Mị Thiên Giai

Chương 53

Mị Thiên Giai

27/09/2015

Cùng lúc này...

Đôi mắt phượng đang khép hờ bỗng mở ,sau đó nhẹ nhàng khép lại,khóe môi nhất câu phong tình vạn chủng,tiếng nói thì thầm nhẹ như tiếng gió nhưng bén nhọn như lưỡi dao :

"Vật nhỏ ..... "

Trong cung điện nguy nga.

Ở chính giữa chính điện ,một quả cầu lớn lơ lửng trên không trung phát ra ánh sáng trắng rực rỡ bỗng nhiên lóe ra ánh sáng xanh chói mắt rồi biến mất,rồi trở về lúc ban đầu.

Nam tử một thân lam y,trên người tỏa ra loại khí chất phiêu dật xuất trần,nhưng lạnh lùng xa cách,hiển nhiên đứng đó,đôi mắt nhìn chằm chằm vào quả cầu,không nói gì.

Một lúc sau lạnh nhạt nói:

"Điều tra"

Người đứng đằng sau chỉ đứng im không nói,một thân y phục trắng ,mái tóc trắng dài xõa xuống,giống như một trích tiên mờ mờ ảo ảo,giờ này con ngươi màu xám tro cũng nhìn chằm chằm vào quả cầu,không biết suy nghĩ gì.

Có thể phá vỡ được ngăn cách phong ấn trong rừng Vạn Cách,dù là ai cũng đã làm nổi dậy những thế lực không nên có.

Sáng sớm hôm sau,Thiên Giai chuẩn bị nhanh chóng lên đường,việc cần làm là nhanh chóng tìm được Hoắc lâu.

Không ngờ Thủy quốc phồn thịnh đến thế,bốn bề nước bao phủ,lấy màu xanh của nước biển màu chủ đạo.Trên con đường đông đúc người,các khách lâu cũng mọc san sát,buôn bán quầy sập tấp nập,chủ yếu là hải sản,ngọc trai,đồ trang sức từ biển...

Người dân ở đây nước da không vàng,mà hơi xanh xao,dáng người thấp nhỏ,đặc biệt là từ vùng cổ ở bên phải trở xuống đều có hình xăm hoa văn ,với màu xanh từ nhạt đến đậm.Trên người các thiếu nữ đều đầy ắp những trang sức từ vàng đến ngọc trai trên đầu,tay,cổ,chân,trên y phục...nàng rất tò mò,họ không cảm thấy nặng sao?

Trời đã quá trưa,trên tay cầm chiếc bánh bao cắn cắn nhưng vẫn chưa thấy khách lâu nào tên Hoắc lâu cả,nhìn thấy một người đang cúi đầu nhìn xuống tay đang cầm mấy con cá to,nàng vui vẻ chạy đến hỏi:

"Đại thúc,xin cho hỏi Hoắc lâu ở đâu ạ?"

Đại thúc kia thấp hơn nàng một cái đầu nhưng vì cúi đầu nên chỉ đến ngang vai,nghe thấy tiếng nói liền ngẩng lên liếc nhẹ,rồi cúi đầu nhìn tiếp con cá,nàng nhìn thấy sự khinh thường trong mắt kia.

"Đi thẳng,rẽ phải thấy chiếc cầu"

"Đa t....",chưa kịp nói hết câu người kia đã đi mất,Thiên Giai đứng ngẩn ngơ, từ trong vạt áo lấy ra chiếc gương nhỏ,ngắm nghía ,mình nhìn xấu lắm sao,năng lực cũng không thấp mà.

Mấy người đi qua nhìn thấy một thư sinh tay cầm chiếc gương ,tay kia đang vuốt tóc,có người bỉu môi tránh xa,vài thiếu nữ cười khúc khích,nàng chẳng hiểu tại sao,cất gương đi tiếp.

Đi qua chiếc cầu,sau đó thân hình đột nhiên đứng lại, giọng hơi kích động:

"Có phải là khoa trương quá không?!!!"

Trước măt nàng ,không phải là đất liền nữa mà là con sông lớn,trên dòng sông là chiếc thuyền cực lớn,xa hoa,đầy ắp người ,một biển sơn son thiếp vàng "Hoắc lâu " thật to.

Chẹp chẹp,cái này còn lớn hơn mấy cái thuyền nàng từng thấy,từ xa thấy nó có 5 tầng,thân thuyền được khắc hình rồng sơn vàng óng ánh trên mặt biển,đèn lồng treo đầy màu sắc,thuyền còn được gắn linh châu dưới ánh mặt trời tỏa ánh sáng thật đẹp.



Trên thuyền người nhiều vô số,còn ở đây,rất nhiều người đang chờ đến lượt mình lên,nàng từ từ xếp hàng,thỉnh thoảng,liếc ngang liếc dọc,sông ở đây thật xanh mát.

Mãi đến tới lượt,nhưng khi vừa bước đến,một tiểu nhị giơ tay chặn trước mặt :"Khách quan,xin đưa thẻ"

"Thẻ sao?"

"Đúng,mỗi người lên thuyền đều phải có thẻ"

"A,ta không có,nhưng ta có tiền"

"Xin lỗi quan khách,mời quan khách ra ngoài kia mua thẻ,rồi đến đây"

"Được",rồi nàng nhanh chóng ra ngoài mua,nhưng đến khi đến ,lại loạt người xếp hàng.Tay đưa lên vò trán,chết mất,nếu thế đến tối mới vào được,đến muộn không chết cũng mất nửa cái mạng.Nàng không muốn kết quả của sự tức giận của hắn đâu.

Trong đầu nhanh chóng xuất hiện ý tưởng,miệng cười quỷ dị,muốn nhanh nhất là trà trộn,quá dễ dàng .Nghĩ xong,đứng bên cạnh sông,nhìn về phía tiểu nhị kia,lại cười.Tiểu nhị kia đang kiểm tra thẻ bỗng rùng mình,lạnh sống lưng,không hiểu sao có cảm giác bất an.

"Ngươi ,phải làm việc nhanh lên,năng suất quá thấp,không biết còn hàng dài chờ sao?"

Tiểu nhị quay sang giật mình,cao giọng:"Ngươi là ai ?"

"Hừ,làm cùng đội mà không biết,ngươi không biết gần đây vừa tuyển thêm ngươi sao ,?

Hắn nghi ngờ :"Thẻ ngươi đâu"

Trong đầu nhanh chóng suy nghĩ ,là cái thẻ gỗ kia sao,nhưng trên đó ghi là người quét dọn ,nhưng tay cầm hết mặt thẻ,chỉ để lại tên và 1 chữ người rồi lướt qua mặt hắn ,quát to:"Ngươi,thấy chưa,quá chậm chạp,vì vậy mới thêm ta làm chung ,mau lên,ta không muốn buổi đầu tiên làm việc đã bị đuổi việc"

Tiểu nhị kia vừa nghe thấy từ đuổi việc liền không suy nghĩ gì nữa ,dù gì quần áo cũng đồng loại,còn có cả thẻ bài,đành nhích sang nhường chỗ .

"Mời quan khách,chúc khách quan ngon miệng"

...

Nàng nói liếng thoắng,thấy đủ lâu,liền nói nhỏ với hắn:"Ta vào trong uống nước ,khát quá"

"Được,nhanh lên"

"Được"

Xong,kế hoạch thành công,đi vào trong, nhanh chóng tìm góc khuất,cởi bộ quần áo bên ngoài,xoa lớp tẩy trang xanh xanh,sau đó sửa soạn ra ngoài.

Bên trong thật xoa hoa đúng vẻ bên ngoài, mỗi một bàn đều đông đúc người ,rượu thơm ngát hảo hạng,đồ ăn ngon miệng nàng thèm rớt ,nếu không phải nhanh chóng tìm hắn nàng đã ngồi xuống gọi 1 bàn rồi,nhưng tính mạng quan trọng hơn.

Đi lên tầng 2,rồi đi lên tiếp tầng 3 lại bị ngăn lại:"Khách quan,xin đưa thẻ"



"Lại thẻ sao?"!!!

"Để lên tầng 3 cần thẻ vàng"

"Ta quên không mua,đưa tiền được không?"

Tất cả mọi người trên tầng 3 đang ăn nhìn về phía nàng,sau đó cười rộ lên,có mỉa mai,khinh thường....tưởng có tiền thì mua được sao,phải biết rằng,thẻ vàng tượng trưng cho quyền lực trong triều đình,cũng như thế lực máu mặt trong giới giang hồ.Với lại,nhìn hình dáng hắn xem,nhìn qua biết không phải là người Thủy quốc,thân thể gầy yếu ,năng lực thấp,dù có tiền cũng chẳng có bao nhiêu.

Tên kia ánh mắt kinh thường,sẵng giọng:

"Xin lỗi khách quan ,nếu không có mời đi xuống"

Nàng không nói gì ,hừ một tiếng,dưới sự kinh ngạc của moị người ,nàng đã đi đến tầng 4. Mấy tên đại hán đứng canh gác ở đây liền xông lên,nàng nhẹ nhàng tránh thoát,đá xuống tầng 3,bàn ăn đỗ vỡ vụn,tiếng bát đổ ,tiếng la hét,chẳng mấy chốc kinh động đến tất cả mọi người,ai cũng dừng ăn,nhìn lên trên xem có chuyện gì.

Tên đại hán mắt trợn to,hắn đường đường là cao thủ mà dễ dàng bị hạ dễ dàng bởi tên oắt con,liền tung chưởng ,nước từ không trung xuất hiện,kết thành con cá có hàm răng sắc bén ,Thiên Gia từ từ quay lưng,cười nhẹ,đứng im .Vô số tràng cười giễu cợt của mấy tên quý tộc ,tên đại hán kia hất mặt,ngươi sẽ bị chết toàn thây.

Nhưng ngay kia con cá đến gần,tay nàng liền giơ lên không trung,chỉ thấy nàng chỉ đụng nhẹ ,nó liền biến thành tảng băng ,hàn khí dày đặc,phất tay , tảng băng bay về phía tên đại hán,nhanh đến mức hắn không kịp phản công liền bị hàn khí bủa vây,toàn thân đóng băng cứng ngắt,chết.

Một màn này quá nhanh,không có tử khí sát khí,giống như một cơn gió nhẹ,nhưng cơn gió độc chết người.Tất cả im lặng,mấy tên đại hán kia lùi lại đề phòng.

Nàng nhìn lên trên 1 gian phòng duy nhất tầng 5,nói nhẹ :

"Vương gia,bọ họ bắt nạt ta"

Nghe xong ai cũng té ngửa,cái gì mà bị bắt nạt,chỉ một chưởng nhẹ mà có thể giết một cao thủ như thế mà nói là bị bắt nạt sao,thế gian này đảo lộn hết rồi,nhưng mọi người lại hấc lên trên,nhân vật quyền lực nào lại có thể ở được tầng 4 và 5.

Mấy tiểu thư từ sợ hãi,thấy thế liền giả bộ bình tĩnh,trang điểm lại,sau đó tìm một nơi mà từ tầng 4 và 5 có thể nhìn dễ nhất,phong tình lả lơi,mắt nhìn lên trên, rất nhiều tiếng gọi,tiếng phấn khích từ dưới lên.

Không có tiếng động.

Vẫn không có.

Mọi người vẫn kiên nhẫn ngồi,nhưng nàng mỏi chân,liền đi đến chiếc bàn duy nhất ,ngồi xuống,tự rót trà cho mình.

Giờ mới để ý,tầng này không có nhiều bàn ghế,không gian chỉ duy nhất một chiếc bàn,2 cái ghế, và 2 nam tử,người đang đứng đằng kia chắc là người hầu .Mà nàng để ý,từ lúc tới giờ,nam tử này không hề mảnh mai ,chỉ thản nhiên cúi đầu uống trà.

Trà ngon vậy sao,chỉ là một cốc nhỏ thôi mà,có cần uống lâu vậy không,nàng tò mò,nam tử này dung mạo thế nào.

Dưới ánh mắt như lửa của nàng,nam tử kia liền ngẩng đầu lên,đôi mắt liền nhìn thẳng vào mắt nàng.

Nàng nhìn đến ngẩng người,nam tử này thật đẹp,một thân y phục trắng muốt không nhiễm bụi trần,tóc đen búi nửa,nửa kia xõa xuống vai,thân người gầy,làn da trắng ,đôi mắt long lanh như giọt sương mai,sống mũi cao,môi đỏ ,còn đẹp hơn cả mỹ nữ,trên người toát lên vẻ thanh thoát ,rất dễ chịu.

Nam tử kia liền cụp mắt xuống,nhưng sóng mắt liền biến đổi mà ngay cả nàng cũng không nhận ra.Sau đó tay liền chỉ về phía cầu thang,nàng nhìn đến mà giật mình,chết, muộn mất.

Không suy nghĩ,chạy nhanh đến,nhưng đột ngột dừng lại ,ở đây có ma pháp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mị Thiên Giai

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook