Mãn Hán Toàn Ngư

Chương 3: Hồ minh ngư thư

Điện Tuyến

29/08/2013

Trên Trái Đất, khoảng cách các mối liên hệ của bất kì người nào với một người hoàn toàn xa lạ luôn không vượt quá sáu người.

Cho dù là tổng thống Mỹ ngồi ngay ngắn trong Nhà Trắng với người đưa đò chèo thuyền trên sông Venice, hoặc dân bản địa ở rừng mưa nhiệt đới và cư dân quần đảo Tiera del Fuego châu Nam Mỹ, hay người Eskimo châu Nam Cực.

Chúng ta có thể thông qua sáu người mà gây dựng quan hệ với bất cứ ai trên Trái Đất này.

Nhà tâm lý học người Mỹ Stanley Milgram đã phát hiện ra hiện tượng thần kì này những năm 60 của thế kỉ XX, rồi đặt tên là "Sáu cấp độ khác nhau" - người ta cùng lắm là thông qua quan hệ của sáu tầng người là có thể tìm được bất cứ ai trên đời.

Lý luận này mỗi ngày đều được con người trên Trái Đất nghiệm chứng, cũng không biết có áp dụng được cho người ngoài hành tinh không.

Lúc chạng vạng, Du Vĩ Gia sẽ ra khỏi tiểu khu đi cửa hàng mua ít đồ bổ sung vào kho thóc, hôm nay cũng không ngoại lệ. Đi dạo một vòng ở quầy đồ ăn vặt như thường lệ, Du Vĩ Gia lấy một đống khoai tây chiên đủ màu sắc, đang định đẩy xe hàng đi thì một ông cụ đứng ở quầy bên cạnh nhìn một sản phẩm bao nhựa vàng vàng tím tím hồi lâu đột nhiên ngăn cản cô: "Cô bé ơi, phiền cháu xem giúp ông cái này, đây có phải khoai tây chiên Lay's không?"

Du Vĩ Gia xem xét cái gói trong tay ông cụ, dở khóc dở cười: "Ông ơi, trên tay ông là thức ăn cho mèo, không phải khoai tây chiên"

Đặt cái gói Whiskas về lại trên kệ, Du Vĩ Gia lấy trên quầy cạnh đó một gói Lay's đặt vào tay ông cụ: "Ông ơi, đây mới là khoai tây chiên của ông"

Ông cụ vui mừng vỗ vỗ cái gói: "Cảm ơn cháu nhé, Tiểu Mao Đầu nhà ông chỉ thích ăn loại Lay's. Mẹ nó luôn không cho nó ăn, lúc nào cũng nói gì mà ăn thực phẩm đóng gói nhiều không tốt làm Tiểu Mao Đầu thèm ăn rỏ dãi"

Trước kia Tử Dịch cũng luôn nói như vậy, Du Vĩ Gia cười cười, hàn huyên câu được câu không với ông cụ: "Thế là ông mua cho cháu trai ạ? Ông không sợ con dâu tức giận sao?"

Ông cụ vỗ ngực, dáng vẻ vô cùng hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang: "Sợ chết đã không làm! Nhớ năm đó, đánh trận giải phóng, Lý Nguyên Hãn dù gì cũng là một liên lạc viên ngầm vẻ vang của Đảng, đã trải qua bao lần mưa bom bão đạn! Ta nói với Mao Mao nhà ta, nay ông về hưu, cho con làm liên lạc viên thế chân, coi như là phát huy ý chí của ta"

Du Vĩ Gia vui vẻ bật cười khì khì, không nói, cụ Lý này thật vui tính.

Ông cụ nói rồi cứ mở túi ra đóng vào: "Hôm nay may nhờ cô bé, nếu không đã mua nhầm thức ăn cho mèo, Tiểu Mao Đầu nhà chúng ta chắc khóc đến long trời lở đất mất. Nhưng cái gói thức ăn mèo với gói khoai tây chiên này bao bì giống nhau thật, ta lớn tuổi mắt mũi không tốt, nhìn hồi lâu, nhìn sao vẫn thấy hao hao"

Du Vĩ Gia gật đầu đồng tình: "Bao bì giống nhau thật. Không hiểu sao siêu thị này lại còn để chúng gần nhau, rất dễ khiến ông nhầm lẫn. Cháu sẽ đi tìm nhân viên của họ phản ánh việc này"

Cụ Lý tán dương cô bé thanh tú trước mặt: "Tính tình cô bé tốt quá!"

"Ông quá khen" Du Vĩ Gia mỉm cười chào tạm biệt ông cụ rồi tìm thấy nhân viên bán hàng ở chiếc giá hàng rực rỡ cuối cùng, nói đơn giản muốn phản ánh ý kiến, nhân viên bán hàng lấy "Bản ý kiến khách hàng" theo qui định của siêu thị đưa cho Du Vĩ Gia điền.

"Cô ơi, phiền cô điền thêm thông tin cá nhân và phương thức liên lạc vào đây để sau khi chúng tôi khắc phục vấn đề sẽ liên lạc với cô" Nhân viên bán hàng lễ độ chỉ chỉ vào phần thông tin khách hàng phía cuối của tờ giấy.

Du Vĩ Gia do dự một chút, dứt khoát điền tên họ và phương thức liên lạc. Hiện giờ, cuối cùng đã không cần lo lắng có người nhướn mày, túm lấy cổ tay cô, tuyên bố với cô một câu làm cô hết hồn hết vía: "Bất kể em là cá nhỏ hay là đồ ăn cho mèo, đừng mơ tưởng sẽ thoát khỏi vuốt mèo của tôi. Tô Tử Mặc tôi truy em chắc rồi!"



"Vâng, cám ơn cô, hai tuần nữa chúng tôi sẽ phúc đáp ý kiến của cô" Nhân viên bán hàng nhận lấy bản ý kiến khách hàng rồi tặng cho Du Vĩ Gia nụ cười nghề nghiệp.

Hai giờ sau, bản ý kiến khách hàng này đã nằm trên bàn làm việc của phó quản lý Chu Nguyệt chịu trách nhiệm xử lý những phản ánh của khách hàng.

Ba ngày sau, sau khi dùng cơm với người nhà xong, Chu Nguyệt vừa chơi đùa với con mèo tai cụp Scotland nhà họ vừa mới mua không bao lâu vừa dựa vào anh chồng Vương Quân xem tivi, thấy trên tivi đang phát quảng cáo thức ăn cho mèo, cô đột nhiên cười phì một tiếng.

Vương Quân nhìn thấy vẻ mặt của cô, không hiểu hỏi: "Cười gì thế?"

"Mấy ngày hôm trước, siêu thị bọn em vừa nhận được phàn nàn của khách hàng, đề nghị đặt riêng thức ăn cho mèo và thức ăn đóng gói. Anh có biết tên vị khách hàng đó là gì không?" Chu Nguyệt ra vẻ thần bí dừng lại một chút: "Tên là "Du Vĩ Gia", giống hệt tên thức ăn cho mèo. Thú vị không?"

Du Vĩ Gia? Hình như nghe hơi quen quen...

Vương Quân nhăn mày lại, nhưng không sao nhớ ra mình đã nghe ở đâu.

"Ai, em đang nói chuyện với anh, rốt cuộc anh có nghe không đấy?" Chu Nguyệt quơ quơ tay trước ánh mắt như đang thất thần của chồng.

"Em đừng làm loạn nữa, để anh nghĩ tí đã, anh đã nghe qua cái tên này thì phải" Vương Quân một phát bắt lấy cánh tay đang nghịch ngợm của Chu Nguyệt, đột nhiên, trong đầu xẹt qua một tia sáng, Vương Quân kích động ôm Chu Nguyệt: "Ha ha, vợ ơi, cuối năm nay chúng ta được trích phần trăm chắc rồi!"

Lần này đổi lại là Chu Nguyệt không hiểu chuyện gì, sao cuối năm lại được trích phần trăm chứ? Vương Quân cầm tay Chu Nguyệt phấn khởi không thôi, nửa tiếng sau, Chu Nguyệt mới từ lời kể của Vương Quân hiểu đại khái đầu đuôi câu chuyện.

Vương Quân là quản lý phòng kinh doanh của một công ty quản lý đầu tư. Hiện nay tuy đầu tư đang phát đạt, không thiếu người tham gia, nhưng trên thị trường không thiếu công ty quản lý đầu tư, vả lại lợi nhuận của công ty không phải đến từ mấy chỗ gửi tiền nhỏ lẻ mà chủ yếu là từ chỗ mấy vị khách VIP tiền bạc dồi dào. Mà làm sao có thể tóm được những khách hàng lớn này, còn phải trông đám quản lý bọn họ xuất hết bản lĩnh rồi

*công ty quản lý đầu tư là gọi tắt của công ty quản lý vốn đầu tư chứng khoán*

Bình thường, Vương Quân tu luyện chủ yếu là công phu mồm mép cộng thêm trinh sát, nhắm trúng tính cách cũng như sở thích khách hàng để kiếm lời, cũng khá thành công, đại để tỷ lệ thành công giữ vững ở con số 20%

Năm nay công trạng của Vương Quân có hơi trượt dốc, mắt thấy lợi nhuận cuối năm cách chỉ tiêu đầu năm công ty đặt ra năm trăm vạn, nếu không làm ổn thoả, tiền thưởng cuối năm sẽ hụt đi, khiến Vương Quân rất sốt ruột, ăn ngủ không điều độ, thoáng cái nóng trong người, lợi sưng phồng lên, vốn dĩ răng Vương Quân không được tốt, hơi sâu một tí, lần này lửa đổ thêm dầu, vừa sưng vừa đau, cuối cùng không thể không nghỉ nửa ngày đến phòng khám nha khoa khám bệnh. Phòng khám nha khoa này không phải đâu khác chính là phòng khám của Hứa Lỗi. Vương Quân vì răng miệng không tốt thường phải đến thăm bác sĩ Hứa, thường xuyên qua lại, hai người coi như nửa quen thân.

Thói quen nghề nghiệp tạo cho Vương Quân siêu năng lực mắt nhìn bốn bề, tai nghe bốn phương, mới mấy lần anh ta đã phát hiện ra phòng khám Hứa Lỗi còn có một vị khách quen nữa, nhưng người này không đến khám răng, chẳng qua là đến tâm sự với bác sĩ Hứa, dường như có quan hệ rất tốt với bác sĩ Hứa, người này cũng không thể so sánh với người bình thường, mà là phó tổng quản lý kiêm chuyên viên tài chính của bảo hiểm nhân thọ An Ninh - Tô Tử Mặc. Trước kia Vương Quân từng thử liên lạc nhiều lần với vị sếp tổng nổi danh này, nhưng bị thư kí của anh dùng hết lý do này đến lý do khác từ chối. Phát hiện ở chỗ bác sĩ Hứa không thể nghi ngờ chính là niềm vui bất ngờ, lập tức Vương Quân liền lôi kéo Hứa Lỗi hi vọng Hứa Lỗi giới thiệu mình làm quen.

Hứa Lỗi không đồng ý, lắc đầu: "Cho dù giới thiệu rồi nhưng phần thắng của cậu không cao. Tô Tử Mặc là loại người nào cơ chứ? Chuyên viên tài chính đấy! Nghe là biết kiếm tiền của người khác thành tinh rồi, sao có thể để cho anh moi tiền của cậu ta?"

Vương Quân xưa nay chưa tới phút cuối chưa đầu hàng, cho dù đến Hoàng Hà cũng phải nghĩ cách vượt qua. Cơ hội này tất nhiên không thể lãng phí, liền hỏi Hứa Lỗi sở thích cá nhân của Tô Tử Mặc, thời gian rảnh rỗi thích làm gì để có thể hốt thuốc đúng bệnh.

"Sở thích không có, ham mê cũng không, thời gian rảnh rỗi Tô Tử Mặc thích ra ngoài đường tìm người"

Vương Quân vừa nghe liền sửng sốt. Cái này mà gọi là sở thích?



"Nếu cậu tìm được người cho hắn, đừng nói năm trăm vạn, cho dù là hái trăng trên trời, hắn cũng có thể làm cho cậu"

Vương Quân vừa nghe, tinh thần lập tức tỉnh táo, tuy nhiên nửa câu sau của Hứa Lỗi lại khiến cho anh ỉu xìu: "Nhưng mà, người này Tô Tử Mặc tìm đã ba năm, suốt ba năm vẫn chưa tìm được, cho nên, cậu lại càng không có hi vọng. Bỏ đi, bé à, nếu rảnh rỗi mà có suy nghĩ này chi bằng đánh răng thêm vài lần, bảo vệ răng miệng cho tốt" Vừa nói vừa giơ cái kìm kẹp chặt miếng bông y tế rịt vào răng răng Vương Quân, thuận tiện bịt luôn cái miệng đang muốn nói tiếp.

Cuối cùng, Vương Quân thăm dò được từ miệng Hứa Lỗi người Tô Tử Mặc tìm đã ba năm tên là "Du Vĩ Gia"

Vô tâm trồng liễu, hôm nay chợt nghe vợ mình thốt ra cái tên này khiến cho Vương Quân hưng phấn như có miếng bánh trên trời rơi xuống, xác nhận cái tên Chu Nguyệt nói với cái tên Hứa Lỗi cung cấp là một xong, Vương Quân liền tính lấy số điện thoại của Tô Tử Mặc từ chỗ Hứa Lỗi, hẹn gặp Tô Tử Mặc.

Chu Nguyệt dù sao cũng là phụ nữ, tương đối thận trọng, nhắc nhở chồng: "Lỡ như chỉ là cùng tên, không phải người Tô tổng muốn tìm thì sao giờ?"

Vương Quân không chút lo lắng khoát tay: "Vợ ơi, thời cơ, có hiểu cái gì gọi là thời cơ không? Chỉ cần có cơ hội gặp mặt nói chuyện với Tô tổng chính là thời cơ của anh, ít nhất tên giống nhau, anh cũng không có nói láo"

Ngày hôm sau, Vương Quân như ý nguyện gặp được Tô Tử Mặc.

Vương Quân đã từng thấy Tô Tử Mặc từ đằng xa mấy lần, cảm giác lần nào cũng là - lỗi lạc thong dong, áo mũ chỉnh tề, cử chỉ tiêu sái. Lần này mặt đối mặt, quan sát từ khoảng cách gần càng làm anh ta than thở Trời cao bất công, người từ sợi tóc đến hàng mi đều lộ ra vẻ ưu nhã bất phàm không nhiều, cộng thêm sự nghiệp thành công, quả thực xác suất chỉ có 0.001

Không biết có phải do ánh nắng mặt trời đương lúc rực rỡ không, Vương Quân cảm thấy khi miệng mình thốt ra ba chữ "Du Vĩ Gia", trong đôi mắt xưa nay điềm tĩnh đến gần như lạnh lùng của Tô Tử Mặc toát lên một thứ ánh sáng kì lạ.

Cuối cùng, Vương Quân hiển nhiên giải quyết xong xuôi năm trăm vạn cuối cùng theo chỉ tiêu

Mà Tô Tử Mặc cầm bản ý kiến khách hàng đứng trong siêu thị, nhìn thấy nét chữ quen thuộc phía trên, lại nhìn địa chỉ, điện thoại, hai mắt không dám chớp một cái, phảng phất chỉ cần hơi chớp mắt, tất cả sẽ tan thành mây khói như mộng cảnh.

Cụ Lý theo thói quen lúc chiều tối lại vào siêu thị mua khoai tây chiên cho cháu trai, còn chưa tới quầy hàng lần trước đã thấy có một cậu than niên mặc Âu phục đứng trước quầy thức ăn cho mèo, trên tay không biết nắm cái gì, đôi mắt nhìn chằm chằm gói Whiska, ánh mắt mong chờ, dáng vẻ như nắng hạn lâu ngày gặp mưa.

Cụ Lý không khỏi suy nghĩ: "Quầy khoai tây chiên này với thức ăn cho mèo rõ ràng đã đặt xa nhau rồi, tại sao vẫn có người nhận nhầm. Cô bé lần trước nói đúng thật, cũng tại bao bì giống nhau mà ra"

Cụ Lý xưa nay nhiệt tình, cho là chàng trai trẻ tuổi này cũng nhầm như mình lần trước, liền bước lên nói với người đó: "Chàng trai, có phải cậu nhầm rồi không? Chỗ này để thức ăn cho mèo. Khoai tay chiên ở kệ đối diện cơ"

Thật không ngờ, người nọ nghe chẳng những không cảm ơn ngược lại mắt chợt loé sáng, khóe môi nhếch lên, trả lời: "Không có nhầm. Cái này hợp khẩu vị của cháu"

Cụ Lý nghe xong rất bối rối, nhìn bóng dáng cao to rời đi, trong lòng phán: "Một thằng nhóc đẹp trai như thế, sao lại thích ăn thức ăn cho mèo cơ chứ? Người trẻ bây giờ thật là! Không hiểu nổi, không hiểu nổi"

Đến lúc này, "Sáu cấp độ khác nhau" của Stanley Milgram lại được chứng minh lần nữa.

[HOÀN]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mãn Hán Toàn Ngư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook