Mang Theo Đào Bảo Hỗn Dị Thế

Chương 27: Vợ chồng Thẩm gia

Diệp Ức Lạc

28/05/2021

Hồng thành

"Hương Vân, ngươi đã nói chuyện nhà ở với chồng ngươi chưa?". Mẹ Thẩm - Triệu Như hỏi.

Thẩm Hương Vân cau mày: "Đã nói, bất quá Hải Anh hắn hoàn toàn không để ý.".

"Bận bận bận, hắn lúc nào cũng bận a! Một chút thời gian đều không rút ra được." Triệu Như không vui dịch dịch thân thể.

Thẩm Hương Vân gả cho một phú thương tên Quý Hải Anh, tài sản có đến hơn mấy ngàn vạn. Người đó không chỉ có một người vợ là Thẩm Hương Vân, trước khi đám cưới, Thẩm Hương Vân biết được Quý Hải Anh đã có một lão bà.

Thẩm Hương Vân từng gặp qua lão bà của Quý Hải Anh, chỉ là một kẻ mập mạp không nhan sắc, Thẩm Hương Vân không để trong lòng, nàng cảm thấy bản thân mình nếu gả đi, tất nhiên rất nhanh có thể đàn áp người phụ nữ đó.

Thẩm Hương Vân gả đi rồi mới biết, Quý Hải Anh là một tên sợ vợ, kinh tế trong nhà phần lớn là do con cọp cái hắn thú - Từ Á Xuân cầm quyền.

"Cũng không phải muốn hắn mua cho chúng ta một căn nhà lớn, căn nhà nhỏ mà thôi, chỉ ba trăm vạn, hắn làm ông chủ lớn như vậy, ba trăm vạn cũng không bỏ ra được sao?" Triệu Như có chút kích động oán giận nói.

So sánh giữa Thẩm Diệu Huy và Thẩm Hương Vân, Triệu Như càng yêu thích Thẩm Diệu Huy hơn. Triệu Như cảm thấy Thẩm Hương Vân gả được chỗ tốt, hi vọng Thẩm Hương Vân có thể chiếu cố Thẩm Diệu Huy. Lúc đầu, Triệu Như muốn ở biệt thự chừng một ngàn vạn, chỉ là Thẩm Hương Vân không chi trả nổi, Triệu Như đành phải không ngừng hạ thấp điều kiện.

Thẩm Hương Vân cúi đầu, buồn bực nói: "Ta sẽ lại đi tìm hắn nói chuyện.".

Triệu Như nhìn Thẩm Hương Vân, tỏ ý bất mãn: "Hương Vân, có phải ngươi căn bản là không có nói với hắn đi? Ta vì ngươi dụng tâm lương khổ a! Nếu không phải ta đem Thẩm Hiên gả cho Lục Vinh, bây giờ ngươi còn đang ở xóm nghèo bồi tên nghèo rớt mồng tơi đó sống qua ngày, nơi nào có thể sống tốt như bây giờ a?".

"Ngươi bây giờ trèo lên được cành cao, muốn bỏ rơi chúng ta phải không?.".

Triệu Như trong lòng có chút gấp, trước đây sợ Lục Vinh dây dưa, bọn họ liền đem nhà đi bán. Lúc Thẩm Hương Vân thành hôn, vì để giữ mặt mũi cho con gái, họ cũng bỏ ra không ít tiền.

Triệu Như vốn nghĩ, sau khi Thẩm Hương Vân thành hôn, tuỳ tiện tìm Quý Hải Anh nói là muốn một ít, thì sẽ có thật nhiều tiền đưa tới. Nào ngờ, tên Quý Hải Anh này mặc dù là ông chủ lớn, nhưng lại cực kì keo kiệt.



Hiện tại Triệu Như cùng Thẩm Quân đang ở trong một tầng hầm tại Hồng thành. Triệu Như từng nghĩ, ở thành phố, khắp nơi đều là phồn hoa, đâu đâu cũng là tiền, đến mới biết, người nghèo ở thành thị còn không bằng được người ở xóm nghèo, không có tiền mua nhà, cũng không dám dùng tiền vào khách sạn, Triệu Như và Thẩm Quân đành phải ở trong tầng hầm.

Tầng hầm ẩm ướt, tràn ngập mùi lạ, cha mẹ Thẩm bụng đầy oán khí.

Thẩm Hương Vân không vui nói: "Mẫu thân, ngươi làm sao có thể nói như vậy được? Ta cũng chẳng còn cách nào khác.".

Triệu Như bất mãn nói: "Ngươi không có cách? Ngươi ăn ngon mặc đẹp, ở biệt thự, lái xe sang, ngươi gọi cái này là không có cách?".

Thẩm Hương Vân cúi đầu, Quý Hải Anh có tiền, nhưng phần lớn đều là bất động sản, nàng căn bản không xen tay vào được. Lão bà của Quý Hải Anh đối với nàng cả ngày khua tay múa chân, không có chuyện gì liền lấy xuất thân bần hèn của nàng ra nói. Thẩm Hương Vân ngoài mặt phong quang, trên thực tế sống cũng không quá tốt.

"Đại ca thế nào rồi?" Thẩm Hương Vân hỏi.

"Đại ca ngươi đang ở trong học viện, hắn muốn mua một chiếc tinh xe, học sinh trong học viện ai cũng có, nếu đại ca ngươi không có sẽ rất mất mặt." Triệu Như nói.

Thẩm Hương Vân mím mím môi, trong lòng không vui, thầm nghĩ: Cha mẹ mặc dù đối với mình tốt hơn nhiều so với Thẩm Hiên, thế nhưng đối với đại ca mới phải gọi là hết lòng.

"Cần bao nhiêu tiền?".

"Sáu mươi vạn." Triệu Như nói.

Thẩm Hương Vân cau mày: "Tinh xe bình thường hơn hai mươi vạn là đã mua được rồi.".

Triệu Như khó chịu: "Như vậy sao được, tinh xe bình thường trong học viện căn bản không có ai đi, anh của ngươi còn muốn tìm bạn gái, thấy tinh xe phổ thông người ta sẽ chạy mất dép. Lại nói, bạn học của đại ca ngươi mua xe đều là mấy trăm vạn, đại ca ngươi không thể so với họ, nhưng cũng không được quá kém a!".

Thẩm Hương Vân hít sâu một hơi: "Ta không có nhiều tiền như vậy.".



"Ngươi đồ con cái đáng chết, gả được nơi tốt liền trở mặt không nhận người, chồng ngươi có tiền như vậy, chỉ cần hắn nhấc tay một tí là đủ cho cả nhà chúng ta ăn mặc không lo. Ta làm sao lại nuôi ra được loại nữ nhi bất hiếu như ngươi? Chỉ lo chính mình khoái hoạt, mặc kệ sống chết của cha mẹ." Triệu Như bất mãn nói.

Thẩm Hương Vân nhíu chặt lông mày: "Mẫu thân, ta đã tận lực, chi tiêu trong nhà đều do Từ Á Xuân quản, ta cũng không có biện pháp a!".

"Từ Á Xuân, chính là cái lão bà kia sao? Nàng ta xấu như vậy, ngươi lại không đối phó được?" Triệu Như khó hiểu nói.

Thẩm Hương Vân hít sâu một hơi: "Từ Á Xuân có hậu đài a!".

Gia tộc đứng sau Từ Á Xuân thế lực so với Quý Hải Anh còn lớn một chút. Công việc làm ăn của Quý Hải Anh có thể phát triển như vậy là dựa vào Từ gia không ít, dưới tình huống đó, Quý Hải Anh đương nhiên không dám làm phật lòng Từ Á Xuân.

Thẩm Hương Vân âm thầm oán giận chính mình tâm tư không đủ cẩn trọng, nếu sớm biết Quý Hải Anh sợ người đàn bà hung dữ kia như vậy, nàng sẽ không chấp nhận gả cho Quý Hải Anh. Quý Hải Anh tuy rằng tham luyến sắc đẹp của nàng, nhưng cũng xem thường xuất thân của nàng, mỗi lần nàng nhắc tới cha mẹ, sắc mặt Quý Hải Anh liền trở nên rất khó xem.

Triệu Như nhìn vẻ mặt Thẩm Hương Vân, hít sâu một hơi: "Không quản thế nào, trước tiên ngươi cứ đưa bảy mươi vạn qua đi.".

Thẩm Hương Vân cắn răng: "Ta thật không có nhiều tiền như vậy.".

"Không có nhiều như vậy? Làm sao lại không có được? Trước bán huyết phỉ được 130 vạn, chẳng lẽ ngươi đã tiêu xài hết?." Triệu Như oán hận.

"Tiền bán huyết phỉ đâu chỉ mình ta dùng, đại ca cũng lấy không ít a!" Thẩm Hương Vân không vui giải thích.

Sắc mặt Triệu Như lập tức âm trầm: "Ngươi cái đồ con gái chết tiệt, nếu không phải đại ca ngươi nhọc lòng trù tính, huyết phỉ có thể đến tay chúng ta sao? Đại ca ngươi chỉ lấy đi một chút mà ngươi cũng muốn tính toán à?.".

Thẩm Hương Vân trầm mặt, không nói gì. Triệu Như thấy Thẩm Hương Vân im lặng, nhất thời giảm đi mấy phần khí thế.

"Hương Vân, ngươi và đại ca ngươi là cùng nhau lớn lên, đại ca ngươi mặc dù bây giờ không có tiền, nhưng tương lai nhất định có tiền đồ rất lớn, chờ đại ca ngươi thành công rồi, còn có thể bạc đãi ngươi sao?" Triệu Như tận tình khuyên nhủ.

Thẩm Hương Vân nghe Triệu Như nhắc tới Thẩm Diệu Huy, trong lòng không biết sao lại càng buồn bực hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mang Theo Đào Bảo Hỗn Dị Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook