Mơ Xanh Nấu Rượu

Chương 6

Thanh Mai Chử Tửu

21/10/2016

MƠ XANH NẤU RƯỢU – CHƯƠNG 12

Chương 12:

Thải Thải mang theo Giang Sam đến bên hồ ngồi ngắm cảnh, lúc này mặt trời dần xuống núi, bầu trời phía tây một mảnh rộng lớn ánh nắng chiều, mặt hồ cũng bị nhuộm thành màu đỏ.

Hái Thải nói: “Nửa sông lạnh run nửa sông hồng, hẳn chính là như vậy đi.”

“Ừm. Ngày mai sẽ là ngày mặt trời. Ánh bình minh không ra khỏi cửa, ánh nắng chiều đi ngàn dặm.” Giang Sam thật có chút mệt mỏi, eo cùng cái mông đều không thoải mái, nằm nhoài trên bệ cửa sổ nhìn bên ngoài suy nghĩ xuất thần.

Còn chưa có nghỉ ngơi tốt, điện thoại di động đã vang lên, cậu thấy là lão đại điện thoại, liền đi ra bên ngoài nghe.

Lúc này gió lạnh phơ phất, gió như là bao bọc thân thể của cậu, càng làm cho cậu cảm thấy được eo mỏi mông đau, cậu thanh cổ họng mới tiếp máy: “Này, lão đại.”

Từ Thanh nói: “Tiểu Giang Giang, cậu có ở nhà không?”

“Hiện tại không có, bất quá chị có chuyện gì, em lập tức trở về.”

“Há, cậu có thể trở về vậy thì quá tốt rồi. Là như vầy, chị đem Lê Lê gửi ở chỗ của cậu hai ngày được không, chị muốn đi Z thành công tác, chị phải đi liền tối nay.”

Lê Lê là con gái Từ Thanh, nàng mấy năm trước cùng chồng ly hôn, con gái theo nàng, hiện tại năm, sáu tuổi. Bình thường mẹ của nàng tại S thành giúp nàng chăm sóc con bé, mà gần đây mẹ của nàng về nhà, con bé lại nghỉ hè không cần đưa đón đến trường học, cũng không phải rất mất công tốn sức.

Lúc trước chính nhờ có Từ Thanh ra sức dẹp nghị luận của mọi người muốn nhận Giang Sam vào công ty, Giang Sam đương nhiên rất cảm động và biết ơn lòng tốt của nàng, rất nhanh liền cùng nàng như chị em ruột, Lê Lê là một cô bé trầm mặc, nhưng rất yêu thích Giang Sam, hay cùng cậu trò chuyện. Lúc trước Từ Thanh cũng đã từng đem Lê Lê giao cho Giang Sam, không xảy ra bất cứ vấn đề gì, cho nên Từ Thanh lần này mới liền giao cho cậu.

Hơn nữa, Từ Thanh hẳn là biết Giang Sam chỉ yêu thích nam nhân, nhưng nàng đối đãi cậu vẫn giống như lúc trước, càng hiểu người còn càng thân cận hơn, thậm chí có người cảm thấy hai người có phải là đang nói chuyện yêu đương, sau đó xác định hai người thật ra cũng chỉ là chị em.

Giang Sam tiến vào nói một tiếng với Thải Thải: “Hái tỷ, em có việc nhất định phải lập tức trở về.”

Thải Thải kinh ngạc “A” một tiếng, “Bây giờ đi về?”

Giang Sam cười nói: “Đúng, lúc này không muộn, đánh xe trở lại cũng mất một giờ.”

Hái Thải đáp: “Há, đi. Bất quá cậu trước cùng ông chủ Tống nói một tiếng đi.”

“Vâng, vậy tốt rồi. Bất quá em không biết ngài ấy ở đâu.”

Thải Thải liền đứng dậy mang Giang Sam đến thư phòng Tống Trí Văn, kỳ thực lúc ở sân khóa viện bên cạnh phòng ngủ, Thải Thải ở cửa viện thăm dò nhìn qua, nhìn thấy trong thư phòng đèn đuốc sáng choang, cửa sổ mở tung, mà Tống Trí Văn đang mở video hội nghị, hắn cũng đành phải đem cửa viện kéo lại, nói: “Tôi cho phép cậu đi đi. Hiện tại không có cách nào làm phiền ngài ấy.”

Giang Sam chú ý tới nơi này chung quanh đều có máy thu hình, cậu đi theo phía sau Thải Thải không dám nhìn loạn xung quanh, Thải Thải tốt bụng đưa cậu đến một bến tàu bên đảo, cho người lái thuyền đưa đến lên bờ, liền gọi điện thoại cho tài xế đưa Giang Sam trở về.

Giang Sam vốn muốn nói tự mình đón xe là được, mà nghĩ tới đây không dễ đón xe, liền không có nói ra.

Thải Thải đứng ở trên bến tàu hướng Giang Sam khoát tay áo một cái, nhìn thuyền đi xa mới quay về.

Nói đến hắn đều có chút không hiểu nổi Giang Sam, hoàn toàn không hiểu cậu đối Tống Trí Văn là ý gì, hiện tại chính là nên tận dụng mọi thời cơ, cậu cư nhiên chạy về nhà.

Bất quá Thải Thải đối Giang Sam ấn tượng cũng không kém đi, nói sao nhỉ, ở chung rất thoải mái, rõ ràng cũng không gặp mấy mặt, lại giống như bạn cũ, cậu ở bên cạnh mình, luôn cảm thấy rất bình thản.

Giang Sam về đến nhà muốn mời tài xế đi uống chén trà, bất quá tài xế cự tuyệt, nói: “Ông chủ bên kia không rõ thời điểm nào cần xe, tôi phải nhanh chóng chạy trở về.”

Giang Sam rất lý giải lại nói cám ơn, lúc này mới về nhà.

Từ Thanh rất nhanh đưa Lê Lê tới, thời điểm ấy nàng một tay kéo valy, chuẩn bị trực tiếp từ chỗ Giang Sam đón xe đi sân bay .

Lê Lê ôm một cái cầu hoa, mặc váy lụa trắng công chúa, đứng ở trong cửa hướng Từ Thanh nói: ” Tạm biệt mẹ.”

Từ Thanh nói: “Nghe lời Giang ca ca, mẹ ngày mốt sẽ trở về.”

Lê Lê gật đầu, Giang Sam hỏi Từ Thanh: “Em và Lê Lê đưa chị đi sân bay.”

“Đi một chút là tới thôi.” Từ Thanh rất nhanh liền đạp giày cao gót mười cm bạch bạch bạch đi, nàng là một nữ nhân mạnh mẽ, tính khí cũng rất hot, ở phương diện khác, cùng Giang Sam ôn nhu quả thực là hai thái cực.

Kỳ thực lúc Giang Sam vừa tới công ty, Từ Thanh ngầm theo đuổi cậu, tuy rằng nàng so với Giang Sam lớn hơn tám tuổi, Giang Sam hết cách rồi, đành phải cùng nàng nói mình thích nam nhân, Từ Thanh ngạc nhiên sau đó cười khổ nhìn cậu, rồi hai người thành chị em tốt.

Có Lê Lê ở đây, Giang Sam hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ lung tung, dù sao Lê Lê cũng là cô bé đơn thuần, khả ái như, thời điểm cô bé ở bên, cậu còn muốn Tống Trí Văn, vậy thì thật là quá không tốt .

Cậu mang theo Lê Lê làm bữa ăn khuya, cậu luộc khoai tím, sau đó đem nồi cùng cái muỗng đưa cho Lê Lê, để cô bé ngồi ở trên ghế đem khoai tím làm thành bột nhão, Lê Lê chơi không còn biết trời trăng, cười luôn miệng, cậu liền cầm sữa bò xuyên vào ống hút đưa cô bé uống, Lê Lê uống vào mấy ngụm rồi không uống nữa, cậu liền đem sữa bò còn dư lại đổ vào khoai tím trộn đều, Lê Lê nhìn, liền lại muốn uống, thế là một hộp sữa bò đổ một nửa vào khoai tím, cô bé uống một nửa.

Hai người vui vẻ hợp tác làm khoai tím nướng, xong sau đó Lê Lê cao hứng ăn hai cái.

Cô bé gầy gò đến mức kinh người, chân tay nhỏ nhắn, toàn bộ là bởi vì không ăn cơm ngon miệng, Từ Thanh lúc trước đối Giang Sam nói nàng không ăn cơm tối, làm cho cậu dù thế nào cũng bắt cô bé ăn một chút, sữa bò thì nhất định phải uống.

Ăn khuya xong hai người ngồi chơi một lúc, Lê Lê buồn ngủ, nên tắm rửa đi ngủ, Giang Sam ôm cô bé ở cửa chuẩn bị bồn tắm, dể bản thân cô bé tự tắm, cô nhóc ngoan ngoãn tắm sạch, Giang Sam liền đến lau khô cho cô bé, đem bé con ôm ra, mặc vào quần lót cùng váy ngủ dễ thương.

Lê Lê nằm nhoài trong ngực của cậu, Giang Sam ôm cô bé lên giường, Lê Lê buồn ngủ mông lung còn đòi cậu: “Giang ca ca, còn có chuyện chưa giải thích.”

Thế là Giang Sam lại bắt đầu kể chuyện xưa, cậu giải thích chuyện Isaac Newton bị trái táo rơi trúng đầu, vừa đóng vai Isaac Newton, vừa đóng vai trái táo, đóng vai thành Isaac Newton còn kêu một tiếng: “Ai nha, trái táo thật là lớn.”

Lê Lê vốn là muốn ngủ, bị cậu chọc cho cười khanh khách, nói: “Ai nha, trái táo rơi trúng ta, đau quá nha.”

Thế là hai người cười thành một đoàn.

Giang Sam bảo: “Chuyện cũ nói, bé ngoan nên ngủ.”



Lê Lê thế là liền nhanh chóng nhắm mắt lại, cậu hôn một cái lên trán của bé, nói: “Đã ngủ chưa?”

Lê lê nói: “Em đang ngủ.”

Giang Sam nói: “Vậy anh đi tắm đây.”

Lê Lê nói: “Em đang ngủ, em không nghe được.”

Giang Sam nhịn cười ra cửa phòng ngủ, đi tắm.

Tống Trí Văn họp xong đi ra dạo một vòng, hỏi Thải Thải Giang Sam đi nơi nào, Thải Thải ở trên đảo thật cô đơn, nói: “Cậu ấy có việc đi trước, vừa nãy tôi dẫn cậu ấy đi tìm anh, anh đang họp, tôi liền để cậu ấy đi trước.”

Tống Trí Văn có chút giật mình, mà không biểu hiện bao nhiêu, chỉ là “Ồ” một tiếng, kêu Thải Thải đem số điện thoại Giang Sam cho y.

Thải Thải ngờ nghệch cho y, nói: “Cả người tôi xương cốt không thoải mái, tôi phải đi về.”

Tống Trí Văn liếc hắn một cái, nói: “Cậu đi đi.”

Thải Thải như được đại xá, rời đi. Cho hắn về chốn hồng trần náo nhiệt đi.

Sáng sớm ngày thứ hai, lúc Tống Trí Văn ăn điểm tâm, đầu bếp đến tìm y, nói: “Tiên sinh, lúc trước đưa cá chép cho nhà bếp, ngài muốn làm thế nào đây?”

Tống Trí Văn rất ít ăn cá chép, hoặc nói là không ăn.

Tống Trí Văn nhớ lại con cá kia là của Giang Sam, liền nói: “Tôi không ăn cá đó, dùng thùng nuôi cho tốt rồi nói sau.”

Đầu bếp đáp ứng, lúc sau mang ra một cái thùng, Tống Trí Văn nhìn một chút, con cá kia cũng nhiều nhất là một cân, không lớn.

Y quyết định tự mình đem đưa cho Giang Sam.

MƠ XANH NẤU RƯỢU – CHƯƠNG 13

Chương 13:

Lúc Tống Trí Văn gọi điện thoại cho Giang Sam, đã là mười giờ sáng .

Cô bé thức dậy sớm, tỉnh ngủ liền không muốn ở trên giường nằm nữa, Giang Sam cũng chỉ đành rời giường, giúp Lê Lê rửa mặt thu thập xong, sau đó hai người ở trong phòng bếp nấu cháo, hấp sủi cảo, Lê Lê vo gạo với tạo hình cho sủi cảo bày ở trong nồi, cô bé làm rất đàng hoàng, trịnh trọng, mỗi khi thả một cái, liền gọi Giang Sam một tiếng, Giang Sam rất khoa trương tán dương cô nhóc: “Thật có thể làm a, làm được quá tốt rồi.”

Kỳ thực Lê Lê biết cậu là đùa mình thôi, nhưng vẫn rất vui vẻ cười.

Ngoại trừ cháo cùng sủi cảo, Giang Sam lại làm tôm bóc vỏ trộn đậu đũa, Lê Lê mong đợi nhìn Giang Sam nấu ăn, sau đó giúp cậu bưng lên bàn, hai người lúc ăn cơm, đều cười nói vui vẻ, ở nhà rất khó ăn nhiều, Lê Lê ăn một bát cháo, ba cái sủi cảo cùng non nửa dĩa rau, Giang Sam cho cô bé thuốc giúp uống cho trẻ em tiêu, rồi mang cô bé ra ngoài.

Hai người đi công viên hải dương chơi, Lê Lê trên đường uống một hộp sữa bò, lúc Tống Trí Văn điện thoại đến, Lê Lê chính tại ngồi chồm hổm trong nhà vệ sinh, Giang Sam chờ ở bên ngoài rất gấp, sợ nàng ăn bậy hư bụng.

Nhìn thấy số điện thoại xa lạ, Giang Sam tiếp máy nghe: “Xin chào, xin hỏi ai ạ?”

Bên kia chần chờ một chút mới truyền tới một thanh âm hơi thấp, trầm ổn, “Tiểu Giang, là tôi.”

Đến phiên Giang Sam sững sờ một chút: “Tống tiên sinh, chào ngài.”

Còn chưa kịp nhiều lời, Lê Lê từ nhà vệ sinh đi ra, muốn Giang Sam giúp cô bé chùi đít.

Giang Sam nhìn điện thoại một chút, không thể làm gì khác hơn là nói: “Tống tiên sinh, xin lỗi, em hiện tại có chút việc gấp, em mấy phút sau lại ọi cho ngài, được không?”

“Hừm, được.” Tống Trí Văn trong thanh âm nghe không ra tâm tình, nhưng y có chút không cao hứng, bởi vì rất ít người có chuyện so với y còn quan trọn hơn.

Giang Sam cúp điện thoại bắt đầu hầu hạ Lê Lê, đem nàng thu thập xong, liền ôm Lê Lê đi rửa tay, rửa xong lại lo lắng hỏi, “Còn đau bụng sao?”

Lê Lê lắc đầu, đem mặt chôn ở trên bả vai cậu, yêu kiều gọi cậu: “Giang ca ca, em có thể hôn anh một cái không?”

“Được, nhưng em không thể tùy tiện hôn một người con trai khác, cũng không thể để người con trai khác tùy tiện hôn mình.”

“Em biết, mẹ đã nói.”

Thế là Giang Sam đưa mặt cho Lê Lê hôn.

Lê Lê như chiếm được tiện nghi vừa thẹn vừa thoải mái cười.

Giang Sam ôm Lê Lê gọi điện thoại lại cho Tống Trí Văn: “Tống tiên sinh, vừa nãy thật xin lỗi, ngài có chuyện gì à?”

Tống Trí Văn không nghĩ tới cậu trở nên khách khí như thế, bất quá y lập tức điều chỉnh lại :”Cậu câu cá không mang về, tôi đem qua cho cậu. Cậu đang ở đâu?”

“Cám ơn nhiều, mà em ngày hôm nay không ở nhà, em ở bên ngoài, cá kia liền để lại trong hồ đi. Thực sự là đã làm phiền ngài rồi.”

“…” Tống Trí Văn có nửa phút đều không lên tiếng, sau đó nói: “Hừm, được.”

Tống Trí Văn cúp điện thoại xong trong lòng không thoải mái tí nào. Nói sao đây, Giang Sam khách khí lễ phép mặt sau rất rõ ràng là cảm giác khoảng cách. Tống Trí Văn không hy vọng cùng ai thân cận, ngược lại là y, y cao cao tại thượng, phải không dễ dàng thân cận.

Nhưng y tự mình gọi điện thoại mời và hẹn gặp, cơ hồ là không có ai không nể mặt mũi, mà loại hành động này của Giang Sam cũng rất không nể mặt y.

Y nhìn cái thùng dưới bóng cây bên ngoài cửa, con cá kia còn sống được rất thản nhiên, y nâng thùng hướng nhà bếp đi, đối đầu bếp nói: “Làm cá chép chu ngọt đi.”

Mà Tống Trí Văn không ăn con cá chép chu ngọt này mà có việc phải về nội thành, y bận quá, cho dù để ý chuyện Giang Sam, cũng kéo dài không được bao lâu.



Từ Thanh trong một buổi tối trở về S thành, bởi vì về quá muộn, Lê Lê đã ngủ, cho nên, thứ ba nàng mới đến đón con gái về.

Nàng đăng ký cho Lê Lê học một lớp hè ngoài giờ, chuẩn bị đem cô đưa tới, như vậy nàng có thể thoải mái rất nhiều, thế nhưng Lê Lê ở trước mặt người xa lạ phi thường câu nệ, e sợ lúc đưa tới lại muốn ồn ào, thật là làm cho nàng phát sầu.

Trước một đêm cùng Giang Sam gọi điện thoại, Giang Sam liền nói cậu giữa trưa sẽ không đi bệnh viên, cũng không có chuyện gì bận bịu, có thể giúp nàng trông Lê Lê một lúc.

Từ Thanh nói: “Kia thật sự quá tốt, chị buổi sáng vừa vặn đi công ty một chuyến, buổi trưa ở bên ngoài ăn cơm, chị buổi chiều liền đem Lê Lê đưa đến lớp hoc.”

Giang Sam cảm thấy được Lê Lê rất nhiều lúc đều trầm mặc, thậm chí bị người khác cho là tự bế, hoàn toàn là bởi vì từ công nhân trẻ làm quá bận rộn, cứ đem con nơi này vứt, nơi đó vứt, mà mẹ của cô bé cũng đồng dạng sẽ chăm con nít, không kiên trì, Giang Sam có lần còn nghe được nàng nói Lê Lê là không thích con nít, Giang Sam lúc đó trong lòng liền không thoải mái, nhưng đối phương là người lớn cũng không tiện nhiều lời.

Cậu lúc này liền đối Từ Thanh nói: “Em trước cùng Lê Lê nói một tiếng, đột nhiên đem con bé đưa đến lớp học kia, nó khẳng định lại muốn ồn ào.”

Từ Thanh cảm kích không thôi.

Buổi trưa ở căn tin công ty ăn cơm, ăn xong Từ Thanh muốn đem Lê Lê mang đi lớp học kia, buổi sáng Giang Sam cùng Lê Lê nói , Lê Lê mạnh mẽ đáp ứng , mà lúc này cô bé lại không muốn, ở bãi đậu xe dưới đất, cô nhóc khóc nháo không lên xe, không ngừng ở trong ***g ngực Từ Thanh nhảy tưng kêu loạn, muốn Giang Sam ôm, không muốn Từ Thanh ôm.

Giang Sam khuyên không ngừng cũng không được, Giang Sam biết cô bé đã khóc là như tiến vào thế giới của riêng mình, nói cái gì con bé đều nghe không lọt, cũng sẽ không nói, chỉ là đối Từ Thanh nói: “Chờ con bé khóc mệt rồi lên xe đi.”

Từ Thanh bị con bé làm cho buồn bực mất tập trung, giơ tay mạnh mẽ cho nó mấy cái tát vào mông, lần này Lê Lê càng là khóc dữ hơn , hơn nữa từ trong ***g ngực Từ Thanh tránh thoát, nó nhảy xuống liền thật nhanh hướng phía trước chạy đi.

Một chiếc xe đang từ một bên khác lái tới, Từ Thanh sợ đến kêu to vọt tới, Giang Sam dù sao cũng là nam nhân, so với Từ Thanh phản ứng nhanh hơn, cậu chạy qua kéo lại Từ Thanh, không để cô va vào xe, mà Lê Lê đã chạy qua bên đường khác xe chạy đến.

Xe ngừng lại, Giang Sam vòng qua xe đem Lê Lê chạy loạn bắt được, Lê Lê ở trong ***g ngực của cậu quào loạn đánh lung tung, còn lớn giọng kêu không muốn, không muốn, không muốn.

Giang Sam ôm cô bé êm ái vỗ nhẹ nàng, nói: “Hừm, được rồi, được rồi, không muốn, không muốn.”

Lê Lê cuối cùng cũng coi như chậm rãi yên tĩnh lại, Từ Thanh liền muốn đi qua đánh vào mông nó: “Con chạy loạn cái gì, có xe thấy không!”

Lê Lê mạnh mẽ trừng mắt nàng, nghẹn ngào đem mặt chôn trên bả vai Giang Sam.

Chiếc xe kia dừng lại bên trong thò ra một cái đầu người nhìn bọn họ, Giang Sam thấy được hắn, không khỏi kinh ngạc: “Trần ca!”

Chính là tài xế của Tống Trí Văn, mấy ngày trước còn đưa cậu về.

Cửa sổ phía sau của xe cũng hạ xuống, Tống Trí Văn ngồi ở bên trong ánh mắt rất bình tĩnh, lạnh nhạt nhìn cậu và Từ Thanh vài lần, Giang Sam nhìn thấy anh, ngẩn ra một lúc mới cười cười, nói: “Tống tiên sinh, thật là đúng dịp. Vừa nãy xin lỗi, con bé chạy loạn.”

Tống Trí Văn nói: “Không sao.”

Sau đó cửa sổ xe liền nâng lên, Trần tài xế đối Giang Sam gật đầu một cái, lái xe đi.

Từ Thanh hỏi Giang Sam: “Ai vậy?”

Giang Sam nói: ” Người quen biết trước đây.”

Từ Thanh không để ý nhiều, Giang Sam nói: “Nếu không thì buổi chiều cũng không cần đưa Lê Lê qua đó.”

Lê Lê dựa vào lời của cậu ngẩng đầu mong đợi nhìn mẹ của nó, mà Từ Thanh nghiêm mặt nói: “Tuyệt đối không thể, không nên đem nó chiều hư. Cho là khóc liền có thể giải quyết sự tình, vậy cứ để nó khóc đi.”

Lê Lê liền muốn khóc, mà không khóc lên, chỉ là rất ủy khuất dựa vào người Giang Sam, Giang Sam cũng rất bất đắc dĩ.

Cuối cùng Lê Lê cũng coi như thỏa hiệp, muốn Giang Sam đưa nó đi đến lớp học kia.

Sau mười mấy ngày, Thải Thải gọi điện thoại cho Giang Sam, rất nhiều chuyện hỏi: “Nha, Tiểu Khả này, cậu gần đây cùng ông chủ Tống ra sao rồi?”

Giang Sam rất kỳ quái tại sao hắn lại hỏi vấn đề này, nói: “Chúng em sau đó không có liên lạc a.”

Thải Thải kêu một tiếng sợ hãi: “Làm sao có khả năng, y muốn có số điện thoại của cậu mà.”

Giang Sam trầm mặc mấy giây rồi nói: “Chúng em thật không có liên lạc.”

Thải Thải hết chỗ nói rồi mới hẹn Giang Sam đến quán của mình đến ngồi một chút, nói: “Tôi mời khách.”

Giang Sam hơn mười giờ đến, chính là thời điểm quán bar náo nhiệt.

Ngồi ở vị trí gần quầy bar thật tốt, Giang Sam bởi vì vóc người đẹp ,khí chất tốt, lại cùng Thải Thải ngồi chung một chỗ, không ít người đều phải nhìn cậu vài lần.

Thải Thải bất mãn nói: “Thế nào lại không có liên lạc, ông chủ Tống gần đây đều ở S thành mà?”

Giang Sam cúi đầu nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt mình không nói lời nào, Thải Thải vỗ sau lưng cậu một cái, Giang Sam nắm lấy tay của hắn đặt trên quầy bar, Thải Thải không nghĩ tới người tốt tính đến không còn cách nào khác như Giang Sam cư nhiên đè lại hắn, không khỏi nhíu mày, nói: “Làm gì a, muốn cùng tỷ đến một pháo?”

Giang Sam chậm rãi thu tay về, nói: ” Loại người như Tống tiên sinh, em cảm thấy được ngài ấy không thể thích người đối với y nghe lời răm rắp. Lại nói, dựa vào dịu ngoan, phục tùng cùng bao dung không thể được yêu.”

Thải Thải sửng sốt một chút, sau đó nói: “Nha, nhóc con cậu tâm không nhỏ mà, cậu muốn y yêu mình sao?”

Giang Sam cúi đầu không nói.

Thải Thải lại nói: “Tôi cảm thấy được không có khả năng lắm a.”

Giang Sam cười khổ một cái, nói: “Em cũng cảm thấy rất khó khăn. Cho nên em không lại nghĩ vấn đề này nữa.” Trừ phi anh yêu con người của cậu, chấp nhận nhân cách cùng dáng vẻ của cậu, không phải anh hoặc là coi cậu là tiểu khả ái, hoặc là coi cậu là một người bạn giường tùy tiện, này có ý nghĩa gì. Giang Sam nghĩ như vậy, nhưng không nói ra.

Vừa nói cậu và Thải Thải cụng ly, uống hết rượu trong ly rồi nói: “Hái tỷ, em phải đi thành C công tác, lần này hẳn là sẽ không trở về, anh đến C thành, gọi điện thoại cho em, em sẽ chiêu đãi anh. Số điện thoại của em sẽ không thay đổi.”

Thải Thải ngạc nhiên, mà Giang Sam đã từ trên cái ghế chân cao bước xuống, rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mơ Xanh Nấu Rượu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook