Mặt Tôi Luôn Thay Đổi

Chương 10: Siêu nhân Sanh Sanh

Dung Quang

17/01/2022

Editor + beta: Nguyệt Nguyệt

Dưới chót tòa nhà cao tầng, vài tên bảo vệ sắc mặt xám ngắt dưới sự dẫn dắt của luật sư Tô, nghiêm khắc gác ở chỗ cửa ra vào, tỉ mỉ nhìn chằm chằm mỗi người ra vào.

Chu Sanh Sanh buông mái tóc xuống, nháy mắt thành người đẹp tóc dài xõa trên vai.

Trước mắt mặt khác, kiểu tóc khác, quần áo cũng khác.

Lúc gặp thoáng qua luật sư Tô, cô nhận ra mọi người còn không kiềm chế được mà tất cả ánh mắt nhìn về phía cô.

Nhưng không có người nhận ra cô.

Trong mắt bọn họ có kinh diễm, có yêu thích và ngưỡng mộ, duy chỉ có sự vui sướng khi bắt được người và tang vật. 

Chu Sanh Sanh trấn định đi ra khỏi tòa nhà cao ốc, dầm cơn mưa phùn đi qua một góc đường, cuối cùng bắt đầu chạy vội về phía trước.

Lại là đầu mùa đông một năm, gió lạnh thấu xương, mưa phùn triền miên. Cảnh tượng hai bên đường phố đều là những người vội vàng, ô che mưa năm màu dần dần được bật lên, trang điểm trong cơn mưa của thành phố.

Cô chỉ mặc một cái áo lông, áo khoác chống lạnh chưa lấy ra được từ tòa cao ốc, lại giống như không cảm thấy lạnh, chỉ chạy vội về phía trước, vừa chạy vừa cười ha ha.

Một năm.

Đợi suốt một năm, cuối cùng cô cũng trở nên xinh đẹp, trong tay còn nắm chứng cứ phạm tội của luật sư Tô và “Phan Kim Liên” kia, không nghĩ tới cô làm việc tốt không lưu danh, đồng thời còn nghênh đón gương mặt kinh diễm này.

Đây không phải là hai niềm vui lớn hay sao?

Chỗ đèn đỏ sáng lên ở bên cạnh ngã tư đường, vô số xe dừng tại chỗ an tĩnh chờ đợi.

Chiếc xe hơi màu đen đi đến gần, người đàn ông ngồi trên ghế điều khiển trầm mặc nhìn mưa phùn phía trước. Bên trong xe mở điều hòa, có chút oi bức, anh duỗi tay ấn cái nút trong tầm tay, cửa sổ mở ra một nửa, gió lạnh lẫn mưa bụi theo gió thổi vào.

Cùng lúc đó một giọng nữ đột ngột cười ha ha ha ha không ngừng truyền vào bên trong xe, làm cho vô số người qua đường ghé mắt nhìn lại.

Lục Gia Xuyên theo bản năng mà nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy bên đường có một người phụ nữ mặc áo lông màu trắng không kiêng nể gì mà cười ha ha, vừa cười vừa chạy về phía trước. Tiếng cười kia quá bừa bãi, tư thế chạy vội cũng làm người ta nhớ đến một cô gái không màng tất cả.

Anh nhíu mày lại, hờ hững mà thu hồi tầm mắt.

Chỉ là giây tiếp theo, rất nhiều cảnh tượng nhỏ vụn hiện lên trong đầu, anh dường như nhớ ra cái gì, bỗng chốc quay đầu nhìn lại.

Trong trí nhớ dường như cũng có một người vừa cười to vừa chạy về phía trước như vậy, tiếng cười kia cũng càn rỡ giống nhau, rất giống như toàn thế giới chỉ còn lại một mình cô. Cô mặc kệ người qua đường sẽ nhìn cô bằng ánh mắt gì, kinh ngạc hay cười nhạo, đều hoàn toàn không thèm để ý.

Người phụ nữ mặc đồ trắng chạy đến từ chính diện, từ bên xe vội vàng chạy ngang qua, mang đến một trận gió nhẹ nhàng lướt qua.

Anh tại một khắc này nhìn rõ mặt cô.

Thật xinh đẹp, lại không phải người kia.

Lục Gia Xuyên nhìn bóng dáng cô, môi mím chặt, tròng mắt đen như mực vẫn luôn dừng ở phương hướng kia.

Xe ở phía sau truyền đến âm thanh còi inh ỏi, anh mới khôi phục lại tinh thần.

Đèn xanh đã sáng.

Đã cách một năm, anh bỗng nhiên lại nhớ cô gái tên Chu Sanh Sanh kia.

Lục Gia Xuyên dẫm chân ga xuống, cảm nhận được gió lạnh thổi từ ngoài cửa sổ vào.

Cô cũng đã biến mất một năm rồi, anh tại sao lại nghĩ rằng cô lại đột nhiên xuất hiện trước mặt anh đây? Ha hả, cho cô mượn một trăm lá gan, cô cũng không dám đến trêu chọc anh tiếp đâu.

Nhìn lại bóng dáng đi càng ngày càng xa trong kính chiếu hậu, anh không có ý kiến mà bĩu môi, cho nên thời buổi này, nữ thần kinh đều có thể tùy ý mà nhìn thấy à?

*-*



Chu Sanh Sanh thay đổi gương mặt lại leo lên đỉnh cao nhân sinh một lần nữa.

Đêm đó, tên nhan khống* Trịnh Tầm cho dù si mê game mobile cũng không chơi, không nhúc nhích ngồi trên sô pha quỳ liếm cô.

(*: Cuồng nhan sắc, sắc đẹp, kiểu người coi trọng cái đẹp)

Chu Sanh Sanh cười ha hả, thong thả ung dung hỏi: “Cháu trai, mấy tháng trước cháu đối đãi với ta như thế nào? Đến mức không nhìn ta bằng một con mắt, vậy thì sau này cũng đừng nhìn ta nhé.”

Trịnh Tầm nói: “Cháu đây không phải trước đó bận quá, chưa kịp nhìn bà thật tốt hay sao? Hôm nay dùng một lần nhìn cho đủ.”

“Hừ.” Chu Sanh Sanh đẩy mặt anh ấy ra: “Chỗ nào mát mẻ thì cút xuống chỗ đấy đợi đi!”

Không nghĩ tới trong nháy mắt Trịnh Tầm như chim nhỏ nép vào người mà ngã vào trên vai cô, đôi mắt nhấp nháy nhấp nháy nói: “Nơi này, nơi này mát mẻ,”

Anh ấy rất nhanh bị thiếu nữ đai đen Tae Kwon Do đánh cho một đòn hiểm.

Trịnh Tầm thích người đẹp.

Chu Sanh Sanh không biết đây là tật xấu gì của anh ấy, nhưng anh ấy rất để ý bề ngoài, từ nhỏ đến lớn đều như vậy. Cô nhớ rõ lúc lên cấp hai, lớp học có một nữ sinh xinh đẹp, người rất đẹp, nhưng nhân phẩm không tốt lắm.

Trịnh Tầm rất thích nữ sinh đó, lấy tiền tiêu vặt mua cho cô ta lễ vật thì không nói, còn chạy khắp nơi giúp cô ta làm việc vặt. Ví dụ như cô ta nếu không mang bài tập, anh ấy có thể mặc kệ hậu quả là sẽ bị thầy giáo phạt ngồi xổm đưa bài tập cho cô ta nộp. Lại ví dụ như cô ta thích ăn bánh kem, anh ấy có thể tiết kiệm mấy bữa sáng chỉ để mua bánh kem mang đến trước mặt cô ta.

Sau đó nữ sinh kia nhìn thấy sự “si mê” của Trịnh Tầm với mình, thì bắt đầu sai sử anh ấy làm càng nhiều việc hơn, ví dụ như bảo Trịnh Tầm trực nhật hộ, trước mỗi buổi tự học tối làm chân chạy vặt giúp cô ta đi mua quà vặt, sau đó lại còn giúp cả bạn thân của cô ta làm những việc tương tự như vậy.

Khi đó Chu Sanh Sanh còn chưa trở thành anh em với Trịnh Tầm, cô chỉ là thật sự nhìn không quen cô công chúa điện hạ nũng nịu còn vênh mặt hất hàm sai khiến người khác kia.

Một lần khi Trịnh Tầm làm chân chạy vặt cho nhóm bạn thân của cô ta, cô nghe thấy nhóm bạn thân của công chúa điện hạ không có ý tốt mà nói: “Này này, hai người có phải là yêu nhau rồi không?”

Vẻ mặt cô công chúa nhỏ mê mang: “Không có đâu, các cậu đừng nói bừa.”

“Bớt lại đi, cậu có chuyện gì Trịnh Tầm đều giúp cậu làm tốt như vậy, giống như là tùy tùng, hai người nếu không phải là quan hệ đó, làm sao cậu ta lại đối tốt với cậu như thế chứ?”

Cô công chúa nhỏ vô tội nghiêng đầu: “Mình làm sao mà biết được! Cõ lẽ là con người cậu ta tốt thôi!”

“Ha ha ha, là người đều có thể nhìn ra cậu ta đang theo đuổi cậu!” Có một nữ sinh làm mặt quỷ hỏi thăm cô ta: “Cậu cho chúng mình biết một cái tin chính xác đi, cậu ta có khả năng theo đuổi được cậu không?”

Không nghĩ tới cô công chúa nhỏ lời lẽ chính đáng mà nói: “Cậu nói cái gì vậy Lý Giai Giai, chúng ta hiện tại là tuổi nói những chuyện đó hay sao? Trịnh Tầm cậu ta chính là còn người tốt, cậu đừng nói những lời nói vô dụng. Mẹ mình đã nói với mình, nhiệm vụ của mình là học tập thật tốt, tương lai mình là người phải ra nước ngoài học tập, ai cả ngày suy nghĩ vớ vẩn như vậy không!’

Nhưng lời lẽ của cô ta chính đáng cũng không che giấu được cao cao tại thượng trong giọng nói, phảng phất giống như người khác làm vậy với cô ta là chuyện đương nhiên, cô ta là công chúa, cô ta nên được hưởng thụ những đãi ngộ đặc thù.

Có người phụ họa cô ta: “Cũng đúng, Trịnh Tầm kia, đến cha đẻ của mình là ai cũng không biết, cũng không biết cậu ta là mẹ cậu ta cùng với ai sinh ra. Nhà cậu thật tốt, cha mẹ một người làm doanh nhân một người làm chính trị, hai người căn bản không phải người cùng thế giới.”

“A? Trịnh Tầm cậu ta đến cha mình cũng không biết là ai á?” Có người kinh ngạc.

“Đúng vậy, mẹ mình nói với mình, nói mẹ cậu ta chưa kết hôn đã có con, mang thai cậu ta trở về, nhưng không đề cập tới cha cậu ta là ai. Cha mình nói cậu ta là một đứa con hoang.”

“Được rồi, được rồi, đừng nói nữa.” Cô công chúa nhỏ lên tiếng: “Cậu ta sẽ về trong chốc lát, nghe thấy lời này, về sau cơm chiều của các cậu lại không có ai làm chân chạy hỗ trợ đâu.”

Đám nữ sinh cười ha ha, còn đang ríu rít, không nghĩ tới có người cầm sọt rác ở phía sau phòng học lên, hai ba bước đi ra khỏi đám người đến trước mặt các cô, đội sọt rác lên đầu công chúa nhỏ làm thành mũ.

Rác rưởi độ ập xuống bao phủ cả người cô ta.



Đám người “ồ” lên một mảnh, chờ đến khi khôi phục tinh thần lại, mới phát hiện người làm việc này là Chu Sanh Sanh luôn hành xử khác người không làm bạn với các cô.

Cô công chúa nhỏ thét chói tai kéo sọt rác xuống, tức giận oa oa kêu to: “Chu Sanh Sanh, cậu làm cái gì vậy?”

Trên áo lông màu hồng của cô ta dính đầy vết bẩn không rõ, tang vật sọt rác cũng rơi xuống người cô ta, chồng chất trên cả chỗ ngồi của cô ta.



Chu Sanh Sanh cứ nhìn cô ta chằm chằm như vậy, nở một độ cung cười như không cười: “Không vì cái gì cả, đơn thuần là nhìn cậu không thuận mắt.”

Cô công chúa nhỏ “oa oa” bật khóc.

Trong đám người truyền đến hàng loạt âm thanh chỉ trích.

Chu Sanh Sanh không nói chuyện, nhặt sọt rác từ trên mặt đất lên, ngẩng đầu quét mắt nhìn một vòng: “Các cậu, còn ai muốn thử không?”

Thanh âm đột nhiên im bặt.

Các cô đều là “đứa con ngoan” của cha mẹ, Chu Sanh Sanh không có hình người dã man như vậy, rất giống như người dã man không chịu dạy dỗ. Cho dù trong lòng không, cũng không có ai dám trêu chọc cô.

Chu Sanh Sanh xách sọt rác lên, không nói một lời mà đi về phía sau phòng học, khom lưng đặt sọt rác ở một góc phía sau cửa, khi đứng dậy, nhìn thấy một đôi giày đá bóng vừa bẩn vừa rách.

Trịnh Tầm đứng ở nơi đó, trong tay ôm một đống bánh mì.

Cô ngồi dậy, đối diện với tầm mắt anh ấy.

Anh ấy cũng chưa nói cảm ơn, chỉ ngâm ngâm cười đi vào phòng học, phảng phất như không biết chuyện vừa mới xảy ra.

Cô cũng không nhiều chuyện, cùng anh ấy gặp thoáng qua rồi đi ra ngoài, thình lình ống tay áo bị kéo lại.

Quay đầu lại, Chu Sanh Sanh nghi hoặc mà nhìn anh ấy chằm chằm.

Trịnh Tầm nhét đống mình vào trong lồng ngực cô, cười tủm tỉm nói: “Cho cậu hết đấy.”

Cô nghẹn nửa ngày, nhíu mày hỏi: “Vì sao?”

“Không vì cái gì cả.” Anh ấy học ngữ khí nói chuyện bá đạo của cô khi nói chuyện với cô công chúa nhỏ, nhún nhún vai: “Nhìn cậu thuận mắt.”

Sau lại hai người bọn họ trở thành anh em tốt của nhau.

Chu Sanh Sanh không phải người thích dò hỏi đến cùng, trở thành anh em tốt với Trịnh Tầm rất nhiều năm, cô biết anh ấy thích người xinh đẹp, bất luận cả trai lẫn gái, anh ấy luôn chọn người xinh đẹp mà lui tới, nhưng cô chưa bao giờ hỏi anh ấy cả.

Có vấn đề không được tìm kiếm tùy ý, có vết sẹo không thể dễ dàng vạch trần.

Cho nên tối nay, cô chỉ lặng lặng bắt chéo chân, nhìn vẻ mặt si mê của Trịnh Tầm, sau đó không nhịn được, từ từ nhấc chân lên cao hơn.

Không có chuyện gì khác, chỉ là muốn khoe khoang một chút thôi.

*-*

Vừa thay đổi gương mặt, đôi mắt đã nhiễm trùng.

Thuốc hạ sốt trong ngăn tủ lại hết, tầm mắt Chu Sanh sanh mơ hồ sờ soạng trong ngăn tủ một lúc, sột soạt đeo kính áp tròng tám trăm độ lên, mặc áo khoác đến bệnh viện mua thuốc.

Khi đeo kính áp tròng lên, cô do dự một lát, bên tai vang lên một thanh âm lạnh như băng.

Nhớ tới vị bác sĩ hung dữ kia, cô không nhịn được mà nhếch khóe môi lên, cuối cùng vẫn không sợ chết mà đeo kính áp tròng vào trong mắt.

Thời gian cách ngày cô cho Lục Gia Xuyên leo cây đã qua một năm, trong lúc đó cô mang ba gương mặt phụ nữ trung lão niên cũng từng đi đến bệnh viện thú cưng giả vờ như đi bộ ngang qua, lại không nhìn thấy bóng dáng của Lục Gia Xuyên.

Cô đoán anh đã trở về bệnh viện.

Sau đó khi đi mua thuốc, cô cũng cố tình chạy đến Khoa mắt tìm hiểu một lần, quả nhiên, Chủ nhiệm Khoa mắt cuối cùng vẫn cầu cha xin bà mời kim bài bác sĩ Lục trở về bệnh viện.

Không thể nói vì sao, cô mang mấy gương mặt già khó coi đó, trước sau đều không có dũng khí đi tiếp xúc với anh. Nhưng hôm nay có một gương mặt xinh đẹp, cô bỗng nhiên lại nảy ra một ý nghĩ giảo hoạt.

… thật muốn biết Lục Gia Xuyên có còn là một người bác sĩ hung thần ác sát như ma quỷ giống một năm trước, có phải vẫn muốn bay lên sát vai với mặt trời như cũ hay không.

Nghĩ như vậy, cô tăng nhanh cước bộ, ngồi xe bus đi về hướng bệnh viện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mặt Tôi Luôn Thay Đổi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook