Mê Tình Berlin

Chương 22

Engelchen

07/05/2017

Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng, bên ngoài đã truyền tới tiếng bước chân, sau đó là một giọng nói trầm thấp, giống như có người đang hát.

Phàn Hi mở mắt nhìn đồng hồ, mới năm rưỡi sáng, cô trở mình, tiếp tục ngủ.

Ai ngờ yên bình không tới năm phút, tiếng gõ cửa vang lên, ở trong không gian yên lặng, tiếng gõ cửa giống như sấm sét giữa trời mưa. Đồng thời, một giọng nói của phụ nữ vang lên bên ngoài.

“Rời giường, nhanh chóng rời giường.”

Phàn Hi nghe được nhưng lờ đi, năm rưỡi sáng, dậy cái con khỉ, đồ thần kinh!

Namyan ở giường dưới vô cùng nhát gan, không đợi đến tiếng gõ cửa thứ hai, đã vội ngồi dậy chạy ra mở cửa.

“Cạch” một tiếng, bóng đèn bật sáng, cả căn phòng cũng lập tức sáng trưng.

Người từ ngoài đi vào là một cô gái tóc vàng, cao khoảng 1.8 mét, to lớn thô kệch y như đàn ông. Cô ta liếc Phàn Hi vẫn đang nằm ngủ, liền dùng thước gõ gõ lên thành giường của cô, nói lớn, “Rời giường, có nghe thấy không hả?”

Sáng sớm đã bị làm phiền, Phàn Hi đã không vui rồi, giờ lại bị cô ta gõ vào thành giường, Phàn Hi mở choàng mắt, túm lấy cây thước, một cước xẹt qua trước mặt cô ta, không hề khách khí.

Nữ giáo quan không ngờ cô sẽ làm vậy, vội lùi về phía sau tránh chân Phàn Hi, cây thước cũng tuột khỏi tay.

Cô ta giật mình, kêu lên, “Cô làm trò gì thế?”

Phàn Hi lười biếng ngồi dậy, nheo mắt nhìn cô ta, trả lời, “Khi tôi ngủ mơ, thường có khuynh hướng bạo lực.”

Nữ giáo quan bị cô làm cho tức tới nghiến răng nghiến lợi, nhưng đành đè nén cơn giận, nói, “Tôi là Barbara, là người phụ trách nữ binh.”

Cái tên này Mark từng nhắc tới, nói là người tốt, nhưng Phàn Hi nhìn cô ta chỉ có một ấn tượng, là một bà xử nữ siêu biến thái. Có vẻ như đã lâu không động vào đàn ông, nên nhìn thấy mỹ nữ mới có phản ứng như vậy.

“Tôi không phải nữ binh.” Phàn Hi trèo xuống giường, quay người lại, thì thấy Barbara như thể gặp phải quỷ, hai mắt trợn tròn nhìn mình.

Trên người Phàn Hi chỉ mặc áo bra, và chiếc quần chữ T, lộ ra cái bụng trắng nõn và đôi chân thon dài mê người, gợi cảm đến cực điểm. Cô không mặc quần áo ngay, mà đi giày cao gót, đôi chân dài trở nên thẳng tắp, ngay cả Barbara cũng không nhịn được mà nhìn cô mấy lần.

Phàn Hi tìm bao thuốc lá, bật lửa châm thuốc, hít một hơi, rồi nhìn về phía cô ta, “Sao vậy? Cô là les à?”

Barbara không hiểu, “Les là gì?”

Phàn Hi cười nói, “Đồng tính luyến ái nữ.”

Mặt Barbara lập tức trầm xuống, “Cô đừng nói bậy, giới tính của tôi bình thường, tôi thích đàn ông.”

Phàn Hi nhàn nhạt “ồ” một tiếng.

Barbara bực bội giật điếu thuốc trong tay cô, ném xuống đất, dùng chân giẫm mất cái, nói, “Đây là khu vực cấm hút thuốc, ở trong ký túc tuyệt đối không được hút thuốc lá!”

Phàn Hi nhả một ngụm khói, “Tôi không phải nữ binh, không cần cô quan tâm.”

Barbara, “Ai nói vậy? Cô đã ở trong quân doanh, thì chính là thành viên ở đây, phải tuân thủ quân quy.”

Phàn Hi nhìn cô ta một lượt, nhẹ nhàng nói, “Vậy xin hỏi, quân hàm của cô là gì?”

Cô gái này, luôn nắm thóp được người khác...

Barbara đỏ bừng mặt, giọng điệu cứng ngắc, “Cho dù tôi không có quân hàm, cũng có tư cách quản lý cô.”

Phàn Hi cong cong môi.

“Cô cười cái gì? Tuy điều lệ ở đây không phải tôi đưa ra, nhưng tôi là người phụ trách, ở đây có mười hai nữ binh, thêm hai người các cô là mười bốn, đều dưới sự quản lý của tôi. Sau này mỗi ngày hai người đều như thế này, 5 giờ 30 rời giường, chạy bộ nửa tiếng, 6 giờ ăn sáng, 6 rưỡi hoạt động tự do, 7 giờ theo bộ đội vào nội thành làm nhiệm vụ, 14 giờ trở về quân doanh, huấn luyện nửa tiếng, 15 giờ hoạt động tự do, 18 giờ ăn tối, 20 giờ đi ngủ.”

Phàn Hi dựa vào tường, nghịch móng tay, đem mấy lời Barbara nói từ tai này cho sang tai kia.

Barbara thấy cô không quan tâm, liền quay đầu nhìn Namyan, lạnh lùng nói, “Lịch như vậy, cô đã rõ chưa?”



Namyan giật mình, vội đứng thẳng người, sợ hãi nói, “Rõ, rõ rồi.”

Barbara chỉ vào tủ đựng đồ, “Vậy tranh thủ thay quần áo đi.”

Ánh mắt đảo qua Phàn Hi, nói tiếp, “Nơi này là quân đội, không phải sàn diễn, đừng ăn mặc khoa trương, không có tác dụng đâu. Kỷ luật ở đây nghiêm khác, nếu cô chưa từng chịu khổ, thì cũng đừng chạy tới Afghanistan tìm chết. Tôi không quan tâm cô là ai, thân phận thế nào, nhưng đã đến nơi này, thì chính là một phần của quân đội, giữa tôi và cô chỉ có một quan hệ, là cấp trên và cấp dưới.”

Phàn Hi không lên tiếng, không gật đầu cũng không phản đối.

Namyan hỏi nhỏ, “Tôi, chúng tôi mỗi ngày đều phải chạy bộ à?”

Barbara, “Đúng vậy, nơi này là quốc gia có chiến tranh, phải rèn luyện thân thể thật tốt.”

Phàn Hi tiếp miệng, “Như vậy mới có sức chạy thoát chết.”

“Đúng...không đúng!” Barbara trừng mắt.

Phàn Hi cười nói, “Vậy cuối cùng là đúng hay không đúng vậy?”

“Không phải để chạy thoát chết, mà để hoàn thành tốt nhiệm vụ, tự bảo vệ bản thân.” Bị cô giễu cợt, Barbara thẹn quá hóa giận, “Nói nhảm từ nãy tới giờ, tôi phạt cô chạy 10 vòng sân!”

Phàn Hi không hề chớp mắt.

Barbara không muốn đôi co nữa, nhặt cây thước dưới đất, “Cho các cô mười phút chuẩn bị, rồi xuống dưới thao trường cho tôi.”

Đợi cô ta rời khỏi, Namyan mới thở phào, quay lại nhìn Phàn Hi, “Cô ta thật dữ.”

Phàn Hi, “Cô sợ cô ta à?”

Namyan lo lắng, “Sau này là cô ta quản lý chúng ta đấy.”

“Quản không nổi đâu.”

“Cô không sợ cô ta đuổi cô đi, để cô tự sinh tự diệt à? Chỗ này chỉ có ở trong quân doanh mới an toàn thôi.”

Phàn Hi cười, “Cô ta không có khả năng ấy.”

Namyan nhìn nụ cười của cô, khẽ giật mình.

“Vậy cô có xuống chạy bộ không?”

“Có chứ.” Phàn Hi thay quần áo, nói, “Ít nhất cũng có một câu cô ta nói đúng.”

“Câu gì?”

“Phải rèn luyện thân thể tốt, như vậy mới có thể tự bảo vệ bản thân.”

“...”

Lần trước đánh nhau với Niels, anh làm cô hiểu ra rằng, võ của cô học trước đây chỉ là khoa chân múa tay. Dùng để đóng phim thì được, chứ nếu gặp kẻ địch thì chẳng có tác dụng gì. Điều cô còn thiếu hiện giờ là người huấn luyện, sức lực, sức chịu đựng, tốc độ, cho nên xuống dưới kia tập luyện cùng bộ đội, có gì mà không tốt.

***

Phàn Hi không phải cô gái vừa sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng, lại từng tập võ, người gầy chân dài, bắt đầu chạy đã giống như một cơn gió. Mười mấy nữ binh kia tuy luyện tập hàng ngày, nhưng chưa chắc có thể vượt được cô.

Cô chạy một hồi, toàn thân đầy mồ hôi, nhưng thấy vô cùng khoan khoái dễ chịu. Trên bãi tập ngoài nữ binh còn có nam binh cũng đang luyện tập.

Sau khi chạy xong, mặt trời đã lên cao, chiếu ánh nắng xuống mặt đất, cô chưa từng trải qua cảm giác luyện tập vào sáng sớm như thế này.

Namyan đuổi tới từ phía sau, ánh mắt ngưỡng mộ, “Fancy, không ngờ cô lợi hại như vậy.”

Phàn Hi không đáp, cởi áo phông, trên người chỉ còn lớp áo ba lỗ.



Sáu giờ, tới giờ ăn sáng, cô đi vào nhà ăn, lấy đồ ăn nhiều như thể để ăn cả ngày,”Chương Tuyệt”kinh ngạc nhìn cô, “Em vừa vận động à?”

Phàn Hi hừ một tiếng, một ngụm uống hết nửa ly sữa.

Áo ba lỗ cô mặc là theo size bộ đội, người cô lại gầy theo tiêu chuẩn người mẫu, vì vậy áo hơi rộng. Cô tùy ý dựa vào thành ghế, vai áo trượt xuống, lộ ra nội y màu đen ở trong, tất cả mọi người xung quanh đều nhìn thấy.

Giờ là giờ ăn sáng, binh lính huấn luyện xong liền tới nhà ăn, cả gian phòng nhanh chóng chật kín người. Niels cũng đã tới, lướt mắt qua liền thấy Phàn Hi, ánh mắt hai người im ắng bắt gặp trên không trung, rồi từ từ tách ra.”Chương Tuyệt”ngạc nhiên, hình như cô không có ý định đứng lên đi tới chỗ Niels.

Phàn Hi thản nhiên nói, “Cho dù làm gì, thì cũng phải ăn no cái đã.”“Chương Tuyệt”hiểu ra, liền gật đầu, ăn no mới có đầu óc nghĩ tới mấy chuyện khác.

Cô vừa cầm bánh mì, định phết bơ lên, thì Barbara đi tới. Ánh mắt quét một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Phàn Hi.

Cô ta hùng hổ lao đến, giật lấy miếng bánh mì trên tay Phàn Hi, lớn giọng quát, “Cô nhìn cô xem, ăn mặc kiểu gì đây? Tôi nói rồi, đây là doanh trại, không phải kỹ viện!”

Cô ta nói rất to, mọi người đều nghe được, đồng loạt nhìn hai người, ngay cả Niels cũng quay sang nhìn.

Phàn Hi bình tĩnh nhìn Barbara, nói, “Trả bánh mì cho tôi. Xin lỗi tôi.”

Barbara không tin vào tai mình, “Cô nói cái gì? Xin lỗi ư? Ai cho cô tới đây ăn cơm? Tôi phạt cô chạy 10 vòng cơ mà? Đã chạy xong chưa?”

Phàn Hi không đổi sắc mặt, cũng không hề chớp mắt lấy một cái, nhưng đáy mắt cô xuất hiện tia giận dữ.

“Trả bánh mì, rồi xin lỗi tôi.” Cô vẫn nhắc lại câu vừa rồi.

Tất cả mọi người đều nhìn, Barbara càng hiếu thắng, đưa tay túm lấy vai Phàn Hi, nói, “Mặc áo vào, rồi đi chạy bộ cho tôi.”

Cô không nhúc nhích, giọng lạnh lùng, “Buông tay ra.”“Chương Tuyệt”nhận ra cô đã thực sự tức giận rồi, vội chạy tới hòa giải, “Được rồi, đi ngay đây.”

Nhưng Barbara ngang ngược với nữ binh khác đã quen, nói với Chương Tuyệt, “Liên quan gì đến anh, đừng có xen vào.”

Một giây trước cô ta vẫn đứng ngay ngắn, một giây sau Phàn Hi đã động thủ, động tác rất nhanh, khiến người khác trở tay không kịp. Cô túm lấy cánh tay Barbara, bẻ ngoặt ra phía sau, một tay túm gáy cô ta, ấn mặt cô ta xuống bàn, rồi dùng con dao bên cạnh cắm phập xuống mặt bàn, chỉ cách mặt Barbara 2 cm. Phàn Hi cả đời chỉ làm tốt hai việc, một là ra vẻ đáng thương, hai là chơi ác.

Cô ghét sát mặt vào Barbara, nói nhỏ, “Chị đây khuyên một câu, đừng dại mà vuốt đuôi hùm.”

Lần này, không chỉ Barbara sợ tới tái mét mặt, mà ngay cả mấy nam binh đang ăn cơm cũng choáng váng, nhìn Phàn Hi không chớp mắt...

Chỉ có thể nói, độ liều lĩnh của Phàn Hi, không hề thua kém đàn ông.

Có người đi tới khuyên can, Phàn Hi buông lỏng tay, Barbara tái mặt đứng dậy, hơi lùi về phía sau. Bốn phía nhất thời yên lặng.

Phàn Hi nói, “Đừng ra vẻ bề trên ra lệnh với tôi, tuy giờ cô không có quân hàm, nhưng kể cả có, tôi cũng đánh cho cô không ăn nổi cơm nữa.”

Sắc mặt Barbara chuyển từ trắng sang hồng, nhiều người nhìn như vậy, đúng là mất hết mặt mũi, liền giậm mạnh chân xuống đất, quay người chạy đi.”Chương Tuyệt”sau khi hoàn hồn, câu đầu tiên là, “Fancy, anh thấy em càng lúc càng ngông cuồng.”

“Là khen ngợi à?”“Chương Tuyệt”không đáp.

“Em sẽ coi như là anh khen em.”

“Em kiêu ngạo như vậy, không sợ bị người Đức bọn họ đuổi đi sao?”

“Anh thấy em giống loại nhát gan lắm à?”“Chương Tuyệt”thở dài, “Em đừng có thích làm gì thì làm như thế.”

Phàn Hi nói, “Anh biết nguyên tắc của em mà, người không động vào em, em sẽ không làm gì họ, nhưng nếu họ dám gây sự, em sẽ trả gấp bội.”

“Thôi thì cũng tốt. Em vừa tới nơi này đã ra oai phủ đầu, coi như sau này sẽ không ai dám động vào em nữa.” Anh ta cười cười, “Fancy, anh biết cho dù em ở đâu, cũng không để bản thân chịu thiệt.”

***

“Tôi thấy Fancy rất có cá tính đấy chứ.” Mark nói.

Niels đứng dậy cất khay, một chữ cũng không nói. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mê Tình Berlin

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook