Mị Hương

Chương 26: Hôn nhẹ

Cống Trà

27/05/2015

Một mùi thơm lạ lùng, cánh môi anh đào non mềm, cái lưỡi đinh hương mềm mại, ngọt ngào nồng đậm không gì sánh được. Tạ Đằng chỉ mới chạm môi vào, đã nhịn không được ngậm lấy cánh môi dưới của Diêu Mật, lại kiềm lòng không được nút một cái.

Hơi thở mãnh liệt của nam tử ập tới, phả phất nơi cần cổ, tràn lên đôi má, Diêu Mật không kịp đề phòng, cảm giác được đôi môi anh đào bị một cái gì đó ấm mềm chặn lại, hơi ngây ngốc, còn chưa kịp phản ứng, môi dưới đã bị nút một cái, một cỗ tê dại từ lòng bàn chân truyền lên, nhất thời cả người run rẩy, một khắc này đã quên mắt con chuột nhắt kia, trong lòng chỉ có một giọng nói vang lên: Nguy rồi, nguy rồi, hết sức không ổn!

Tạ Đằng nút môi Diêu Mật, một cỗ hương thơm kì lạ tràn vào trong khoang mũi, chỉ cảm thấy choáng váng một trận, hắn vội vã hít một hơi, môi lưỡi cũng tấn công, đang muốn thâm nhập vào sâu hơn, chợt cảm thấy trên môi đau xót, chính là bị Diêu Mật cắn.

Sự tình sao lại chuyển biến thành như vậy? Diêu Mật hung ác cắn mạnh, sau đó đẩy một cái, Tạ Đằng vừa thả lỏng môi, nàng liền phun ra một hơi, nhìn Tạ Đằng không kịp né tránh, tay đặt trên vai nàng cũng hơi nới lỏng, lập tức ra sức đẩy Tạ Đằng sang một bên thư án, bất chấp con chuột nhắt chưa rõ tung tích kia, nhảy xuống thư án, nâng váy vội vàng xông ra phía ngoài thư phòng, nhảy một cái ra khỏi cửa, hoang mang rối loạn biến mất trong bóng đêm.

Trời ạ, phải làm sao đây? Nếu như bị lão tướng quân biết được, ta còn có thể lên làm lão phu nhân sao? Tuy rằng không phải cố ý, là bởi vì sợ con chuột nên mới nhào vào Tạ Đằng, Tạ Đằng bởi vì muốn dụ dỗ ta nói ra mục đích thực sự đến phủ tướng quân làm a hoàn, nên nói trời xui đất khiến chận môi ta lại, thế nhưng… Diêu Mật vừa chạy vừa cảm thấy cực kì ảo não, không phải chỉ là một con chuột nhắc thôi hay sao? Một cước đá bay nó là được rồi, sao lại không có tiền đồ đến thế chứ? Lúc nhìn thấy thân hình núc ních của con chuột nhỏ lắc lư dưới đất, sao lại sợ hãi thành như vậy chứ?

Diêu Mật vừa đi, Tạ Đằng liền xoay người ngồi dậy, liếm chỗ môi bị rách da, mặn mặn chát chát, trong lòng dâng lên một tư vị không rõ, ngồi vào thư án, chân khẩy một cái, hất mảnh vụn ấm trà trên mặt đất lên, đá một cái, ra sức đá mảnh vụn lên khe hở trên nóc nhà, quát: “Cho dù mù mắt, cũng phải xuống hết cho ta!”

Tạ Đoạt Thạch trên nóc nhà nghe được tiếng quát, đã sớm vẫy tay với Tạ Thắng và Tạ Nam, con ngoan, đi xuống đi, ông nội sẽ không nhúng tay vào chuyện của người trẻ tuổi các con đâu, ông đi đây!

Đại ca nổi cơn thịnh nộ như vậy, có ai mà dám xuống? Tạ Thắng và Tạ Nam nhìn Tạ Đoạt Thạch tiêu sái nhảy từ nóc nhà xuống chạy đi, bọn họ đang muốn nhảy theo, bỗng dưng cảm thấy hoa mắt, Tạ Đằng đã nhảy lên nóc nhà, mắt nhìn chòng chọc vào bọn họ, uy hiếp nói: “Có gan chạy thử xem!”

Tạ Thắng vội vàng nói: “Đại ca, tiểu đầu bếp kia chính là ái mộ đại ca nên mới vào phủ làm a hoàn, bây giừ như vậy, chính là chơi trò lạt mềm buộc chặt, đại ca đừng bị mắc lừa.”

Mắt thấy sắc mặt Tạ Đằng hòa hoãn lại, Tạ Nam cũng nịnh nọt nói: “Chính là thế, tiểu đầu bếp này làm thiên kiêm tiểu thư sung sướng không làm, lại chạy tới phủ tướng quân làm a hoàn, không phải vì đại ca thì vì ai?”

“Các ngươi cũng nhìn ra nàng vì ái mộ ta, nên mới chạy đến phủ tướng quân?” Tạ Đằng hơi để ý, người sáng suốt đều nhìn ra, vậy mà tiểu đầu bếp này còn giả bộ, thật hết cách với nàng.

Tạ Thắng tiếp lời: “Tiểu đầu bếp không ái mộ đại ca, chẳng lẽ lại ái mộ ông nội?” Hắn vừa nói vừa cười hì hì. Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa bị đánh.

Tạ Nam huynh đệ tình thâm, không sợ chết nhắc nhở một câu: “Đại ca phải coi chừng La Nhị, tiểu tử kia mồm miệng dẻo quẹo, luôn nói ra những lời khiến nữ tử vui vẻ, chỉ sợ tiểu đầu bếp kia lại nghe lời hắn.”

Nghĩ tới cảnh tưởng La Hãn đòi Diêu Mật, Diêu Mật thiếu chút nữa đồng ý, sắc mặt Tạ Đằng lại âm trầm, tiểu đầu bếp này thật đúng là… Không phải chỉ là nói ngọt, là vẻ bề ngoài thôi sao? Hắn đây thiên binh vạn mã cũng không sợ, thì mấy lời nói ấy có cái gì đáng sợ chứ?

“Đại ca, tiểu đầu bếp rất giống tiểu cô cô, chỉ sợ La Hãn chưa từ bỏ ý định, ngươi phải giữ chặt lên.” Tạ Nam lần thứ hai nhắc nhở.



Tạ Đằng nắm tay thành hình tròn ghé sát vào miệng, che đi dấu răng rõ ràng trên môi, hắng giọng nói: “Yên tâm đi, La Hãn không tranh được với ta đâu.”

Tạ Thắng và Tạ Nam vụng trộm liếc nhìn chăm chú, hí hí, đại ca thật là, môi bị cắn thì bị cắn, còn che cái gì mà che? Tối hôm nay che được, sáng mai đố hòng ngươi che. Dấu răng sâu thế kia, chỉ vài ngày thì không thể phai được.

Trong tửu lâu, La Hãn thò đầu ra cửa sổ, nhìn vào bóng đêm, lúc quay đầu, giọng khàn khàn, nói thật nhỏ: “A Nhuận, ta cho tới bây giờ, vẫn không thể tha thứ cho bản thân mình.”

La Nhuận ngồi đối diện hắn, khuyên nhủ: “Nhị ca, mọi chuyện đã qua rồi, không phải Diêu tiểu thư vô cùng giống A Vân tỷ tỷ hay sao? Phải dứt bỏ quá khứ thôi.”

Tạ Vân tuy là nữ tử, nhưng từ nhỏ đã theo phụ thân luyện võ, thần thủ cũng khá cao cường. Đương nhiên năm đó nghe nói cha anh và cháu của mình thân vùi trong trận địa của địch, sống chết không rõ, liền cùng tẩu tử cải nam trang, theo viện binh từ kinh thành ra biên ải. La Hãn ngăn cản thế nào cũng không được, đợi đến khi tin Tạ Vân chết truyền tới, hắn vẫn luôn hối hận, biết rõ Tạ Vân đi là chịu chết, lại không tận lực ngăn nàng lại. Không ngăn cản được thì thôi, hắn vì sao lại không ra biên ải cùng nàng? Cho dù theo nàng, cùng nhau chết, cũng hơn là bây giờ không biết thân xác nàng nơi đâu.

La Nhuận định khuyên nhủ thêm, đã thấy La Hãn nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Tới rồi, Đức Hưng Quận chúa quả nhiên giữ đúng lời hứa.”

Đức Hưng Quận chúa ban ngày bị La Nhuận ngăn kiệu, nghe La Nhuận nói mấy câu, vốn định đi theo nàng gặp La Hãn ngay lập tức, nhưng nghĩ một chút, sợ bị người khác để ý, nên mới hẹn ban đêm gặp nhau ở tửu lâu. Đức Hưng Quận chúa ngồi trên kiệu nhỏ đến trước tửu lâu, lệnh hai tên hộ vệ và kiệu phu đúng canh trước tửu lâu, lúc này mới vịn tay a hoàn tâm phúc của mình vào tử lâu.

Huynh đệ La Hãn thấy Đức Hưng Quận chúa đi lên, vội vàng hành lễ nhường chỗ ngồi. Ba người hàn huyên vài câu, La Nhuận liền kéo a hoàn bên người Đức Hưng Quận chúa sang một bên cười nói, để Đức Hưng Quận chúa và La Hãn một mình trò chuyện.

Lại nói đến Diêu Mật chạy một mạch trở về phòng, “Phanh” một tiếng đóng cửa lại, vô lực tựa vào khung cửa, sau một hồi lâu vẫn chưa hồi phục tinh thần.

Sử Tú Nhi và Phạm Tinh đang thêu thùa dưới ánh đèn, thấy Diêu Mật tông cửa đi vào, mặt đỏ rực, tóc tai lộn xộn, thắt lưng bị lệch sang một bên, cả hai đều kinh hoàng trợn mắt, hỏi: “Lại sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”

Diêu Mật thở hổn hển, suy xét một hồi, cuối cùng kể chuyện cho Sử Tú Nhi và Phạm Tinh, cùng mọi người thương lượng tính đường hành động. Bỏ đi chuyện mình và Tạ Đằng chạm môi, rồi mình cắn hắn một cái, còn lại những chuyện khác đều nói rõ.

Nghe Diêu Mật kể xong, Sử Tú Nhi và Phạm Tinh đều trợn mắt há hốc mồm, đứng hình một hồi lâu mới nói: “Đây cũng quá là…”

Quá xui xẻo, chưa nói đến mảnh giấy Diêu Mật viết rơi vào tay của Tạ Đằng, còn chỉ vì sợ một con chuột nhỏ mà tự động nhảy lên người Tạ Đằng ngồi, loạn hết cả lên!

Diêu Mật rầu rĩ nói: “Nếu Tạ Đằng cho là ta cợt nhả không đứng đắn, chắc chắn sẽ không tán thành lão tướng quân cưới ta, biết làm sao bây giờ?”

Sử Tú Nhi và Phạm Tinh cũng rầu thúi ruột. Các nàng bị biểu ca ghét bỏ, trong cơn tức giận quỳ dưới ánh trăng kết đồng minh, cùng nhau vào phủ tướng quân làm đầu bếp, muốn bắt được phủ tướng quân. Nhưng từ tận đáy lòng, thực ra cũng biết chuyện này rất khó thành công, chẳng qua chỉ là thứ nhất có bạn cùng hồ nháo, thứ hai đối với việc cưới xin của mình đã hết hy vọng, buông xuôi không để ý tới nữa. Nhưng hai ngày này Tạ Đoạt Thạch cưng chìu các nàng đủ loại, hy vọng ấy của các nàng lại một lần nữa dấy lên, cảm thấy nếu thời cơ thích hợp, trở thành phu nhân lão tướng quân cũng không phải không có khả năng. Thế nhưng Tạ Đằng thấy tờ giấy, còn nói ra những lời này, dường như sự việc đã chuyển sang hướng phức tạp.

Diêu Mật mím môi, nhớ lại cảnh tượng Tạ Đặng nút môi nàng, rái tim nhỏ lại đập loạn, ô, còn chưa lên làm phu nhân lão tướng quân, mà đã lên người cháu trai người ta, sao người ta có thể chấp nhận nổiii?



Sử Tú Nhi nới chuyện, lơ đãng nhìn qua, thấy môi dưới của Diêu Mật hơi sưng, đỏ ửng, không biết thần xui quỷ khiến gì, bật thốt lên: “Ai hôn ngươi?”

“Oaaa!” Diêu Mật đột nhiên túm khăn trải giường, cầm khăn che mặt mình lại, ở bên trong rầu rĩ nói, “Không thấy mặt!”

“Sao lại như vậy?” Sử Tú Nhi và Phạm Tinh kéo khăn trải giường ra, vô cùng lo lắng nói: “Diêu Mật, ngươi bị người nào hôn? Cứ nói ra đi, bọn ta giúp ngươi che dấu.”

Mắt thấy không thể gạt được, Diêu Mật đành để mặc cho Sử Tú Nhi kéo khăn ra, cúi đầu kể lại cảnh tượng môi mình đụng phải môi Tạ Đằng.

“Rõ là nghiệt chướng mà!” Sử Tú Nhi đau lòng đấm ngực, “Còn chưa thành thân với lão tướng quân mà đã hôn cháu trai của người ta, nếu chuyện này bị truyền ra, mặt mũi phủ tướng quân biết dấu ở nơi nào?”

Lòng dạ ba người rối bời, bàn bạc tới nửa đêm vẫn chưa tìm ra cách giải quyết tốt nhất, cuối cùng đành quyết định gặp bước nào đi bước nấy, còn giờ phải tắm rồi ngủ.

Tới ngày thứ hai, Diêu Mật mượn cớ trời nắng, ở lì trong phòng thêu thùa, không chịu đi ra. Lúc Sử Tú Nhi bưng điểm tâm vào cho nàng, đặt thức ăn xuống bàn, đóng cửa kín lại, lúc này mới cúi người thì thầm bên tai Diêu Mật: “Tướng quân tới sớm hơn mọi ngày, lúc dùng cơm còn liếc chỗ ngươi ngồi, nhưng không lên tiếng. Sau đó Thắng thiếu gia hỏi, sao lại không thấy ngươi đâu? Ta nói tối qua ngủ không ngon, sáng này dậy không nổi! Thắng thiếu gia “À” một tiếng rồi không hỏi thêm gì nữa. Còn tướng quân nghe xong thì chỉ vào thức ăn, nói rằng bị bệnh cũng phải ăn cơm, bảo ta bưng vào cho ngươi.” Sửu Tú Nhi nói xong, sắc mặt cổ quái nhìn Diêu Mật, xít lại gần nói: “Ngươi cắn hắn ác quá trời. Trên môi hắn là một dấu hình trăng khuyết đen sì. Lão tướng quân hỏi hắn bị sao, hắn nói bị chuột cắn.”

“Hắn là chuột mới đúng!” Diêu Mật nói thầm một tiếng.

Diêu Mật cứ “bệnh” như vậy, cả ngày không ra khỏi phòng, tới tối, Tạ Đoạt Thạch thấy Sử Tú Nhi muốn mang cơm vào cho Diêu Mật, nhân tiện nói luôn: “Tú Nhi, ngồi xuống ăn cơm đi, cứ để Đằng Nhi bưng vào!”

Để, để Tạ Đằng bưng vào? Sử Tú Nhi và Phạm Tinh cả kinh, trời ạ, lão tướng quân biết hết rồi sao?

Tạ Thắng và Tạ Nam cúi đầu ăm cơm, nhưng bả vai lại run run, rõ ràng là đang nín cười.

Hôn cũng đã hôn, đưa cơm thì có là gì? Tiểu đầu bếp đã không muốn gặp ta, vậy ta chỉ có thể tới gặp nàng vậy. Vẻ mặt Tạ Đằng không cảm xúc quét mắt nhìn mọi người, uống trà cho sạch miệng, rửa tay, lúc này mới bưng mâm lên, chân bước vững vàng hướng vào phòng Diêu Mật.

Mọi người lập tức trợn tròn mắt, a, chúng ta có nhìn lầm không đấy? Tướng quân thật muốn đưa cơm cho Diêu Mật?

Diêu Mật cầm kim, tỉ mỉ thêu con mắt của tiên hạc, vừa thêu xong thì nghe thấy tiếng gõ cửa, tưởng là Sử Tú Nhi, cười nói: “Trời thì bức, cửa lại không đóng, gõ cái gì mà gõ?”

Tạ Đằng nghe được giọng của Diêu Mật, tay nhấc một cái, vén màn trúc lên, bưng mâm tiến vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mị Hương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook