Ma Thần Thiên Tôn

Chương 7: Nổi hứng làm đạo chích

Tà Vương Chân Nhãn

06/02/2017

Tòa thành này cao khoảng 60m, làm bằng hắc thạch, tuy rằng chỉ là nguyên liệu không quý hiếm lắm nhưng hầu hết thành nào cũng sử dụng. Bên trong thành các kiến trúc được xây đựng theo phong cách cổ đại, những ngôi nhà nằm cạnh nhau, những lầu phủ cao chót vót,... Hai bên đường tấp nập người đi lại, hàng quán đủ loại hàng hóa: linh dược, vũ khí,... Ở đâu cũng thấy các người khác xứ mặc y phục kỳ cục, hàng hóa chất đống, không hổ danh là nơi buôn bán lớn nhất cả nước.

Trên con đường rộng tới mức đủ cho bốn chiếc xe ngựa xếp ngang đông người qua lại, có một nam tử mặc hắc y, tóc đen dài không cột lên mà để thả trông rất phiêu lãng, khuôn mặt tuấn mỹ, đôi tử mâu sắc sảo, băng lãnh làm cho người khác nhìn vào có cảm giác thần bí. Hấp hẫn không biết bao nhiêu ánh mắt nữ nhân.

Nam tử này đương nhiên là Vũ Thiên, đôi tử mâu là do tác dụng phụ của việc tu luyện nguyên tố hư không, bất quá không ảnh hưởng tới vẻ đẹp chai của hắn. Hắn hiện tại vừa đi đường vừa ngắm cảnh sắc, thần sắc biểu lộ có chút thích thú, đồng thời nghe ngóng thông tin người đi đường, tìm nhà tên nào nhiều tiền nhất ghé thăm chút đỉnh.

Vũ Thiên nghe được một số thông tin khá hữu ích. Nguyên lai có một kẻ làm hắn động tâm. Kẻ đó là Lương Thịnh – một thương nhân có tiếng tăm trong giới làm ăn buôn bán. Hắn dùng đầu óc khôn khéo vô cùng nên gây dựng được một nguồn tài sản rất lớn. Nằm một trong ba những kẻ giàu nhất thành này, thuộc thể loại vì tiền vì sắc mà không từ thủ đoạn. Bởi vậy mà kẻ nào không vừa ý hay không nghe theo hắn chỉ có một con đường nhà tan cửa nát, tên này sẽ làm mục tiêu của Vũ Thiên, thậm chí giết chết hắn cũng được coi như trừ họa cho dân.

Đang tản bộ trên đường, chợt hắn phát hiện cửa tiệm trước mắt có rất nhiều người đứng ngoài xôn xao bàn luận. Thấy lạ, Vũ Thiên vội chen vào tìm hiểu sự tình xảy ra.

Trước mắt hắn là một quán ăn khá cũ kỹ, nóc đắp cỏ tranh, bên trong có năm cái bàn, hai mươi cái ghế khá cũ. Tuy nhiên bàn ghế giờ đã đổ nát, trong quán có năm, sáu người đàn ông đang đứng, tên nào cũng mặt mũi hùng hùng hổ hổ, đeo bao kiếm bên hông, tên to con nhất cạo đầu trọc, trên mặt có một vết sẹo trông có vẻ ngáo chó, tay cầm thanh cự đao. Đối diện với họ có một bà lão đang run rẩy quỳ, và một nữ hài khoảng bảy, tám tuổi, ngũ quan khả ái, ngây thơ non nớt.

Tên to con đó nói: “Các ngươi giỡn mặt với Hắc Đổng ta đó à ? Tháng trước các ngươi cũng xin nợ, tháng này cũng xin nợ, nếu không trả đủ hai lăm ngân tệ bây giờ thì coi chừng cái mạng nhỏ của các ngươi đấy”.

Bà lão tóc đã bạc trắng, quỳ xuống run rẩy nói, thanh âm có chút sợ hãi: “Trời ạ ! Hai lăm ngân tệ, chúng tôi chỉ làm ăn buôn bán nhỏ. Một tháng cũng chỉ kiếm được nhiều nhất ba ngân tệ chỉ đủ sống qua ngày. Xin ngài cho chúng tôi nợ một chút thôi, tháng sau sẽ trả đủ”.

“Hử ? Đến tiền ăn các ngươi còn không có ! Mà còn đòi trả đủ cho ta. Giờ không thu đủ tiền Lương Thịnh đại nhân sẽ trách chúng ta mất”. Tên đầu trọc hừ lạnh nói.

Nhìn một màn xảy ra, không ai dám cứu giúp họ. Chỉ biết nhíu mày bàn luận. Có ai không biết Lương Thịnh là một kẻ như thế nào, từng có một nhà không chịu nộp thuế mà cả nhà bị giết sạch.

Tiểu nữ hài cắn môi, biểu hiện không chút sợ hãi đám người trước mặt quát: “Các người thật quá đáng ! Rõ ràng Thành chủ mới có tư cách thu thuế, mà lại thu rất rẻ. Vậy mà các người thu nhiều như vậy không phải là ức hiếp người khác sao ?”

Vũ Thiên ồ lên một tiếng, nha đầu này cũng thật gan dạ. Hắn đang chuẩn bị ra tay, nhưng vẫn ngồi xem một lúc nữa.

Bà lão mặt biến sắc, vội vàng nói: “ Linh nhi, không được hỗn láo trước mặt đại nhân. Xin ngài thứ lỗi cho”.

Tiểu nữ hài đó lập tức nói: “Sợ gì chúng ! Cái loại người độc ác bất lương này sớm muộn gì cũng bị báo ứng. Con thà chết chứ không thèm nghe theo chúng”.

Tên đầu trọc cùng đồng bọn nghe vậy hiển nhiên vô cùng tức giận.” Nha đầu thối, mạnh miệng lắm. Nếu muốn chết thì ta sẽ cho bà con ngươi toại nguyện”. Hắn giơ thanh đại đao lên, hướng tiểu nữ hài chém đến. Hai bà cháu nhất thời nhắm mắt lại.

“Đoàng”.



Chỉ thấy một tia màu tím xẹt qua, thanh đao kia bị một lực lượng nào đó va đập, tuột khỏi tay tên đầu trọc Hắc Đổng cắm thẳng xuống đất. Tất cả đều giật mình nhìn nam tử hắc y bước tới, trên tay giơ một khẩu súng màu đen khắc chữ Chaos.

“Ha ha hảo cho một tiểu nha đầu. Hôm nay ta sẽ thay trời hành đạo vậy”. Vũ Thiên cười lớn.

“Ngươi là ai ? Giám xen vào chuyện của bổn gia gia thì chán sống rồi đấy tên chó chết”. Hắc Đổng quát.

Vũ Thiên giả vờ không nghe thấy gì, chắn tay sau tai, hơi nghiêng đầu nói, thanh âm có chút tiếu ý: “Hả ? Con chó chết nào vừa hỏi ta thế”.

Hắc Đổng bực tức nói: “Là ta hỏi ngươi đấy ! Trả lời mau”.

“Đúng đúng ! Là con chó chết này vừa hỏi ta”. Vũ Thiên khoanh tay gật gật cái đầu. Làm cho cả đám người xem cùng tiểu nữ hài cười tủm. Ngay cả mấy tên đứng sau hắn cũng bụm miệng cười.

Hắn biết mình bị Vũ Thiên chơi một vố, tức quá da mặt đỏ bừng lên. Cái loại sỉ nhục này làm sao có thể chấp nhận được.

“Các ngươi, lên giết hắn cho ta”. Hắc Đổng ra lệnh, hắn mau chóng lụm cây đao lên, chuyển mục tiêu sang Vũ Thiên.

“Hừ, bốn tên võ giả và một tên võ sĩ mà giương oai giễu võ”. Vũ Thiên cười khẩy, nụ cười chứa sự khinh thường. Súng trên tay biến ảo vô cùng.

“Đoàng, đoàn, đoàng, đoàng, đoàng”. Năm tiếng súng vang lên, năm tên Hắc Đổng cùng đồng bọn đồng thời ngã gục xuống. Tên nào cũng có một cái lỗ máu nhỏ xuyên qua đầu, máu tươi không ngừng chảy ra, hiển nhiên chúng đã chết.

Cảnh tượng xảy ra không khiến người xem kinh sợ mà ngược lại còn hả hê vô cùng. Bọn họ bấy lâu nay bị chúng chèn ép, cướp đoạt, ai ai cũng hận chúng thấu xương. Hả hê thì hả hê, nhưng họ vẫn lo lắng cho Vũ Thiên, đắc tội với Lương Thịnh thì rất khó thoát, một số người còn lên tiếng khuyên nhủ.

“Vị đại hiệp này, hôm nay giết năm người bọn chúng, chỉ sợ Lương Thịnh sẽ không tha cho ngươi”.

“Đúng vậy, hắn trả thù rất tàn độc, nhân sự việc chưa phát giác ta khuyên ngươi nên chạy đi”.

Vũ Thiên nghe vậy không nói gì, hắn thu lấy túi của bọn Hắc Đổng, bên trong cũng có tới vài chục kim tệ, hơn trăm ngân tệ. Hắn quăng đống túi đó cho tiểu nữ hài cười nói: “Đa tạ thành ý của các vị, ta không sợ đâu. Hôm nay còn định tới thăm hắn nữa là. Số tiền này tùy tiểu nha đầu gan dạ này an bài. À, nhớ dọn dẹp đống đó hộ ta nhé. Tạm biệt !”

Nói rồi Vũ Thiên quay người rời đi, số tiền này hắn cũng không cần. Vì hôm nay tới trộm tiền của Lương Thịnh, sẽ có rất nhiều tiền để xài. Tiểu nữ hài nhìn số tiền nắm giữ, sau đó nhìn bóng lưng Vũ Thiên càng lúc càng xa, mắt hơi đỏ. Đây là lần đầu tiên có người đối tốt với họ như vậy, khiến hài nữ này vô cùng cảm kích, chỉ là chưa kịp cảm ơn mà hắn đã đi mất rồi.

Trong gian phòng nhỏ, có một trung niên mập mạp béo ú, bên trên giường của hắn là một nữ tử trẻ tuổi, gương mặt xinh đẹp còn hiện rõ dấu ấn màu đỏ của năm ngón tay, dễ nhận thấy là vừa bị ăn một cái tát thật kêu.



Nữ tử này không ngừng khóc thút thít yếu ớt, hiển nhiên là hết sức sợ hãi: “Lương Thịnh đại nhân, xin ngài tha cho ta, ta còn cha mẹ già ở nhà, không thể làm vậy được”.

“Heh heh, biết điều thì nghe lời ta, ta sẽ chiếu cố gia đình ngươi. Cho chúng vài chục kim tệ là đủ sống an nhàn đến chết. Giờ hãy phục vụ ta thật chu đáo đi”. Lương Thịnh nở nụ cười dâm tà, hắn cởi bỏ y phục để lộ thân hình cục mịch, định bổ nhào tới. Thiếu nữ kia run lẩy bẩy, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng, thì một thanh âm băng lãnh vang lên.

“Ngang nhiên cưỡng bức con gái nhà người ta. Ngươi cũng thật vô sỉ a, chắc suốt ngày an nhàn hưởng thụ nên béo ú như vậy á”.

Sau đó một thứ gì lạnh toát, tràn đầy sát khí chạm vào thái dương hắn, làm cho Lương Thịnh thân thể cứng đờ không dám cử động, run rẩy nói: “Ngươi... ngươi là ai... ngươi muốn gì ?”

“Hỏi ngu thế ? Đang yên đang lành tới hỏi thăm ngươi, không phải trộm cướp thì là gì. Khôn hồn giao sạch tiền cất giấu ra đây, may mắn ta tha cho một mạng. Đừng mong có ý định lừa đảo ?” Thanh âm Vũ Thiên hơi lạnh lùng, có chút khàn khàn.

“Đại nhân... ngài đợi chút, ta đi lấy... ta đi lấy”. Lương Thịnh run như cầy sấy, vội nằm bò xuống, khua tay lấy cái hộp trong gầm giường. Hắn biết kẻ tới đây không hề tầm thường chút nào, vì hắn đã bố trí rất nhiều võ giả tuần tra, canh phòng cẩn mật mà Vũ Thiên vẫn vào được.

Vũ Thiên đảo mắt nhìn qua, chỗ này khoảng hai ngàn kim tệ, với thường nhân thì số tài sản này là vô cùng lớn. Tuy nhiên với kẻ giàu nứt đố đổ vách như hắn thì chỗ này không thấm vào đâu. Vũ Thiên lạnh lùng nói: “Đây không phải số tiền hiện có của ngươi. Khôn hồn giao hết ra, nếu không muốn chết”.

“Đại nhân... thật sự tôi chỉ có từng này... xin hãy tin tôi. Ngài lấy nhiều như vậy, có thể tha mạng cho tôi được chưa”. Lương Thịnh vội vàng nói, một mực cãi cố.

“Gì cơ ? Tha mạng ư ? Hôm nay ta không chỉ đến kiếm chút tiền tiêu vặt, mà còn lấy cái mạng chó của ngươi nữa”.

“Ngươi...” Lương Thịnh định hét lên. Nhanh như thoắt Vũ Thiên đã áp sát bịt miệng hắn lại, súng trên tay vung lên. Trực tiếp đục một lỗ trên thái dương Lương Thịnh, máu phun đỏ cả tường, sau đó dùng thuật Đoạt hồn thôn phệ ký ức.

“Thì ra hơn nửa tài sản của cái phủ này đều cất ở chỗ đó, tên này cũng giảo hoạt lắm”. Vũ Thiên ấn vào viên gạch cạnh đầu giường, tức thì mấy viên gạch kéo sang hai bên. Để lộ hơn hai mươi hộp đựng kim tệ, chỗ này tính ra cũng phải hơn hai vạn kim tệ, cũng có thể coi được là nguồn tài sản kha khá rồi, vậy là hắn không phải lo về vấn đề tiền bạc nữa. Hắn trực tiếp đưa đống đó vào hư không giới.

Đảo mắt phía nữ tử đang ôm chăn run cầm cập, khuôn mặt biểu lộ sự sợ hãi. Hiển nhiên màn vừa rồi đã đe dọa nàng ta. Y phục đã bị xé rách bởi Lương Thịnh, dưới ánh đèn mập mờ có thể thấy rõ da thịt trắng tuyết.

Vũ Thiên lôi trong tủ ở căn phòng này ra một bộ y phục, quăng tới chỗ nữ tử nói: “Mặc tạm vào đi, yên tâm ta không nhìn đâu. Xong rồi ta sẽ đưa ngươi ra khỏi đây”. Hắn quay lưng ngược lại phía nàng. Nàng ta lúc đầu còn hơi e dè, nhưng tin tưởng Vũ Thiên nên vẫn thay đồ.

“Xong... xong rồi”. Nữ tử đó lí nhí nói. Vũ Thiên liền bước tới bế xốc nàng ta theo kiểu công chúa. Vì trong phòng khá tối nên hắn không nhìn rõ khuôn mặt ửng đỏ vì xấu hổ của nàng, với lại hắn cũng không để ý lắm.

Nháy một cái, hai người đã đứng ở một nơi cách xa căn lầu phủ của Lương Thịnh. Lúc này Vũ Thiên đang ở một góc đường vắng vẻ. Vì giờ mới là ban chiều nên bên ngoài vẫn sáng, nàng đã nhìn thấy dung mạo tuấn mỹ đến hoàn hảo của Vũ Thiên, ngây ngốc ngắm nhìn, hai má vẫn ửng đỏ.

Vũ Nhiên nhận ra điều ấy, khẽ nhíu mày, bất chợt hắn thả tay ra khiến nàng ngã cái rầm. Lôi ra hai mươi kim tệ đặt vào tay nàng, hắn lạnh lùng nói: “Cầm lấy đi, chỗ này cũng đủ để gia đình ngươi sống mấy năm rồi. Ta sẽ không đưa nhiều đâu, vì sẽ làm mất đi tính cách chăm chỉ làm lụng của các ngươi. Tạm biệt”. Sau đó hắn trực tiếp li khai.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Thần Thiên Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook