Mẫu Nghi Thiên Hạ

Chương 7: Chương 7

Ninh Giang Trần

23/11/2016

Lý Giám đánh xe ngựa, cách Thẩm Xán Nhược cưỡi ngựa một mình ở phía trước không xa, nhưng hai người đều không lên tiếng.

Liễu Tâm Di trong xe cũng cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt, buồn bực, trong bụng không khỏi khó chịu.

Vó ngựa từ xa đến gần, càng ngày càng gần như đang đuổi theo. Là cảm giác sao? Dường như nhân mã đi qua quá nhiều rồi.

"Xán Nhược."

Thẩm Xán Nhược thắng ngựa quay đầu lại, Lý Giám nhảy xuống xe ngựa, úp tai xuống mặt đất nghe một lúc, trầm giọng nói: "Không ít hơn 800 kỵ binh, đều là Ngự lâm quân trăm dặm mới có một người."

Thẩm Xán Nhược nhíu mày, Lý Giám nói: "Phía trước có một rừng cây, ta sẽ bố trí, đệ mang Tâm Di vào trong trốn."

"Ừ." Thẩm Xán Nhược gật đầu, đi tới trước xe ngựa, "Liễu cô nương, tình huống khẩn cấp, Xán Nhược cũng đành bất chấp, xin mời!"

Liễu Tâm Di vươn tay, bị hắn ôm trước ngực, bay xuyên qua rừng, biến mất rất nhanh trong rừng cây bạt ngàn.

Lý Giám buộc mấy tảng đá ở ven đường lên lưng ngựa và trên xe, đánh xe ngựa chạy tới ngã rẽ không xa, rút chủy thủ ra, đâm vào cặp mông con ngựa. Con ngựa hí một tiếng, chân trước nhảy lên, mang theo thùng xe chạy băng băng về phía trước rồi mất hút.

Hắn lại quay trở lại đường cũ, xoá hết dấu vết, vận khí đuổi theo phương hướng Thẩm Xán Nhược biến mất.

"Liễu cô nương, một lát nữa Lý huynh sẽ tới, cô nương không cần lo lắng."

Thẩm Xán Nhược đặt Liễu Tâm Di xuống, đưa một đoạn đường dài như thế nhưng hắn không chảy một giọt mồ hôi nào. Liễu Tâm Di lui ra ngoài một khoảng cách nhất định, khẽ khom người, "Cám ơn Thẩm công tử đã giúp đỡ, Tâm Di vĩnh viễn không quên đại ân."

"Liễu cô nương nói quá lời. Thường nói, gặp chuyện bất bình thì rút đao tương trợ, huống chi nhờ có Lý huynh trợ giúp ta mới có ngày hôm nay. Đương nhiên Xán Nhược cũng sẽ hộ tống hai vị lên đường, coi như cố gắng trả ơn một chút."

Liễu Tâm Di khẽ nâng tay, nhìn thiếu niên ở trước mắt. Rửa sạch, xoá bỏ lớp phấn son, hắn tỏa ra hơi thở nam nhi rất trong sạch. Nhưng vẫn khiến người ta chỉ có thể tôn quý, ngưỡng mộ như cũ, khiến nàng không dám đến gần quá. die/nda;nl/e'quy,do.n Loại người có khí chất như hắn, sợ rằng chỉ có Vĩnh Khang thế tử Lý Giám mới có thể so sánh hơn thua thôi.

"Xán Nhược, Tâm Di."

Hai người đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy Lý Giám đang đuổi theo.

Rất nhiều năm sau đó, Lý Giám vẫn không quên được khung cảnh kia.

Một người, dù mặc áo trắng đơn thuần, nhưng vẫn không thể che hết hào hoa phong nhã; người kia thiên kiều bá mị, xinh đẹp đến nỗi dù khiến người ta cam tâm khuynh quốc khuynh thành. Một bức họa hài hoà như vậy, cũng không bởi vì một tên tình nhân là mình bỏ trốn mà có trở ngại trong lòng. Bởi vì hắn thản nhiên như gió, trầm tĩnh như nước.



Hắn đi lên trước, nói: "Nơi này cách cửa khẩu không xa, chờ tới lúc trời tối, thủ vệ mệt mỏi, chúng ta có thể hợp lực xông qua. Ở quan ngoại ta có vài người bạn, đều là do trước kia đánh nhau mới biết, phụ vương cũng không biết. Ta nghĩ, chờ khoảng ba đến năm năm, chờ tất cả bình thường trở lại, chúng ta sẽ trở về trung nguyên."

Thẩm Xán Nhược cười nói: "Đúng vậy, chờ thêm ba đến năm năm, huynh cùng Liễu cô nương mang theo con cái trở về. Dù Vĩnh Khang Vương gia không niệm tình phụ tử cũng sẽ cố kỵ huyết mạch Lý gia. Huynh cùng Liễu cô nương cũng có thể danh chính ngôn thuận trở về vương phủ."

Liễu Tâm Di liếc mắt nhìn Lý giám, nói: "Thẩm công tử, công tử cũng theo chúng ta ra ngoại thành đi. Dọc đường này bôn ba đường xá, cũng phải để chúng ta khoản đãi công tử thật tốt chứ."

"Tâm ý của Liễu cô nương Xán Nhược xin nhận, chỉ là Xán Nhược cũng không thể dừng ở Trung Nguyên mà không có lý do, mong Liễu cô nương tha thứ."

Lý Giám nghe được lời ấy, sắc mặt trầm xuống, vừa muốn nói chợt nghe trong rừng vang lên âm thanh sàn sạt.

Hắn rút kiếm ra, ngăn trước người hai người.

Thấy trong rừng xuất hiện bóng người, không đếm được số lượng. Xuất hiện đầu tiên chính là Ngự lâm quân cầm binh khí trong tay, từng bước một tiến tới gần bọn họ, rồi dừng trước mặt Lý Giám mười mét. Sau đó tản ra hai bên đường, Bạch Thiên Hạc từ bên trong đi ra, vẻ mặt nghiêm túc. Hắn thi lễ rất sâu với Lý Giám, "Thuộc hạ tham kiến thế tử."

"Bạch Thiên Hạc, ngươi rất có năng lực." Lý Giám trầm giọng nói.

Bạch Thiên Hạc không hề tỏ thái độ đắc ý, không kiêu ngạo không tự ti nói: "Thuộc hạ chỉ biết dùng biện pháp ngu ngốc. Vương gia cho thuộc hạ một nghìn người, các bộ binh mã khác cũng chờ điều động, mỗi khi gặp ngã rẽ lại để lại mấy người, vừa có chim bồ câu truyền tin đến. Thế tử, mời theo thuộc hạ trở về, vương gia đã chờ trong phủ rất lâu rồi."

Lý Giám nói: "Bạch Thiên Hạc, ngươi định ra tay với bản thế tử sao?"

"Thuộc hạ không dám, nhưng vương gia đã giao phó, chỉ cần mang thế tử trở về được, có thể mặc kệ bất cứ giá nào. die.nda/nl;equ,ydo.n Võ nghệ thế tử cao siêu, thuộc hạ tự nhận không phải là đối thủ. Nhưng nếu đả thương người khác...."

"Ngươi dám!" Lý Giám trừng mắt.

Bạch Thiên Hạc nói: "Xin thế tử tha lỗi."

Lý Giám giận dữ ngút trời, nhưng phía sau có người khiến hắn không thể dùng toàn lực để ứng phó như trên chiến trường, hắn không thể mất.

"Bạch tổng quản, không biết vương gia có giao phó an nguy của thế tử không?"

Bạch Thiên Hạc vẫn chú ý bóng dáng áo trắng phía sau Lý Giám, lời nói rất quen thuộc. Bởi vì Lý Giám ngăn cản, hắn chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng mơ hồ.

Lý Giám trầm ngâm suy nghĩ, biết suy nghĩ trong lòng của Lý Giám. Hắn nắm chặt kiếm trong tay, để ngang bên cổ. Liễu Tâm Di kinh hãi, kêu "Lý lang" rồi muốn tiến lên đoạt kiếm, bị Thẩm Xán Nhược kéo lại.

"Liễu cô nương, đây chỉ là tùy cơ ứng biến, cô nương không cần lo lắng." Thẩm Xán Nhược nói nhỏ, "Xin mượn khăn lụa của Liễu cô nương dùng một chút."



Trái tim Liễu Tâm Di hoảng loạn, lấy khăn vuông ra giao cho hắn.

Thẩm Xán Nhược thắt nó ở sau đầu, sau đó đi lên phía trước, nói: "Bạch tổng quản, không biết vương gia muốn sinh con trai hay vẫn muốn giết thế tử?"

Bạch Thiên Hạc giật mình, không thể nghi ngờ Lý Giám, nhưng cũng không thể làm trái mệnh lệnh của Vương gia.

"Bạch tổng quản, không bằng chúng ta làm theo quy củ của người giang hồ, chúng ta sẽ so tài một trận, ai thắng thì nghe theo người đó, không biết ý Bạch tổng quản như thế nào?" Thẩm Xán Nhược nói xong, khẽ mỉm cười, đánh một chưởng vào trong rừng. Chỉ nghe "Ầm" một tiếng, cây cối lộn ngược, đất đá bay tán loạn.

Ngự lâm quân chặn ở phía trước thấy cảnh này, trên mặt mọi người đều tỏ ra rất kinh dị.

Thẩm Xán Nhược nói: "Các vị đều là cấp dưới của Vĩnh Khang vương gia, cũng đều theo thế tử chinh chiến sa trường. Thế tử không muốn xảy ra xung đột vũ trang với các vị, tránh cho thân nhân đau cừu nhân mừng. Bạch tổng quản, ngươi suy nghĩ kỹ chưa?"

Bạch Thiên Hạc cắn răng nói: "Được, nhưng ta có một điều kiện."

"Mời nói." Thẩm Xán Nhược giơ tay.

"Nếu Bạch mỗ may mắn thắng, xin thiếu hiệp không thò tay vào chuyện này, mà thế tử cũng phải theo ta trở về phủ, chuyện này cũng không được xảy ra lần nữa."

Thẩm Xán Nhược cùng Lý Giám liếc mắt nhìn nhau, nói: "Ta đồng ý."

Ngự lâm quân lui ra mấy trượng, Bạch Thiên Hạc đi vào trong sân.

Thẩm Xán Nhược nói nhỏ với Lý Giám: "Đợi ta giữ chân hắn, ngươi hãy đưa Liễu cô nương đi."

"Nếu đi thì phải cùng đi."

Thẩm Xán Nhược giật mình, Lý Giám đặt kiếm vào tay hắn: "Mau đi đi, ta tin đệ."

Hắn nặng nề gật đầu, mang theo thanh kiếm vọt đến trước mặt Bạch Thiên Hạc.

"Ngươi là người kia sao?"

Hắn hỏi ngược lại: "Đúng thì sao? Không đúng thì thế nào?"

Bạch Thiên Hạc nở nụ cười quỷ dị, "Cuối cùng ta cũng tìm thấy ngươi rồi !"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mẫu Nghi Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook