Mạnh Mẽ Công Thủ

Chương 4: Thất tình là một vấn đề nhỏ lặp đi lặp lại

Tiêu Đường Đông Qua

21/06/2021

04/05/2021

Edit: Nhật Nhật

...

"A Xuyên à, có phải ông thấy mình hơi hơi mất mặt không? Vừa nãy tôi nghe bọn Mark nói, Reese Reddington là tiền phong hàng ngoài [1] của đội bóng rổ đại học DK! Tiền phong hàng ngoài đấy, ông biết không hả? Tay ghi bàn thiện nghệ! Hơn nữa đội bóng rổ đại học DK chính là một trong những đội mạnh trong giải bóng rổ NCAA [2] đấy, đã từng hơn mười lần góp mặt trong bốn đội mạnh nhất! Tuy là mấy năm gần đây thứ hạng đội bóng rổ của DK có hơi sa sút nhưng mà nghe đâu năm ngoài lại lọt top tám một lần nữa!" Chu Bân an ủi nói.

"Ừ! Đúng đấy! Hơn nữa Reese Reddington từ hồi cấp ba đã rất nổi tiếng rồi, anh ta được tuyển thẳng vào DK theo diện năng khiếu thể thao mà! Cho nên thua người như vậy cũng là bình thường thôi!"

"Ầy... Tôi thực sự không sao! Hai ông không phải lo đâu!" Nhiếp Xuyên khoác vai hai người, cậu hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Celine.

Lúc này Celine đang say mê xem đi xem lại mấy video vừa quay được trong điện thoại, mấy cô gái túm tụm lại với nhau, nét hứng phấn trên mặt không hề che lấp. Celine mím môi, trong đôi mắt tràn đầy trông ngóng.

Biểu tình trên mặt Nhiếp Xuyên nhất thời suy sụp.

Chu Bân và A Mao không hẹn mà cùng thở dài một hơi, vỗ vỗ vai Nhiếp Xuyên nói: "Đây chỉ là sùng bái với thần tượng mà thôi, ông đừng để ý làm gì!"

"Đúng vậy, đúng vậy! Cái người tên Reese Reddington kia lớn lên vừa vặn phù hợp với thẩm mỹ của mấy cô gái Âu Mỹ thôi mà!" Câu cuối cùng của A Mao chọt trúng vào nỗi đau của Nhiếp Xuyên.

"Celine là người Mỹ mà..." Nhiếp Xuyên gục đầu xuống.

Chu Bân trừng mắt lườm A Mao một cái, ý là "Không biết nói chuyện thì đừng có mở mồm nói lung tung".

Tuy là bị kỹ thuật đánh bóng của Reese Reddington đả kích nặng nề, nhưng Nhiếp Xuyên khôi phục rất nhanh, bóng rổ dù sao cũng không phải thế mạnh của cậu, còn nếu mà hai người chơi game online thì Nhiếp Xuyên đảm bảo sẽ hành tên Reese kia lên bờ xuống ruộng mới thôi!

Cậu trưng ra khuôn mặt cười tươi như hoa, đi về phía Celine, lấy hết can đảm bỏ qua thất bại vừa rồi: "Này! Celine, có muốn cùng bọn tôi đi ăn đồ nướng Teppanyaki [3] kiểu Trung không?"

Celine cười với Nhiếp Xuyên: "Tôi cũng rất muốn đi, nhưng mà..."

Đến Mỹ mấy tháng, Nhiếp Xuyên cũng đã học được cách bỏ qua mấy lời dễ nghe phía trước của người Mỹ, chỉ chú ý đến trọng điểm phía sau hai từ "Nhưng mà".

"Nhưng mà tôi đã hẹn trước với bạn sẽ cùng tập nhảy cổ động rồi."

"Ồ? Mọi người định tham gia đội cổ vũ nào vậy?"

"Đương nhiên là đội cổ vũ của đội bóng rổ DK rồi!" Nói đến đội bóng rổ DK, trên mặt Celine đều là nét cười, thậm chí còn có chút ngượng ngùng, "Nhưng mà tôi không ngờ hôm nay lại có thể nhìn thấy Reese Reddington, cả Carlo Brandon nữa! Hai người họ thực sự quá là đẹp trai! Vốn tôi đối với bóng rổ không hiểu tí nào, nhưng lúc thấy Reese nhảy lên đưa bóng vào rổ, tôi phát hiện mình đã yêu môn thể thao này rồi!"

Nụ cười của Nhiếp Xuyên cứng ở trên mặt, sâu trong nội tâm như có một cơn gió lạnh vừa thổi quét qua, còn có mấy mảnh lá khô bay lả tả theo sau.

Sau khi Celine và bạn học của mình rời đi, Chu Bân và A Mao cùng nhau vỗ vỗ vai Nhiếp Xuyên.

"A Xuyên à, lần sau sẽ tốt hơn thôi." A Mao suy nghĩ một lúc lâu, rốt cục rặn ra được một câu an ủi không có tí tác dụng nào.

"Lần sau sẽ tốt hơn? Còn tốt hơn nữa à! Là ai gạt tôi nói đến Mỹ có thể quen bạn gái tóc vàng, ngực tấn công mông phòng thủ!" Nhiếp Xuyên lập tức xoay người lại, giận dữ trừng A Mao.

A Mao lùi về phía sau hai bước, cười làm lành nói: "Celine không phải tóc vàng, ngực còn tàm tạm chứ vòng ba không có lớn..."

Nhiếp Xuyên ngửa mặt lên trời, thực sự cảm thấy như vậy là được rồi.

Nửa năm trước, cậu theo ba mẹ đến Mỹ, trong lòng tràn đầy mong đợi, hi vọng có thể quen được một cô bạn gái xinh đẹp, tóc vàng mắt xanh, lý tưởng thì đầy đặn, nhưng mà thực tế đến miếng thịt cũng không có mà ăn!

Người đầu tiên cậu thầm mến là một bạn nữ tên Lily, cậu gặp được cô nàng khi chạy bộ buổi sáng.

Lily rất nhiệt tình, cũng rất kiên nhẫn nghe Nhiếp Xuyên nói tiếng anh, nhờ có sự giúp đỡ của cô, khẩu ngữ của Nhiếp Xuyên phải gọi là tiến bộ thần tốc. Chỉ là hai tuần sau, khi Nhiếp Xuyên thổ lộ, Lily tiếc nuối nói cho cậu biết, người cô thích là đội trưởng đội bóng bầu dục trong trường!

Nhiếp Xuyên chưa từ bỏ ý định, muốn tiếp tục theo đuổi Lily, mang hoa hồng đến tiệm café cô hay ngồi.

Sự thực chứng minh, đây là một quyết định ngu ngốc đến mức cậu chỉ muốn độn thổ.

Khi Lily kéo người bạn trai cao to của mình xuất hiện trước mặt cậu, đối phương nhìn chằm chằm Nhiếp Xuyên xem như cảnh cáo, cậu sợ đến mức suýt chút nữa "beautiful" luôn lên bó hoa hồng đang cầm trên tay.

Từ đó về sau, Nhiếp Xuyên không bao giờ dậy chạy bộ buổi sáng nữa.



Cô nàng thứ hai cậu thích tên là Lucy. Hai người gặp nhau ở trong thư viện. Lucy ngồi ở cạnh cửa sổ thư viện đọc sách, đường nét gò má rất xinh đẹp, mỗi lần Nhiếp Xuyên đi ngang qua thư viện, chỉ cần ngẩng đầu là nhìn thấy thân ảnh Lucy, những lúc ấy trong đầu cậu, lời bài hát "My Destiny*" sẽ vô thức vang lên. Người chưa bao giờ mò mặt đến thư viện đọc sách như Nhiếp Xuyên vậy mà phá lệ mượn một đống sách linh ta linh tinh chỉ để được ngồi cạnh Lucy.

*Chỗ này tôi không serach ra là bài gì cả.

Liên tục suốt một tuần như vậy, cậu rốt cục quyết tâm truyền cho Lucy một mẩu giấy: "Lúc cậu ngồi ở cạnh cửa sổ, đường gò mà của cậu thực sự rất xinh đẹp, tôi có thể làm bạn với cậu không?"

Một phút sau, Lucy truyền lại tờ giấy về, Nhiếp Xuyên mang theo cảm giác hồi hộp mở tờ giấy ra, có loại kích động muốn lập tức phun ra một búng máu: Tôi đã thực hành tư thế ngồi cạnh cửa sổ này rất lâu rồi, chính là vì để lúc Wade của đội tuyển bơi lội đi ngang qua thư viện có thể nhìn thấy tôi.

Đêm đó, Nhiếp Xuyên ôm vai bá cổ hai ông bạn chí cốt của mình, đau lòng ăn ba bát cơm lớn, cố gắng không rơi lệ.

A Mao bất lực hỏi: "Người anh em, nghe tôi nói này, cậu có phải rất thích sách giáo khoa không? Sao cứ phải là Lily với Lucy vậy! Đừng nói người tiếp theo cậu thích sẽ tên là Paula đấy nhé*?"

*Câu này A Mao nói đùa về các nhân vật minh họa trong sách giáo khoa. Giống như sách giáo khoa tiếng anh bên mình kiểu gì cũng có người tên Ann với John ý.

"Paula là ai?" Nhiếp Xuyên hoàn toàn không nhớ ra trong sách giáo khoa có nhân vật nào tên như này cả.

Chu Bân lạnh nhạt đáp: "Paula chính là còn chim mà Lily và Lucy cùng nuôi."

Nhiếp Xuyên: "..."

Mà cô gái thứ ba Nhiếp Xuyên thích, Paula... Ặc, không phải, là Lydia, là một cô gái có ngũ quan vô cùng xinh đẹp để kiểu tóc ngắn tomboy.

Một lần, xe đạp của Nhiếp Xuyên bị hỏng, cậu ở bên vỉa hè loay hoay một lúc lâu mà cũng không sao sửa được. Lydia đạp xe đi ngang qua cậu, thấy thế thì dừng lại, chỉ hai, ba phút đã sửa xong xe cho Nhiếp Xuyên, khiến cậu cảm động không ngớt, còn vì thế mà gia nhập câu lạc bộ xe đạp của Lydia.

Lần này Nhiếp Xuyên rất cẩn thận điều tra tỉ mỉ về đối phương, không phát hiện Lydia có bạn trai, thái độ của cô đối với thành viên đội bóng bầu dục hay bơi lội gì gì đó đều không quá hứng thú, vì thế cậu yên tâm lấy hết cam đảm thổ lộ với cô.

Lydia vung nắm đấm, nện lên ngực Nhiếp Xuyên một cú: "Ông làm cái gì vậy! Tôi coi ông là chị em gái với mình đó! Với lại tôi có người yêu rồi!"

Cái gì? Chị em gái? Cậu, Nhiếp Xuyên có chỗ nào giống con gái chứ? Lại bị người ta coi thành chị em gái với mình? Thực sự nhục không để đâu cho hết!

"Tớ không tin! Người cậu thích là ai!" Nhiếp Xuyên chưa chịu từ bỏ ý định, hỏi tiếp.

Cậu có thể không thích tôi, nhưng đừng dùng người khác làm lý do để từ chối tôi!

Lydia ấn ấn thái dương, bất đắc dĩ nói: "Bạn gái của tôi là thành viên đội đấu kiếm trường..."

"Từ từ? 'Bạn gái' của cậu?" Nhiếp Xuyên cảm thấy mình đã nghe nhầm rồi.

"Đúng vậy, bạn gái của tôi... Tôi chỉ thích con gái thôi, ông không biết à?"

Tam quan* của Nhiếp Xuyên vỡ vụ thành từng mảnh.

*Tam quan: Thế giới quan, Nhân sinh quan, Giá trị quan.

"Này... Đây là nước Mỹ đấy! Cái bộ dạng kinh ngạc này của ông là sao hả?"

Những kỳ vọng tốt đẹp về tình yêu của Nhiếp Xuyên toàn bộ đều tan vỡ không còn mảnh vụn nào, buổi tối cậu ôm chăn, gặm Chocolate, ăn đến nỗi đau cả bụng. Từ đó về sau Nhiếp Xuyên không còn đụng đến chiếc xe đạp kia nữa, tận đến khi nó gỉ sét bị mẹ Nhiếp đem đi thanh lý.

Mãi cho đến khi Celine xuất hiện.

Celine có một mái tóc dài vô cùng xinh đẹp, lúc cô mới chuyển đến căn hộ trên tầng khu nhà Nhiếp Xuyên ở, có một lần vội vã nhận điện thoại chạy ngang qua người cậu, mái tóc dài của cô xẹt qua gò má cậu, cảm giác trong nháy mắt đó... Không cách nào có thể hình dung. Càng khiến Nhiếp Xuyên vui mừng chính là, Celine là bạn đại học với cậu, đại học DK.

Chỉ là lấy biểu hiện hôm này của Celine, mức độ quan tâm của cô đối với Reese Reddington đã vượt quá bình thường, thậm chí còn muốn tham gia cái đội cổ vũ quỷ gì đó nữa. Trong đầu Nhiếp Xuyên đã có thể tưởng tượng ra xác suất cậu thổ lộ thất bại cao tới 100%.

Cậu ghét tất cả mấy môn thể thao này!

Cái gì mà đội bóng bầu dục! Đội tuyển bơi lội, cả đội bóng rổ nữa, tất cả đi chết hết đi!

Nhiếp Xuyên ỉu xìu xìu đi về nhà, Chu Bân với A Mao đi theo phía sau cậu.

Chu Bân lục lọi ba lô của mình một hồi, lôi ra một thanh chocolate đã mềm nhũn, đưa cho Nhiếp Xuyên.

"A Xuyên! Ăn miếng chocolate đi, bổ sung năng lượng! Chúng ta phải khiêu chiến thế giới bất công này đến cùng!" Trong giọng Chu Bân tràn đầy năng lượng tích cực.



"Ừ." Nhiếp Xuyên gật đầu, xé vỏ bọc thanh chocolate ra, còn chưa kịp cho vào miệng, thanh chocolate đã cong gập lại, rơi lên áo phông của cậu: "Ôi mẹ ơi! Làm bẩn áo, mẹ sẽ giết chết tôi mất!"

A Mao đưa tay đỡ được miếng chocolate bị rớt: "A Xuyên! Làm sao giờ?"

"Cái gì mà làm sao giờ? Đương nhiên là phải ăn rồi!" Nhiếp Xuyên cúi đầu muốn liếm miếng chocolate trên tay A Mao.

"Chờ đã, ông không được liếm! Gớm chết đi được!" A Mao vẩy rơi miếng chocolate trên tay mình.

Trên mặt Nhiếp Xuyên lộ ra vẻ tiếc nuối, chỉ có thể mở nốt vỏ bọc kẹo, liếm sạch sẽ chỗ chocolate còn dính bên trong.

Chu Bân thở phào một hơi, cuối cùng coi như Nhiếp Xuyên không còn nhớ đến chuyện mình vừa bị thất tình cùng chuyện Celine thích Reese Reddington nữa, ít nhất cũng không cần ăn mười cái bánh bao nhân thịt lớn cùng tỷ tỷ thứ khác để trả thù đời.

"Nhiếp Xuyên, tôi còn kẹo trái cây này, ông có ăn không?" A Mao móc trong túi ra một viên kẹo.

"Muốn muốn muốn! Lấy ra đây đi!" Nhiếp Xuyên xé giấy gói kẹo, ném vào trong miệng xong, lại đút tay vào túi quần tiếp tục đi về phía trước.

Chu Bân lắc đầu bó tay: "Cái tên này đúng là bị gái xinh làm cho nát não rồi, cho viên chocolate là lại hớn hở như chưa có chuyện gì xảy ra. Đúng kiểu sẹo lành quên đau."

"Ông đang mắng nó đấy hả?"

"Không, tôi đang khen nó mà."

Lúc này, Carlo đang lái xe, mà Reese lại chống cằm yên lặng nhìn ra ngoài cửa.

Sắc trời đã tối đen, ánh đèn đường từng cái từng cái xẹt qua, khiến khuôn mặt Reese như được nhuộm thêm một tầng bí ẩn.

"Này, tôi nói này, hôm nay ông có phải hơi quá nghiêm túc với đứa nhỏ kia rồi không?" Carlo liếc mắt nhìn Reese một cái, làm như vô ý hỏi.

"Tôi không có."

"Ông không có? Vậy quả cuối cùng là sao? Còn không phải vì thằng nhóc thiếu chút là vượt được qua ông à?"

"Cậu ta không thể vượt qua tôi."

"Nhưng mà quả cuối cùng cậu ta làm rất tuyệt, không phải à? Ông cũng là vì nháy mắt đó suýt bị cậu ta vượt qua, cho nên mới nghiêm túc còn gì! Cho dù là tôi, cũng không chắc chắn có thể thành công mà."

"Cho nên cậu ta thất bại." Reese trả lời một cách hết sức đương nhiên.

"Này... Cậu ta hãy còn là con nít đấy. Ông úp rổ một cái mà làm cho người ta ngồi bệt luôn xuống đất kìa. Nhỡ mà cậu ta sinh ra bóng ma tâm lý, sau này không chơi bóng nữa thì rất đáng tiếc đó!" Carlo lo lắng nói.

"Cậu rất muốn để cậu ta gia nhập đội bóng rổ của chúng ta à?"

"... Quên đi, cậu ta trông nhỏ như vậy, có khi lông còn chưa dài hết ấy chứ! Chờ đến khi cậu ta đủ tuổi vào đội bóng, phỏng chừng chúng ta đã tốt nghiệp được mấy năm rồi?"

"Vậy cậu có thể yên tâm, có thể làm sinh viên của DK, chắc chắn không phải là trẻ con."

"Gì? Sinh viên? Ông đang đùa đấy à? Cậu ta cũng là sinh viên DK á?"

Carlo lộ ra biểu tình "Ông đang đùa bỡn tôi đúng không".

___________________

[1] Tiền phong hàng ngoài (SF) Vị trí này còn được biết đến là vị trí số 3, là những cầu thủ đa năng, nhanh nhẹn hơn và có thể hình nhỏ hơn các Tiền phong hàng trong và Trung phong. Phạm vi hoạt động của tiền phong hàng ngoài là tương đối tự do.

Không chỉ có phạm vi hoạt động rộng mà cả chức năng của các Tiền phong hàng ngoài cũng rất "bao la". Họ có thể thi đấu như 1 hậu vệ ghi điểm trong tình huống bóng này, nhưng ngay tình huống sau họ lại có thể là 1 tiền phong hàng trong. Các tiền phong hàng ngoài luôn là những người nhanh nhẹn và mạnh mẽ ở khu vực trong vòng 3 điểm.

[2] NCAA: Hiệp hội Thể thao đại học quốc gia Mỹ, là một tổ chức phi lợi nhuận dành cho các vận động viên sinh viên.

[3] Nướng Teppayanki là phong cách ẩm thực từ thời Thế chiến II, thường dùng một vỉ gang, sắt hoặc thép để nấu. Từ teppanyaki là kết hợp giữa teppan (鉄板), một miếng sắt mà dùng để nấu các món, và yaki (焼き), nghĩa là nướng, xào và chiên.

Các vỉ nướng teppanyaki thường rất dày, có thể chịu nhiệt 100 °C và nấu được nhiều nguyên liệu nhỏ như trứng, gạo hay rau thái nhỏ. Một số đầu bếp có năng khiếu dùng lửa lớn để nấu và thường trình diễn các động tác công phu cho khách xem.

manh-me-cong-thu-4-0

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Linh Vũ Thiên Hạ
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mạnh Mẽ Công Thủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook