Mang Theo Bảo Bảo Bỏ Trốn. Vợ! Em Đừng Hòng!

Chương 1: Ác mộng

Nguyệt Cầm Ỷ Mộng

15/01/2023

Cốc cốc...

"Tiên sinh... Tôi mang canh giải rượu đến cho ngài."

Hạ Mễ Chúc tay bưng bát canh còn bốc khói, vừa gõ cửa vừa ngập ngừng đối với người bên trong nói.

"Tiên sinh...?"

Đợi một lúc cậu vẫn không nghe được tiếng đáp lại, Hạ Mễ Chúc quyết tâm: "Tiên sinh, tôi vào nhé."

Cạch.

Cánh cửa phòng vốn không thể khóa bên trong dưới cái vặn nhẹ của cậu lập tức mở ra một cái khe. Bên trong tối đen, chỉ có ánh sáng mờ ảnh từ ánh trăng đêm nay chiếu vào từ bên song cửa sổ để mở. Người trong phòng không có mở đèn.

Nếu không phải hôm nay là rằm, sáu bảy giờ tối ở nông thôn hẻo lánh cũ kỹ này còn có ánh trăng, bằng không nơi này sẽ tối đen như mực, chỉ tay năm ngón cũng chẳng thấy. Khu ký túc xá cho y tá ở tạm này vốn đã âm u, nay lại càng thêm quỷ dị, đáng sợ.

Hạ Mễ Chúc đã quen với bóng tối như này bỗng dưng cũng thấy hơi sợ, có phần phân vân không biết có nên đi vào hay không. Thế nhưng thời điểm cậu mở cửa ra, bản thân đã không có sự lựa chọn.

Vụt!

Một bàn tay thò ra từ trong bóng tối sau cánh cửa nắm chặt lấy cổ tay còn đang giơ lên chưa thả xuống vì động tác mở cửa của cậu.

"A!"

Choang!

Bát canh giải rượu vì lực kéo bất ngờ khiến chủ nhân đang bưng nó hoảng hốt không kịp đề phòng mà rơi thẳng xuống đất, tạo nên một âm thanh chói tai vô cùng trong không gian có phần im lắng. Tất cả đều thành công dọa sợ Hạ Mễ Chúc.

Rầm!

Sau lưng vang lên tiếng cánh cửa đóng lại thật mạnh, đánh thẳng vào lòng Hạ Mễ Chúc đang bàng hoàng khiến cậu càng thêm hoảng sợ. Nhưng đây vẫn không phải là tất cả... Cái ôm nóng rực bất ngờ ập tới, mạnh mẽ, quyết liệt, giam cầm thân thể vốn mảnh mai yếu ớt của cậu vào lòng ngực to lớn chẳng khác gì dã thú từ trong bóng tối mới thật sự là thứ khiến cậu kinh hoàng.

"A! Đừng... Buông tôi ra..."

Hạ Mễ Chúc hoảng loạn giãy giụa muốn thoát khỏi gọng kiềm của người kia, thế nhưng một chút cũng không tạo nên kết quả gì...

"Tiên sinh! Là ngài phải không? Lộ tiên sinh?"



Cậu bất lực vừa vùng vẫy vừa nhanh chóng xác nhận thân phận của người đang ôm mình, cố gắng lấy lại bình tĩnh.

"Tiên sinh! Ngài buông tôi ra. Tôi... Tôi là học trò của thầy Mạc. Tôi..."

Rầm!

Tiếng vật thể lớn đổ sập lên chiếc giường cũ kỷ thành công cắt ngang tiếng nói lắp bắp yếu ớt của Hạ Mễ Chúc.

"Ưm... Đau..."

Hạ Mễ Chúc rên rỉ theo bản năng, đầu óc vẫn còn choáng váng vì cú xoay chuyển trời đất mới vừa diễn ra. Thân thể nhỏ yếu của cậu chịu không nổi cái đập mạnh bất ngờ kia, lại thêm trên người đè nặng một thân hình khác rõ ràng là cao lớn hơn cậu rất nhiều, ép đến xương cốt cậu như muốn rã ra từng đoạn.

Trên chóp mũi vờn quanh một mùi rượu thơm nồng khiến người chỉ cần nghe đã muốn ngất ngây, Hạ Mễ Chúc cơ bản đã đoán được thân phận của người đang đè lên mình. Thế nhưng đối phương say, giống như một con chó lớn toàn hành động theo bản năng, hoàn toàn không có nghe thấy cậu nói gì, Hạ Mễ Chúc có chút bất lực không biết nên làm sao mới phải.

Nhưng còn chưa đợi cậu lấy lại sức lực từ trong choáng váng và cả suy nghĩ nên đối phó với tình huống này thế nào thì người bên trên đã có động tỉnh.

Mút mạnh.

Hạ Mễ Chúc bàng hoàng mở lớn đôi mắt to đen láy của mình khi cảm nhận được chút đau đớn cùng với ướt át nóng rực trên cần cổ nhỏ nhắn của mình. Không chỉ vậy, còn một đôi bàn tay lớn cũng nóng rực chẳng kém cùng với sức mạnh không thể chống cự đang không ngừng ra sức lột đồ của cậu...!!!

"Tiên sinh! Tiên sinh! Anh... Anh làm gì!? Tiên sinh!"

Hạ Mễ Chúc hoảng loạn kêu vừa giãy giụa muốn tránh thoát bàn tay ma quỷ đang kéo quần áo vốn chẳng có mấy của cậu xuống. Dù không thể nhìn thấy mặt mình lúc này nhưng cậu thề, đảm bảo nó trắng bệch như tờ giấy, còn nhăn nhún khó coi.

Theo cảm xúc nóng rực khi chạm vào làn da mát lạnh khiến cậu rùng mình, Hạ Mễ Chúc đã hiểu được bản thân đang bị đặt trong tình huống nào, nó khiến cậu càng thêm kinh hãi, giãy giụa càng thêm ra sức. Nhưng có vẻ vẫn thật vô vọng...

"Tiên sinh anh... Xin anh ngừng tay... Đừng!"

Xẹt! Bộp!

Hạ Mễ Chúc vô lực thoảng thốt khi chiếc quần jean bị kéo mạnh ra khỏi thân dưới của mình, rồi bị quăng thẳng xuống dưới đất. Đôi tay nhỏ yếu cũng bị bắt lấy, giam cầm trên đỉnh đầu, không thể tạo nên chút uy hiếp nào cho người bên trên nữa. Tuyệt vọng cùng hoảng loạn khiến đuôi mắt cậu đỏ lên, dòng nước ấm áp đã tích tụ trên vành mắt, nhỏ yếu lại đáng thương.

"Tiên... Tiên sinh... Xin anh..."

Hạ Mễ Chúc run rẩy khóc xin, cố gắng mở to mắt nhìn người nam nhân cao lớn trong bóng tối. Nhưng tất cả của người kia đều bị màng sương trên đôi mắt cậu cùng bóng đêm bao trùm, một chút cũng không thể nhìn thấy được dù là cái bóng dáng. Cậu chỉ có thể thông qua sự đụng chạm mà nhận biết được đối phương, dù một chút cậu cũng không muốn dùng cách này.

Bàn tay to lớn còn mang theo vết chai du tẩu trên làn da mềm mại, còn có... Chỉ một tay thôi đã có thể nắm trọn hai cổ tay của cậu mà chẳng phí chút sức lực nào. Đôi chân dài hữu lực bộc trong lớp vải vóc dày nhưng không chút thô rát mạnh mẽ chặn lại hai cái chân lộn xộn vẫy đạp của cậu. Cơ bụng săn chắc cộm lên dưới lớp áo sơ mi thỉnh thoảng lại ma sát lên người cậu... Mười phần uy hiếp, không thể bỏ qua...



Chẳng cần nhìn Hạ Mễ Chúc cũng biết người phía trên chắc chắn là một Alpha mạnh mẽ, một Beta như cậu vốn đã yếu ớt gầy còm làm sao có thể vùng thoát được dưới sự giam cầm của hắn.

"Tiên sinh! Xin anh... Làm ơn... A!"

Hạ Mễ Chúc lắc đầu ra sức cầu xin, đổi lại là một cái cắn mạnh vào nụ hoa trước ngực khiến toàn thân cậu run rẩy.

"Ngoan..."

Một chữ mang theo ý tứ ra lệnh không cho phép từ chối cùng hơi nóng có mùi rượu say nồng vang lên bên tai khiến cậu hoảng hốt, đôi mắt ngập nước cũng mở to.

Hạ Mễ Chúc như mất đi năng lực phản kháng vốn chẳng có mấy, ngơ ngác nằm dưới thân người kia, mặc cho hắn không biết nặng nhẹ mà để lại từng dấu vệt mang theo đau đớn trên người cậu. Cho đến khi đôi chân bị người tách ra hai bên, để lộ cửa động mềm mại mê người...

"Đừng! Đừng! Không! Không!"

Hạ Mễ Chúc sợ rồi. Cậu thật sự rất sợ mà gom hết toàn bộ sức lực đi phản kháng, có ý tứ muốn dập nồi dìm thuyền với người kia... Nhưng cậu lấy cái gì mà nghĩ cùng người ta liều mạng chứ...

Xẹt!

"A!!!"

Theo một tiếng da thịt bị xé rách vang lên, người trên giường đang bị ác mộng dày vò cũng không thể chịu nổi mà hét to rồi kinh hoàng ngồi bật dậy.

"A a... Ha ha..."

Hạ Mễ Chúc toàn thân ướt đẫm như mới được vớt từ trong nước ra, không ngừng thở hổn hển như bị thiếu khí. Lòng ngực phập phồng lên xuống cùng trái tim nhảy điên cuồng đều khiến cậu cảm thấy khó khăn.

"Oa oa..."

Bỗng dưng bên cạnh vang lên tiếng khóc rắm rức của trẻ con kéo lại linh hồn giống như chết đuối của cậu. Hạ Mễ Chúc hoàn hồn vội vàng xoay người nhích tấm thân mướt nước đến bên cạnh đứa bé đang nỉ non, hạ giọng dỗ dành.

"A Thụy ngoan, đừng khóc. Ba ba xin lỗi. Là lỗi của ba ba. Ngoan... Ngoan..."

Cậu vừa dỗ vừa nằm nghiêng ôm lấy đứa nhỏ, tay nhẹ vỗ về lên tấm lưng nhỏ nhắn của nó, cực kỳ quen tay, chẳng chút khó khăn mà dỗ đứa nhỏ nín khóc.

"Haizz..."

Trong bóng đêm chỉ còn tiếng thở dài có phần bất lực...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Nguyên Tôn
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mang Theo Bảo Bảo Bỏ Trốn. Vợ! Em Đừng Hòng!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook