Mỗi Ngày Đều Ghen Với Chính Mình/Mỗi Ngày Đều Cắm Sừng Chính Mình

Chương 19: Phương Pháp Thoát Nghèo Của Nhân Viên Quán Bar (19)

Việt Lãng

16/09/2022

“Người của ngươi?” Tiết Quang Vũ khóe môi cong một chút, Lan Đình cùng y quen biết nhiều năm như vậy, đương nhiên vẻ mặt này có ý gì —— không tán đồng còn có trào phúng.

Lan Đình mặt trầm xuống: “Tiết Quang Vũ, ngươi cũng thật ác, vợ bạn không thể khinh không biết sao.”

“Ngươi nói bừa cái gì đâu.” Nguy Dã dựa vào cây cột lên tiếng, thanh âm có chút uể oải: “Ta không phải của người khác, ta chỉ thuộc về chính mình.”

Lan Đình cho rằng hắn không vui, ủy khuất mà ở trước mặt hắn ngồi xổm xuống, tóc đen gục xuống ở trên trán, giống chú cún lớn ảm đạm: “Chính là chúng ta rõ ràng đã hôn đính ước……”

“Ngươi hôn ta một chút liền chạy, ai biết ngươi là có ý gì.” Nguy Dã thấp giọng nói.

Đã là hơn 9 giờ tối, kho hàng ánh sáng ảm đạm, Lan Đình tới gần mới phát hiện hắn trạng thái không đúng, giật mình mà lo lắng: “Ngươi làm sao vậy, mặt như thế nào như vậy hồng?”

“Buồn ngủ.” Nguy Dã chỉ nói như thế. Tiết Quang Vũ thay thế hắn trả lời, thanh âm thực trầm: “Tiết Anh Hoa cho hắn dùng thuốc.”

Lan Đình mắng một tiếng thô tục, trong mắt toát ra dày đặc sát khí. Y đưa một cái USB cho Tiết Quang Vũ: “Đánh nhanh thắng nhanh.”

Bên ngoài kho hàng, người của Tiết Anh Hoa đã bị người Lan Đình mang đến khống chế. Tiết Anh Hoa bị đè ở trên mặt đất, thấy Tiết Quang Vũ đôi tay cắm túi đi ra, giãy giụa ngẩng đầu mắng.

“Tiết Quang Vũ, ngươi bất quá là đứa con riêng là tạp chủng, ta mới là Tiết gia đứng đắn người thừa kế! Nếu không phải ba trúng gió, ngươi dám như vậy đối ta?”

“Ngươi không phải cũng là lợi dụng lúc ông ta không tỉnh táo, mới dám xuống tay với ta. Huống hồ……” Tiết Quang Vũ đạm mạc nói: “Ông ta như thế nào trúng gió, chẳng lẽ ngươi không biết?”

Tiết Anh Hoa cứng đờ.

Lúc này, ngoài cửa lớn lục tục tiến vào một đám người, tuổi đều không tính nhỏ. Có tây trang giày da, có quần áo cổ xưa, bên người đều mang theo bảo tiêu, vừa thấy liền biết không phải nhân vật đơn giản.

Bọn họ nhìn đến trên mặt đất Tiết Anh Hoa, sôi nổi lộ ra kinh ngạc. Tiết Quang Vũ đi qua cùng bọn họ bắt chuyện.

Nguy Dã được Lan Đình đỡ đến chỗ an toàn, từ bọn họ đối thoại nghe ra tới, những người này đều là Tiết gia nguyên lão, là Tiết Quang Vũ gọi tới.

Tiết Anh Hoa là người thừa kế, nhưng năng lực không bằng Tiết Quang Vũ, Tiết gia có chút quan trọng sản nghiệp vẫn luôn là Tiết Quang Vũ xử lý.

Lần này Tiết gia lão gia tử bỗng nhiên trúng gió bị liệt, là thời điểm quyền lực thay đổi, Tiết Anh Hoa nhân cơ hội bắt lấy Tiết Quang Vũ, muốn y đem địa bàn chính mình thèm nhỏ dãi chuyển nhượng ra.

Có nguyên lão là người ủng hộ Tiết Anh Hoa, ngượng ngùng nói: “Nhị thiếu, nếu ngươi không bị gì thì thôi, làm lớn chuyện cũng không được gì.”

Tiết Quang Vũ chưa nói cái gì, chỉ là đem trong tay USB cắm vào máy tính. Nam nhân nữ nhân trêu đùa thanh âm vang lên, trong đó giọng của Tiết Anh Hoa là lớn nhất, truyền vào trong bóng đêm nơi ánh đèn không chiếu tới.

Mọi người đều ồ lên.

“Ha.” Lan Đình cười nhạt một tiếng, che lại Nguy Dã lỗ tai: “Đừng nghe, dơ lỗ tai.”

Nguy Dã: “……” Chính là hắn muốn nghe a, hắn còn không có gặp qua tranh đấu quyền lực đâu!

Nguy Dã thật sự tò mò, làm 001 thuật lại cho hắn.

Nguyên lai Tiết Anh Hoa cùng người tình của cha yêu đương vụng trộm bị phát hiện, cha anh ta tức tới mức bị trúng gió.

Tiết Quang Vũ lần này là cố ý bị bắt, dời đi Tiết Anh Hoa tầm mắt, cho Lan Đình cơ hội trộm chứng cứ.

Quả nhiên am hiểu trộm đồ vật, Nguy Dã nhìn xem bên người ảo thuật gia.

“Mệt mỏi sao, dựa vào ta đi.” Soái khí thanh niên thanh âm như ánh mặt trời, đem đầu của hắn đỡ lên bả vai mình.

Chung quy là Tiết Quang Vũ thủ đoạn tốt hơn, Tiết Anh Hoa bị hai cái bảo tiêu áp đi, vài vị nguyên lão cũng chưa có ý kiến.

“Ta không phục!” Tiết Anh Hoa cực lực quay đầu lại, nghiến răng nghiến lợi kêu: “Tiết gia chúng ta xuất thân là cái gì, Tiết Quang Vũ lại là cái thứ gì? Nó liền thấy máu cũng không dám!”

“Tiết Quang Vũ, có bản lĩnh thì một mình cùng ta đấu, người như ngươi có cái tư cách gì quản lý Tiết gia?!”

Tiết Quang Vũ trấn tĩnh đứng ở tại chỗ, ở dưới ánh mắt kinh nghi của mọi người liền gật đầu: “Được.”

Bảo tiêu đem Tiết Anh Hoa buông ra, mọi người xung quanh cho hai người một mảnh đất trống. Tiết Quang Vũ thon dài đôi tay chậm rãi từ túi rút ra, tựa như kiếm khách, Nguy Dã cảm thấy y tuyệt đối là người biết võ.

Sau đó Tiết Quang Vũ nhìn thoáng qua Nguy Dã, đối Lan Đình nói: “Đưa hắn đi trước.”

Bị đưa lên xe Nguy Dã: “……” Ô ô ô hắn muốn nhìn a!

Nhìn không tới đánh nhau Nguy Dã chỉ có thể đáng thương hề hề nằm ở trên giường, chờ đợi kết quả kiểm tra máu.

Một lát sau kết quả ra tới, chỉ là say rượu, Lan Đình nhẹ nhàng thở ra. Lại xem Nguy Dã, khi say cũng chỉ an tĩnh mà ngủ, đỏ bừng sườn mặt chôn ở trắng tinh gối, sợi tóc đen nhánh giống như lông quạ.

Điện thoại vang lên, Lan Đình lại lẳng lặng nhìn hắn vài giây, đi ra phòng bệnh nghe máy.

“Phế rồi?” Một lát sau, trên mặt trồi lên cười lạnh: “Thực đáng đời anh ta.”

Một giấc ngủ này thật sự sâu, khi Nguy Dã tỉnh lại, đã là ngày hôm sau buổi sáng.

“Còn khó chịu sao?” Lan Đình trước tiên phát giác được hắn thức dậy.

Nguy Dã dụi dụi mắt, lắc đầu, thanh âm dễ nghe cực kỳ, câu đầu tiên lời nói lại là: “Tiết Quang Vũ không có việc gì đi?”

Lan Đình bị cái tên này làm cho tức muốn chết, lung tung đáp: “Bị thương nhẹ, không chết được.”



Nguy Dã dụi mắt động tác dừng một chút, nhìn về phía y. Lan Đình ánh mắt trốn tránh: “Ngươi làm nũng ta cũng sẽ không mang ngươi đi gặp y……”

Nguy Dã lại là nở nụ cười: “Lan Đình, cảm ơn ngươi chăm sóc ta nha, ngươi tối hôm qua nghỉ ngơi tốt sao?”

Chỉ một câu, cũng làm tâm trạng Lan Đình tốt lên, trong lòng thấy ngọt, cảm thấy người trước mặt có thể dễ dàng khống chế vui buồn của y. Y nói: “Có thể nhìn ngươi, tối hôm qua nằm mơ đều thấy ngọt.”

“Ngươi mơ thấy ta?” Nguy Dã không được tự nhiên mà dời mắt.

Lan Đình cười nói: “Đúng vậy.” Ý cười doanh doanh ánh mắt thực chuyên chú.

Liêu nhân đại khái là ảo thuật gia chuyên môn, người này luôn có thể dễ dàng nói lời dễ nghe dường như không cần tiền.

Vì làm Nguy Dã vui, Lan Đình lại nói ra một tin tức khác: “Tối hôm qua Tiết Anh Hoa thua thực thảm, anh ta bị……” Làm cái động tác chặt xuống.

Nguy Dã từ trong mắt y nhìn đến một tia hung ác, sửng sốt: “Đã chết?”

“Không phải.” Lan Đình ho nhẹ một tiếng, cảm thấy lời nói kế tiếp sẽ làm bẩn tai Nguy Dã, y thấp giọng nói: “Thiến.”

Nguy Dã: “Phốc.” Vì để che dấu nụ cười tàn nhẫn, hắn cúi đầu che miệng lại, ho khan vài cái.

“Làm sao vậy.” Lan Đình vội cho hắn vỗ lưng, có điểm tự trách: “Có phải hay không dọa đến ngươi?”

Nguy Dã run rẩy bả vai lắc đầu: “Không có, ta là quá giật mình.” Hắn ngước mắt, trong mắt vì nghẹn cười mà mà có hơi nước: “Ngày hôm qua làm ta sợ muốn chết, hiện tại ta thật vui, anh ta bị trừng phạt đúng tội.”

Lan Đình đau lòng đến lợi hại, sờ sờ Nguy Dã đầu tóc, ôn nhu trấn an nói: “Đừng sợ, ta sẽ không lại để ai bắt nạt ngươi.”

……

Lan Đình cuối cùng vẫn là mang Nguy Dã đi gặp Tiết Quang Vũ, ngoài phòng bệnh có vài bảo tiêu canh gác, bảo vệ đến kín không kẽ hở. Nhìn thấy Lan Đình, liền cho hai người đi vào.

Tiết Quang Vũ bụng bị dao cắt qua một chút, mất máu quá nhiều còn đang hôn mê, nhưng tu dưỡng một thời gian liền sẽ khoẻ.

Cùng này so sánh Tiết Anh Hoa liền thê thảm hơn nhiều, không biết Tiết Quang Vũ làm như vậy là vì Nguy Dã hết giận vẫn là vì diệt trừ mối lo ngại về sau, Tiết Anh Hoa bản thân bản lĩnh cũng không lớn, kết quả như vậy đủ để anh ta không thể vùng dậy.

Nhìn người trên giường nhắm hai mắt, Lan Đình khó chịu nói: “Ngươi thật ra nằm đến thoải mái, ta còn phải giúp ngươi dọn dẹp.”

Lại nhìn đến Nguy Dã lo lắng bộ dáng, càng là ở trong lòng đâm Tiết Quang Vũ một trăm cái.

Ở trước khi Tiết Quang Vũ bị Tiết gia nhận về, Lan Đình liền quen biết y, lại ăn ý hợp tác nhiều năm, tuy rằng hiện tại cùng thích một người, nhưng tình nghĩa bạn bè còn ở.

Y dặn dò người ngoài cửa trông chừng kỹ phòng bệnh rồi mới rời đi, đương nhiên, cũng đem Nguy Dã mang đi, kiên quyết không cho hai người bọn họ có cơ hội đơn độc ở chung.

Thật vất vả làm xong mọi việc, vài ngày sau, Lan Đình chạy xe motor đến Thiệu thị cao ốc ở trước cửa chờ Nguy Dã tan tầm, chờ đã lâu cũng không thấy người.

Trai đẹp đứng ở kia so với minh tinh càng khiến người chú ý. Lại đợt thêm một lát, Lan Đình rốt cuộc từ bỏ tạo bất ngờ cho Nguy Dã, gọi điện thoại hỏi hắn hôm nay có phải hay không tăng ca, được đến câu trả lời Lan Đình ngốc: “Lại từ chức?”

Nửa giờ sau, một căn tiệm ở bên đường mới được trang trí.

Nguy Dã đang khom lưng dọn dẹp đồ vật, nhìn thấy Lan Đình tới cười: “Không nghĩ tới đi, ta lại đổi công tác.”

Lan Đình biết hắn muốn mở một cửa tiệm món cay Tứ Xuyên, không nghĩ tới nhanh như vậy liền thực hiện.

Một mình mở cửa hàng nguy hiểm rất lớn, người bình thường nếu là tìm được công tác tốt như vậy, chỉ sợ rất khó muốn nghỉ việc. Nguy Dã tuổi không lớn, lại rất có quyết đoán.

Lan Đình đánh giá diện tích nơi này, trong giọng nói tràn ngập thưởng thức: “Cửa hàng này vị trí tốt, ông chủ lại như vậy thông minh, nhất định tiền đồ vô hạn, ta muốn đầu tư, về sau có tiền chúng ta cùng nhau kiếm a.”

Một chiếc xe của y có thể mua mười cái cửa hàng, chỗ nào nhìn trúng nơi này. Nguy Dã biết Lan Đình là muốn giúp mình, uyển chuyển cự tuyệt: “Không cần ngươi tiền, ta hiện tại tiền tiết kiệm đủ dùng.” Gãi gãi đầu, thuận miệng nói: “Hơn nữa ông chủ của ta nói, tiền không đủ y sẽ đầu tư cho ta.”

“Tiết Quang Vũ?”

Nguy Dã lắc đầu: “Là ông chủ Thiệu.”

Không nghĩ tới sẽ nghe được tên Thiệu Kỳ Ngôn: Lan Đình tức khắc cảnh giác: “Nhà tư bản hiểm độc sao tốt như vậy?”

Hảo gia hỏa, vị này xem ai cũng là nhà tư bản hiểm độc. Nguy Dã bật cười: “Thiệu tổng thực tốt, mặt tiền cửa hàng này cũng là y giúp ta tìm.”

Lan Đình sắc mặt căng thẳng, đè lại hai vai hắn, sợ chính mình bảo bối bị người chiếm tiện nghi: “Ngươi cùng ta nói thật, y có phải hay không đối với ngươi có ý đồ bất lương?”

Nguy Dã sẽ nói dối sao? Đứa trẻ ngoan sẽ không nói dối.

“Là đối ta có chút hảo cảm……” Nguy Dã cào cào gương mặt, ngượng ngùng mà né tránh tầm mắt trước mặt.

“Lão nam nhân quấy rối tình dục nơi công sở chơi đến quen tay!” Lan Đình cắn răng nói: “Y có phải hay không khi dễ ngươi, ngươi mới từ chức?”

Nguy Dã vội lắc đầu: “Thiệu tổng người thực sự tốt, ta là chính mình muốn từ chức, y một chút cũng chưa làm khó ta, còn giúp ta thật nhiều.”

“Lấy lui làm tiến.” Lan Đình phẫn nộ mà ra kết luận: “Tuyệt đối là một con cáo già.”

Y cảm nhận được nguy cơ.

Cùng Nguy Dã dọn dẹp cửa hàng đến buổi tối, Lan Đình chở hắn đi ăn cơm, một phố ăn vặt bình dân ở khu chợ đêm.



Nguy Dã làm việc cả một ngày, đang cuối đầu ăn, chợt nghe đối diện Lan Đình mở miệng: “Tiểu Dã, ngươi xem người bên kia.”

Có người đang ở bên trong cửa tiệm say rượu gây sự, một đầu tóc vàng, bộ dáng thực kiêu ngạo.

“Là đàn em của đao sẹo……” Nguy Dã nghĩ tới: “Trước kia hắn từng chặn đường ta.”

Chính là lần đó đuổi theo Nguy Dã đòi nợ, đem hắn bức đến ăn vạ trước xe Thiệu Kỳ Ngôn. Đao sẹo một đám người bị Lan Đình cho vào cục cảnh sát, không ngồi trong đó mười năm hay tám năm là ra không được. Cái tên hoàng mao này lúc ấy vốn dĩ liền ở đồn công an, ngược lại tránh được một kiếp.

Lan Đình gợi lên cười tới, trong tay chiếc đũa linh hoạt xoay một cái: “Cơm nước xong vừa lúc không có việc gì làm, mang ngươi đi tiêu cơm.”

Nguy Dã vừa thấy y cười liền biết có việc vui, chớp chớp mắt, có điểm chờ mong gật đầu.

Hai người cơm nước xong, tên đầu vàng vừa lúc cũng quậy đủ rồi, lảo đảo lắc lư đi ra phố ăn vặt, không nghĩ tới phía sau có hai người đi theo.

Đầu vàng chui vào một căn phòng cho thuê giá rẻ, bên trong đèn mở ra, có nữ nhân oán trách hắn không kiếm tiền liền chỉ biết uống rượu, cải nhau vài câu.

“Loại người này cũng có bạn gái?” Lan Đình nhướng mày.

Nguy Dã nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta muốn làm gì a?”

Lan Đình từ trên người lấy ra một gói thuốc: “Đây là thuốc ta mới chế ra, có thể làm người ngứa ba ngày, hận không thể cào rách da……”

Nguy Dã nghe y giới thiệu công dụng xong rùng mình một cái, ảo thuật gia như thế nào cái gì cũng có.

“Bất quá nếu hắn có bạn gái, chỉ sợ sẽ ngộ thương.” Lan Đình đem thuốc bột cất trở về, lúc suy tư bên trong bỗng nhiên truyền đến âm thanh là lạ.

Bức màn không có kéo cửa kính chiếu ra hai cái giao triền bóng người.

Nguy Dã trước mắt tối sầm, bị Lan Đình vươn tay che khuất đôi mắt. Hắn ngơ ngác nói: “Đây là……” Ý thức được đã xảy ra cái gì, cuống quít ngậm miệng lại.

Thiếu niên chưa trải qua loại sự tình này, khẩn trương mà nắm chặt ống tay áo người bên cạnh, cong vút lông mi không ngừng chớp, Lan Đình nguyên bản đối đông cung sống trước mắt mặt không đổi sắc, lòng bàn tay lại có chút ngứa làm tim nhảy không ngừng.

Ánh mắt không tự chủ được dừng ở Nguy Dã đỏ bừng lỗ tai.

Lỗ tai bị xoa nhẹ một chút. Nguy Dã nhỏ giọng kinh hô, nỗ lực nuốt vào âm thanh kinh ngạc: “Ngươi làm gì?”

“Ta……” Lan Đình có chút xao động. Y thấp giọng nói: “Ngươi lỗ tai rất đỏ.”

Nguy Dã mẫn cảm lỗ tai, bị y đụng đến nhịn không được run một chút, gấp đến độ đẩy y một cái: “Ngươi không đứng đắn, chúng ta liền đi thôi!”

Thanh âm vì sốt ruột nên có chút lớn, Lan Đình vội dùng một cái tay khác che lại miệng hắn.

Bên trong nữ nhân cả kinh nói: “Ta như thế nào nghe được có người nói chuyện?”

Nguy Dã cứng đờ, thở cũng không dám, Lan Đình có thể duy trì được tư thế này cơ hồ là ôm hắn, tóc là mùi hương dễ ngửi, lỗ tai trắng ngọc liền ở dưới mí mắt.

Đem người anh bạn nhỏ này doạ sợ tới mức trái tim bang bang nhảy, lại còn ở nơi này suy nghĩ miên man, Lan Đình ở trong lòng phỉ nhổ chính mình một chút.

Nữ nhân thúc giục tên đầu vàng ra cửa xem một cái, đầu vàng lại lười đi, nói cô nghĩ nhiều.

Nguy Dã nhẹ nhàng thở ra, lại đẩy đẩy Lan Đình, thúc giục đi nhanh.

Lại không đi Nguy Dã sẽ tức giận. Lan Đình nghĩ nghĩ, buông ra hắn, từ trên người lấy ra một cái pháo.

Nguy Dã trợn to mắt nhìn y, kinh ngạc cảm thán đều bộc lộ ra ngoài.

Lại nói lần nữa, ảo thuật gia trên người thật là cái gì cũng có.

“Cái này có khả năng sao?” Nguy Dã hỏi. Cho đầu vàng trợ hứng a?

“Kỳ thật thời điểm nam nhân vui sướng nhất, chỉ cần vài giây như vậy. Ta đã từng nghe qua một loại cách nói……” Cười nhẹ thanh âm ở bên tai vang lên, Lan Đình cười đến có chút hư: “Ở thời khắc đó chịu thật lớn kinh hách, sẽ lưu lại ám ảnh tâm lý.”

Y nói được thực uyển chuyển, Nguy Dã lại lập tức đã hiểu —— có thể đem người dọa héo.

Ông trời ạ Lan Đình thật tốt để làm người xấu. Trong lòng hưng phấn lên.

Nguy Dã đôi mắt hơi hơi sáng lên, gương mặt hồng hồng, còn vẻ mặt nghiêm túc mà nghe, còn mang chút thẹn thùng, càng có tò mò khi mới tiếp xúc thế giới của người lớn.

Ngây ngô cùng ý xuân ở thiếu niên trên mặt đan chéo, làm người nhịn không được muốn thì thầm vào tai hắn những câu nói như thế, đem hắn hoàn toàn dạy hư.

Lan Đình hầu kết khắc chế mà hơi hơi lăn lộn, đem ác liệt ý tưởng áp xuống.

Trong phòng đầu vàng đang tới giai đoạn sắp cao trào, hắn toàn thân toàn tâm đều tập trung vào chuyện đó, chợt nghe thấy tiếng sấm nổ vang, bùm bùm gần trong gang tấc.

Nữ nhân kinh thanh thét chói tai, sau đó là hoàng mao kêu rên, tựa như gà trống bỗng nhiên bị đập vào cổ.

“Con mẹ nó muốn chết a!” Người ở trong phòng chạy ra phía trước, hai người cười lớn, thân ảnh hoàn toàn đi vào bên trong bóng đêm.

Sau khi chạy ra rất xa, Nguy Dã còn hưng phấn không thôi, hắn nhịn không được ôm lấy Lan Đình nhảy dựng lên: “Lan Đình, cùng ngươi cùng nhau chơi cũng quá kích thích đi!”

“Ngươi thích là được.” Lan Đình cười cười, chuyên chú mà nhìn hắn. Dưới ánh trăng, ảo thuật gia đáy mắt lại rất sáng, tựa như ngọn lửa cực nóng: “Nếu ngươi nguyện ý, ta sẽ mang đi trải nghiệm càng nhiều điều thú vị khác.”

Trên bản đồ, chấm tròn thứ hai hoàn toàn đầy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mỗi Ngày Đều Ghen Với Chính Mình/Mỗi Ngày Đều Cắm Sừng Chính Mình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook