Mã Văn Tài, Huynh Là Của Ta

Chương 7

Liễu Mộc Đào

01/03/2016

Chúc Tiểu Anh và Mộc Đào lén lút quay lại Chúc phủ, thuận lợi về tới phòng riêng. Mà Ngân Tâm cả ngày nay phải nằm trên giường giả dạng tiểu thư nghe thấy thanh âm của Chúc Tiểu Anh mới yên lòng, vội vàng chạy ra ngoài chuẩn bị nước tắm.

Chủ tớ ba người luống cuống tay chân một hồi, vừa mới trang điểm xong thì một tiểu nha hoàn liền bước vào, nói là lão gia và phu nhân đang chờ tiểu thư tới ăn cơm chiều.

Ngân Tâm và Mộc Đào liếc nhìn nhau, mồ hôi lạnh không ngừng đổ ra, lo lắng nhìn tiểu thư nhà mình. Mà Chúc Tiểu Anh thì không chút lo lắng nào, mỉm cười vẫy tay với hai người kia, nói “không phải sợ, không phải sợ”, sau đó liền cầm quạt tròn lên, thướt tha đi ra khỏi phòng.

Hai nha hoàn theo sau trợn tròn mắt, sợ hãi không biết lão gia định xử lý tiểu thư thế nào, aizz, phận nô tài như các nàng thật khổ mà. Nhất là Mộc Đào, nghĩ tới việc mình giả nam bị người trong phủ thấy được, liền cảm thấy không rét mà run.

Bởi vì hôm nay đi bộ quá nhiều, cho nên Chúc Tiểu Anh cảm thấy vô cùng đói bụng, liên tục xới thêm cơm vào trong bát của mình.

Chúc lão gia lườm con gái, có chút bất mãn ho khan một tiếng, trong lòng vạn phần buồn bực, thầm nghĩ sao ở trong phòng thêu hoa thôi mà cũng cần ăn nhiều như vậy?

Mà Chúc phu nhân thì bình tĩnh lấy khăn lau miệng, thấy Chúc lão gia không vui, lập tức mở lời nói chuyện khác: “Lão gia, nghe nói…gần đây có một nhà phú hộ tới huyện Thượng Ngu, không biết thực hư thế nào?”

Một chiêu này quả nhiên hiệu nghiệm, Chúc lão gia rốt cục bị dời đi lực chú ý với sức ăn của con gái. Mà Chúc Tiểu Anh thì cảm động tới rơi nước mắt, âm thầm giơ ngón cái lên với mẫu thân. Chúc phu nhân tức giận trừng mắt nhìn nàng, miệng vẫn tươi cười, vẫy tay sai nha hoàn giúp tiểu thư xới thêm cơm.

Chúc lão gia khinh thường nói: “Cũng không có gì đáng ngại, chỉ là bọn con cháu thường dân bất hiếu, không lo học hành mà đi làm gian thương thôi. Nhưng nhà phú hộ này hình như là từ kinh thành tới, ở khắp quận Hàng Châu mở rất nhiều hiệu buôn, Thượng Ngu chúng ta chỉ là một nhánh nhỏ của nó thôi.”

“Nhánh nhỏ?” Chúc phu nhân có chút kinh ngạc, “Thiếp nghe nói bọn họ còn có cả hiệu cầm đồ và tiền trang tư nhân, sắp tới còn định khai trương quán rượu, còn định biến nó thành quán rượu lớn nhất Thượng Ngu…vậy mà chỉ là nhánh nhỏ sao?”

* Tiền trang: ngân hàng

“Đàn bà các ngươi thì biết cái gì!” Chúc lão gia khinh bỉ nhìn phu nhân nhà mình, “giàu có thì cũng chỉ là thường dân, xưa nay sĩ nông công thương, bọn chúng tự mình chọn con đường này, e rằng tương lai con cháu không thể ngóc đầu lên làm quan nổi…”

Chúc phu nhân không cam lòng yếu thế: “Lão gia thật là cổ hủ, cái gì là kẻ sĩ cái gì là thương nhân chứ. Thiếp thấy, so với đám văn nhân có danh mà không có thực, thà gả con gái cho thương nhân giàu có còn hơn. Quyền cái gì, thế cái gì, tất cả là hư ảo tất, cơm ăn áo mặc đủ đầy mới là thực.”

Chúc Tiểu Anh ở một bên lắng nghe, không nhịn được lại dựng thẳng ngón cái, cảm thấy mẫu thân nhà mình thật là người nhìn xa trông rộng. Ngươi xem, lời bà vừa nói kia chẳng phải vô cùng giống với danh ngôn kinh tế học của Mác, cơ sở hạ tầng quyết định kiến trúc thượng tầng sao! Ôi, thật là tân tiến, thật là vượt trước thời đại, chỉ là lão cha cổ hủ kia sao có thể hiểu được những người như bọn họ chứ?

Quả nhiên, Chúc lão gia bị Chúc phu nhân làm cho giận tới nỗi đá bàn, miệng không ngừng mắng chửi nữ nhân đúng là đồ tóc dài não ngắn, “Anh Đài nhà chúng ta sao có thể gả cho cái đám buôn tôm bán cá đó được, ngươi không quan tâm tới thể diện của Chúc gia sao? Đồ đàn bà ngu xuẩn!”

Chúc phu nhân che miệng ngáp một cái, sau đó đứng dậy, vẫy tay với Chúc Tiểu Anh: “Anh nhi, ăn xong chưa, nếu xong rồi thì mang nương tới phòng ngươi. Nương muốn xem ngươi thêu thùa đến trình độ nào rồi…”

“Vâng, nương.” Chúc Tiểu Anh nghe lời đứng dậy, vụng trộm nhìn lão cha tái mét mặt, sau đó khoác tay Chúc phu nhân cùng rời khỏi phòng ăn.

Tới đoạn hành lang vắng người, Chúc phu nhân liền bảo nha hoàn bà vú lui ra ngoài hết, chỉ còn lại hai mẹ con. Lúc này, bà nhẹ nhàng nắm tay con gái, thì thầm: “Hôm nay đi chơi có vui không?”



Chúc Tiểu Anh sợ tới mức rụng rời tay chân, lảo đảo chực rơi vào ao cá bên cạnh.

“Nương…người nói cái gì vậy…chơi cái gì a…con không hiểu.”

“Còn định dối nương sao?” Chúc phu nhân gõ đầu Chúc Tiểu Anh một cái, hất hất đầu về phía phòng bếp, “Ngươi nghĩ lỗ chó kia tự nhiên xuất hiện sao?”

Chúc Tiểu Anh bị bà làm cho cứng họng, trân trối nhìn vị mẫu thân cực kì nguy hiểm nhà mình.

Chúc phu nhân dương dương tự đắc nói: “Để ta nói cho ngươi nghe, ngươi không tốn nhiều công sức tạo ra nó được là nhờ công của ta và cô cô của ngươi a.”

* Cô cô: là dì (em gái của mẹ)

“Người và cô cô?”

“Đúng vậy, khi đó chúng ta thỉnh thoảng cũng giả trang nam nhi lẻn ra ngoài chơi đấu dế với đám con nít ngoài thành. Aizz, nói ra có khi ngươi còn không tin, chứ hồi đó nương còn đánh cho một tên con trai đến răng rơi đầy đất a…” Chúc phu nhân ngồi xuống bên cạnh ao cá, trên mặt tràn đầy hoài niệm, “Số mệnh nữ nhân chúng ta thật khổ, nếu bây giờ không ra ngoài đổi gió, e rằng tương lai lập gia đình rồi không còn cơ hội đâu. Nhớ khi xưa sau khi ta gả cho cha ngươi, mà cô cô cũng đi gả cho người khác, chúng ta không còn bao giờ có thể được vui vẻ như hồi nhỏ nữa…lỗ chó này ta cũng không sai người bịt kín lại, chỉ là xếp gạch lên che đi mà thôi, bởi khi đó ta đã nghĩ, sau này nếu ta có con gái…cũng muốn cho nó trước khi thành thân được sống vui vẻ một lần.”

“Nương…” Chúc Tiểu Anh nắm chặt tay mẫu thân, nước mắt ngắn dài.

“Anh Đài a…” Chúc phu nhân vuốt tóc con gái, hai mắt cũng đẫm lệ.

Thật ra điều Chúc Tiểu Anh muốn nói nhất bây giờ chính là: mẫu thân đại nhân, thực ra người cũng là xuyên không tới có phải không?

“Trước kia ngươi rất ngoan, luôn thích ngồi trong phòng. Nương vốn nghĩ ngươi cũng giống như cha ngươi, cổ hủ ngu ngốc, còn e lỗ chó kia không có cơ hội sử dụng, không ngờ…ngươi…rốt cục cũng đã hiểu chuyện rồi…”

“Nương, người yên tâm, sau này con gái nhất định sẽ không để người thất vọng!”

Chúc phu nhân vui mừng gật đầu, dùng khăn tay chấm chấm nước mắt, kéo con gái đứng dậy, nói: “Đi nào, mang nương tới phòng ngươi đi.”

“A? Nương…người sẽ không phải thực sự muốn kiểm tra tài thêu thùa của con đó chứ…”

Chúc phu nhân xoay người, cười đầy ẩn ý, chỉ nói “Nha đầu ngốc” sau đó liền đi về phía trước.

Chúc Tiểu Anh không hiểu ra sao, vì thế chỉ có thể lẽo đẽo theo sau.



Bên này, sau khi trở về phủ Thái Thú, Mã Văn Tài cơm không buồn ăn, chỉ chôn mình trong phủ Thái Thú, đem bức họa Chúc Anh Đài treo lên tường, ôm đầu nhìn chằm chằm thiếu nữ trong tranh, càng xem càng không dời mắt được.



Bao nhiêu năm nay, trước mặt người ngoài hắn luôn tỏ ra bất cần đời, phong lưu làm loạn là bởi không tìm thấy ai hợp ý.

Nhàm chán đã rất lâu, không ngờ hôm nay cuối cùng lại gặp được một người thú vị như vậy.

Nếu có thể đem nàng lấy về nhà, có phải nghĩa là nửa đời sau này sẽ không bao giờ nhàm chán nữa không?

Mỹ nhân hắn thấy rất nhiều, nhưng hắn biết, nhan sắc phai tàn theo thời gian, nếu như chỉ vì khuôn mặt xinh đẹp mà yêu thích thì tình sẽ chẳng bền lâu. Đến khi hai người về già, ngoại trừ một khuôn mặt nhăn nheo trang điểm, dày đặc mùi vị phấn son, cùng những đoạn đối thoại vô nghĩa lặp đi lặp lại thì cuộc sống còn cái gì đây?

Một người trí tuệ như hắn, một thiên tài như hắn, khôn khéo như hắn, làm sao có thể làm bậy để bản thân chìm đắm trong đám người có sắc mà không có hồn được?

Đáng cười!

Cái gì mà thê thiếp thành đàn! Cái gì mà vợ đẹp thiếp xinh! Căn bản là ôm một đống bom trong nhà.

Mã Văn Tài hắn chỉ nguyện trong đời có một hồng nhan tri kỷ, thấu hiểu lẫn nhau, sẽ cùng hắn đi tới tận cuối cuộc đời.

Người đó liệu có phải là nàng không?

“A Liễu.”

“Công tử, sao vậy?” Tiểu thư đồng vốn đang canh ngoài cửa nghe gọi thì bước vào.

“Cửa hàng của Lương công tử có phải sắp tới sẽ khai trương ở huyện Thượng Ngu không?”

“Đúng ạ. Nghe nói là rất lớn, toàn bộ quý tộc ở huyện Thượng Ngu đều được mời dự yến tiệc ở quán rượu.”

“Náo nhiệt như vậy sao?” Mã Văn Tài gập quạt vào, gõ gõ bàn, nhướn mày chậm rãi nói: “Như vậy…trong phủ gần đây…có chuyện gì ở huyện Thượng Ngu không?”

Con ngươi của A Liễu đảo vòng vòng trong hốc mắt, lập tức ngầm hiểu, tỏ ra giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, liền dùng tay vỗ gáy một cái: “Ai u, công tử, cũng may mà có ngài nhắc, kỳ thu tô thuế của huyện Thượng Ngu sắp tới, lão gia còn sai cha ta chuẩn bị đi thu a!”

Mã Văn Tài lườm A Liễu một cái, lộ ra nụ cười: “Như vậy sao…Ta nhớ rằng có hộ đã nợ tiền rất lâu…”

“Đúng vậy đúng vậy! Cha ta còn đang định bẩm báo lão gia, chỉ là sợ lão gia ngày đêm bận rộn, không tìm đâu ra thời gian lo chuyện này!” A Liễu nhăn chặt lông mày, tỏ ra vô cùng lo lắng…

“Aizz, nếu đã vậy…e rằng ta phải đích thân tự mình đi một chuyến rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mã Văn Tài, Huynh Là Của Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook