Ma Hoàng

Chương 14: Đi Tới Lâm Phong Thành

Dạ Kiêu

06/08/2021

Phong Lâm Thành nổi tiếng là phồn hoa, hắn ta nhớ rõ lần đầu tiên đi vào Phong Lâm Thành, kích động ba ngày ba đêm ngủ không được. Tại vì sao tên tiểu tử này từ nhỏ còn chưa bao giờ rời sơn trang, đi vào đô thành phồn hoa như vậy, một chút cảm giác cũng đều không có.

Hắn ta đâu có biết rằng, trong mắt của Trác Phàm, cái thành này không khác gì một cái thôn nhỏ.

"Lão Bàng, Thái gia sắp tới chưa?" Mấy ngày nay cùng nhau trải qua gian khổ, quan hệ của Trác Phàm với bàng thống lĩnh đã trở nên thân cận không ít, hai người thậm chí bắt đầu xưng hô huynh đệ.

Bàng thống lĩnh còn không có mở miệng, bên cạnh Lạc Vân Thường giành nói: "Chúng ta không thể cùng nhau trực tiếp đi Thái gia, nên để ta cùng Vân Hải đi trước quý phủ, sau đó lại đến phiên các ngươi, các ngươi hiện tại tới quán trọ phía trước nghỉ chân đi."

“Phiền phức như vậy!" Trác Phàm nhướng mày nói.

Cười khổ một tiếng, Bàng thống lĩnh nhún nhún vai bất đắc dĩ nói: "Không có biện pháp, ai bảo chúng ta là tới tìm Thái gia nương tựa chứ. Nếu là trực tiếp tới cửa, sẽ bị người ta cười nhạo cho rằng chúng ta không có lễ nghĩa."

"Tốt, vậy các ngươi đi trước đi." Trác Phàm thở sâu, gật đầu đồng ý.

Dù sao chỉ cần đem hai người tỷ đệ này dàn xếp tốt, hắn hẳn là liền có thể tự do, chờ thêm một thời gian cũng không làm sao cả.

Nhưng mà, đúng lúc này, tiếng ồn ào đã lâu không có xuất hiện trong năm ngày qua, lại vang vọng ở bên tai của hắn.

"Hừ, cẩu nô tài, Phong Lâm Thành chính là địa bàn của anh rể ta. Ngươi chờ, xem ta thu thập ngươi như thế nào." Lạc Vân Hải hai tay chống nạnh, lỗ mũi hướng lên trời, lại khôi phục thành một đại thiếu gia ngông cuồng tự cao tự đại trước kia.

Bộp!



Nhưng là ngay tại khi nó vừa mới dứt lời, Trác Phàm không chút do dự đá một cái vào mông của nó, khiến cho đại thiếu gia của chúng ta bay ra xa một thước, ngã như chó gặm bùn.

"Không cần chờ anh rể của ngươi đến, hiện tại ta liền dạy dỗ ngươi."

Lạc Vân Thường thấy thế, vội vàng đem đệ đệ nâng dậy, quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn Trác Phàm một cái: "Ngươi tại sao hay chấp nhặt trẻ con như vậy chứ?"

"Là do đệ đệ ngươi ngứa đòn."

Trác Phàm nhẹ liếc nàng một cái, phất tay nói: "Mau mau đi thôi, chờ sau khi các ngươi dàn xếp tốt, nếu là còn thấy ta không vừa mắt, đem ta đuổi đi là được."

Lạc Vân Thường tức giận hừ một tiếng, ôm lấy đệ đệ rời đi.

Lạc Vân Hải nằm ở đầu vai của tỷ tỷ, khuôn mặt nhỏ nhắn đau đến mức đỏ bừng, không dám thốt ra một tiếng.

Nó còn nhỏ tuổi nên nghĩ thế nào cũng không ra, trước ở trong rừng cây bọn họ hai tỷ đệ không có chỗ dựa, bị ác nô này khi dễ cũng liền thôi. Chính là tới Phong Lâm Thành này rồi, địa bàn anh rể nó, có chỗ dựa rồi, như thế nào vẫn bị cẩu nô tài này đánh?

Chẳng lẽ cẩu nô tài này không sợ trời không sợ đất hay sao? Nó ở Lạc gia, cho tới bây giờ còn chưa thấy qua người như vậy.

Bàng thống lĩnh ở một bên thấy cả quá trình, cũng sớm bị cả kinh trợn mắt há hốc mồm, tròng mắt đều nhanh lồi ra .

Hắn ta như thế nào cũng sẽ không nghĩ đến, Trác Phàm trở nên trâu bò như vậy khi nào, dám ở trước đại tiểu thư đánh thiếu gia, hơn nữa tiểu thư còn phải nén giận, không hề truy cứu.



Phải biết rằng, thiếu gia rất được tiểu thư thương yêu, bình thường nói lớn một tiếng cũng không. Thế mà bây giờ, Trác Phàm con mẹ nó không hề cố kị đạp thiếu gia một chân, hơn nữa còn rất là thuần thục.

Hiện tại hắn ta mới hiểu được, vì sao dọc theo đường đi thiếu gia vừa thấy Trác Phàm thì như chuột thấy mèo dường như không dám hé răng nói một lời, hóa ra bị dọa cho sợ.

Lau đi mồ hôi lạnh đang chảy dài trên trán, Bàng thống lĩnh nhìn về phía Trác Phàm nói: "Trác Phàm huynh đệ, dù sao thiếu gia là chủ nhân. Không vừa lòng nhưng cũng cho ít bộ mặt, không nể mặt tiểu thư nhưng phải nể mặt cho anh rể người ta a, ngươi như thế nào lại đá thiếu gia chứ."

Không khỏi mỉm cười, Trác Phàm nhún nhún vai tỏ vẻ không quan tâm. Hắn chưa bao giờ coi ai là chủ nhân của mình cả, hắn làm hết thảy mọi việc, cũng chỉ là vì loại bỏ tâm ma mà thôi.

"Dù sao bọn họ cũng không trở về ngay được, chúng ta đi sang bên kia xem có gì đáng mua không."

Trác Phàm xoay người đi, Bàng thống lĩnh biết hắn không đem lời nói của mình nghe vào tai, bất đắc dĩ thở dài, vội vàng đuổi theo sau.

Chỉ chốc lát sau, hai người đi tới một cái phường thị. Nơi này là địa phương do một ít tán tu mở ra, để trao đổi vật phẩm với nhau, hoặc cũng có thể là đổi chút linh thạch dùng cho việc tu luyện.

Dựa vào kinh nghiệm kiếp trước của hắn, ở trong này hắn có lẽ có thể tìm được một số đồ vật tốt lưu lạc.

Hai người dọc theo đường đi nhìn trái nhìn phải, hai mắt Bàng thống lĩnh xem đến tỏa sáng, mấy lần định xuất tiền túi, nhưng nhìn thấy Trác Phàm với vẻ mặt buồn tẻ hờ hững một mực đi về phía trước, y chỉ có thể lập tức đuổi theo cho kịp.

Có lẽ ngay cả chính hắn ta cũng không ý thức được, hắn ta đường đường là thống lĩnh hộ vệ, không biết khi nào lại có thói quen đi theo phía sau mông của Trác Phàm rồi.

"Ai, trên đời làm gì có nhiều đồ vật tốt mà không bị phát hiện đợi ta đến lấy chứ. Tính toán, đi thôi." Trác Phàm dạo qua một vòng cả phường thị, không có vật gì lọt vào mắt của hắn, bất đắc dĩ lắc đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook