Mẫu Nghi Thiên Hạ

Chương 77

Ninh Giang Trần

18/11/2017

Sương mù mờ ảo lạnh thấu xương ngưng tụ, tuyết rơi dồn dập trong không trung. Giây lát đã khó phân biệt đâu với đâu, phút chốc non sông đã biến mất không còn gì.

Một thế giới màu bạc, như viên ngọc của đất trời, thấp thoáng bóng Côn Luân trong mơ hồ. Nếu ba canh giờ sau còn rơi nữa, thì sẽ phủ kín cửa Ngọc đế luôn.

Noãn Băng Trai, trong bóng cây đan xen, tuyết bị cuốn theo chiều gió, bay tán loạn. Chỉ thấy Lục Ẩm Tuyết cầm chuôi bảo kiếm lóe hàn quang vung lên như tay Thiên Nữ Tán Hoa Quan Âm, khiến cả đám nô tài thấy mà trầm ngâm nín thở không dám kinh động. Lúc xoay ngược lại, kiếm nâng lên, một vùng sáng lóa mắt, bóng dáng hiên ngang này, quả là nữ kiệt. Qua trong giây lát, kiếm đã đến gần, khiến tên tiểu thái giám hoảng hốt thét lên ngửa mặt ngã xuống đất. Lúc nhìn lại chủ tử lần nữa, đã thấy bóng dáng kia.

"A! Chủ tử ở đó ——" đuôi mắt cung nữ khẽ chỉ, ao sen Lãnh Nguyệt cách nơi này khá xa có một bóng dáng di chuyển rất nhanh, rõ ràng không chỗ nào bằng nhưng lại như giẫm trên đất bằng, như chuồn chuồn lướt nước rồi ngừng lại, đôi tay nâng lên một thứ có vẻ nặng, nhanh chóng dời lên bờ.

Lục Ẩm Tuyết hơi thở rối loạn, lớn tiếng nói: "Mau báo cho hoàng thượng, nhanh truyền ngự y, hoàng hậu và Nguyệt phi rơi xuống nước."

Lời đó nàng dùng chân khí, truyền đi rất xa, chúng cung nữ thái giám nghe được cả kinh thất sắc, trong giây lát như ruồi bọ không đầu bay loạn.

Lúc này, trên triều đình cũng loạn thành một đống.

Dị động của Thẩm thị càng lúc càng lớn đến gần tình trạng không thể vãn hồi, có tin tức nói rằng đã tập hợp quân đội ít ngày nữa sẽ xua binh. Lý Giám bóp trán, bên tai đủ loại nghị luận của quần thần. Vị trí Binh bộ Thượng thư hiện trống, mọi người đều nhìn ngó, nhân cơ hội này để đoạt quân quyền, mà tứ kỳ cũng không cam chịu yếu kém, không ai phục ai, tranh đấu gay gắt đến mức thần tiên cũng nhức đầu.

Lúc này, Tô Ân bước nhanh đến gần, thì thầm một chút, hắn lập tức đứng lên, dieenddanleequydon vung tay: "Bãi triều!" Sau đó chạy nhanh về phía hậu cung.

Chúng thần hai mặt nhìn nhau, Tô Ân đi lên phía trước, cất giọng nói: "Hoàng thượng có chỉ, Thoái —— triều ——"

Lúc Lý Giám vọt vào Phượng Nghi Cung, ngự y hơi run rẩy từ bên trong đi ra, nhất thời té ngã chỏng vó, thấy được hoàng thượng, vội vàng quỳ xuống thỉnh an.

Lý Giám không bình tĩnh nói: "Không cần, trước nói cho trẫm biết hoàng hậu sao rồi."

"Khởi bẩm hoàng thượng, nương nương chỉ bị lạnh, không sao. . . . . ."

Lý Giám không nghe hắn nói xong, đi vào phòng trong, nhấc rèm che lên, chỉ thấy hai mắt người nằm nhắm nghiền, diện mạo tái nhợt, nhưng hơi thở coi như vững vàng. Hắn tức giận nói: "Vừa bảo không sao, sao giờ còn chưa tỉnh?"

Ngự y run run giọng nói: "Thần. . . . . . Thần cũng không biết là vì sao? . . . . . ."

"Chuyện như vậy ngươi cũng không biết, trẫm cần loại ngự y như ngươi có tác dụng gì gì? Kéo ra ngoài chém!" Lý Giám cực kỳ tức giận, lạnh lùng trách mắng.

Tô Ân ở gần nói: "Hoàng thượng, bây giờ thân thể nương nương quan trọng nhất. . . . . ."

Lý Giám hòa hoãn lại, phất tay một cái, Tô Ân vội vàng dìu lão ngự y đi ra ngoài.



Lý Giám nắm bàn tay lạnh như băng của Thẩm Xán lên trước ngực, nhíu chặt mày, hai mắt nhắm lại: "Xán Nhược. . . . . ."

Chưa được một lúc thì Tô Ân bước nhẹ đến gần: "Hoàng thượng?"

Lý Giám đã khôi phục bình tĩnh, hắn đắp lại chăn, đi ra khỏi phòng trong, dieenxddn lêquysdon hỏi "Chuyện gì?"

"Nguyệt phi nương nương bị giật mình, hoàng tử. . . . . . Không giữ được."

Lý Giám nói: "Đã biết. Ngươi đi tra rõ xem chuyện gì đã xảy ra."

"Tuân lệnh." Tô Ân lui ra.

Lý Giám quét mắt một vòng Phượng Nghi Cung, lẩm nhẩm nói: "Giống như thiếu cái gì đó. . . . . ."

Gần tối, Thẩm Xán Nhược mở hai mắt ra, hắn chớp hai cái, thấy Lý Giám ngồi trên đầu giường: "Hoàng thượng. . . . . ."

"Xán Nhược, Xán Nhược của trẫm, rốt cuộc ngươi cũng tỉnh rồi!" Lý Giám vui vẻ ôm hắn chặt: "Nếu ngươi không tỉnh, trẫm cũng không biết nên làm gì cho tốt."

"Ta. . . . . . Làm sao?" Giọng điệu mờ mịt của Thẩm Xán Nhược khiến Lý Giám cảm thấy hơi khác thường, hắn hơi buông lỏng, lui xa một chút nhìn chằm chằm.

"Xán Nhược, ngươi có nhớ chuyện gì xảy ra không?" Lý Giám trầm giọng hỏi.

Thẩm Xán Nhược suy nghĩ một lúc, chậm rãi, lắc đầu một cái: "Ta chỉ nhớ đang đi qua ao sen Lãnh Nguyệt đến Phù Hương Điện. . . . . . Tại sao bây giờ ta lại nằm ở đây?"

Lý Giám chỉ cảm thấy toàn thân rét run, nếu như không nói sai, Xán Nhược hắn đã lâm vào âm mưu độc dieenxddan lêquysdon mà người khác đã trù tính.

"Hoàng thượng, đây là một âm mưu!" Kỳ chủ Đông kỳ Phong Trì Vân mới nhậm chức không lâu lớn tiếng nói: "Là một kế độc của Thẩm gia bọn họ, giết hoàng tự để đả kích Thánh thượng, xin hoàng thượng trừng phạt nhi nữ Thẩm thị thật nặng!"

"Đúng vậy, Thẩm thị rắp tâm hại người, hoàng thượng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, bọn họ không biết tốt xấu, lần này lại phạm tội lớn ngập trời, hoàng thượng, không thể tha thứ!"

"Xin hoàng thượng hạ chỉ trị tội!"

Trong lúc nhất thời bảy miệng tám lời, triều đình như cái chợ vỡ. Vốn đã không vừa mắt nữ tử tham chánh, mọi người rối rít tán thành, tiếng phế hậu liên tiếp.



Lý Giám cảm thấy huyệt thái dương cảm giác đau âm ỉ. Không sai, đây là một âm mưu, chuyện xảy ra ở hậu cung hôm qua, hiện tại đã truyền khắp, mọi người đều biết. Vả lại đều nhất trí chĩa mũi nhọn vào Thẩm Xán Nhược. Hắn nhìn về bên phải, "Lục tướng quân, ngươi thấy thế nào?"

Lục Hồng Thành thong thả bước ra khỏi hàng, khom người nói: "Hồi hoàng thượng, cựu thần cho rằng, trong chuyện này, nương nương là hiềm nghi lớn nhất, chuyện này, không thể không làm lòng người nghi hoặc, về công về tư, nên cẩn thận xử lý."

Lý Giám hơi nhíu mày: "Ngươi nói sao?" Hắn hối hận vì hỏi cái lão thất phu này rồi.

"Do lục bộ tứ kỳ cùng thẩm tra xử lý, điều tra chuyện này rõ ràng." Dường như lời ấy của Lục Hồng Thành rất được lòng người, không ít thần tử gật đầu phụ họa.

Lý Giám cười lạnh: "Đường đường nhất quốc chi mẫu, bị thần tử tới thẩm vấn, còn thể thống gì? Chân tướng chuyện này như thế nào còn chưa có kết luận, các ngươi đã định tội người rồi, tra ra kết quả khác, định đặt thể diện của hoàng hậu ở đâu, hơn nữa nói với thiên hạ như thế nào?"

"Ách. . . . . ." Lục Hồng Thành cứng họng: "Thần cho rằng. . . . . ."

"Ngươi không phải cho rằng. Đây là chuyện hậu cung, do trẫm xử lý. Các ngươi vẫn nên suy nghĩ thật kỹ đối phó kẻ địch bên ngoài thế nào đi." Lý Giám phất ống tay áo: "Bãi triều!"

Trong Hoàn Thúy Các, dien dan le quy, don Nguyệt phi khóc sướt mướt muốn chết muốn sống, Lý Giám nén cơn tức: "Nguyệt phi, ngươi có nhớ rõ chuyện xảy ra lúc đó?"

"Con ơi. . . . . . Nương con. . . . . . Còn chưa kịp thấy lần nào. . . . . . Lại bị người ta cướp lấy ngay trước mắt như vậy. . . . . ." Nguyệt phi mặc lời nghe được, luôn kêu khóc.

Lý Giám nắm tay thành đấm, lúc này, Tiểu Bình ở gần sợ hãi: "Khởi bẩm. . . . . . Hoàng. . . . . . Hoàng thượng, nô tỳ. . . . . . Có thể bẩm. . . . . . Bẩm báo thay."

Lý Giám quay đầu lại: "Ngươi nói đi."

"Lúc ấy nương nương đi qua ao sen Lãnh Nguyệt, va vào. . . . . . Hoàng hậu nương nương. Chủ tử đi về phía trước hành lễ chào, hoàng hậu nương nương hỏi mấy câu, nô tài không dám đến gần, nghe không rõ. Hoàng hậu nương nương muốn đến Phù Hương Điện, chủ tử liền cung tiễn hành lễ, lúc này, hoàng hậu nương nương đưa tay đẩy, chủ tử sợ hãi ngã về sau, nàng kéo lấy ống tay áo của hoàng hậu nương nương, hai người cùng ngã xuống nước ——"

"Ngươi nói là. . . . . . Hoàng hậu đẩy Nguyệt phi xuống nước?" Lý Giám lạnh lùng nhìn, nói.

"Nô. . . . . . Nô tài không dám nói. . . . . . Nô tỳ chỉ dám bẩm báo những điều mình thấy với hoàng thượng."

Lý Giám thầm nghĩ: Nói dối! Nhưng lúc này, nói dối này sẽ tạo công hiệu trí mạng. Miệng người gièm pha, lâu ngày có thể hủy cả xương cốt. Ấy mà Thẩm Xán Nhược lại không nhớ rõ cái gì. . . . . . Đợi đã nào...! Chuyện này thật bất thường!

Hắn thầm nói không tốt, cất bước ra ngoài, diễn đàn lê quý đôn Tô Ân tay nâng công văn quỳ xuống đất báo cáo: "Hoàng thượng, biên quan cấp báo!"

Lý Giám cầm lên mở ra, thân thể lạnh một nửa, giọng căm hận nói: "Hay cho Thẩm gia!" Hắn vừa đi vừa nói: "Mau truyền Lục Bộ Tứ Kỳ tới Ngự Thư Phòng thương thảo chuyện quan trọng."

Tô Ân lên tiếng trả lời rồi đi. Hắn đã biết một hai, nhưng hắn không mong thật sự là như vậy, thứ nhất người bị hại sẽ là Thẩm Xán Nhược. Thẩm thị ơi Thẩm thị, các ngươi làm phản không đúng lúc rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mẫu Nghi Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook