ khi nào lại quay về tới trước cửa, không tiếng động uy hiếm giống như là bóp lấy yết hầy Lý Mục Chi, làm nàng nhất thời không thở nổi.

“Phu nhân bị bệnh, lời nói việc làm đã đắc tội nhiều.” Tần Lam Chi nhàn nhạt mở miệng, “Còn xin chư vị không cần cùng em ấy so đo. Việc của lệnh tôn, lệnh huynh, ta sẽ cho người đi tra.”

Tần giáo chủ nhất ngôn cửu đỉnh, nếu nói sẽ hỗ trợ, thì nhất định sẽ giúp.

Lão giả đương nhiên là biết việc của minh chủ, càng biết minh chủ cũng hướng tới Vân Sơn Thành rồi. Tuy nói phía trước lòng hắn có khó chịu cùng hoài nghi, nhưng Tần giáo chủ nếu nguyện ý hỗ trợ, phía sau lại có minh chủ làm chỗ dựa, Hoài Sơn Môn cũng là có thể an ổn. Cuối cùng hắn hòa hoãn ngữ khí: “Mục Chi còn trẻ, dễ dàng xúc động, Tần giáo chủ không cần cùng nàng so đo. Mời bên này.”

Lý Mục Chi đến nhúc nhích cũng không dám, cho đến khi nam nhân lại biến mất một lần nữa, đầu gối nàng nhũn xuống, giống như là muốn ngồi bệt trên mặt đất.

Chỉ bạc sau lưỡi dao kia vừa động, lại bị chủ nhân nháy mắt thu trở về.

Lúc đến lúc đi, bất luận là lưỡi dao mỏng kia hay là chỉ bạc gần như nhìn không ra, có thể thủ có thể công, đều là đồ vật tàn nhẫn giết người không thấy máu.

Lý Mục Chi cắn môi, một lát sau nếm được mùi máu tươi nhàn nhạt trên đầu lưỡi.

Một hồi trò khôi hài tan đi, nước nóng cho khách nhân trong viện cũng đã chuẩn bị xong, thức ăn và điểm tâm cũng đã lên bàn.

Lão Lục cùng Độc Nhất Giới thay giáo chủ đi tế bái người chết trước, Tần Lam Chi ôm người trở về phòng, đem cửa đóng lại, trước tiên đem vợ đè lên trên bàn hung hăng hôn xuống.

Tạ Dụ Lan chìm đắm trong nụ hôn chặt chẽ khăng khít, đầu lưỡi như ẩn như hiện, lại bị nam nhân ngậm lấy tựa hồ như muốn nuốt vào bụng, cùng y liều chết triền miên.

Hương vị xâm lược nồng đậm của giống đực phát ra trong không gian chật hẹp, Tạ Dụ Lan động tình, ngón tay mở cổ áo của nam nhân, rồi lại lôi kéo thắt lưng.

“Đại vương……” đôi mắt Tạ Dụ Lan đẹp như nước mùa xuân, thanh triệt rực rỡ lại ái muội mê người, “Muốn……”

Tần Lam Chi hít một hơi sâu, nhịn không được cắn xuống cổ Tạ Dụ Lan để lại dấu răng.

“Em đây là đang bức tử ta rồi.” Giọng Tần Lam Chi khàn khàn, đáy mắt như có lửa đốt.

Phải biết rằng Tạ tam công tử bình thường thật ra ở phương diện này vô cùng thẹn thùng. Nhớ năm đó hai người lần đầu tiên hôn môi, Tạ Dụ Lan hôn một chút đã chốn y ba ngày, cho dù sau này hai người đã thành hôn, ở trước mặt công chúng, ban ngày ban mặt Tạ tam công tử cũng tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện thất lễ.

Hắn luôn rực rỡ như vậy, biết lễ, không sợ, thẹn thùng rồi lại đáng yêu.

Hiện giờ lại là dáng vẻ tương phản như vậy, đúng thật là phải làm cho ma giáo giáo chủ chết ở trên người hắn rồi.

Tạ Dụ Lan không biết đại vương nhà mình đang nói thần cái gì, hai chân tự nhiên mà quấn lên hông đối phương, không tiếng động thành có tiếng.

Tần Lam Chi lập tức kéo đai lưng Tạ Dụ Lan ra, đem người gắt gao đặt ở trên bàn.

Nước ấm dần dần lạnh, ấm trà trên bàn, điểm tâm quăng rơi vỡ đầy đất, không người để ý tới.

Tác giả có lời:

Tạ Dụ Lan: Xem 72 phép biến hoá của ta đây!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Giáo Phu Nhân Mất Trí Nhớ Rồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook