Màu Của Kí Ức

Chương 28: "Anh Đã Trở Về"

Bạch Phong Nhi

23/04/2015

Trong căn phòng sang trọng, bà Mai ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế sofa màu đen dùng hai ngón tay kẹp lấy điếu thuốc đầy quyến rũ. Bà đưa mắt nhìn về phía người đàn ông dối diện, ánh mắt lạnh băng.

_ Thất bại? Lần này lại tiếp tục thất bại?

_ Lúc đầu đã thành công. Nhưng cuối cùng có người đến cứu.

_ Bọn họ là ai? Bao nhiêu người mà có thể dẹp được gần 50 người bên Tư Hổ?

_ Bọn họ có 3 người. Thành viên của Dương gia. Ngay cả Dương Vỹ cũng xuất hiện.

Bà Mai ném điếu thuốc vào gạt tàn rồi nhìn về phía người đối diện. Tại sao Dương Vỹ lại về Việt Nam? Vì lí do gì lại mang người đến đó cứu hai người không quen biết? Cùng là người trong thế giới ngầm, danh tiếng của Dương gia bà cũng từng nghe qua. Nhưng vẫn không thể nào hiểu được giữa bọn họ có mối quan hệ như thế nào.

_ Được rồi. Lần này tôi sẽ tự mình ra tay giết nó. Xem dùm tôi bao giờ Simon về lại Canada?

Người đàn ông tuy có thắc mắc nhưng vẫn lấy bước ra khỏi phòng gọi điện thoại, khoảng chừng 5 phút sau thì liền quay trở lại.

_ Ban đầu là nửa tháng nhưng vì sự cố bất ngờ của Junie William nên ông ta quyết định ở lại thêm một tháng nữa. Bà định làm gì?

_ Chăm sóc con gái rượu của ông ta một chút. Muốn đi câu thì phải lựa được mồi ngon.

...

Trước phòng phẫu thuật đang sáng đèn tập trung rất nhiều người, ngay cả ba mẹ của Hải Anh cũng xuất hiện, chỉ thiếu mỗi Dương Vi, Dương Vỹ và Hoàng Đăng . Trên gương mặt mỗi người đều hiện lên sự lo lắng, không ai dám rời mắt khỏi cánh cửa đang khép kín. 

Minh Vũ dựa người vào bức tường bên cạnh cánh cửa phòng phẫu thuật. Cậu nhớ rằng 7 năm trước mình cũng lo lắng như thế này. Hai tiếng trước, Hải Anh được mang đến bệnh viện trong tình trạng bị thương rất nặng, suýt nữa thì mất mạng trên đường đi. Thậm chí so với 7 năm về trước tình hình còn nguy hiểm hơn gấp bội. Mọi chuyện vẫn không thay đổi, lần này bác sĩ phẫu thuật cho Hảo Anh vẫn là ba mẹ Minh Vũ.

Ở hàng ghế dài mẹ Hải Anh gục đầu vào vai ba hắn khóc gần hết nước mắt. Anh em Gia Huy và Hà Trang bên cạnh không nói gì. Không khí nặng nề bao trùm cả đại sảnh.

...

_ Hải Anh, anh ấy đâu rồi?

Nhìn thấy Dương Vi chạy đến từ cuối hành lang trên cánh tay còn dính máu cùng hai bàn tay được băng bó khiến Minh Vũ không khỏi giật mình. Cậu vội vàng ngăn cô lại. Không để cô xông vào phòng phẫu thuật.

_ Em tỉnh rồi sao? Tại sao không nghỉ ngơi mà chạy đến đây? Còn giật dây chuyền nước ra. Em có biết làm như thế nguy hiểm lắm không. 

Minh Vũ nhìn hình ảnh Dương Vi lúc này vô cùng tức giận. Dù cho cô lo lắng cho Hải Anh đi nữa cũng phải biết chăm sóc bản thân mình. Tại sao có thể liều mạng đến thế. 

_ Hải Anh... anh ấy sao rồi?



Dương Vi vừa tỉnh dậy tuy rằng cơ thể rất yếu ớt và không có sức nhưng vì quá lo lắng cho Hải Anh nên liền bỏ mặc tất cả mà chạy đi tìm hắn. Lúc này cô mới kiệt sức mà ngã quỵ xuống đất, nhờ có Hoàng Đăng từ phía sau chạy đến nhanh chóng đỡ lấy Dương Vi, đưa cô đến ngồi nghỉ ngơi tại băng ghế.

Minh Vũ hậm hực rời đi rồi nhanh chóng quay trở lại với một xe đẩy các dụng cụ y tế mà các y tá thường sử dụng. Cậu dùng cồn để rửa tay qua một lần rồi đeo găng tay cao su vào, bắt đầu quá trình gắn lại dây chuyền nước biển cho Dương Vi. Động tác của Minh Vũ rất nhẹ nhàng nhưng vô cùng nhanh chóng và thành thục. Sau năm phút đã hoàn thành. Sau đó cậu móc bình nước biển vào một chiếc giá di động rồi đưa cho Hoàng Đăng.

_ Thầy không muốn em ấy ngất xỉu thì bảo quản cái bình này cho tốt đừng để em ấy giật ra một lần nữa.

Dặn dò xong Minh Vũ mang xe đẩy trả lại cho các y tá gần đó rồi mang đến cho Dương Vi một ít thức ăn.

_ Em không muốn ăn.

Dương Vi lắc đầu, ngồi thu mình ép sát vào tường đầy lẻ loi và đơn độc. Cô nhìn vào cánh cửa lạnh lùng đóng chặt kia trái tim như bị ai đó siết chặt, một cảm giác đau đớn, ngột ngạt khó diễn tả. Dương Vi ôm hai gối, cúi đầu xuống lặng lẽ khóc.

_ Hải Anh...

Nhìn em gái lặng lẽ khóc rồi gọi tên người con trai đó trong tiếng nấc nghẹn, Hoàng Đăng không biết làm gì hơn ngoài việc ngồi bên cạnh an ủi cô. Nhưng tất cả những lời của anh đều không lọt vào tai cô đến một chữ. 

Tất cả mọi thứ xung quanh đối với Dương Vi lúc này đều không tồn tại. Cô đang chìm trong một thế giới khác, nơi đó có cô va Hải Anh cùng những hồi ức tốt đẹp của bọn họ. Lần đầu tiên gặp nhau ở nhà kho 7 năm trước rồi lần cô vô tình đụng phải Hải Anh và Minh Vũ ở nước ngoài. Theo bọn họ về Việt Nam. Lần đầu tiên cả hai cùng nhau chiến đấu với bọn trộm, rồi hắn minh oan cho cô tại trường học. Trong lúc sắp bị ngạt nước ở hồ bơi, là hắn đã lao xuống cứu cô, cũng là hắn là người đã đánh thức cô ra khỏi ác mộng. Valentine ấm áp đầu tiên của cả hai ngưòi. Rồi ngay lúc cô biết mình yêu hắn thì liền biết được hắn là chàng trai ngày xưa. Đêm trong rừng, cả hai nương tựa vào nhau để tồn tại. Dù cho là rơi xuống vực sâu hay là bị bao vây bởi ngọn lửa bập bùng thì vẫn là hắn bảo vệ cô.

Từng kỉ niệm hiện về như một cuốn phim quay chậm khiến ánh mắt Dương Vi càng trở nên mơ hồ. Hồi ức tốt đẹp này cô không muốn thoát ra nữa, chỉ có ở nơi này mới có Hải Anh.

Thời gian vẫn lặng lẽ trôi qua, rất lâu sau đó cánh cửa khép chặt được mở. Bên trong một người đàn ông mặt trang phục phẫu thuật với gương mặt đầy mệt mỏi nhưng có phần nào nhẹ nhõm. Phía sau ông là một người phụ nữ với trang phục y tá đang giúp ông di chuyển sau nhiều giờ đồng hồ phẫu thuật.

_ Ba, mẹ.

Minh Vũ vội vàng chạy đến đỡ lấy ba mình. Cuộc phẫu thuật này tốn rất nhiều thời gian và sức lực của ông. 

_ Qua cơn nguy kịch rồi. Bây giờ chỉ cần chờ ngày tỉnh lại thôi.

Sau tiếng nói của ba Minh Vũ ba mẹ Hải Anh quỳ hẳn xuống đất.

_ Ơn cứu mạng con trai chúng tôi 2 lần của gia đình ông, chúng tôi sẽ ghi nhớ suốt đời. Nguyện dùng tất cả để báo đáp.

Mẹ của Minh Vũ liền bước đến đỡ ba mẹ Hải Anh lên, ôn tồn giải thích.

_ Hai người đừng như vậy. Cứu người là công việc của chúng tôi mà. Hơn nữa vợ chồng chúng tôi cũng xem Hải Anh như con trai ruột của mình nên tất nhiên dốc hết sức để giành lại mạng sống cho cháu.

...

 



Trong tiềm thức của mình, Hải Anh lại gặp lại người đàn ông mặc áo choàng đen đó. Lần này ông ta dùng hai hốc mắt trống mắt trống rỗng nhìn hắn chằm chằm. Hải Anh bất giác rùng mình. Đây là lần thứ ba bọn họ gặp nhau, cách lần trước chưa đến một tuần.

_ Ông đến để bắt tôi đi?

Gã lấy chiếc lưỡi hái quen thuộc ra chém ngang qua người Hải Anh. Hắn tránh theo phản xạ khiến chiếc lưỡi hái sượt qua người mang theo không khí lãnh lẽo.

_ Đáng ra tôi đã phải mang cậu đi nhưng lại bị người ta cướp mất.

_ Cướp mất? 

Gã ép lưỡi hái vào sát cổ Hải Anh, chỉ cần một cử động nhỏ thì chiếc lưỡi hái đó sẵn sàng chém bay đầu hắn.

_ " Quá tam ba bận". Đây là lần thứ ba rồi. Cậu nên quý trọng mạng sống của mình hơn. Nếu để tôi nhìn thấy cậu thêm bất cứ lần nào nữa. Tôi sẽ không nương tay đâu.

Nói rồi gã dùng bàn tay xương của mình bóp chặt cổ Hải Anh ném về phía ánh sáng phía chân trời.

...

Đã 5 ngày trôi qua nhưng Hải Anh vẫn nhắm nghiền mắt nằm sấp trên giường. Vì để bảo vệ mạng sống cho Hải Anh, các bác sĩ bắt buộc phải cắt bỏ phần da thịt đã bị ngoại tử ở lưng, vì thế lúc này hắn bắt buộc phải nằm sấp. Tuy rằng hô hấp sẽ khó khăn và mệt mỏi nhưng đây là cách duy nhất.

Sáng sớm mẹ Hải Anh mang một ít thức ăn vào bệnh viện. Vừa đẩy cửa vào phòng mà lại bắt gặp hình ảnh quen thuộc trong suốt 5 ngày qua. Vẫn là cô bé đó đang ngồi bên giường con trai bà và trò chuyện với nó. Vừa nói vừa khóc.

Hôm nay mẹ Hải Anh không tiến vào trong, bà chỉ im lặng đứng bên ngoài cửa để quan sát từng hành động của Dương Vi. Tình yêu này sâu đậm đến bao nhiêu có lẽ chính bà cũng không thể nào xác định rõ.

Thấy Dương Vi đã ngủ gục bên giường bà mới đẩy cửa bước vào trong. Lấy một tấm chăn trong tủ ra đắp lên người cô rồi nhìn đứa con trai đang ngủ say của mình, nhẹ nhàng cất tiếng.

_ Con trai, nhanh chóng tỉnh lại. Nơi này có người đang chờ con.

Sau khi cánh cửa được đóng lại một lúc thì Hải Anh dần dần mở mắt. Vì đã hôn mê quá lâu mắt hắn có phần chưa thích nghi được với ánh sáng từ môi trường xung quanh. Hắn khẽ nhíu mày, chớp mắt vài cái cho đến khi quen với ánh sáng thấp trong phòng. Hải Anh có thể nhận biết được sự bất lực của mình lúc này đồng thời cảm nhận rõ ràn sự đau đớn tê dại cùng với một phần da thịt đã bị cắt mất. 

Đảo tầm nhìn ra xung quanh, điều đầu tiên Hải Anh nhìn thấy là Dương Vi đang ngủ gục bên giường hắn. Trong lòng hắn là sự xúc động vô bờ. Hắn còn sống. Người hắn yêu đang ở ngay bên cạnh. Mọi thứ quá thần kì. Hắn không dám tin.

Vươn tay chạm nhẹ vào gương mặt đối diện, cảm nhận được sự ấm áp và chân thực. Lúc này Hải Anh mới cảm thấy yên tâm. Mọi chuyện là thật. Tay hắn di chuyển đến đôi mắt thâm quần cùng gò má hốc hác, trong lòng vô cùng lo lắng. Cô gầy đi nhiều quá. Cho đến khi tay Hải Anh chạm đến từng sợi tóc lõa xõa trước mặt Dương Vi thì bỗng dưng cô mở mắt nhìn hắn chằm chằm.

Phút giây đó thời gian như ngừng trôi. Bọn họ nhìn vào mắt nhau chìm trong thế giới của hai người. Biết bao nhiêu lời muốn nói, biết bao sự nhung nhớ tích tụ suốt nhiều ngày làm sao có ngôn từ nào có thể giải thích được tất cả.

_ Anh đã tỉnh.

_ Ừ. Anh đã trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Màu Của Kí Ức

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook