Ma Hoàng

Chương 20: Ngày Sau Ta Sẽ Khiến Các Ngươi Chỉ Có Thể Với Cao (1)

Dạ Kiêu

06/08/2021

"Hừ, đánh người xong còn muốn bỏ đi, không dễ dàng như vậy đâu."

Đột nhiên, Tôn Vũ Phi hừ lạnh một tiếng, ngăn cản đường đi của bọn họ, Thái Hiểu Đình thấy tình thế như vậy cũng vội vàng hát đệm theo sau nói: "Lạc Vân Thường, ngươi nghĩ nơi này là địa phương nào, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?"

Lạc Vân Thường thấy thế, lòng đầy lửa giận, hai tay không nhịn được nắm chặt. Nàng hiện tại thật sự hối hận, hối hận vì sao lại đến tìm Thái gia nương tựa. Đối mặt hai người đang gây sự, mà bọn họ đang ở địa bàn của người ta, lòng tuy là phẫn nộ nhưng lại không thể phát tiết.

Nếu là nàng chỉ có một người, nàng tình nguyện ngọc nát đá tan hi sinh tính mạng này, cũng muốn giữ được sự tôn nghiêm, nhưng là bên người nàng còn có đệ đệ. Nếu là nó gặp chuyện không may, nàng vô luận như thế nào cũng không còn mặt mũi để gặp cha mẹ dưới suối vàng.

"Ngươi... Các ngươi muốn như thế nào?" Lạc Vân Thường run rẩy nói.

"Hừ, rất đơn giản, các ngươi quỳ xuống lạy chúng ta ba cái, là có thể rời đi, nếu không..." Tôn Vũ Phi nhe răng cười một tiếng, ngón tay chỉ về phía Trác Phàm nói, "Nhất là hắn!"

Hung hăng cắn chặt răng, hai mắt Bàng thống lĩnh đã đỏ hoe, hận không thể xông lên liều mạng với hai người này, bọn họ làm vậy cũng quá khi dễ người rồi.

Lạc Vân Thường do dự trong chốc lát, chậm rãi nhắm lại hai mắt, hai đầu gối chậm rãi chuẩn bị quỳ xuống.

"Đều quỳ xuống."

Tất cả mọi người có thể nghe được, trong giọng nói của Lạc Vân Thường còn kèm theo tiếng khóc nức nở. Ngược lại Tôn Vũ Phi thì kiêu ngạo ngẩng cao đầu, lộ ra tiếng cười đầy đắc ý.

Bốp!



Nhưng mà, bọn người Lạc Vân Thường còn chưa kịp quỳ xuống, một tiếng khóc thét đã vang lên, hai người Tôn Vũ Phi cùng Thái Hiếu Đình cũng đã đi trước quỳ rạp xuống đất. Bất quá, nói là quỳ, nhưng nói đúng hơn là bị chân người khác đá ngã ra trên mặt đất...

Trên mặt đất, gạch đá đều xuất hiện vết nứt giống như mạng nhện. Nếu hai người không phải là cao thủ Tụ Khí cảnh, chỉ sợ đầu gối hiện tại đã sớm vỡ nát, hai chân tê liệt.

Hai người đau đến nhe răng trợn mắt, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Trác Phàm lãnh đạm đang đứng tại trước mặt.

"Lại là ngươi.”

Hai người biết, trong những người này, cũng chỉ có Trác Phàm có thể đối bọn họ thần không biết quỷ không hay mà ra tay.

"Hiện tại coi như các ngươi tất cả quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, bản tiểu thư cũng tuyệt không buông tha cho các ngươi." Tôn Vũ Phi gắt gao nhìn Trác Phàm lạnh lùng, giống như muốn ăn thịt người vậy, khàn giọng quát.

Chọt chọt!

Lại tung ra hai chân, Trác Phàm nhìn cũng chưa từng nhìn bọn họ, đá bay hai người ra ngoài.

"Muốn lão tử quỳ xuống? Các ngươi nghĩ quá nhiều."

Trong giây lát, hai người Tôn Vũ Phi cùng Thái Hiếu Đình ngẩn ra, thân thể thậm chí đã quên đi đau đớn do bị hai chân Trác Phàm đá bay mang đến.

Nếu như ban đầu, Trác Phàm tát bọn họ hai cái là vì ra mặt cho Lạc Vân Thường còn có thể hiểu được. Nhưng bây giờ Lạc Vân Thường đều đã lên tiếng, hắn cư nhiên còn dám đánh bọn họ, chẳng lẽ hắn không sợ mấy người bọn hắn sẽ không thể còn sống mà rời đi Thái phủ sao?

Bàng thống lĩnh mặc dù phẫn nộ vì hành động của hai người kia, nhưng vì tình thế trước mắt, y cũng cảm thấy nhất định phải nhịn xuống sự giận dữ này, nếu không hai chị em Lạc gia khó mà giữ được tính mạng rời đi.



Lạc Vân Thường thì không ngừng cười khổ, người khác không hiểu Trác Phàm, nhưng trải qua chuyện chạy trốn tại bên trong núi rừng, nàng đã hoàn toàn hiểu được tính cách của người này. Trong mắt của hắn nào có sự phân biệt chủ tớ ở đây, từ trước đến nay hắn đều là làm theo ý mình, nàng cũng không biết tại sao bọn họ Lạc gia sẽ xuất hiện một người hầu bá đạo như vậy.

Ngược lại, lần này thái độ của Lạc Vân Hải đối với Trác Phàm có thay đổi rất lớn, hai con mắt mở to nhìn chằm chằm vào Trác Phàm, bên trong thậm chí hiện ra sự sùng bái.

Nguyên lai tên cẩu nô tài một mực khi dễ nó, chẳng những không sợ hai người chủ như bọn họ, mà ngay cả người bên ngoài có quyền thế hơn cũng không sợ, hắn thật sự là một người không sợ trời không sợ đất. Trong lúc nhất thời, Trác Phàm tại trong lòng của Lạc Vân Hải đã từ cẩu nô tài biến thành một vị anh hùng cứu vãn Lạc gia.

"Người nào dám can đảm giương oai ở Thái gia?"

Bỗng nhiên, một tiếng mắng đầy giận dữ vang lên, tiếp đó một thân hình to lớn uy phong xuất hiện tại trước mắt mọi người.

Nhìn người tới, sắc mặt của Lạc Vân Thường không nhịn được thay đổi, bàn tay đang nắm lấy đệ đệ cũng không tự chủ được nắm càng thêm chặt, thậm chí ngay cả Lạc Vân Hải cũng có thể cảm giác được tỷ tỷ của mình đang rất khẩn trương.

Trên mặt của Thái Hiếu Đình thì vui vẻ, hét lớn: "Cha, ngài đến thật đúng lúc, người này dám tại Thái gia chúng ta quấy rối."

Nghe được Thái Hiếu Đình nói chuyện, Trác Phàm biết được người tới chính là Thái Vinh, chủ nhà của Thái gia, không nhịn được quan sát tỉ mỉ một phen.

Thái Vinh nhìn qua tầm khoảng năm mươi tuổi, dáng người khôi ngô, trên thân lão ta tản ra khí tức cường giả mạnh mẽ.

"Đoán Cốt cảnh tám tầng." Trác Phàm nhìn lấy Thái Vinh, cười nói.

Lông mày nhếch lên, trong mắt Thái Vinh không khống chế được lóe qua một tia kinh ngạc, lão không hiểu được tại sao, thiếu niên trước mắt này liếc một cái đã có thể nhìn ra tu vi sâu cạn của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook