Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành

Chương 7: Trả thù

Phong Lưu Thư Ngốc

27/09/2016

Cung Lê Hân học năm nhất ban A, phòng học nằm ở ngoài cùng bên trái lầu 1, cẩn thận tìm, tiểu thiếu chủ theo trí nhớ rất nhanh tìm được chỗ ngồi, đến bàn học ngồi xuống, lật sách giáo khoa ngữ văn chuẩn bị bài.

Khi còn sinh hoạt ở địa cung, cậu từng nghe nhóm người lô đỉnh nói rất nhiều thứ về ‘Tư thục’. Lúc đó, cậu còn khát khao được một lần cùng bạn bè cùng lứa học tập chơi đùa nhưng hiện tại xem những ký tự nhỏ xíu trên sách, đôi mày thanh tú của tiểu thiếu chủ liền nhíu lại, biểu tình chờ mong bỗng dưng biến mất.

Chỉ vì cậu phát hiện, mình từng đọc qua nhiều sách vở, đã nhìn là không bao giờ quên, thế nhưng lại biến thành dốt đặc cán mai. Đọc văn tự trong sách, ngoại trừ những chữ ‘nhất, nhị, tam’ đơn giản đến cực điểm, những cái khác một chữ cậu cũng không hiểu.

Cũng may còn có ký ức của Cung Lê Hân, tiểu thiếu chủ mới biết, văn tự kinh lịch thời không này đã qua một lần cải cách, chữ phồn thể được dùng trong thời cổ đã được đơn giản hóa, thay thế một phần hoặc gần như toàn bộ chữ cũ. Vì thế, tiểu thiếu chủ không thể không đem ký ức chính mình cùng ký ức Cung Lê Hân tiến hành so sánh kết quả đối lập, tốc độ đọc tiến hành cực kỳ thong thả.

Chỉ đọc sách ngữ văn đã khó khăn như thế, thì càng không cần nói đến sách hóa học, sinh vật, toán học. Với tri thức của cổ nhân như tiểu thiếu chủ mà nói không thể nghi ngờ là như đọc sách trên trời, cho dù có ký ức Cung Lê Hân đi chăng nữa, cậu cũng hoàn toàn không có biện pháp hiểu được.

Nếu không làm được Trạng Nguyên ( Carly: nôm na là người đầu bảng/người điểm cao nhất như thủ khoa áh, nhưng vì tiểu Hân mới từ cổ đại tới nên ta để nguyên vậy ) , mình có thể vào quân đội của cha, ở đó hẳn là không cần học những thứ này đi? Tiểu thiếu chủ uể oải nằm lên đống sách giáo khoa, trong lòng thầm suy đoán.

Ngay khi tiểu thiếu chủ còn đang phiền não, một thiếu niên diện mạo tuấn lãng, dáng người cân đối bước vào phòng học, đến trước bàn tiểu thiếu chủ ngồi xuống, sau đó xoay người, mắt không ngừng dò xét từ trên xuống dưới người cậu. Ngồi cùng bàn cậu ta là một thiếu niên diện mạo phổ thông, dáng người thấp bé, thấy cậu ta đến, liền cười nịnh nọt, tự giác giúp cậu ta sửa sang lại tập vở, cũng lấy ra sách giáo khoa cần học.

Thấy bộ dáng tiểu thiếu chủ chau mày, vô lực nằm trên bàn, thiếu niên hơi nhếch môi cười, mâu quang lộ ra thần sắc châm chọc.

“Lê Hân, tối qua thế nào? Thích chứ ?”, thiếu niên rất nhanh giấu đi cảm xúc thật của mình, ghé sát vào tiểu thiếu chủ, bộ dáng như quan tâm hỏi. Người ngồi cùng bàn cậu ta cũng quay đầu, mắt mang ý tứ hàm súc khác liếc nhìn tiểu thiếu chủ một cái.

“Ân?”, nghe câu hỏi của thiếu niên, tiểu thiếu chủ liền đưa mắt nhìn chăm chú, đánh giá đối phương một lát, chần chờ mở miệng,“Ngươi là Phương Diệp?”. Là Phương Diệp đã dụ dỗ Cung Lê Hân uống xuân dược?

Phương Diệp ngẩn người, cười nói,“Như thế nào mà cả tôi cũng không nhận thức? Tối qua rất kịch liệt sao, nên giờ đầu óc rối loạn ?”

Trên mặt cậu ta một bộ dáng trêu ghẹo, kỳ thật trong nội tâm đã sớm quan sát thiên biến vạn biến trên mặt Cung Lê Hân. Cung Lê Hân yêu Lâm Văn Bác gã vốn nhất thanh nhị sở ( biết rõ ràng ), cũng biết đoạn cảm tình này sẽ không có kết quả, nếu tiếp tục sẽ chỉ là hại người hại mình, nhưng gã chẳng những không ngăn cản, còn trợ giúp, xúi giục Cung Lê Hân ăn thuốc K, bảo cậu đi dụ dỗ Lâm Văn Bác.

Gã biết làm như thế Cung Lê Hân nhất định sẽ không như nguyện, ngược lại còn khiến Lâm Văn Bác càng thêm chán ghét. Nếu tình hình nghiêm trọng hơn nữa, Cung Lê Hân không đợi được Lâm Văn Bác, chắc chắn sẽ bị nam nhân khác cường bạo, ai bảo cậu trưởng thành có khuôn mặt mê người như thế.

Nhưng mà, mục đích của gã chính là muốn Cung Lê Hân bị khinh bỉ, bị chán ghét, bị làm nhục. Gã vô cùng hưởng thụ việc đùa giỡn Cung Lê Hân trong lòng bàn tay. Gia thế hiển hách thì thế nào ? Tuy rằng bề ngoài Phương gia bọn họ phụ thuộc vào Cung gia, gã không thể không lấy lòng Cung Lê Hân, nhưng gã có thể tùy ý ngầm giẫm đạp tôn nghiêm Cung Lê Hân, điều này khiến gã cảm thấy rất thỏa mãn.

Tưởng tượng bộ dáng khó coi hôm qua của Cung Lê Hân, vẻ mặt cười chân thật của gã liền hiện lên mặt, người hầu của gã cũng không nhịn được cười ra tiếng.

Cả hai bề ngoài giả vờ rất tốt, lại không biết tiểu thiếu chủ đã sớm nhìn thấu thu hết sự châm chọc cùng khinh miệt trong mắt bọn họ vào đáy mắt, cũng liệt bọn họ vào hàng ngũ địch nhân của mình.



Tuy rằng bị tù cấm mười sáu năm ở địa cung, chưa từng tiếp xúc thế giới bên ngoài, khiến tiểu thiếu chủ không rành thế sự, tính tình đơn thuần, nhưng bị ma đầu Tiêu Lâm nuôi lớn, cậu cũng tuyệt không phải tiểu sơn dương thuần lương vô hại, bản thân cũng có cách hành xử riêng biệt. Người khác đối xử tốt, cậu sẽ dùng chân tâm hồi báo, người khác tổn thương cậu, cậu nhất định sẽ trả lại gấp bội.

Ở cùng Tiêu Lâm lâu ngày, tính hồn nhiên của tiểu thiếu chủ đã sớm biến thành tàn khốc. Loại tàn khốc này nếu chưa bị tác động, cậu có thể là đứa nhỏ nhu thuận nhất thiên hạ, nhưng một khi bị kích thích, cậu lập tức có thể hóa thành mãnh thú ăn thịt người.

“Chán ghét bị người khác chuốc thuốc” là một trong số ít những điều tiểu thiếu chủ kiêng kị nhất. Mà thực hiển nhiên, việc Phương Diệp làm đã động vào điểm mấu chốt đó. Cậu gắt gao nhìn chằm chằm Phương Diệp, sắc mặt ngày càng âm trầm, ngữ khí băng lãnh hỏi,“Cậu cảm thấy ăn thuốc này rất thoải mái sao?”

Phương Diệp bị hỏi đến mức không được tự nhiên, chột dạ giải thích,“Là tôi nghe…người ta nói ăn nó vào sẽ rất thoải mái, rất high.”

“Ân.” Tiểu thiếu chủ gật đầu, từ từ mở miệng,“Nếu cậu thích, tôi đây sẽ tự mình tìm cho cậu loại thuốc còn thoải mái gấp mấy lần, còn giúp cậu tìm luôn mười người vạm vỡ cùng cậu ngủ một đêm.”

Đời trước, thời điểm Tiêu Lâm buộc cậu nuốt xuân dược mập hợp với mấy lô đỉnh, cậu luôn muốn làm thế với Tiêu Lâm. Đáng tiếc Tiêu Lâm lại chết, vì thế cậu chỉ có thể lấy lại bồi thường từ tên Phương Diệp này. ( Carly: chú em hãy tự cầu phúc đi a~ _.__||| )

Phương Diệp nghe vậy, khóe miệng tươi cười lập tức cứng đờ, lắp bắp hỏi,“Cậu…Cậu nói đùa phải không? Chuyện tối qua thành hay không là dựa vào cậu, sao có thể trách tôi a !” Cung Lê Hân không phải trước giờ đều là gã nói gì nghe nấy sao ? Sao lần này lại tức giận ?

Tên người hầu của Phương Diệp cũng không dám tin nhìn lại Cung Lê Hân, lập tức thần sắc liền lộ ý sợ hãi. Chỉ vì hắn phát hiện, thái độ Cung Lê Hân thập phần nghiêm túc, ánh mắt nhìn Phương Diệp cũng ẩn chứa nồng đậm sát khí, không hề có ý nói đùa.

Quả nhiên, Cung Lê Hân mím môi, ngữ khí thật sự phủ định nói,“Hừ! Tôi cũng không nói đùa, đợi khi tìm được thuốc, cũng tìm đủ người, sẽ liên hệ với cậu.”

Việc điều chế xuân dược đối với tiểu thiếu chủ mà nói là dễ như trở bàn tay, nhưng cậu chỉ mới vừa sống trong cơ thể Cung Lê Hân được ít lâu, người cũng không quen nhiều, mua nguyên liệu làm thuốc, còn tìm đủ mười người, thật sự mất chút ít thời gian, chỉ sợ sẽ khiến Phương Diệp trốn mất.

Mình thế nhưng bị Cung Lê Hân uy hiếp? Phương Diệp không ngừng tự hỏi, vô cùng hoài nghi thính lực của mình. Mà ánh mắt Cung Lê Hân nhìn gã khiến gã càng cảm thấy bất an, một cỗ sợ hãi từ lòng bàn chân tiến thẳng lên đỉnh đầu.

Da đầu Phương Diệp có chút run lên, xoay mặt né tránh ánh mắt sắc như dao của Cung Lê Hân, há mồm định giải thích thì chuông lớp vang lên.

Tiểu thiếu chủ đương nhiên biết tiếng chuông đại biểu điều gì, lập tức cầm lấy sách mở ra tự học, không thèm để ý Phương Diệp. Mà Phương Diệp thấy thầy giáo bước vào, cũng không thể không ngậm miệng, sắc mặt tối tăm, tâm tình trầm trọng.

Cung Lê Hân đã thông suốt đồng nghĩa mấy người bên ngoài nịnh nót, bên trong ngầm chỉnh người như bọn họ sẽ liền khổ sở. Cung Lê Hân nếu thật sự muốn trả thù, bằng thực lực của Cung gia, những lời cậu uy hiếp vừa rồi tất nhiên dễ dàng biến thành hiện thực.

Tưởng tượng hình ảnh mười tên tráng hán thay nhau tra tấn mình, trán Phương Diệp liên tục đổ mồ hôi lạnh, cúc hoa bắt đầu có cảm giác ẩn ẩn đau =))). Tên ngồi cùng bàn hiển nhiên cũng nghĩ giống gã, sắc mặt trắng bệch liếc qua mông gã, sau đó lập tức kéo dài khoảng cách với gã, âm thầm cầu nguyện Cung Lê Hân không cần áp dụng phương pháp trả thù kia với mình.

Sau đó, suốt cả ngày trong lòng Phương Diệp đều cảm thấy kinh sợ, mỗi lần chuông hết tiết liền lập tức thành khẩn hướng Cung Lê Hân giải thích. Nhưng mà, cậu lúc này cứng mềm đều không ăn, mặc gã nói khản cả họng cũng không liếc nhìn một cái.

Kỳ thật, tiểu thiếu chủ một ngày này cũng vô cùng khó chịu. Phương Diệp gây rối không tính làm gì, cái khiến cậu phiền lòng chính là vấn đề học tập. Trừ Ngữ văn, các môn khác cậu đều nghe không hiểu. Miễn cưỡng kiên trì được hai tiết, tiểu thiếu chủ thở dài, rốt cuộc đành buông tay việc học, vận chuyển đan điền, yên lặng tu luyện nội lực.



Cuối cùng đến khi tan học, đan điền tiểu thiếu chủ lại tăng thêm vài phần.

Cứ tiếp tục như thế, không đến hai tháng mình liền có thể đột phá tầng thứ nhất Nghịch Mạch Thần Công. Tiểu thiếu chủ vừa dọn tập vở vừa suy nghĩ. Cậu không chút tinh thần đi ra cổng trường, thấy Tống Hạo Nhiên đã sớm chờ bên kia đường, tâm tình uể oải mới có chút chuyển biến.

Tiểu thiếu chủ cất bước, đang tính chạy về phía Tống Hạo Nhiên, lại bị Phương Diệp chặn lại,“Lê Hân, đợi đã, tôi muốn cùng cậu nói chuyện một lát.” Vì gia tộc, cũng vì chính mình, Phương Diệp dù không cam tâm cũng không thể không nhanh chóng giải hòa với Cung Lê Hân.

“Tống đại ca nói cậu không phải thứ gì tốt, còn nói nếu cậu sau này còn tìm tôi, anh ấy sẽ tự mình nói chuyện với cậu. Hiện anh ấy đang đứng đối diện bên kia, cậu đến mà nói với anh ấy.” Tiểu thiếu chủ chỉ về chiếc Land Rover Tống Hạo Nhiên đang ngồi. Đối với lời dặn dò của Tống đại ca, từng câu từng chữ cậu đều nhớ rõ ràng.

Phương Diệp quay đầu, quả nhiên thấy Tống Hạo Nhiên hai mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm bên này, thấy Cung Lê Hân chỉ về hướng hắn, lập tức giận tái mặt, mở cửa xe đi về phía bên này.

Đại danh Tống Hạo Nhiên đối Phương Diệp mà nói như sấm bên tai. Tính tình hỏa bạo, thủ đoạn tàn nhẫn của hắn ở quân giới C quốc chính là truyền kỳ. Từng có người không sợ chết khiêu khích hắn, hắn không nói hai lời lập tức cắt đứt tứ chi người nọ, cũng phế luôn nửa đời sau của người đó. Hơn nữa Tống gia quyền thế ngập trời, người khác không làm gì được hắn.

Rời khỏi Tống gia, tính tình của hắn cũng không hề thu liễm. Thành tích của hắn trong quân đội không hề do Cung Viễn Hàng đả động, mà là dựa vào chính hắn cùng máu địch nhân xây đắp nên. Hắn chấp hành bao nhiêu nhiệm vụ bí mật không người nào biết, nhưng vô số mạng người chết trong tay hắn là sự thật không chối cãi, nói hắn giết người như ma cũng không đủ.

Đối mặt với uy thế ngày càng tăng, ngay cả các thế hệ trước cũng muốn tránh đi hắn, càng đừng nói đến Phương Diệp. Lòng bàn chân như có động cơ, rất nhanh chạy đi không thấy bóng dáng. Nghĩ đến lời đánh giá mình “không phải thứ tốt” của Tống Hạo Nhiên, lại nghĩ đến chính mình tối qua hãm hại Cung Lê Hân, Phương Diệp bi ai ý thức được, Phương gia đã đến đường cùng.

“Đó chính là Phương Diệp?” Đi đến bên người Cung Lê Hân, Tống Hạo Nhiên ngữ khí khẳng định hỏi.

“Ân, cậu ta rất sợ anh.” Tiểu thiếu chủ nghiêng đầu, cao thấp đánh giá Tống Hạo Nhiên, không cảm thấy hắn có chỗ nào đáng sợ, đối Phương Diệp càng thêm khinh thường. (Carly : *vuốt mồ hôi* chỉ có em mới thấy thế =v=)

“Sợ anh thì tốt, đỡ cho sau này lại tới tìm em.” Tống Hạo Nhiên mỉm cười, vô cùng tự nhiên dắt tay thiếu niên, bảo vệ cậu qua đường đi đến chiếc Land Rover của mình.

“Cậu ta không đến tìm, em cũng sẽ đi tìm cậu ta. Dám bức em ăn loại thuốc kia, em cũng muốn cậu ta phải ăn nó, còn muốn tìm đủ mười người vạm vỡ bồi cậu ta một đêm.” Tiểu thiếu chủ thản nhiên đem kế hoạch trả thù của mình nói cho Tống đại ca cậu vô cùng tín nhiệm nghe.

Tống Hạo Nhiên cước bộ có chút lảo đảo, cúi đầu nhìn biểu tình nghiêm túc trên mặt thiếu niên, xác định thiếu niên không phải nói đùa, mày liền giãn ra, ôm bả vai cậu cười đến ngửa tới ngửa lui.

Đứa nhỏ nhu thuận khả ái tất nhiên làm hắn rất thích, nhưng là một đứa nhỏ trực lai trực vãng*, dám yêu dám hận, hiển nhiên hợp khẩu vị Tống Hạo Nhiên hơn. Bởi vì ‘Dĩ nhãn hoàn nhãn’ chính là chuẩn mực làm người của Tống Hạo Nhiên, Cung Lê Hân xử lý chuyện lần này công bằng, tất nhiên đánh trúng tâm hắn, khiến hắn đối với đứa em trai này ngoại trừ trìu mến càng thêm vài phần dung túng cùng thưởng thức. (dĩ nhãn hoàn nhãn : nghĩa tương tự câu ‘ăn miếng trả miếng’)(* : thẳng thắn, ngay thẳng)

Không hổ là con trai Cung thúc ! Có quyết đoán ! Tống Hạo Nhiên thầm nghĩ, cười hồi lâu mới buông vai Cung Lê Hân, vỗ ngực cam đoan nói,“Tìm mười người vạm vỡ đúng không? Cứ để cho Tống đại ca !”

*****************************************

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook