Mặc Mạch

Chương 27: Cũng đã từng, muốn buông xuôi tất cả (03)

Mộc Canh Mộc Canh / Tĩnh Thủy Biên

17/09/2020

Trước lúc đi ngủ, Lục Nhung đi kiểm tra van ga lại một lần nữa, sau đó mới đi qua phòng Trần Mỹ Hoa.

Hai bà cháu bọn họ hiện tại ở trong khu dân cư lâu đời nhất Quận Đông, là một căn nhà phố có sân trước do ba mẹ cậu qua đời để lại, ba của Lục Nhung thời trẻ kinh doanh buôn bán có lời liền mua về vài cái cửa hàng, sau hai người họ gặp tai nạn, chỉ còn lại cậu và bà nội nương tựa nhau.

Lục gia bọn họ không phải gia tộc lớn đông bà con họ hàng, cho nên sau khi ba mẹ qua đời cũng không có xảy ra mấy màn tranh di sản thừa kế này nọ kia như tivi hay chiếu, khi đó Trần Mỹ Hoa vẫn còn khỏe mạnh, một mình bà làm trụ cột chống đỡ cả nhà, chăm sóc cháu nội vẫn còn bé bỏng của mình.

Để tiện cho việc sinh hoạt, phòng của Trần Mỹ Hoa nằm ở lầu một, từ sau khi bà mắc phải chứng alzheimer, cả tính cách lẫn trí lực đều thoái hóa, giống như một bé gái mười một mười hai tuổi, phòng bà cũng biến thành màu hồng phấn mộng mơ, trên giường đặt đầy gấu bông.

Lúc Lục Nhung vào phòng xem thì bà vẫn chưa đi ngủ, đang lật xem bộ tranh liên hoàn mới mua.

“Mỹ Mỹ, đến giờ tắt đèn rồi.” Lục Nhung ngồi bên cạnh giường, vén vén chăn “Ngày mai chúng ta còn phải đến trường.”

Trần Mỹ Hoa “Ừm” một tiếng, vẫn cúi đầu xem tranh liên hoàn, sực nhớ gì đó bỗng lên tiếng nói “Đừng uống thuốc ngủ nhiều quá nha.”

Lục Nhung ngẩn ra, trầm mặc thật lâu, mới nói “Dạo này cháu không có uống thuốc ngủ.”

Trần Mỹ Hoa rốt cuộc chịu ngẩng đầu nhìn cậu, nhỏ giọng hỏi “Thật không?”

Lục Nhung gật đầu “Thật đó.”

Thế là, Trần Mỹ Hoa nở nụ cười.

***

Bởi vì bên Trường số 3 xảy ra sự kiện bạo lực bắt nạt bên ngoài trường, số lượng thầy cô tuần tra bên ngoài Khôn Kiền lại gia tăng, Sở Lâm thậm chí tự mình cầm bảng đứng ở đầu đường chờ học sinh đến trường cùng tan học.

Hứa Nhất Lộ ngồi ở trước cửa một tiệm bán quà vặt cách đó không xa, chờ mẹ cậu Tống Văn Quyên đến rước, có lẽ bởi vì thị lực của cậu không được tốt lắm nên lỗ tai cực kỳ linh mẫn, cả tiệm bán quà vặt cũng phải hai mươi mét vuông hơn, vậy mà bên trong có ai đó lên tiếng nói chuyện cậu đều có thể nghe hết sức rõ ràng.

“Vụ bên Trường số 3 trước đó hình như là tụi Trung học X làm thì phải.” Người nọ tuy nói lén lút nhưng cũng không thèm che giấu, giọng điệu ra vẻ rất là đắc ý vì biết được tin nội bộ.

Một người khác cất giọng kinh ngạc đáp lại “Trung học X á? Ghê dữ vậy? Hai năm trước bên kia cũng từng ra một vụ lớn, nghe bảo suýt chút nữa chết người luôn ấy.”

“Thiệt không đó?”

“Đương nhiên là thật rồi, một vị đương sự thi đậu vào trường chúng ta đấy, cái tên nam sinh mỗi ngày đều dắt theo bà nội tới trường đó mày nhớ không?”

Hứa Nhất Lộ nghe vậy nhíu mày, cậu sờ soạng kéo gậy mù ra, gõ gõ lên mặt đất, chầm chậm đi về phía phát ra âm thanh.

“Chắc không tới nỗi chết người đâu…” Người mào đầu chuyện giống như có chút sợ hãi, thì thào hỏi “Là chuyện gì thế?”

Người đối diện giống như cố nhớ lại một lát, giọng nói trù trừ không chắc lắm “Hình như không phải tên nam sinh kia gặp chuyện, mà là bà nội cậu ta ấy, bị đám bắt nạt bên đó xô rớt xuống sông đào, suýt chút là chết đuối.”

***

Lâm Mộ quét dọn xong hồ bơi đang chuẩn bị rời đi, Lục Nhung với Trần Mỹ Hoa đang đứng bên ngoài chờ cậu. Thời tiết ngày càng trở lạnh, Lâm Mộ cả người run lẩy bẩy từ trên bậc thang bước xuống, nhịn không được lên tiếng phàn nàn “Lão tặc thật là biết hành hạ người khác… Hết học kỳ nếu như tuyết rơi, hồ bơi đóng băng quét dọn kiểu gì đây.”

Lục Nhung thoáng nhìn qua mấy đầu ngón tay bị lạnh đến mức đỏ bừng của thiếu niên, nhẹ giọng nói “Đưa tay cho tớ.”

“?” Lâm Mộ không kịp nghĩ nhiều liền đưa tay qua.

Lục Nhung cúi đầu, lòng bàn tay của nam sinh rất nóng, vây lấy tay Lâm Mộ se se mấy cái.

Lâm Mộ “…”



Lục Nhung hỏi “Ấm chưa?”

Lâm Mộ mặt dày nói “Úm thêm một lát đi.”

Lục Nhung liếc nhìn cậu một cái, giống như khẽ cười, vẫn là giúp cậu se ấm tay thêm một chốc.

Trần Mỹ Hoa mặc vào áo khoác dày, bà lớn tuổi nên rất sợ lạnh, đã thế lại thích làm đẹp, trên đầu đội một cái mũ đan len nhìn hết sức mô-đen.

Lâm Mộ đứng nói chuyện với bà một lát, bàn tay mới được Lục Nhung úm nóng.

“Hôm nay Tưởng Thiên Hà lại ăn hiếp Mê Mang.” Trần Mỹ Hoa méc với Lâm Mộ “Mắng Mê Mang là đồ ngốc, còn tính đánh Mê Mang nữa.”

Lâm Mộ nghe vậy chỉ cảm thấy hơi buồn cười, hỏi Lục Nhung “Nó đánh cậu ấy thật à?”

Lục Nhung lắc đầu “Đánh thì không có.”

Lâm Mộ liền hiểu, mà giống như cũng không cảm thấy bất ngờ lắm, quay sang nói với Trần Mỹ Hoa “Mỹ Mỹ cứ yên tâm, Tưởng Thiên Hà không đánh người đâu.”

***

Tào Trạm vốn đang đứng chờ mẹ mình tới rước, nhưng lúc ở cổng trường bắt gặp Tưởng Thiên Hà, cậu nhỏ có chút tức giận, liền quyết định kiếm chỗ nào khác xa xa chờ Kỷ Thanh Văn.

Sở Lâm đứng ở đầu đường, thấy cậu nhóc đi xa liền lớn tiếng dặn dò “Cẩn thận một chút, gặp được người lạ liền quay lại trường biết không.”

Tào Trạm ngoan ngoãn gật đầu “Dạ biết, thưa cô Sở.”

Sau lưng Tưởng Thiên Hà vẫn như thường lệ kéo theo bầy tiểu đệ, thấy Tào Trạm liền to tiếng chọc ghẹo, thấy cậu đi rồi còn tính đuổi theo, bị Tưởng Thiên Hà gọi về.

“Ghẹo cái đầu mày.” Tưởng Thiên Hà đạp vô mông tiểu đệ mình một phát, moi từ trong cặp sách ra hai cái tai nghe, đeo một cái thả một cái, vẻ mặt khó chịu nói “Ai về nhà nấy tự tìm mama đi, đừng đi kiếm chuyện.”

Nói xong cũng mặc kệ đám bọn họ, theo sau Tào Trạm đi sang bên kia đường.

Thật ra Tưởng Thiên Hà không phải đi theo để “ăn hiếp” người ta, chỉ là tiện đường về nhà mà thôi, cho nên không xa không gần theo sau. Tào Trạm không được thông minh cho lắm, còn dễ bị lạc đường, đi đến chỗ xa lạ rẽ trái quẹo phải một hồi liền mất tiêu, Tưởng Thiên Hà lơ là một cái liền chẳng thấy người đâu, hơi hơi nhăn mặt, thầm mắng một tiếng “Đồ ngốc, đúng là ngốc khờ mà.”

Tiếc là Tào Trạm không nghe thấy.

Lúc này cậu nhóc đang đứng trong một con hẻm nhỏ âm u nằm giữa hai tòa nhà trung tâm thương mại, vẻ mặt giật mình lăng lăng nhìn đám người ở cuối hẻm.

Một tên đầu tóc vàng chóe trông thấy cậu liền rống to một câu “Mày nhìn cái gì đó!?”

Tào Trạm cả người run lên, vô thức ôm cặp sách vào ngực, ánh mắt dời qua bên cạnh chân của đám người kia, nơi đó giống như có người đang quỳ, bên cạnh còn có một nam sinh mặc đồng phục trường nào đó cầm di động như đang ghi hình.

“Mau ói tiền ra đây.” Sau lưng đầu vàng hoe có một người vóc dáng rất cao, quay lưng về phía Tào Trạm, đang vươn chân đá người quỳ đưới dất “Mẹ, lũ bên Trường số 3 nghèo khỏi nói, lũ số 6 tụi mày ít ra cũng phải có tí tiền chứ?”

Đầu vàng nheo nheo mắt nhìn Tào Trạm, đột nhiên thụt cùi chỏ khều khều nam sinh đang ghi hình “Mày nhìn nó xem, đồng phục Khôn Kiền đúng không?”

Ghi hình ngước đầu lên, tỉ mỉ quan sát một lát mới phá lên cười “Đúng thiệt ta, dạo gần đây bên đó canh chừng kỹ chết mẹ, có muốn cũng không lôi được thằng nào ra, giờ chẳng phải tự dưng rớt ngay vào đầu đây sao?”

Nam sinh bự con giống như không nghe thấy hai người nói chuyện, vẫn còn vung chân đá đá người quỳ dưới đất, Tào Trạm nghe tiếng khóc của họ liền nhịn không được, cất cao âm lượng run run cổ họng nói “Mấy, mấy người đừng đánh bạn ấy!”

“…” Đầu vàng vẻ mặt giống như vừa mới nghe cái gì đó tức cười lắm “Nó vừa nói gì đó?”



Nam sinh ghi hình cúi đầu nhìn di động trên tay.

Tào Trạm tưởng là đối phương thật sự không nghe được mình nói gì, liền bước tới vài bước, thật thà nói “Mấy người không được đánh bạn ấy, đánh nhau là không tốt, sẽ bị thầy cô phê bình.”

Nam sinh bự con rốt cuộc ngoái đầu lại, vươn tay đẩy hai người chắn trước mặt mình ra, bước tới đứng cách Tào Trạm không xa.

Đồng phục Khôn Kiền rất có nét đặc trưng riêng, không theo phong cách kiểu đồ thể thao giống như các trường khác, nam sinh mặc áo sơ-mi quần tây, trên cánh tay áo có thêu logo trường.

Bởi vì Tào Trạm thuộc diện học sinh đặc biệt, trong cổ còn có một sợi dây chuyền mặt thẻ ghi rõ “Người khuyết tật”.

Bự con đột ngột vươn tay nắm lấy dây chuyền thẻ bài của cậu giật ra.

“Một đứa đần độn mà còn đòi cứu người khác.” Bự con hất tay, vung thẻ bài vỗ lên mặt Tào Trạm “Thấy bất bình ra tay giúp đỡ, mày tính làm anh hùng à?”

***

Tưởng Thiên Hà thật sự không ngờ là Tào Trạm lại xui xẻo đến vậy, thật sự đụng phải đám du côn bắt nạt ngoài trường, hơn nữa còn là tự mình chủ động dâng lên, xía mõm vào việc của người khác mới gặp phải tai họa.

Cơ mà thoạt nhìn thì Tào Trạm có vẻ như không bị đánh, bởi vì cậu là “con nhà có tiền”, nhìn cặp sách là có thể nhận ra điều này rồi, nên chỉ bị đầu vàng đè xuống đất, hai người còn lại giật cặp sách của cậu lục lòi tìm đồ.

Tưởng Thiên Hà đến không được đúng lúc lắm, khi ấy hai tên kia còn chưa lục cặp xong.

Liên tục đụng phải hai tên học sinh Khôn Kiền, đầu vàng tỏ vẻ vô cùng vui sướng, hắn đưa mắt đánh giá Tưởng Thiên Hà một lát, cảm giác đối phương giống như không phải dễ chọc.

Tào Trạm nhìn thấy Tưởng Thiên Hà, vẻ mặt lộ ra tuyệt vọng, thậm chí còn ngoảnh mặt đi chỗ khác không thèm để ý tới cậu ta, rất là kiên cường.

“Ố?” Nam sinh cầm di động ghi hình ngồi xổm dưới đất hỏi “Hai đứa bây quen nhau à?”

Tào Trạm đầu óc quả thật không được thông minh lắm, lúc này mà còn cương quyết cãi lại “Cậu ta là người xấu, toàn ăn hiếp người ta, ai mà quen.”

Tưởng Thiên Hà “…”

Đầu vàng ha ha cười rộ lên, giống như coi Tưởng Thiên Hà là người một giuộc bên mình, còn vươn tay khoác bả vai ra vẻ thân thiện nói “Mấy đứa đần như này trong trường mày nhiều lắm đúng không? Rảnh hẹn mấy đứa ra đây chơi với tụi anh hén?”

Tưởng Thiên Hà hai mắt đăm đăm nhìn phía trước, giọng nói bình tĩnh “Các người lục xong chưa, xong rồi thả cậu ta đi.”

Đầu vàng vẻ mặt cụt hứng bĩu môi, lại cầm di động của Tào Trạm lục lọi, nhìn mấy cuộc gọi nhỡ xem như không thấy, mở album ảnh kéo kéo xem.

Cũng không biết là kéo đến đâu, đầu ngón tay hắn chợt dừng lại trên màn hình di động, hắn huýt sáo một tiếng, giọng nói lạnh lùng “Coi mòi nó sống cũng thoải mái quá đó chứ.”

Bự con đang lục lọi cặp sách nghe vậy chợt dừng lại, quay đầu, ánh mắt liếc nhìn Tào Trạm với Tưởng Thiên Hà, hỏi một câu “Ai?”

“Ai vào đây.” Đầu vàng cầm di động quay màn hình cho hắn xem, cười thành tiếng “Lục Nhung với con mẹ nội chết tiệt nhà nó chứ ai.”

“Na.” Đầu vàng ngồi xổm xuống đất, đưa tay túm tóc Tào Trạm nhấc lên, dùng di động vỗ vỗ mặt cậu “Đần độn, giờ tao thả mày về, ngày mai mày hẹn cái thằng Lục Nhung kia ra đây, cả bà nội nó nữa.”

Tào Trạm có khờ đến đâu cũng biết phân biệt người tốt xấu, người xấu không nên tiếp xúc với người tốt, đây là logic hết sức đơn giản mà cái đầu nho nhỏ của cậu hiểu được.

“Không.” Tào Trạm lắc đầu “Các người giật tiền, đánh người, là kẻ xấu, Lục Nhung đến đây sẽ bị đánh, không được.”

Tóc cậu bị nắm kéo, da đầu rất đau, nói chuyện cũng có chút lộn xộn không đầu đuôi, nhưng nội dung cơ bản có thể hiểu được. Đầu vàng không phải người kiên nhẫn, bị phản bác như vậy lập tức máu nóng bốc lên, hắn đổi tay bên kia, vừa mới nâng tay lên đột nhiên bị ai đó từ sau lưng túm lấy cổ tay.

“Bỏ cái tay của mày ra.” Tưởng Thiên Hà mắt nhìn chằm chằm Tào Trạm bị đè dưới đất, phẫn nộ thiêu đốt đến khóe mắt đều đỏ lên, gân xanh trên trán cũng lồi ra “Còn nữa, không được mắng cậu ấy là đần độn, con mẹ mày mới là đồ đần độn biết không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mặc Mạch

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook