Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Chương 11: Giác cùng Quyết

Đinh Mặc

15/08/2014

Trăng sáng trên cao, sao dày đặc như họa. Trên sông Tần Hoài thuyền hoa trôi thong thả, đèn đuốc sáng trưng.

Tiếng đàn gần, tiếng sáo xa, mấy nhà thuyền tấu các khúc, đều là mê say phong tình.

Ta khoanh tay đứng ở một bên bờ, trên hông treo “Quyết”. Dưới đèn đuốc lấp lánh tỏa sáng.

Võ lâm đại hội ngày ấy, ta phát giác ra Lâm Phóng cùng Ôn Hựu đều thích ở trước mặt người khác khoanh tay mà đứng, mang một khí chất đặc biệt.

Ta bộ dạng tuấn tú như vậy, khoanh tay đứng tạo tư thế oai hùng, tất nhiên sẽ không thua gì bọn họ.

Tiểu Lam ở bên cạnh thèm thuồng duỗi tay sờ sờ “Quyết”, trên chuôi kiếm mang một viên hồng ngọc tròn lóng lánh, ngửa đầu nói: “Tiểu thư, kiếm hoàng đế ban, quả nhiên không giống bình thường.”

Tâng bốc này làm toàn thân ta khoan khoái, đắc ý không thôi.

———–

Sau võ lâm đại hội, thanh danh lên cao nhưng lộ phí lại dùng hết, ta cùng Tiểu Lam phải ở trong nhà của Hạ Hầu thúc thúc tại Kiến Khang.

Mấy ngày trước đây, hắn cầm “Quyết” tới tìm ta.

“Kiếm này là hoàng đế ban tặng.” Hạ Hầu thúc thúc mỉm cười nhìn vẻ mặt kinh ngạc của ta: “Tên là “Quyết”.

Kiếm rút ra, thân tựa nước, rực rỡ lại lạnh lẽo, tinh quang bắn ra bốn phía.

“Giác” cùng “Quyết”, là một đôi danh kiếm của Hán triều, lâu nay vẫn được ẩn dấu trong thâm cung, sau cuộc khởi nghĩa của Vương Mãng, bảo kiếm không rõ tung tích.

Không ngờ đến nay đương triều hoàng đế lại ban cho ta.

“Hoàng đế như thế nào lại biết ta?” Ta cầm kiếm, vui mừng sờ sờ không ngừng.

Có bảo kiếm được vua ngự ban, ngày nào đó ta ở trước mặt cha mẹ cùng sư huynh đệ có thể nở mày nở mặt rồi. Lúc xuống núi, cha còn không chịu truyền bảo kiếm gia truyền cho ta. Khi trước ở nhà, cha ta cũng có một thanh bội kiếm, bình thường hay lơ lỏng, ta lấy là được ngay.

Hạ Hầu cười nói: “Hoằng Nhi, Lâm công tử đã thông qua Ôn Kiệu Ôn đại nhân, mật tấu lên Hoàng Thượng, Ôn Hựu được phong làm Phó minh chủ, ngươi là minh chủ hộ pháp. Kiếm này, là hoàng đế ban thưởng cho minh chủ hộ pháp.”

Minh chủ hộ pháp? Đây là cái chức vị gì ?

Hạ Hầu thúc thúc chỉ cười không nói: “Đây là chức vị Lâm công tử đặc biệt bố trí cho ngươi. Hai ngày nữa đến “Bích Quỳnh lâu” gặp Lâm công tử, chính ngươi hỏi hắn đi.”

——————

Thế là hôm nay, ta liền nhận lời mời đến Bích Quỳnh lâu.

Bên hông đeo bảo kiếm, dẫn theo Tiểu Lam, nhanh chóng lên trên.

Vừa mới đến lầu hai, đã thấy một người, toàn thân hắc y, thân thể như ngọc, dựa vào lan can trông về phía xa.

Dưới ánh trăng sáng như đuốc, chỉ thấy hắn quay lưng lại hòa tan vào bóng đêm, ôn nhuận mà trầm tĩnh.

“Mẹ ơi, vì sao Ôn công tử càng nhìn càng thuận mắt?” Tiểu Lam phía sau ta lẩm bẳm nói.

Ôn Hựu hình như nhận ra nên quay đầu lại, trên mặt vốn lạnh lùng yên lặng dần dần hiện lên tươi cười.

Ta nghênh đón: “Ôn Tử Tô, ngươi xem, đây là bảo kiếm hoàng đế thưởng cho ta.”

Hắn tựa hồ rất có hứng thú nhìn bội kiếm trên hông ta.

Ta cởi kiếm xuống, đưa tới trước mặt hắn: “Xem ngươi như huynh đệ, mới cho ngươi xem.”

Hắn rút kiếm ra, đánh giá một phen, nói: “Không tệ.”

“Sao lại chỉ là không tệ!” Ta không vui đoạt lại kiếm: “Đây là thanh kiếm nổi danh của triều đại trước, tên là Quyết.”

Ta cẩn thận đem bảo kiếm đeo lại bên hông.

Hắn khe khẽ mỉm cười, chỉ vào một bên thân, chuôi kiếm trên hông gắn ngọc bích ánh quang rực rỡ lưu chuyển: “Giác” ở nơi này của ta.”

Ta há to miệng.

“Giác” cùng “Quyết”, tuy là một đôi. Nhưng trên bảng xếp hạng binh khí, “Giác” lại xếp trước “Quyết”.

Hoàng đế lão nhân, như thế nào lại đem một đôi kiếm ban cho hai chúng ta?

Bỗng nhiên nghĩ đến, Ôn Hựu bây giờ đã là Phó minh chủ, hoàng đế ban thưởng ta, nhất định cũng sẽ thưởng hắn!

Nhịn không được duỗi tay ra rút bội kiếm của hắn .

Hắn không tránh né.

Thân kiếm đen óng, sắc bén lại nhẹ nhàng như nước, che dấu sát khí.

Thực sự cùng “Quyết” có nhiều điểm tương tự, thậm chí còn tốt hơn một bậc.



“Chiến hộ pháp đã đến? Mau mời tới đây đi!”

Lầu hai to như vậy chỉ có một bàn, Lâm Phóng một thân quần áo trắng, đứng bên cạnh bàn, mỉm cười hướng chúng ta hỏi thăm.

Đã gần đến tháng mười, gió sông ban đêm, mang theo cảm giác mát mẻ.

Chỉ có một bàn, nhưng cũng náo nhiệt phi thường. Ta lại gặp được mấy khuôn mặt quen thuộc: Ôn Kiệu Ôn đại nhân, mấy vj bình phán trong đại hội võ lâm, còn có ba vị quan viên ta không biết, Ôn đại nhân giới thiệu là Thị Lang, thư ký Thừa Đẳng Đẳng…

Mọi người đều hàn huyên vui vẻ, các loại cao lương mỹ vị cũng được bưng lên toàn bộ.

Lâm Phóng nâng lên chén rượu, đại ý là sau này sẽ dẫn dắt võ lâm thật tốt để đền đáp triều đình, còn muốn dựa vào các vị đại nhân, vân vân…; Ôn đại nhân lại tỏ vẻ Lâm minh chủ là “nhân trung long phượng”*, hoàng đế vô cùng an tâm, vân vân… Một đám quan viên lại càng vui sướng, hứa hẹn sẽ theo ý chỉ của Hoàng Thượng, dốc sức ủng hộ Lâm minh chủ, vân vân…

*Nhân trung long phượng: Rồng phượng trong loài người, ý chỉ những người vượt trội hơn hẳn người khác.

Ôn đại nhân lại đem Lâm Phóng, Hạ Hầu Dĩnh cùng ta khen ngợi không ngừng, nói tương lai của võ lâm đặt tại chúng ta, phải vì triều đình lập kỳ công.

Tới Kiến Khang đã hơn một tháng, ta tự nhiên cũng học được những lời nói khách sáo, sau mấy câu hàn huyên, rốt cục cũng có thể ăn cơm.

Trên mặt ta không ngừng mỉm cười hỏi thăm, nhưng tay cầm đũa động tác cũng không kém phần nhiệt tình.

Mọi người hết bàn về tình thế võ lâm, lại hướng về tình hình trong triều, cuối cùng quay sang tán dóc phong nguyệt (phong cảnh) của Kiến Khang .

Ta ăn ngày càng nhiều.

Tiểu Lam không thể ngồi trên bàn, đứng ở một bên xa xa. Ta chồng chất mỹ vị trong chén, suy nghĩ xem lát nữa mang về cho nàng thế nào.

“Chiến hộ pháp tuổi trẻ mỹ mạo, võ nghệ lại đạt tới đỉnh cao, thật là một nữ tử mẫu mực của Đại Tấn ta!” Là thư ký Thừa ước chừng hơn ba mươi tuổi cười nói.

Ta vội khách khí: “Đâu có, đâu có.”

“Chiến hộ pháp đã có hôn phối?” Họ Thừa ấy nghênh ngang thăm hỏi.

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn ta.

Ta ngẩn ngơ, không biết hồi đáp như thế nào.

Thấy ta chần chờ, Thừa thư ký cười nói: “Ta có một tiểu đệ, tuổi chừng hai mươi tuổi, hiện là Tán Kỵ Thường Thị bên cạnh Hoàng Thượng, không biết……”

“Thừa đại nhân, ta nhớ không nhầm lệnh đệ đã đón dâu?” Ôn đại nhân cười nói.

“Đã đón dâu, nhưng em dâu ba năm không thể có thai……” Thừa đại nhân tiếc hận nói.

Tay của ta nhịn không được mò đến “Quyết”, đang muốn phát tác.

Lại nghe thấy một giọng nói ôn hòa vang lên: “Hoằng Nhi là hòn ngọc quý trên tay sư tỷ ta, hi vọng nàng gả cho anh hùng thiếu niên trong võ lâm, kế thừa Chiến gia y bát. Thừa đại nhân, Hoằng Nhi đã định cả đời sống tại giang hồ, lệnh đệ tuổi trẻ đầy hứa hẹn, Hoằng Nhi chỉ sợ không xứng.”

Thừa đại nhân xem sắc mặt mọi người, vỗ đầu cười: “Hạ Hầu đại hiệp nói đúng. Đệ đệ của ta thật là võ nghệ không thông chỉ tại ta nóng lòng…. Uống rượu…… Ha ha…… Uống rượu……”

Lúc này ta mới nhịn xuống, chậm rãi buông ra “Quyết”.

Ôn Hựu ngồi bên cạnh ta, cũng buông ra bàn tay gắt gao đè lại “Quyết” trên eo ta.

Cơm xong, có người đã sớm chuẩn bị tốt mấy chiếc bàn thấp cùng sập mềm mại.

Chiếc kỷ trà hướng về phía lòng sông, làm thành nửa vòng tròn. Các loại hoa quả cùng rượu ngon, bày đầy bàn.

Tiếng đàn sáo vừa dậy, liền có mấy ca cơ xinh đẹp lưng dựa lòng sông, biểu diễn ca múa.

Ta cùng Ôn Hựu tư lịch* thấp nhất, cùng ngồi bên phía tay trái tại một chiếc bàn thấp.

*Tư lịch: tư cách và sự từng trải.

Mấy vị đại nhân cơm no rượu say, rất hưng trí, kêu tốt liên tục.

Lâm Phóng cùng Ôn đại nhân ngồi tại Trung tâm, ăn uống linh đình, đã là huynh đệ kết nghĩa.

Chắc hẳn bọn hắn đã xác lập quan hệ giữa võ lâm và triều đình, trở nên thống nhất, ăn ý.

Chỉ có Ôn Hựu, an tĩnh nhìn ca múa, thỉnh thoảng cùng đại nhân bên cạnh hàn huyên một câu, rồi lại tức khắc trở nên yên tĩnh.

Nhìn con ngươi hắn đen nhánh, ta cười nhẹ ra tiếng.

“Nha đầu, ngươi cười cái gì?”

“Cười ngươi, rõ ràng không thích ca múa này, lại ra vẻ bộ dạng nhập tâm.” Đôi mắt kia, căn bản không phải là do mỹ nhân trước mặt ca múa uyển chuyển tinh tế mà có hứng thú. Mỹ nhân liên tiếp nhìn về hướng hắn ánh mắt thẹn thùng, nhưng đều là đàn gảy tai trâu, đáng tiếc đáng tiếc!!

Hắn cũng không tranh cãi, cứ thế uống rượu.

Thế là ta cũng uống rượu.



“Ôn Tử Tô, Lâm Phóng tại đại hội võ lâm đã làm mất thể diện Cố gia. Bây giờ lại chỉ mở tiệc chiêu đãi cha ngươi cùng mấy đại nhân này. Không sợ một ngày nào đó Cố gia cùng Tiết chưởng môn trả thù sao?”

Hắn liếc nhìn ta: “Sau Võ lâm đại hội hai ngày, Lâm công tử đã mở tiệc thân mật mời Cố công tử, Tiết chưởng môn…”

Ta há to mồm, Lâm Phóng này cũng thực là biết co biết duỗi (biết ứng phó thích hợp với tình hình cụ thể).

“Không chỉ mời bọn họ, còn mời cả Lang Gia Vương gia. Ngươi nói, thủ đoạn cùng lòng dạ như vậy, Cố gia vẫn còn nguyện ý đối địch sao?” Ôn Tử Tô nói tiếp, “Vào thời điểm ngươi cả ngày sống phóng túng chơi bời đối võ lâm không hề cống hiến, chúng ta đã làm rất nhiều việc.”

Cái gì nói ta cả ngày chơi bời phóng túng?

Ta đang muốn phản bác, lại phát hiện không mở miệng được.

Sau Võ lâm đại hội mấy ngày nay, ta cùng Tiểu Lam ở trong Hạ Hầu phủ ăn uống không phải trả tiền, cuộc sống đi qua thật sự vô cùng thoải mái.

Có mấy lần gặp được Ôn Hựu cùng Lâm Phóng, tại Hạ Hầu phủ thần sắc vội vàng, ta cùng Tiểu Lam còn thấy rất kỳ lạ — hai người này như thế nào lại cùng tiến đến rồi cùng đi?

Thì ra, bọn hắn đã sớm là đồng minh! Chính là chẳng biết bắt đầu lúc nào? Là trước đại hội võ lâm, hay giữa, hay sau?

“Các ngươi hẳn là tiếc hận vì gặp nhau muộn!” Ta tức giận nói.

Hắn gật đầu: “Thực sự như thế. Chuyện của nam nhân, tiểu nha đầu ngay cả Ngũ Thạch Tán đều không biết như ngươi, sẽ không hiểu .”

“Hoàng đế ban cho chúng ta hai thanh bảo kiếm, vậy còn Lâm Phóng là bảo bối gì?” Ta bỗng nhiên nghĩ đến cái vấn đề trọng yếu này. Sẽ không là thượng cổ thần khí đi?

Nếu như thế, để ở trong tay Lâm Phóng cũng không có ích gì, ngày khác đi cầu Hạ Hầu thúc thúc, không biết chừng còn có thể chuyển qua tặng cho ta.

Hắn ước chừng từ sắc mặt nhìn ra ý đồ của ta, khinh bỉ nói: “Đừng vọng tưởng. Vật Hoàng đế ban tặng, ngươi nghĩ cũng không được. Càng huống chi, Hoàng Thượng thông qua cha ta, ban cho Lâm minh chủ ……”

Ta mong đợi nhìn hắn.

Môi mỏng khẽ mở: “Là hai trăm lượng vàng và hai đại trạch.”

Ta kinh ngạc không thốt nên lời.

Thật hâm mộ, thật ghen tỵ……

Bỗng nhiên, có tới chín ca cơ xinh đẹp đi tới, theo thứ tự ngồi xuống bên cạnh chín người bọn hắn.

Trong đó một người đặt mông ngồi giữa ta cùng Ôn Hựu, thân thể liền hướng trên người Ôn Hựu tựa vào: “Công tử……”

Thì ra là ca cơ do Lâm Phóng kêu tới hầu hạ.

Nhóm đại nhân mặt mày hớn hở. Nhất thời, lầu hai Bích Quỳnh lâu một mảnh diễm sắc mê mị.

Chỉ thấy Hạ Hầu thúc thúc ngồi thẳng như núi, sắc mặt uy nghiêm, bên cạnh hắn vừa vặn một nữ tử xinh đẹp ngồi xuống, cũng chỉ là bồi uống rượu, không dám nhiều lời.

Ngồi bên cạnh Lâm Phóng là một nữ tử nhiệt tình như lửa, thân thể nhỏ nhắn dường như muốn treo trên người Lâm Phóng. Lâm Phóng một tay ôm eo của nàng, sắc mặt không đổi cùng các vị đại nhân tâm tình. Chỉ là mắt thấy ta phát hiện tay của nữ tử kia không quy củ hướng trên người hắn sờ soạng, hắn liền thản nhiên lạnh lẽo liếc nhìn nữ tử ấy.

Cái nhìn kia, ngay cả ta cũng thấy sởn tóc gáy. Nữ tử ấy dường như ngẩn ngơ, tay không dám không an phận .

Các chư vị đại nhân kia lại tựa hồ rất thích ứng loại trường hợp này, ngay cả Ôn đại nhân cũng là bộ dạng vô cùng hưởng thụ, cúi đầu hướng tay mỹ nữ bên cạnh uống rượu.

Ôn Hựu……

Mặt của hắn, so với lúc ta lần đầu tiên nhìn thấy, còn trầm mặc hơn. Mặc cho nữ tử bên cạnh dùng giọng nói nhẹ quyến rũ tận xương gọi hắn, dùng ánh mắt điềm đạm đáng yêu nhìn hắn, hắn vẫn như một tảng đá băng lạnh. Cứ thế uống rượu. Nữ tử ấy hướng giữa đùi hắn duỗi tay, hắn lập tức bắt được, ánh mắt lạnh buốt nhìn qua.

Cái nhìn kia, tuy không bằng ánh mắt lạnh lùng của Lâm Phóng nhưng lại tràn ngập sát khí.

Nữ tử run run, ngay cả nói chuyện cũng không dám ……

“Ngươi nhìn đủ chưa?” Ôn Hựu sắc mặt khó cói liếc ta một cái, ngữ khí trở nên lạnh lùng.

Ta chính mình xem say sưa ngon lành, ngươi hướng về phía ta phát hoả làm gì?

“Nữ tử như ngươi, loại trường hợp này không biết tránh né, cư nhiên còn thấy vui mừng như thế …… Ta thực không hiểu……” Ôn Hựu là tức giận thật, lạnh lẽo rét buốt hướng về ca kia cơ ra lệnh: “Rót rượu cho chúng ta.”

Đêm dài, chư vị đại nhân cũng đã mệt mỏi, thế là do Lâm Phóng sắp xếp, bọn họ cùng những ca cơ ấy đi nghỉ ngơi. Cuối cùng chỉ còn lại bốn người: Lâm Phóng, Hạ Hầu Dĩnh, Ôn Hựu cùng ta. Lâm Phóng liền phẩy tay cho ca cơ rời đi.

“Tử Tô dường như không thoải mái?” Lâm Phóng cười nói.

“Quả thật, khiến cho Văn Tuyền chê cười.” Ôn Hựu nói: “Bất quá có người so với chúng ta rất vui thích. Chỉ đáng tiếc sinh nhầm vào thân nữ nhi.”

Hai người còn lại đều mỉm cười nhìn ta, rõ ràng vừa rồi ta hưng phấn kích thích đều rơi vào trong mắt bọn hắn.

Chỉ biết oán hận trừng mắt nhìn Ôn Hựu.

“Hoằng Nhi, mệt mỏi sao? Chúng ta còn muốn bàn bạc những bước tiếp theo, nếu không ta phái người trước đưa ngươi trở về?” Hạ Hầu thúc thúc thay ta dàn xếp.

Bàn bạc?

Nghĩ đến vừa rồi Ôn Hựu cười nhạo ta đối với võ lâm không hề có cống hiến, ta có chút không cam chịu nói: “Không mệt. Đã là hộ pháp minh chủ của Lâm công tử, ta cũng muốn giống mọi người, vì võ lâm góp một phần sức — bất quá, ta hiện tại còn không biết, chức hộ pháp này, rốt cuộc là làm cái gì?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook