Môi Súng (Thần Thương)

Chương 106: Phiên ngoại hàng năm

Kim Lăng Thập Tứ Sai

13/08/2020

Edit & Beta: Direct Kill

Ngu Thiếu Ngả kéo vali du lịch vào nhà, cậu có chìa khóa, trực tiếp mở cửa vào nhà, trong nhà hai dì giúp việc đều đang bận rộn với công việc, nên không để ý tới cậu, thế nhưng Ngu Trọng Dạ đang ngồi ở phòng khách nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên.

Ngu Thiếu Ngả đối diện với ánh mắt của ba mình, đặc biệt tự nhiên hỏi: “Mẹ nhỏ của con đâu?”

Ngu Trọng Dạ đáp lại cũng cực kỳ tự nhiên: “Chưa tỉnh.”

“Giờ này vẫn chưa dậy?” Ngu Thiếu Ngả ngạc nhiên quá đỗi, đã sắp giữa trưa rồi. Cậu và Hình Minh từng hợp tác làm việc với nhau không ít lần, ấn tượng sâu sắc nhất chính là biên tập viên Hình ngủ rất ít, ban ngày phỏng vấn, buổi tối soạn chương trình, đêm khuya còn bắt các tổ viên họp thảo luận đề tài mới, dường như muốn dấn toàn bộ tinh thần và nhiệt huyết vào sự nghiệp của mình, cháy hết mới thôi.

“Để cho Tiểu Hình ngủ lát nữa.” Ngu Trọng Dạ nhấc chén trà lên nhấp một ngụm, sau đó đặt xuống, “Buổi tối mệt nhọc.”

Nếu như ngụm trà kia đang ở trong miệng Ngu Thiếu Ngả, cậu đã phun hết ra ngoài từ lâu rồi. Lão già này không chỉ không biết tiết chế, hơn nữa còn không biết xấu hổ.

Ngu Trọng Dạ dường như không nhìn thấy khuôn mặt ai oán của con trai mình, mà có lẽ không thèm để ý, ánh mắt của hắn dịch đến chiếc vali du lịch dưới chân, hỏi cậu: “Chuyện gì?”

“Không có chỗ ở.” Ngu Thiếu Ngả giải thích một chút, bởi vì con trai chủ nhà trọ và bạn gái trong lúc cảm xúc mãnh liệt không kìm chế được, thế rồi bác sĩ bảo cưới, chủ nhà trọ vội vàng kết thúc hợp đồng, năm hết tết đến, cậu không thể tìm phòng trọ ngay được.

“Muốn ở lại đây?” Thái độ của Ngu Trọng Dạ không lạnh cũng chẳng nhạt, con trai ở ngoài như bát nước đã đổ đi, dường như không có ý muốn giữ lại.

“Chỉ ở đến rằm tháng giêng thôi, sau đó bạn con ở quê lên, con sẽ ra chỗ nó ở tạm.”

“Con mới về nước bao lâu, có bạn khi nào thế?”

“Không về nước cũng có, ” Ngu Thiếu Ngả không phản đối nhún vai, “Ba quá khinh thường con trai mình rồi, bạn bè khắp thiên hạ.”

Ngu Trọng Dạ cuối cùng cũng nở nụ cười, xem như là đồng ý: “Hành lý để ở trên lầu đi, kêu Phỉ Bỉ làm chút điểm tâm mà ăn.”

“Không phải tới để khiến ba thêm phiền, con sẽ không ăn trực đâu, để con tự làm.” Ngu Thiếu Ngả nói xong liền đặt đồ xuống, xắn tay áo lên rồi đi xuống phòng bếp, Ngu Thiếu Ngả ở nước ngoài đã hình thành thói quen tự chăm sóc bản thân, bạn gái cậu từng thay đổi vài phần, hầu như đều là người Trung quốc, cho nên món Trung có thể coi là sở trường. Cậu mở tủ lạnh tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn, nhìn thấy có sườn, nầm bò, trứng gà, cà rốt, cà chua, còn có cả tôm đỏ Argentina… Nguyên liệu hầu như đã có đủ, tính toán một chút có thể làm bốn món mặn một món canh, thật sự muốn giành việc với Phỉ Bỉ.

Ngu Thiếu Ngả chuyên nghiệp đánh trứng, phía sau đột nhiên có một đôi bàn tay đặt lên người cậu, đôi tay kia rất không an phận, một tay ôm chặt lấy cậu, tay còn lại định mò vào trong quần bò. Ngu Thiếu Ngả bất ngờ không kịp phản ứng, cả người cương cứng bất động, đã thế người sau lưng còn chủ động sấn tới, môi ở bên cổ cậu nhẹ nhàng khiêu khích: “Thầy…”

Ngu Thiếu Ngả phản ứng lại, biên tập viên Hình bởi vì hôm qua hoạt động quá sức nên bây giờ đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, rõ ràng nhận lầm người.

Phía sau rõ ràng truyền đến một tiếng ho nhẹ, là lão già nhà cậu.

Ngu Thiếu Ngả lườm một cái, Hình Minh cũng đúng lúc tỉnh lại, lòng thầm mắng lão hồ ly này quá mức vô lý, trước đây đã không ít lần diễn đông cung sống trước mặt lão Lâm, Phỉ Bỉ, nhưng bây giờ, ngay cả con ruột cũng không để cho thân cận. Cậu giả vờ trấn định rút cánh tay không yên phận bên hông Ngu Thiếu Ngả ra, vội ho một tiếng: “Cậu còn biết làm cơm ha.”

Ngu Thiếu Ngả tận lực không nhìn vào ánh mắt như muốn phi dao của ba mình bên cạnh, cười đến mặt mày rạng rỡ: “Sao bằng anh được.”

Một nhà ba người ngồi cùng bàn ăn cơm, tới gần giao thừa, trên mạng đều che ngợp đầu các chương trình năm mới, Ngu Thiếu Ngả hỏi Hình Minh: “Sao vậy? Trong đài không mời anh dẫn hả?”

Hình Minh lắc đầu: “Từng đề cập rồi, mà tôi cự tuyệt.” Thời gian qua đi mấy ngày, phó đạo diễn lại tới dò hỏi xem cậu có muốn thay đổi ý định.

Hình Minh biết Ngu Trọng Dạ sẽ cho phép. Nhưng mà cuộc họp năm ngoái bị cậu phá nát như vậy, tự bản thân cậu cũng thấy xấu hổ, suy tư hai ba ngày, cuối cùng vẫn chủ động nhường cho người khác, nói rằng khuôn mặt mình sát khí quá nặng, một năm mới có một dịp tết, cậu sợ xuất hiện sẽ sát phong cảnh.

Đứng nơi đầu sóng ngọn gió quen rồi, đột nhiên đổi ý, cố chấp không muốn xuất đầu lộ diện, lời vừa ra khỏi miệng, chính bản thân Hình Minh cũng cảm thấy bất ngờ.

Một nhà ba người hiếm khi ngồi chung bàn, về cơ bản thì Ngu Thiếu Ngả phụ trách thao thao bất tuyệt, Hình Minh cúi đầu dùng cơm, còn Ngu Trọng Dạ thỉnh thoảng sẽ chêm lời phụ họa. Đang trò chuyện hăng say, đạo diễn lại gọi điện tới, nói trong đài định cho nhóm biên tập viên thực tập có cơ hội lên sóng, muốn sắp xếp người ‘trong nhà’ tới cho dễ trò chuyện, cũng như quay một tập phim ngắn.

Hình Minh liếc mắt nhìn Ngu Trọng Dạ một cái. Ngu Trọng Dạ đương nhiên không tiện lên sóng, qua hệ hai người không được phép công khai, nhưng hắn chưa từng ngại thậm chí còn cổ vũ Hình Minh come out. Quan hệ của hai người trong giới không phải bí mật gì, bản thân Hình Minh cũng không muốn giấu, nói đi thì phải nói lại, chuyện này như lửa bọc trong giấy, giấu cũng không giấu được, ông chủ Ngu bây giờ không còn làm việc theo thể chế, đối với chuyện này càng hào phóng.

Đạo diễn nói muốn quay cảnh toàn gia đoàn viên cùng nhau làm sủi cảo, nói rằng như thế tiếp thêm nhuệ khí cho nhóm biên tập viên mới, vừa hợp với tình hình, khán giả cũng muốn xem.

Đạo diễn biết cha con Ngu Trọng Dạ không thể lộ diện trước mặt khán giả, vì vậy đặc biệt có tâm đề cập tới việc có thể cho mẹ cậu lên hình.

Sau khi Đường Uyển tái giá, mẹ con hai người cơ bản cắt đứt liên hệ, nói cho cùng thì không phải Hình Minh hẹp hòi, chỉ là nợ cũ đã xong, ngăn cách vẫn còn, bây giờ Ngu Trọng Dạ và Ngu Thiếu Ngả đối với cậu còn thân thiết hơn Đường Uyển nhiều lắm. Cậu cầm điện thoại di động trầm mặc mấy giây, không mặn không nhạt “Ừ” một tiếng, một chút hứng thú vừa mới khơi dậy đã bị dập tắt ngay lập tức, để lại một câu “Nói sau đi” rồi cúp điện thoại.

Ngu Trọng Dạ không biết đầu bên kia nói chuyện gì, nhưng nhìn ra Hình Minh sau khi nói chuyện xong chẳng còn hứng khởi nữa, không khí xung quanh cậu như giảm thấp xuống, bèn hỏi: “Làm sao vậy?”

“Một người bán sủi cảo thôi.” Hình Minh rũ mắt xuống, ánh mắt hơi lay động nhìn bát cơm, nhỏ giọng nói, “No rồi.”

Toàn gia đoàn viên? Muốn xem kịch thì có, chỗ nào có đoàn viên.

Đó là nguyện vọng từ lâu, giấu ở trong lòng mình cậu biết, nhưng không được đáp ứng. Lâu dần, quên mất.

Nếu không phải rơi vào bước đường cùng, kỳ thực Ngu Thiếu Ngả không muốn trở về nhà. Bản thân cậu đường đường là một tên con trai, xưa nay vẫn thẳng như cán bút đánh chết cũng không cong, không nhân lúc thời gian quý báu ra ngoài chơi thì thôi, còn phải cùng hai lão đồng tính này ở chung, đây là chuyện gì chứ. Huống hồ hai người chán ngắt này căn bản không coi ai ra gì, mấy người Phỉ Bỉ đã nhìn quen rồi thì không nói, nhưng cậu còn chưa kịp thích ứng thì đã phải nhìn cảnh hai người hôn nhau nồng nhiệt.

Ngu Thiếu Ngả làm sao biết, ông chủ Ngu một năm bốn mùa không có nhà, biên tập viên Hình thì cực hiếm thời gian rảnh rỗi, hai người ở cùng nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, thế nên về cơ bản làm gì để ý tới chuyện “không dành cho thiếu nhi”.

Nháy mắt đã tới thời khắc giao thừa, hừng đông Ngu Thiếu Ngả mới tách khỏi đám bạn trở về nhà, lén lén lút lút bò về phòng ngủ mình, ngủ một giấc đến giờ ngọ mới tỉnh dậy. Đôi mắt vẫn còn lim dim, dép đi loẹt quẹt trong nhà, mắt nhắm mắt mắt mở đi xuống lầu, đập vào mắt là cảnh tượng hai người chơi cờ.



Chơi cờ vây tốn rất nhiều nơ ron thần kinh, khi còn là học sinh kỹ năng chơi cờ của Hình Minh phải nói là thượng thừa, gặp thần thắng thần, gặp quỷ giết quỷ, bây giờ đã lâu không chạm tới, sự sắc bén không còn như trước nữa, Ngu Trọng Dạ cùng cậu chơi đến ván thứ hai, còn cười nhìn đối phương phải mệt mỏi ứng phó, nhưng nhìn mình thì tựa như không tồn tại. “Ba, sớm.” Ngu Thiếu Ngả chào ba mình một tiếng, giọng nói vang dội rõ ràng, Ngu Trọng Dạ coi như không nghe thấy, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Hình Minh.

“Mẹ, sớm.” Ngu Thiếu Ngả chuyển hướng sang Hình Minh, hô một tiếng.

Cậu có tâm cùng hai người đùa giỡn, vậy mà cả hai đều tập trung vào bàn cờ, không ai thèm phản ứng cậu. Ngu Thiếu Ngả mặc dù không hiểu các nước của cờ vây, nhưng cũng biết quan sát, bèn tiến đến gần nhìn thử xem sao. Càng nhìn càng cảm thấy vô nghĩa, cậu cho rằng đây là trò chơi dành cho mấy người trẻ thích thể hiện mình hoặc mấy ông cụ già rảnh rỗi không có việc gì làm, người trước vì muốn khai phá trí lực, người sau vì để giết thời gian, ba cậu cũng coi như là người lớn tuổi, nhưng còn Hình Minh mới từng ấy tuổi, lại phải bồi tiếp lão già ấy cả một buổi trưa, gọi đi ra ngoài chơi bóng cũng không đáp ứng, quả thực khó mà tin nổi.

Ngu Thiếu Ngả trở về phòng mình, đổi một bộ quần áo mới, cả người khoác lên màu xanh nhạt, lần thứ hai xuống lầu. Bây giờ rút kinh nghiệm cậu không thèm chào hỏi hai người đang ngồi trong phòng khách mải mê đánh cờ nữa, trực tiếp ra cửa.

Ngu Trọng Dạ hơi nhấc mắt lên, hỏi: “Đi nơi nào?”

Ngu Thiếu Ngả đứng nghiêm, quay đầu lại: “Buổi tối có hẹn bạn đi club chơi.”

“Bây giờ mới là buổi trưa, ” Ngu Trọng Dạ hạ xuống một quân cờ, cũng không nhìn con trai mình, “Quá sớm.”

Ngu Thiếu Ngả đứng ở cửa, khó chịu vò đầu bứt tai, trong lòng thầm nói, các người rõ ràng chê tôi chướng mắt mà.

Hình Minh nâng cằm, nhìn như đang suy nghĩ nước đi, kì thực trong lòng đang phỏng đoán ngụ ý của câu nói mà Ngu Trọng Dạ vừa nói. Tết nhất đã đến, cả nước vui mừng, toàn gia đoàn viên, lão hồ ly này ít nhiều cũng muốn giữ con trai ở bên người, đây chắc hẳn ngại quan hệ cha con trước nay không thân thiết, nên không tiện mở miệng thôi.

Mắt thấy thắng bại đã định, tâm tư Hình Minh không ở trên bàn cờ nữa, cậu hào phóng chịu thua, đề nghị hoạt động mà cả nhà ba người có thể tham gia.

Ngu Trọng Dạ hơi tập trung nhìn Hình Minh, ý cười nhợt nhạt, nói: “Làm sủi cảo.”

Một nhà ba người làm sủi cảo ăn tết. Đây là hình ảnh mà Hình Minh không dám tưởng tượng, thậm chí khi Hình Hoành còn tại thế, cậu cũng không dám tưởng tượng.

Hình Minh sinh ra ở phía nam, nhưng lớn lên ở phương bắc, đương nhiên hiểu rõ tập tục ăn tết ở nơi đây, viết câu đối tết, đốt bánh pháo, làm sủi cảo, suốt đêm không ngủ, hòa thuận vui vẻ. Nhà nào cũng như vậy, chỉ có nhà cậu không giống. Hình Hoành khi còn sống là một người cuồng công tác, thường đi làm đến đêm 30 cũng không ở nhà, Đường Uyển trước giờ mười ngón không dính nước, đương nhiên cũng sẽ không đích thân động thủ, bà thường đi siêu thị mua sủi cảo làm sẵn, về đun sôi lên là xong.

Sau này Hình Hoành qua đời, ngày được coi là vui vẻ nhất của cậu cũng chấm dứt, đã qua nhiều năm chưa trải qua không khí tết.

Không dám nghĩ, không có nghĩa là không muốn, không ngóng trông.

Bằng không khi đạo diễn đề cập với cậu quay cảnh cả nhà quây quần làm vằn thắn cậu đã không đột nhiên biến sắc, toàn bộ cơ thể đều ủ rũ.

Phỉ Bỉ đã nghỉ được nghỉ phép, ông chủ Ngu nói làm sủi cảo, quả thật thầu hết mọi công đoạn, nhào bột, làm nhân bánh. Ngu Thiếu Ngả chưa bao giờ thấy ông già nhà mình lại đeo tạp dề, xắn tay áo, đúng chuẩn một đầu bếp tại gia, cả kinh không ngậm mồm vào được, Hình Minh thì đã quen thuộc, ánh mắt ngậm ý cười, đi tới, giúp Ngu Trọng Dạ buộc dây tạp dề.

Hình Minh buộc dây tạp dề thuận thế ôm luôn eo Ngu Trọng Dạ, cậu rất tự nhiên ngẩng cổ lên, Ngu Trọng Dạ cũng rất tự nhiên cúi đầu, làn môi hai người chạm nhẹ, nở nụ cười.

Ngu Thiếu Ngả bị cảnh tượng trước mắt kinh sợ chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, vội vàng quay mặt đi, oán thầm đúng là cây già được nở hoa lần hai, không thèm coi người khác ra gì!

Đài trưởng Ngu hơi khom lưng đứng bên bàn, kéo ống tay áo tự mình cán bột, động tác lưu loát, không bao lâu vỏ sủi cảo từng cái từng cái một xếp dài trên bàn. Ngu Thiếu Ngả không lớn lên ở trong nước, cả năm không ăn được bao nhiêu sủi cảo, như bình thường đều tự mình làm cơm, cho nên rất hứng thú với việc làm bánh này. Hình Minh không biết nấu cơm, thường ngày Phỉ Bỉ sẽ nấu cơm cho cậu, thỉnh thoảng Ngu Trọng Dạ sẽ trổ tài, đối với bất cứ món gì ngon phải ăn trước rồi mới nói được. Nhưng cậu cũng rất hứng thú với việc gói sủi cảo, không muốn ngồi mát ăn bát vàng, bèn vén tay áo lên tham gia.

Cùng là làm vằn thắn, ba người ba phong cách rất khác biệt, Ngu Trọng Dạ là xem trọng hình thức, chú ý hình dáng của bánh, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy đói bụng; Ngu Thiếu Ngả là gói theo kiểu thực tế, chủ trương vỏ mỏng nhân nhiều, thỉnh thoảng còn làm trò, gói đủ các loại hình vuông, hình tròn, hình trái tim; Hình Minh bao sủi cảo kém xa hai cha con, có lẽ có liên quan đến việc cậu sinh ra ở miền nam, gói sủi cảo không ra hình dạng gì, ngả nghiêng không đứng được, thấy thế nào cũng giống như mì vằn thắn.

“Ai nha, em nói thầy Tiểu Hình à, anh đường đường sinh sống ở Trung quốc, mà sao còn không bằng kẻ sống ở nước ngoài như em vậy?” Ngu Thiếu Ngả ghé sát vào Hình Minh, giơ tay lau hết bột mì lên mặt của cậu, “Đến đây, em dạy anh.”

Hình Minh giơ tay cản Ngu Thiếu Ngả, cáo già hẹp hòi, lúc trước cậu đã chọc ra rắc rối, nếu như bây giờ còn tiếp tục, buổi tối nhất định không để cho mình dễ chịu. Cậu vẫn chưa hề phát hiện bột mì trên mặt mình, còn nghiêm mặt, cứng rắn nguỵ biện: “Có thể ăn là được rồi. Bỏ vào miệng thì cái gì đều giống nhau cả.”

“Làm sao có thể nói thứ gì cũng giống nhau? Ẩm thực Trung Quốc chú trọng nhất là hương vị, màu sắc… Không bằng anh hỏi ba em xem, xem ổng thích cái nào hơn?” Ngu Thiếu Ngả nắm cằm Hình Minh, để khuôn mặt toàn bột của cậu đối diện với Ngu Trọng Dạ, “Là thật sự tắt đèn đều giống nhau, hay yêu thích khuôn mặt này của biên tập viên Hình?”

Ngu Trọng Dạ nhìn khuôn mặt dính bột của Hình Minh, trong mắt đều là ý cười, cũng không nhắc nhở. Hình Minh tránh khỏi móng vuốt của Ngu Thiếu Ngả, vẫn nghiêm mặt, cúi đầu nặn nặn sủi cảo của mình, phát hiện vẫn mềm oặt không đứng lên được, liền ghé sát vào Ngu Trọng Dạ. Khuôn mặt dính bột mì, còn bày ra vẻ mặt thành thật học hỏi Ngu Trọng Dạ làm vằn thắn.

Hình Minh vừa nhìn vừa nói thầm: “Làm sao không đứng lên được nhỉ?”

“Tên ngốc này.” Ngu Trọng Dạ giơ tay chọt mũi Hình Minh, thuận thế bôi bột dính trên tay lên mũi cậu.

Biên tập viên Hình của đài Minh Châu trước nay đều rất lạnh lùng. Đúng kiểu lạnh lùng mà nữ sinh ưa thích, lạnh nhạt lại tuấn tú, khiến người ta mê mẩn. Nhưng hiện tại hình tượng của cậu hoàn toàn khác xa với hai từ ‘lạnh lùng’, mà bản thân cậu còn hồn nhiên không biết.

Lúc nãy Ngu Thiếu Ngả nín cười đã muốn nội thương, thấy Hình Minh còn bày ra một mặt không rõ, rốt cục nhịn không được cười phá lên.

Nhìn cậu cười như vậy, Ngu Trọng Dạ cũng không nhịn được, Hình Minh từ trong tiếng cười của hai cha con bọn họ mới hiểu đang xảy ra chuyện gì, giơ tay xoa xoa mũi cùng mặt.

“Hừ, ấu trĩ.” Hình Minh ra vẻ tức giận, nhưng khuôn mặt không cau có, còn nở nụ cười theo hai người.

Một bàn sủi cảo nóng hổi, liếc mắt một cái có thể nhận ra ai gói cái nào. Sủi cảo Ngu Trọng Dạ dĩ nhiên đẹp nhất, Hình Minh thì sau khi quen thuộc cuối cùng cũng gói ra hình dáng, so với lúc trước khác nhau hoàn toàn, còn của Ngu Thiếu Ngả lại nổi bật nhất, hình thù kỳ quái, không ít cái bị bung ra, da bánh nhân bánh mỗi thứ một nẻo, lung ta lung tung.

Ngu Thiếu Ngả vẫn còn cùng Hình Minh phân cao thấp, hỏi ba mình: “Ba xem ai làm ngon hơn?”

Ngu Trọng Dạ nhìn con trai, sau đó ánh mắt chuyển hướng sang tình nhân nhỏ của mình: “Minh Minh ngon hơn.”

Ngu Thiếu Ngả xem như là triệt để hiểu rõ địa vị của mình trong căn nhà này, ăn xong bữa cơm đoàn viên này liền chủ động biến mất, cùng bạn thân hẹn nhau đón giao thừa. Lưu lại Hình Minh và Ngu Trọng Dạ ở nhà xem chương trình xuân muộn.

Nhắc tới cũng kỳ diệu, thời điểm còn là đài trưởng Ngu Trọng Dạ chưa bao giờ xem chương trình này cả, trước đây chương trình này được cả nước hưởng ứng nên có phó đài trưởng phụ trách, hắn không hỏi đến. Bây giờ rời khỏi đài truyền hình, lại có thời gian nhàn tản để xem.



Trong ti vi ngoài những khuôn mặt dẫn các chương trình giải trí mà cả nước đã quen thuộc, cũng có một số khuôn mặt mới xuất hiện, lên hình không nhiều lắm. Vị trí này vốn là của Hình Minh. Hình Minh hỏi Ngu Trọng Dạ: “Nếu như em dẫn, sẽ tốt hơn hắn sao?”

Ngu Trọng Dạ nói: “Không biết.”

Đài trưởng Ngu khi giải quyết việc chung rất thẳng thắn, hắn có thể khen sủi cảo cậu làm ngon, nhưng liên quan đến nghiệp vụ là hai chuyện khác nhau. Hình Minh không chịu phục, nhìn chằm chằm TV không lên tiếng. Mấy chương trình sau, có một phân đoạn công ty tài trợ lên hình chúc tết khán giả cả nước, người xuất hiện là Nam Lĩnh. Nam Lĩnh là một bình hoa không hơn không kém, tư thế gượng gạo, nhưng trong đám dẫn chương trình hắn là người đẹp nhất, nhân khí vượng nhất, hắn vừa xuất hiện weibo liền bùng nổ.

Hình Minh không ghen tị, lòng nói người này đã chuyển sang làm bên đọc quảng cáo, nhưng cẩn thận lắng nghe, vấn đề khẩu âm vẫn chưa được khắc phục, có lẽ chưa từng nghĩ đến chuyện nghiêm túc chỉnh sửa.

Sau phân đoạn chúc tết, là chuyển đến tiết mục dành cho kiều bào và người nước ngoài. Hình Minh cười đến sung sướng, chỉ vài chi tiết nhỏ cũng khiến cậu bật cười, một chút cũng không nhìn ra vẻ sắc bén thường ngày.

Ngày thường nghiêm mặt không muốn ai đến gần, thực chất cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, đứng trước mặt người mình yêu hơn cả chục tuổi, tính ngây thơ trẻ con hoàn toàn không giấu được. Kết quả thành ra Hình Minh xem ti vi, Ngu Trọng Dạ nhìn Hình Minh. Trong TV diễn tiểu phẩm tên gọi ‘mong con hóa rồng’, một diễn viên quen thuộc trên màn ảnh với bộ trang phục nực cười, Hình Minh không nhịn được cười, dựa vào trong lồng ngực Ngu Trọng Dạ ngã trái ngã phải.

Ngu Trọng Dạ rũ mắt xuống, nhìn bảo bối trong lồng ngực, cười hỏi: “Buồn cười như thế?”

“Đúng vậy.” Hình Minh cười đến chân tâm thực lòng, không phải tâng bốc chương trình của đài, mà thật sự cảm thấy thú vị. Cậu lớn như vậy nhưng chưa từng cùng gia đình quây quần, xem chương trình xuân muộn, mỗi năm lại thiếu mất một người, khiến vết thương lòng càng ngày càng lớn.

Kết thúc tiểu phẩm không ngoài dự đoán là một câu chuyện cảm động, biểu dương đạo đức Trung Hoa, ngợi ca tình thương vĩ đại của cha. Hình Minh không cười. Đã lâu rồi cậu không còn mơ thấy ba mình nữa, có thể nói, đây là việc tốt. Trước đây lần nào ngủ cũng mơ thấy giấc mộng đó, khiến cậu hô hấp không thông, toàn thân cứng ngắc, như đã chết rồi. Khi nhạc kết thúc vang lên, Hình Minh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Ngu Trọng Dạ, từ trên mặt của hắn nhớ lại ký ức xa xôi lại ngọt ngào, chắp vá cùng bổ xuyết, đột nhiên nói: “Cáo già, có lúc em cảm thấy thầy rất giống ba em.”

Ngu Trọng Dạ cúi đầu, không khách khí giơ tay búng trán Hình Minh một cái: “Không cho nói bậy.”

Có thể do ba mất sớm, tình cảm Hình Minh đối với hắn vẫn luôn mang theo một phần trẻ con quấn quýt, chuyện này Ngu Trọng Dạ biết.

Ngu Trọng Dạ kết hôn sớm, chừng hai mươi tuổi đã lên chức ba, đối với Ngu Thiếu Ngả vẫn luôn ít chăm sóc, hiện tại có một tiểu tâm can ở bên cạnh tuổi tác tương đương với con trai, ít nhiều cũng coi như là bù đắp. Nhưng hắn không muốn.

Hắn không muốn cậu cảm kích, kính nể, quấn quýt, hắn muốn là người, cậu có thể toàn tâm toàn ý giao phó, cam tâm tình nguyện ở bên cạnh.

Buổi tối dễ dàng khơi lên dục vọng.

“Bảo Bảo, ngồi lên.” Không đợi Hình Minh đồng ý, Ngu Trọng Dạ đã ôm Hình Minh ngồi lên trên chân mình, một tay gỡ bỏ cúc áo sơ mi, tay kia tiến vào trong.

Hình Minh không động đậy, mặc cho bàn tay không an phận xờ xoạng, xoa nắn đầu vú, không bao lâu hai viên đậu trước ngực bị trêu chọc đã dựng đứng vừa ngứa vừa kích thích, chỉ mong được mạnh mẽ an ủi.

“Để em xem nốt tiết mục này đã…” Thuở còn học sinh Hình Minh rất thích một nhóm nhạc nước ngoài, sau ngày nhóm nhạc kia tan rã chỉ còn lại ca sĩ hát chính hoạt động, nhưng không thường xuyên xuất hiện trên TV nữa. Không nghĩ tới chương trình xuân muộn này, đài Minh Châu có thể mời ba người trong nhóm tái hợp lần nữa, tuy rằng không đầy đủ đội hình, nhưng đã cực kỳ xuất sắc rồi.

Hứng thú của cáo già đã tới, cậu mới giãy dụa hai lần, liền cảm thấy đồ vật phía dưới cương cứng, đỉnh đỉnh vào mông mình. Ngu Trọng Dạ nói một tiếng “Em cứ xem của em”, rồi nhấc mông Hình Minh lên, thuận thế cơi phăng chiếc quần vương víu. Vươn người lấy dịch bôi trơn trong tủ, dùng hai đầu ngón tay chen vào bên trong miệng huyệt của Hình Minh. Hình Minh quay lưng lại với Ngu Trọng Dạ, hai chân bị ép quỳ tách ra, gian nan duy trì tư thế ngồi. Ngón tay Ngu Trọng Dạ ở trong huyệt động chật hẹp, không đợi nơi đó nới lỏng, đã vội vã không nhịn nổi. Hắn một tay nâng mông Hình Minh, một tay móc tính khí ra khỏi quần, mạnh mẽ đâm vào bên trong.

Mới chỉ vào có hơn nửa, Hình Minh đã gào lên đau đớn, Ngu Trọng Dạ không nói lời nào mà niết lấy eo cậu, mạnh mẽ nhấn cậu ngồi xuống.

Hình Minh kêu thảm một tiếng. Đồ vật trong huyệt động đã đi vào hết, tựa như một thanh kim loại nóng bỏng, đặt ở nơi sâu xa trong bụng.

Cánh tay Ngu Trọng Dạ thoáng buông ra một chút, nhưng vẫn nắm lấy eo Hình Minh, ra lệnh nói: “Em động đi.”

Hình Minh lên xuống mấy lần, tư thế quan hệ thế này không được sảng khoái cho lắm. Ngu Trọng Dạ một khi đã vào thì không còn lo lắng nữa, cúi đầu chậm rãi hôn cổ cùng tai Hình Minh, bàn tay xuyên qua lớp áo sơ mi mỏng manh xoa nắn cơ ngực cùng đầu vú.

Hình Minh bị Ngu Trọng Dạ trêu chọc đến thoải mái, thân thể cương cứng động đậy, hừ một tiếng: “Phía dưới cũng muốn…”

“Được.” Ngu Trọng Dạ dán vào tai Hình Minh hôn một cái, tay liền trượt xuống bụng dưới cậu, nắm chặt tính khí, vật nhỏ này rõ ràng đã không nhịn được, chất lỏng dục vọng tí tách rỉ ra, không bao lâu đã ướt đẫm bàn tay hắn.

Hình Minh thoải mái hơn. Nhưng phía dưới như muốn trêu chọc không ma sát vào đúng trọng điểm, tựa như sâu nhỏ tiến vào bên trong cắn nuốt, càng khát vọng kịch liệt va chạm.

Người nước ngoài khi về già sẽ dễ dàng béo hơn, tầm mắt Hình Minh hoàn toàn mơ hồ, những chàng trai mà cậu hâm mộ thời thiếu niên đã hoàn toàn thay đổi. Lúc này cậu nhìn đâu cũng chỉ thấy khuôn mặt của Ngu Trọng Dạ.

Cậu khó khăn nói với Ngu Trọng Dạ: “Cho em… Cho em quay ngược lại…”

“Bảo bảo, ” thân thể này như có ma lực với Ngu Trọng Dạ, vô luận làm qua bao nhiêu lần, khát vọng chiếm đoạt vẫn như cũ không giảm chút nào. Ngu Trọng Dạ không có ý định tách ra, chôn mặt ở trong cổ Hình Minh dụ dỗ hôn mấy lần, “Bảo bảo, cử động thêm hai lần nữa.”

Hình Minh lại nhịn tiếp dục vọng mà ma sát cơ thể, cả người đứng không vững, Ngu Trọng Dạ liền nắm eo, nâng mông, nhấc cậu lên rồi lại thả xuống. Làm tình như thế cực kỳ hao tổn lực cánh tay, nhưng Ngu Trọng Dạ không quan tâm lắm, mãi đến khi tiểu huyệt đã có được trạng thái tốt nhất, hắn mới tách ra trong ngắn ngủi.

Ngu Trọng Dạ đặt Hình Minh lên ghế sô pha, tách đôi chân dài của cậu ra, liền cắm vào.

“Lão hồ —— “

Ngu Trọng Dạ dùng nụ hôn ngăn chặn miệng Hình Minh, một bên ma sát, một bên mút nước miếng trong miệng cậu, dùng đầu lưỡi quét loạn khắp bên trong. Hình Minh say sưa trong đó, hai chân lung tung tìm điểm tựa, đè lên vai Ngu Trọng Dạ ép hắn dính chặt vào người mình hơn, không còn dư một khe hở giữa hai người.

Ban đầu Ngu Trọng Dạ còn có thể khắc chế, tốc độ kéo ra rút vào còn có trật tự, nhưng một lát sau đã bị cậu làm cho thần hồn điên đảo, nắm lấy mông Hình Minh xoa bóp. Hắn vừa làm vừa hỏi cậu: “Minh Minh muốn tôi, đúng không? Minh Minh yêu tôi, đúng không?”

Cả phòng đều là tiếng thở dốc, tiếng nước, tiếng hai người lên đỉnh.

Đáp án của vấn đề này không cần nói cũng biết.

Còn trong TV, tiếng hát của ba ca sĩ nước ngoài vẫn đang văng vẳng bên tai: I love you so much, so much…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Môi Súng (Thần Thương)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook