Ma Vương Đích Bán Mình Nam Hoan

Chương 2: Chương 2

Đồng Hi

12/02/2017

Ám Dạ thật vất vả mới làm cho người trong lòng mình bình tĩnh trở lại, rốt cuộc là chuyện gì lại có thể khiến Thiệu Đê Vĩ thương tâm đến vậy?

Hắn đang giơ tay muốn lợi dụng ma pháp để xem rõ quá khứ của Thiệu Đê Vĩ thì, trong phòng đột nhiên xuất hiện ba vị khách.

“Vương, ngài không có việc gì thật sự là tốt quá!” Một vị thoạt nhìn nhã nhặn tốt bụng, dáng người cao gầy biểu tình vui sướng kêu lên.

“Ta đã nói mà! Người này nào có thể dễ dàng gặp chuyện không hay được. Bảo các người không cần như vậy sốt sắng mà các ngươi đâu có nghe.” Người vừa nói là một nam tử, không biết từ khi nào đã ngồi trên chiếc giường độc nhất trong phòng này.

“Mấy người các ngươi, nói nhỏ giọng một chút.” Ám Dạ thật vất vả mới dỗ cho Thiệu Đê Vĩ ngủ được, hắn không muốn sự xuất hiện của mấy người kia sẽ đánh thức y dậy, cho nên mới trầm giọng đưa ra cảnh cáo.

Bất quá, hình như hoàn toàn ngược lại. Thiệu Đê Vĩ trong lòng hắn bắt đầu nhúc nhích cử động, cái miệng nhỏ nhắn khẽ rên rỉ, có dấu hiệu sẽ tỉnh lại.

Ám Dạ thấy vậy vội vàng ghé vào tai Thiệu Đê Vĩ ôn nhu nói: “Ngoan! Tái ngủ nhiều thêm chút nữa.” Tiếp theo, hắn nhẹ nhàng vỗ về Thiệu Đê Vĩ, thẳng đến khi y nặng nề chìm vào giấc ngủ lần thứ hai.

Ám Dạ như thế hành động ôn nhu, khiến cho ba người đứng kế bên kinh ngạc trừng lớn mắt, hai mặt nhìn nhau, nói không ra lời.

Ma giới vua nổi tiếng lãnh ngạo, tàn khốc, thị huyết (ham thích máu), lạnh lùng, thế nhưng giờ phút này trên mặt lại lộ ra những biểu tình chưa bao giờ xuất hiện, một chút đau lòng, một chút dịu dàng, lại còn có cả sự ôn nhu cẩn thận che chở. Tuy rằng đương sự chưa từng phát giác, nhưng mấy người bên cạnh thì đã thấy rõ mồn một!

Hơn nữa đối tượng còn là loài người – loài mà Ám Dạ ghét nhất, cái này lại khiến cho ba người kia giật mình lần nữa!

“Dạ, kẻ trong lòng ngươi là ai a? Dường như là bảo bối gì của ngươi hả?” nam tử ngồi trên giường đi tới cạnh Ám Dạ, nhìn Thiệu Đê Vĩ đang ngủ say rồi đưa ra nghi vấn.

“Lỗ Tân Tư, nói nhỏ thôi, bằng không câm miệng ngươi lại, đừng để ta nhắc đến lần thứ hai!” Ám Dạ trầm giọng cảnh cáo.

Lỗ Tân Tư lơ đễnh nhún vai, nhưng khi mà hắn nhìn thấy đôi mắt băng lãnh của Ám Dạ, hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn giảm âm lượng.

“Ngươi không phải rất chán ghét nhân loại sao? Lúc này thế nào lại khác thường như vậy? Có thể nào… ngươi đối với tiểu nam hài ốm yếu này có hứng thú hả?” Lỗ Tân Tư nói đến đây không khỏi lại đề cao âm lượng.

Hắn đột nhiên đứng lên kêu to “Ngươi không phải là mắc chứng luyến đồng đấy chứ?”

Ám Dạ thấy Thiệu Đê Vĩ lại bất an nhúc nhích như muốn dậy thì hung hăng trừng mắt liếc nhìn Lỗ Tân Tư một cái, sau đó sử dụng bàn tay to vỗ nhẹ lên lưng Thiệu Đê Vĩ, cho đến khi người kia lộ ra vẻ an ổn ngủ tiếp, Ám Dạ mới ngẩng đầu nhìn Lỗ Tân Tư.

“Thật sự là phiền phức! Ngay đến nói cũng phải thống khổ như vậy!” Lỗ Tân Tư vung tay lên, lợi dụng ma pháp phong bế thính giác của Thiệu Đê Vĩ. “Được rồi, hiện tại có lớn tiếng cũng sẽ không đánh thức y!”

Lỗ Tân Tư vui vẻ tuyên bố, thế nhưng ánh mắt Ám Dạ lại càng thêm băng lãnh.

“Tư, đừng trách ta không cảnh cáo ngươi, lần sau nếu như còn dám sử dụng ma pháp với y, ta sẽ đối ngươi không khách khí.”

Lỗ Tân Tư biết Ám Dạ không phải đang nói giỡn, huống chi hắn vẫn còn chưa chán sống, vậy nên hắn giơ hai tay lên, tỏ vẻ về sau tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa.

“Dạ, ngươi thực sự đối với tiểu quỷ ốm yếu này có hứng thú a?” Lỗ Tân Tư vẫn chưa thể tin được nên hỏi lại lần nữa.

“Có vấn đề gì sao?” Ám Dạ cũng không phủ nhận. Vì đây là nam hài đầu tiên làm cho hắn thường đến hàm sáp nước mắt, đồng thời khiến lòng hắn rung động một cách khó hiểu, hắn thế nào có thể không có hứng thú được?

“Vậy ngươi có mang y về Ma giới không?”

“Mang về Ma giới? Ý kiến hay đấy!” Ám Dạ còn không nghĩ tới việc đó, bất quá Lỗ Tân Tư đã nhắc nhở hắn.

Lỗ Tân Tư đột nhiên hối hận, miệng mở rộng làm quai hàm rơi đánh “bộp” xuống đất!

“Vương, nghìn vạn lần không thể làm như vậy!”Namtử nhã nhặn xuất hiện đầu tiên lúc trước đưa ra ý kiến phản đối.

“Y là con người, y không thuộc về Ma giới.” Mặc trực tiếp nói vào vấn đề trọng tâm.

“Viêm, ngươi cũng nghĩ như vậy sao?” Ám Dạ quay đầu hỏi nam nhân dũng mãnh nhanh nhẹn còn lại.

“Đúng vậy, thỉnh vương suy nghĩ kỹ!” Viêm cũng kiên trì phản đối.

“Thế nhưng nam hài này có ân với ta, các ngươi nghĩ nên trả ơn với y thế nào?”

Mặc cùng Viêm đều có chút cân nhắc lưỡng lự khi nghe đến vấn đề này, bởi vì trước mắt chính là nam hài đã cứu Ma giới vua vô cùng tôn quý không gì sánh bằng — Ám Dạ.

Lỗ Tân Tư đứng ở một bên lúc này mới mở miệng: “Dạ, nam hài này sắp chết, ngươi có biết không?”

Ám Dạ gật đầu, suy đoán của hắn quả nhiên không sai, mà kẻ đứng đầu Minh giới (địa ngục) — Lỗ Tân Tư đã lên tiếng, chính là càng thêm chứng thực suy đoán của hắn.

Bất quá, khi nghe Lỗ Tân Tư nói đến chuyện này, Ám Dạ lần thứ hai nổi lên một trận đau lòng. Hắn không biết đây là cảm giác gì, chỉ biết là chính mình phi thường không thích loại cảm giác này. Bởi vì loại cảm giác này làm hắn cảm thấy bản thân thật — yếu đuối!

“Kỳ thực ngươi nếu đối với y thực sự hứng thú thì ta có phương pháp có thể giải quyết chuyện này vẹn cả đôi đường.”

Lỗ Tân Tư nói, ngay lập tức thu hút được sự chú ý của cả bọn.

“Rất đơn giản thôi! Sinh mệnh nam hài này dường như đã sắp cạn, chờ khi y chết nhất định sẽ tới Minh giới nhận thẩm lý và phán quyết, ta có thể đưa y sang Ma giới giao cho ngươi, thẳng đến khi ngươi cảm thấy phiền chán, không hề đối y cảm thấy hứng thú nữa thì, ngươi tái đưa y quay về Minh giới tiếp thu phán quyết là được.”

Lỗ Tân Tư thoáng tạm dừng trong chốc lát, hắn thấy Ám Dạ không có ý kiến gì thì lại tiếp tục nói phương pháp thứ hai: “Nếu không thì dùng chính ma lực cường đại của ngươi ban cho nam hài này sinh mệnh vĩnh hằng, cải biến y trở thành của mình, sau đó đem y mang về Ma giới, làm cho y hoàn toàn trở thành con dân của Ma giới.”

Phương pháp thứ hai này của Lỗ Tân Tư làm cho Mặc và Viêm khiếp sợ. Mặc vội vàng nói: “Vương nhượng y cứu, y còn phải cảm thấy vinh quang mới đúng, làm sao có tư cách hướng Vương yêu cầu báo đáp chứ!”

Mặc cũng tiếp lời: “Đúng vậy! Vương, ta cũng cảm thấy Viêm nói rất có lý. Một nhân loại bậc thấp thế này sao có thể hướng bậc cao quý như ngài đòi báo đáp được?” Hắn cũng không khách khí nêu ra ý kiến của bản thân.

“Ta thấy các ngươi hình như rất không bằng lòng với ý kiến của ta thì phải?” Lỗ Tân Tư sau khi nghe Mặc và Viêm nói thì nhếch mép cười hỏi.



Bất quá, hắn giống như là hỏi cũng như không, bởi vì ánh mắt của Mặc và Viêm đã có thể cho hắn biết chính mình đang nhiều lời.

“Thế nhưng, quyền quyết định nằm ở trong tay Dạ. Các ngươi ồn ào thì có ích gì chứ?” Lỗ Tân Tư mang ý xấu bổ thượng thêm vài câu.

Nhưng mà, nếu như ánh mắt có thể giết người, có lẽ Lỗ Tân Tư đã sớm bị Mặc và Viêm giết chết vài ngàn lần. Bất quá hắn vẫn như cũ coi như không, bởi vì vốn là kẻ có sinh mạng vĩnh cửu sống cùng năm tháng, nếu như không có chút việc vui làm cho chính mình khoái hoạt, hắn nghĩ mình nhất định sẽ biến thành kẻ đứng đầu Minh giới nhàm chán không thú vị.

Cho nên khi Lỗ Tân Tư phát hiện thấy Viêm cùng Mặc ở chỗ bạn tốt Ám Dạ, hắn liền biết chính mình không phải không có hàn huyên. Nhất là khi hắn trêu chọc Mặc khiến y tức giận đến dậm chân uất hận, hắn liền càng cao hứng.

Lỗ Tân Tư suy nghĩ xong, còn nói: “Lời nói của các ngươi cũng không hẳn là sai, nhưng dù sao nam hài này cũng là ân nhân của Ám Dạ, ta nghĩ chí ít cũng phải nói vài câu biểu thị lòng biết ơn…”

“Được rồi, các ngươi câm miệng hết cho ta. Ta ắt có tính toán của riêng mình.” Rốt cuộc Ám Dạ cũng phải mở miệng, bởi vì nếu hắn còn tiếp tục im lặng nữa thì ba người kia rất có thể cứ như thế liền ồn ào ngất trời.

Nghe Ám Dạ nói như vậy, Lỗ Tân Tư cùng hai người kia rất nhanh hảo ngoan ngoãn đóng miệng lại, bằng không chọc giận hắn cũng không phải là việc khôn ngoan đi.

Nhìn thấy ba người bọn họ đều ngoan ngoãn ngậm miệng, lúc này đôi mày Ám Dạ mới dãn ra được một chút.

“Mặc, đi điều tra xem ai đã phái sát thủ đến ám sát bản vương.” Ám Dạ dùng thanh âm băng lãnh cực độ ra lệnh.

“Vương, lần này hành tung của ngài chỉ có vài người biết được, cho nên căn bản không cần điều tra, thuộc hạ cho rằng nhất định là đám người Y Phất Lý kia vọng tưởng mưu phản đã bày ra kế hoạch phản bội này.” Viêm nói ra suy đoán của bản thân.

Mặc ở bên cũng có phụ hoạ thêm vài câu.

“Phải không? Nhưng ta lại không nghĩ như vậy.” Ám Dạ nguy hiểm nheo mắt lại.

“Vương, vì sao cho rằng không phải bọn họ gây nên?” Mặc khó hiểu hỏi.

“Hừ!” Lỗ Tân Tư hỉ mũi phát ra tiếng cười mỉa, “Đạo lý đơn giản như vậy mà ngươi cũng không hiểu được, ngươi đúng thật là đồ ngốc.”

“Ngươi…” Mặc bị Lỗ Tân Tư chọc giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng là ngại có Vương ngay cạnh nên y không hảo phát tác, bằng không y đã sớm thưởng cho Lỗ Tân Tư một cái tát.

Mặc chính là không hiểu vì cái gì Lỗ Tân Tư luôn thích gây phiền toái cho y? Luôn thích cùng y làm trái lại? Như kiểu một giây đồng hồ không gây sự với y là hắn sẽ chết ngay tức khắc ấy. Mặc trong lòng luôn tự hỏi chính mình, rốt cuộc y đã chọc gì vào hắn? Có lẽ khi nào có thời gian, y phải hảo hảo mà “thỉnh giáo thỉnh giáo” Lỗ Tân Tư một chút mới được!! (ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu =]])

“Ngươi cái gì mà ngươi, để bản Minh vương thay ngươi giải đáp vậy!” Lỗ Tân Tư nhìn vẻ mặt tức giận đến đỏ bừng của Mặc thì trong lòng không khỏi càng vui vẻ.

“Bởi vì, đám người Y Phất Lý kia vốn ngu ngốc căn bản không có đầu óc bày ra kế hoạch ám sát tinh vi như vậy. Dạ, ngươi thấy ta nói có đúng hay không a?” Lỗ Tân Tư xoay người hỏi Ám Dạ.

Lúc này Ám Dạ lại đang nhẹ nhàng đặt Thiệu Đê Vĩ ở trên giường, chỉnh cho y có thể nằm ngủ trong trạng thái thoải mái nhất, đồng thời hắn còn lặng lẽ kéo cái chăn mỏng manh trùm lên trên người Thiệu Đê Vĩ.

Sau khi an trí cho Thiệu Đê Vĩ xong Ám Dạ mới chậm rãi xoay người nhìn chăm chú vào Lỗ Tân Tư, đôi mắt ánh lên sự đồng tình.

Lỗ Tân Tư tiếp tục nói: “Hơn nữa, đám người ngu ngốc kia chính là thủ hạ cũng không có năng lực đấu với công phu của chúng ta, có thể làm cho Ma giới vua – người có ma pháp đứng đầu Ma giới – bị thương như vậy, cho dù đám ám toán đều đã bị hạ… Nhưng mà hiện tại Ám Dạ dĩ nhiên bị thương, điều đó có nghĩa là gì, ta nghĩ các ngươi hẳn phải phi thường rõ ràng mới đúng.”

“Ý của ngươi là Y Phất Lý bọn họ có thể cùng với những người khác liên thủ, hoặc không thì chúng ta đã xuất hiện thêm một địch nhân nữa?” Viêm đưa ra ý kiến.

“Chính xác, Viêm quả nhiên chính là Viêm. Không giống như người nào đó…” Lỗ Tân Tư nói xong lời cuối cùng vẫn không quên nói móc Mặc.

Bất quá lần này Mặc đã có thể không đem lời nói của Lỗ Tân Tư cho vào tai, không, có thể nói căn bản là ngoảnh mặt làm ngơ. Trong đầu y lúc này chỉ có mấy lời Viêm vừa nói.

Mặc trong đầu suy nghĩ nhanh chóng, chỉ chốc lát sau, trong lòng y đại khái đã có cách giải quyết. Y quay ra nhìn Viêm, Viêm cũng đang nhìn y, hai người bọn họ nhìn nhau rồi nở nụ cười. Bởi vì đã nhiều năm như vậy cùng hợp tác, lại là bằng hữu tốt của nhau, cho nên không cần ngôn ngữ, bọn họ hai người cũng có thể rõ ràng trong lòng đối phương đang suy nghĩ cái gì.

Mặc hướng Ám Dạ nói ra kế hoạch của mình: “Vương, chúng ta trước tiên hộ tống người quay về ma cung, sau đó Viêm sẽ đóng ở ma cung bảo vệ người an toàn, còn ta sẽ chuyên tâm điều tra kẻ đứng đằng sau vụ ám sát lần này.”

Ám Dạ lắc đầu: “Ta tạm thời không quay về, ta nghĩ ở chỗ này vài ngày đã. Ta cũng không cần Viêm bảo vệ ta. Còn việc ngươi một mình điều tra vụ này, ta phi thường không tán thành, vẫn nên kêu Viêm cùng ngươi hành động mới có thể chiếu ứng lẫn nhau.”

“Thế nhưng…” Mặc vẫn muốn đưa ra ý kiến phản đối.

“Liền như vậy quyết định!” Ám Dạ giơ lên tay phải, ý bảo Mặc không cần nói gì nữa.

Thấy Ám Dạ đã quyết như vậy, Mặc cũng không tái nói thêm cái gì. Bởi vì y biết, chỉ cần là chuyện Ám Dạ đã quyết định thì tuyệt đối không có đường thay đổi.

“Ta phản đối!” Lỗ Tân Tư vừa lên tiếng ngay lập tức đã bị Ám Dạ đưa tới ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm.

“Hắc… không nên như vậy xem ta! Trước hết nghe ta nói đã, sau đó nếu nghĩ muốn phát hoả cũng chưa muộn mà.”

Lỗ Tân Tư có ý vị thâm trường nhìn vào mắt Mặc một chút, sau đó tiếp tục nói: “Ma thành không thể một ngày không có người trông coi, mà ta hiện tại vừa lúc nhàn rỗi có thể bồi Mặc đi điều tra. Như vậy Viêm có thể trở lại ma thành trấn thủ, mà ngươi cũng có thể ở nơi này “tĩnh dưỡng” vài ngày.”

“Ta phản đối, phải cùng với “Minh giới vua vĩ đại” cùng nhau hành động, ta thà rằng chính mình một người.” Mặc trong mắt để lộ ra một tia phản đối vô cùng kiên quyết, y trừng mắt nhìn Lỗ Tân Tư.

Thậm chí trong lòng Mặc còn liên tục chửi bới: gặp quỷ, y vì cái gì muốn cùng tên hỗn đản này cùng nhau hành động?

Viêm mở miệng nói: “Ta lại cảm thấy đề nghị của Minh giới vương phi thường không tồi, vương cũng nhất định sẽ đồng ý đi!”

Mặc sửng sốt, không nghĩ tới Viêm thế nhưng cũng đồng ý với đề nghị của tên hỗn đản kia, y không khỏi lâm vào chán nản, nói không ra lời. Đang như vậy uể oải đảo mắt lại nhìn thấy nụ cười đắc ý trên môi Lỗ Tân Tư, y lại càng điên tiết.

Mà Ám Dạ rốt cuộc cũng đồng ý nói: “Mặc, cứ theo phương pháp của Lỗ Tân Tư mà làm đi.”

Mặc tuy rằng trong lòng phi thường không muốn, thế nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời nói của Ám Dạ.

“Vương, nếu như không có phân phó nào nữa, ta nghĩ đi trước để điều tra việc này.”



“Hảo, ngươi đi đi! Bất quá nhớ kỹ, nghìn vạn lần phải cẩn thận.”

“Ân, ta biết!” Mặc đối Ám Dạ cúi đầu chào, sau đó không thèm để ý tới Lỗ Tân Tư mà trực tiếp đi ra ngoài.

Lỗ Tân Tư thấy thế cũng muốn lập tức chạy ra ngoài, không ngờ Ám Dạ lại gọi hắn lại.

“Tư, mọi việc không thể nóng vội.”

“Ngươi cũng như vậy!” Lỗ Tân Tư chỉ đối Ám Dạ đưa ra bốn chữ ẩn ý rồi liền vội vã đuổi theo Mặc.

“Vương, như vậy ta cũng muốn quay về Ma giới. Bên ngoài có mười con ma thú, ta để bọn chúng lưu lại bảo hộ ngài.”

Viêm vốn định rời đi, nhưng nghi vấn trong lòng vẫn là ngăn hắn lại, suy nghĩ đã lâu, hắn quyết định hỏi.

“Vương, nam hài này rốt cuộc xử lý ra sao? Ta không hẳn hoàn toàn đồng ý với biện pháp của Vương, ta chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận biện pháp thứ nhất của ngài. Ta nói không thừa, hi vọng Vương ngài có thể hảo hảo mà suy xét. Ta cáo lui!” Nói xong đảo mắt một cái liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Ba người kia đi rồi, Ám Dạ ngồi ở mép giường, ánh mắt dừng tại khuôn mặt đang say ngủ của Thiệu Đê Vĩ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn tái nhợt đi hiện nay đã lộ vẻ ngọt ngào tươi tắn hơn. Y cứ thế ngủ say không phòng bị gì như vậy, ở trong mắt Ám Dạ lại cùng với thiên sứ giống nhau.

Giống như bị cái gì mê hoặc, Ám Dạ chậm rãi cúi đầu hôn lên cánh hoa phấn nộn của Thiệu Đê Vĩ.

Trong phút chốc hắn mới giật mình phát giác chính mình đang làm cái gì, liền cấp tốc ngẩng đầu lên, nội tâm đã chịu phải chấn động không nhỏ.

Có thể nào… chính mình đã thích thượng nam hài này?

Không, không có khả năng… Nói cái gì hắn cũng không khả năng thích thượng con người thấp hèn như vậy, hắn chính là kẻ xưng bá Ma giới vương đi!

Namhài này chỉ là khiến hắn hứng thú thôi, chờ thêm một trận tử, hắn nhất định đối y mất đi hứng thú. Đúng! Nhất định là như vậy. Dù sao trước tiên cứ ở lại bên người này vài ngày, nếu chính mình đến lúc đó vẫn như cũ đối y hứng thú có tăng vô giảm, như vậy mới quyết định. Còn nếu đến lúc đó y đối chính mình lực hấp dẫn đã giảm bớt, hắn sẽ lấy một cái nguyện vọng báo đáp nam hài này.

Ám Dạ ở trong lòng hạ quyết tâm, nâng nhẹ tay vuốt ve gương mặt non nớt của Thiệu Đê Vĩ. Được bàn tay ôn nhu như vậy âu yếm, Thiệu Đê Vĩ mơ màng phát ra âm thanh nho nhỏ thoải mái.

Ám Dạ lơ đãng nhăn trán một cái mà không phát hiện chính mình đang khẽ mỉm cười.

Sáng sớm, Thiệu Đê Vĩ vội vàng giúp Ám Dạ chuẩn bị tốt bữa sáng, chính mình còn không kịp ăn liền lại vội vội vàng vàng xuất môn làm công.

Dù sao, một người cơ hồ không có nhân thân như y, chỉ có thể dựa vào bản thân để nuôi sống chính mình.

Ám Dạ nhìn chăm chú vào bóng dáng đang vội vã rời đi của y, lúc này mới bắt đầu đi khám phá khắp căn phòng nhỏ.

Ám Dạ đầu tiên là đi tới phòng khách ——

Phòng này nhìn có chút hỗn độn, đồ vật trang trí thì phi thường giản đơn, có một cái trường y, một cái TV đặt trên bàn làm bằng gỗ lim, trên tường lại treo đầy ảnh chụp.

Hắn tiện tay với lấy một bức ảnh trên tường, bên trong ảnh là một đôi vợ chồng bộ mặt hiền lành, mà đứng cùng bọn họ trong lúc đó còn có Thiệu Đê Vĩ, trong ảnh này y cười đến phi thường sáng lạn.

Chính là, vì sao phụ mẫu y không cùng y ở cùng một chỗ?

Còn có, Thiệu Đê Vĩ giống như không biết cái gì gọi là phòng nhân chi tâm (đề phòng lòng dạ con người)! Biểu hiện rõ nhất chính là việc nhặt được hắn, cũng không hỏi thân phận rõ ràng đã tuỳ tiện đem người ta về nhà. Nếu hắn là người xấu thì sao? Y rốt cuộc có hay không nghĩ tới điểm này?

Ám Dạ có thể khẳng định ngay: Thiệu Đê Vĩ tuyệt đối không nghĩ đến.

Bởi vì buổi sáng Thiệu Đê Vĩ ở trong lòng ngực hắn thức dậy, thế nhưng lại không hề cảm thấy một chút ngượng ngùng hoặc là một tia không thích hợp. Ngược lại chỉ nói “Buổi sáng tốt lành”, tiếp theo liền mơ mơ màng màng bò xuống giường đi đến phòng tắm rửa mặt chải đầu.

Hắn không khỏi hoài nghi Thiệu Đê Vĩ có phải vì quá hiền lành, hay vì trời sinh tính tình đã quá đơn giản.

Mà tổng hợp mọi sự việc xảy ra từ hôm qua đến giờ, Ám Dạ có thể khẳng định Thiệu Đê Vĩ thật đúng là suy nghĩ đơn giản, đến nỗi đủ loại phản ứng cùng năng lực ứng phó của y đều so với người khác chậm chạp vài phần, thậm chí không hề phản ứng.

Nghĩ đến đây, Ám Dạ không tự giác lộ ra nụ cười.

Có thể loại tính cách này của Thiệu Đê Vĩ là bởi vì cá tính khờ dại ngốc nghếch của y tạo thành đi!

Ám Dạ đem ảnh treo lại vào tường, nhất nhất xem qua một lượt ảnh chụp, sau đó hắn hướng đến một cánh cửa đang được đóng kín, nhẹ nhàng đẩy một cái liền mở ra.

Gian phòng này hẳn là thư phòng, bởi vì bên trong có đủ loại sách lấp đầy các giá, không chừa một chỗ. Mà trên bàn học còn có một quyển sách nằm yên vị ở đó.

Bỗng dưng ánh mắt Ám Dạ bị hấp dẫn bởi một tờ giấy ghi thông tin từ bệnh viện đặt tại cái giá ở trên bàn.

Ám Dạ không nghĩ ngợi nhiều liền cầm ngay lấy tờ giấy chẩn đoán bệnh đó lên —

Thiệu Đê Vĩ tiên sinh:

Từ kết quả kiểm tra của ngài, chúng tôi biết được một chuyện rất bất hạnh. Thực xin lỗi, khối u ác tính trong não ngài đã quá lớn, bởi vì phát hiện muộn nên dù có chữa trị hết cách cũng không thể cứu vãn. Bởi vậy, chúng tôi thực sự cảm thấy phi thường tiếc nuối, cũng cảm giác sâu sắc có lỗi.

Phụ chú: bệnh của ngài mặc dù không thể trị tận gốc nhưng cũng không phải không có hi vọng. Chỉ cần ngài có ý nguyện kéo dài sinh mệnh, bệnh viện khả lợi dụng dược vật khống chế kéo dài sinh mệnh cho ngài. Hết thảy đều dựa vào ý nguyện của ngài, nếu có chúng ta sẽ liên lạc.

U ác tính? Vật gì vậy? Nghe cũng chưa nghe qua, thứ này có thể lấy đi sinh mạng con người sao? Sinh mệnh của loài người thật đúng là yếu ớt đến đáng buồn. Ám Dạ không khỏi lộ ra nụ cười lạnh lùng khinh thường.

Ma vật không có vòng tuần hoàn sinh lão bệnh tử như vậy, bọn họ chính là có sinh mệnh vô hạn, bọn họ có khả năng thực hiện nguyện vọng của chính mình bằng ma lực. Chỉ cần là ma vật cấp cao, không có gì là bọn hắn làm không được, thậm chí là cả ước nguyện mà cả loài người khát cầu – trường sinh bất tử, bọn họ cũng có năng lực làm được, bất quá điều kiện tiên quyết phải là, ma vật đó phải sở hữu nguồn ma lực khổng lồ vô hạn.

Mà điều kiện đó ở Ma giới không phải ma vật nào cũng có, tính ra có thể nói là vô cùng ít ỏi, mà Ma giới vua Ám Dạ này, chính là một trong những ma vật ít ỏi có khả năng đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
đấu phá thương khung
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Vương Đích Bán Mình Nam Hoan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook