Một Mình Đấu Với Lưu Manh

Chương 8

Thần vân

18/06/2014

Căn phòng âm u tràn đầy hơi thở cô tịch, Mâu Lập Sinh ngủ trên giường, trán không ngừng toát mồ hôi lạnh.

Mặt mày dữ tợn, dường như chịu đựng đả kích gì, khổ sở lại phẫn hận.

Đột nhiên, tiếng gào thảm thiết phá vỡ màn đêm yên tĩnh, cặp mắt khát máu mở trừng, hắn thở dốc, hô hấp rối loạn.

Không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu, ác mộng nửa đêm tái hiện rõ ràng chuyện cũ, quất vào tâm tư xấu xí của hắn, tựa như cuốn băng ghi hình, không ngừng vào trong mộng tìm hắn, khiến hắn ngủ không yên, một lần lại một lần mở mắt cho đến khi trời sáng.

Mâu Lập Sinh từ từ xuống giường, sự lạnh lẽo trong căn phòng thấm vào da, khiến hắn cảm thấy hưng phấn.

Ra khỏi phòng, lấy một chiếc ly và chai rượu từ tủ rượu, ngồi vào ghế, hắn uống rượu, cả người tựa vào thành ghế.

Đôi cẩu nam nữ này, đã chết rồi, còn không tha cho hắn, thời thời khắc khắc ám hắn.

Đã như vậy, đừng trách hắn độc ác, lần nữa hạ độc thủ.

Tỉ mỉ tính toán cẩn thận, nếu không lấy được mạng con gái bọn họ, vậy hắn sẽ cho Mâu Tâm Như cũng nếm thử loại cảm giác sống không bằng chết, giống như địa ngục này.

Tốn Đình Trạch thật quá ngây thơ, tưởng rằng chỉ cần giấu kỹ Mâu Tâm Như, hắn sẽ không hại được cô ta sao? Đâu biết rằng, tất cả mọi chuyện, đều nằm trong lòng bàn tay hắn. Tựa như năm đó, hắn thuê cao thủ máy tính, thần không biết quỷ không hay xâm nhập tài liệu cơ mật đang sửa chữa của tập đoàn Dục Diệu, giá họa chuyện phá hủy Mâu gia cho bọn họ.

Tốn Đình Trạch, Mâu Tâm Như, tao sẽ khiến cho đôi cẩu nam nữ chúng mày vĩnh viễn trải qua cuộc sống sống không bằng chết!

“Ha… ha… ha…”

Tiếng cười tà ác không ngừng vang vọng khắp phòng, khiến người ta nghe thấy mà sợ hãi.

***

“Ông là?” Mâu Tâm Như nhìn người đàn ông xa lạ trước mắt, khuôn mặt rất giống cha cô.

Sau khi cô thoát khỏi nguy hiểm tỉnh lại, Đình Trạch liền đem cô về nhà, không cho cô rời cửa một bước. Thời gian này đều do anh tỉ mỉ chăm sóc, vết thương của cô đã tốt lên rất nhiều, có thể xuống giường đi lại, hoạt động gân cốt.

“Cháu là Mâu Tâm Như, con gái Mâu Lập Phong?” Ánh mắt người nọ vô cùng kích động, nhìn cô không chớp mắt, nhưng tâm tư thật ra u ám không thôi.

Trước hết hắn phải làm Mâu Tâm Như tin mình, cởi tội cho mình.

“Đúng vậy. Ông là?”

“Chú là chú ruột của cháu.”

“Chú ruột!” Chuyện cô còn người thân, Đình Trạch cũng đã từng nói với cô, nhưng cô không ngờ ông ấy lại có thể tìm ra nhà trọ cô ở.

“Không sai. Chú tới đón cháu về nhà.”

“Về nhà?”

“Ừ. Cùng chú về nhà đi, Tâm Như, chú có rất nhiều lời muốn nói với cháu.” Trên người Mâu Tâm Như, hắn như nhìn thấy hình ảnh của đôi gian phu dâm phụ kia, hận ý càng sâu.

“Chúng ta căn bản chưa từng quen biết.” Cô uyển chuyển cự tuyệt.

“Trước kia cha cháu vì mẹ cháu, nhẫn tâm bỏ đi trước mặt chúng ta, lần đi này, chính là hai mươi mấy năm. Không ngờ lần nữa nghe được tin tức của anh ấy, đã là người với người xa cách nhau như trời với đất. Thật may là anh ấy còn có một đứa con này, cháu là cháu gái của chú, chú nên hoàn thành trách nhiệm một người chú, chăm sóc cháu thật tốt.”

Giọng điệu của cô từ uyển chuyển thành cứng rắn, “Không cần, tôi không cần bất kì ai chăm sóc.”

Mâu Lập Sinh nghe vậy, trên mặt xuất hiện sự kích động.

“Tin tưởng chú, rời đi lúc này đối với cháu là lựa chọn đúng đắn nhất!”

Tay Mâu Tâm Như ôm ngực, lạnh lùng nhìn ông ta.

Người này tự xưng là chú cô, có lẽ bọn họ thật sự có quan hệ máu mủ, nhưng không biết tại sao, nhìn khuôn mặt nóng lòng vụng trộm của ông ta, cô lại có một cảm giác xấu bao phủ toàn thân, khiến cô muốn cách xa người này nhanh một chút.

“Chuyện cho tới giờ phút này, chú không nói thật cũng không được. Thật ra Tốn Đình Trạch chính là hung thủ giết chết cha mẹ cháu, chú đã tra ra tất cả mọi chuyện, anh cả bị hại, tất cả là tại Đinh Dục Phàm giở trò sau lưng. Căn cứ vào điều tra của chú mấy ngày gần đây, cháu rõ ràng đã yêu kẻ thù giết cha mẹ mình, như vậy anh cả và chị dâu ở dưới cửu tuyền, làm sao cam tâm?”

“Ông nói linh tinh gì đó!”

Mâu Lập Sinh khích cô, “Chú nói sai sao? Cháu vì nhi nữ tư tình, quên đại thù của mình. Cháu bất hiếu như vậy, sợ rằng anh chị chết cũng không thể nhắm mắt!”

“Đình Trạch không phải người như thế. Hơn nữa kẻ giết cha mẹ tôi đã tự sát, chủ mưu thực sự là kẻ khác!”

“Ồ, là ai, đã tra ra chưa?” Hắn hỏi ngược lại lời của Mâu Tâm Như, một mặt muốn nhìn luôn xem bọn Tốn Đình Trạch đã tra ra gì chưa.

“Đình Trạch đang cố gắng điều tra, một ngày nào đó nhất định tra ra được.”

“Có thể hắn đang lừa cháu.”

Mâu Tâm Như hét lớn: “Không thể nào. Tôi tin Đình Trạch không đối với tôi như vậy.”

Mâu Lập Sinh cười lạnh, “Cháu thật quá ngốc, dễ dàng sập bẫy Tốn Đình Trạch như vậy! Hắn đang từng bước từng bước lấy sự tin tưởng của cháu, sau đó nhân cơ hội giết cháu, đến lúc đó cháu sẽ hối hận. Vẫn chưa muộn đâu, tin chú đi, Tốn Đình Trạch tuyệt đối không phải người tốt, trở về cùng chú, chú đảm bảo cháu không cần phải lo lắng tính mạng của mình.”

“Tôi sẽ không đi với ông, cho dù ông nói Đình Trạch thế nào, tôi vẫn tin tưởng anh ấy. Ngược lại, cho dù ông thật sự là chú của tôi, tôi cũng không thể tin tưởng lời của ông được!”

Mâu Lập Sinh lần nữa cường điệu, “Tâm Như, chú biết chú đến đường đột như vậy, cháu sẽ hoài nghi, nhưng vì an toàn của cháu, cháu nhất định phải tin lời chú, nhanh chóng rời khỏi Tốn Đình Trạch!”

“Không!”

“Hắn nhất định chính là kẻ chủ mưu phía sau. Vì muốn lấy được lòng tin của cháu, cố ý sai một kẻ giả mạo tự sát trước mặt cháu, sau đó đe dọa hắn để cháu tin tưởng. Coi như hắn không phải kẻ giết anh trai, nhưng dưới khuôn mặt lịch sự đó cũng là lòng dạ y hệt ác quỷ, chỉ vì muốn lấy lòng cháu, hắn hy sinh tính mạng người khác. Nếu hắn thực sự muốn lưu lại cho người kia một con đường sống, sao lại thấy chết không cứu? Tâm Như, cháu phải cẩn thận hiểu rõ ràng.”

“Chuyện này sao ông lại biết rõ như thế?” Trong lòng Mâu Tâm Như thoáng qua điều nghi ngờ.

Chuyện này chỉ có mấy người biết, sao ông ta có thể biết rõ như vậy?

“Tốn Đình Trạch từng đem mọi chuyện xảy ra nói cho chú biết, nhưng chú không tin hắn nói. Hắn nhất định là vì muốn che giấu sự thật nên mới tự biên tự diễn như vậy. Nếu không, cháu cứ thử dò xét hắn xem. Tin rằng lúc này hắn không hề phòng bị gì với cháu, dễ dàng nhả ra.”

Trong lòng Mâu Lập Sinh cả kinh, không ngờ tâm tư của con bé này lại nhạy cảm thế. Nếu không phải hắn cơ trí bịa ra một chuyện, chân tướng chắc đã lộ rồi, có lẽ Mâu Tâm Như đã sớm nhìn ra âm mưu quỷ kế của hắn!

Trong lòng dần dần nổi lên giãy giụa do dự, Mâu Tâm Như căn bản không biết nên như thế nào cho phải.

Cô nên tin lời ai nói?

“Tiếp tục do dự, chỉ sợ tính mạng của cháu không còn. Tin chú đi, chỉ cần cháu chịu làm theo lời chú, Tốn Đình Trạch tự nhiên sẽ bại lộ bí mật. Đến lúc đó, cháu sẽ biết rõ chú không gạt cháu.”

“Tôi nên làm thế nào?”

Cuối cùng, cô hạ quyết tâm.

“Rất đơn giản. Như vậy…”

***



Kéo lê thân thể mệt mỏi, Tốn Đình Trạch uể oải đi vào phòng Mâu Tâm Như.

Thời gian này, Tâm Như bị thương, lại thêm chuyện nóng lòng điều tra chân tướng sự viêc, anh loay hoay không cách nào ngủ yên một giấc, trạng thái tình thần hết sức mệt mỏi.

Anh rón rén leo lên giường Mâu Tâm Như.

“Anh về rồi.”

“Ừ, làm em thức sao.” Cánh tay xuyên qua làn tóc mềm mại của cô, hương thơm tươi mát khiến lòng người vui vẻ thoải mái, thần kinh mệt mỏi dần dần buông lỏng. “Vết thương khá hơn chút nào không?”

“Đã không sao nữa.”

Tốn Đình Trạch nằm trên giường, kéo thân thể mềm mại vào trong ngực.

“Chuyện điều tra thế nào rồi, có manh mối gì không?”

“Có. Chỉ sợ không phải sự thật em muốn nghe.”

“Sao?” Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn thẳng Tốn Đình Trạch.

“Người giết cha mẹ em, có thể là chú ruột của em.”

“Là ông ấy? Tại sao?” Trong lòng Mâu Tâm Như kinh ngạc.

“Nguyên nhân chưa điều tra rõ. Anh nghĩ chắc không lâu nữa nhất định sẽ rõ ràng mọi chuyện!”

“Em không tin. Ông ấy và cha em là anh em ruột thịt, sao có thể giết cha mẹ em. Chuyện này quá hoang đường, nói ra sẽ không ai tin được!”

“Vậy anh mới nói, em có thể sẽ không thể nào chấp nhận được sự thật này.”

“Chuyện này…” Đầu óc cô hỗn loạn. Hai người bọn họ đều nói đối phương là hung thủ, cô rốt cuộc nên tin tưởng ai đây?

Nhìn ra cô đang đấu tranh, anh kỳ quái hỏi: “Em làm sao vậy?”

“Hôm nay chú em có tới tìm em.” Cô nói thật.

“Ông ta nói gì với em?”

“Ông ta hy vọng em rời khỏi đây, đến chỗ của ông ta.”

“Em trả lời sao?”

“Cự tuyệt.”

Tốn Đình Trạch thở phào nhẹ nhõm.

“May mắn em không đồng ý, nếu không mọi chuyện liền khó giải quyết rồi. Anh sợ ông ta sẽ nhân cơ hội giết em!” Anh ôm lấy cô, cánh tay dài nắm thật chặt.

“Đình Trạch, em vẫn cảm thấy khó mà tin được, ông ta lại là hung thủ giết cha mẹ em.”

“Trên thế giới này không có chuyện gì hoàn toàn tuyệt đối, tin tưởng anh, ở bên cạnh anh, em mới bình yên vô sự.”

Trong đôi mắt cô lộ ra vẻ phức tạp.

Trong hai người này, rốt cuộc cô nên tin lời ai nói đây?

“Có phải sự xuất hiện của chú em đã ảnh hưởng tới em không? Nếu không sao phản ứng của em lại trở nên kỳ lạ vậy?” Thời gian này ở chung, từ nhất cử nhất động của cô, anh thấy được sự nghi ngờ trong đó.

“Có lẽ có một chút. Dù sao ông ta cũng là chú của em, em không tin ông ta có thể làm ra chuyện mất hết nhân tính như vậy.” Cô nhíu mày, ánh mắt sâu đen, tựa hồ đang che giấu điều gì, “Lúc đầu sao anh không ngăn cản Ngô Hưng tự sát? Có lẽ từ miệng hắn, chúng ta có thể tra ra chút manh mối.”

“Hắn ta là một kẻ dũng cảm, từ miệng hắn chắc chắn không hỏi được đáp án. Huống chi từ trong mắt hắn, anh nghĩ hắn đã có ý muốn chết. Cha mẹ của em bị giết, hắn ta phải chịu một phần trách nhiệm.”

“Cho nên anh để hắn chết?”

“Rốt cuộc em đang hoài nghi điều gì?”

Anh nhạy bén nhìn ra cô có điểm gì không đúng!

“Không có. Em chỉ muốn biết vì sao anh không ngăn cản Ngô Hưng tự sát thôi.”

“Hắn là kẻ giết cha mẹ em, chẳng lẽ em không muốn báo thù?”

“Muốn. Nhưng hắn làm vậy là do lấy tiền của người ta, nghe lệnh người ta!” Lòng cô đã loạn tung lên, căn bản không thể phân biệt đến tột cùng là ai nói dối.

“Em nghĩ nhiều rồi.”

“Thật sao?”

Tốn Đình Trạch khóa chặt đôi mắt cô, muốn từ con ngươi trong suốt kia, nhìn ra một tia dấu vết.

“Em biết không? Anh vô cùng yêu em, mất em, anh sẽ sống không bằng chết.” Từ trong đôi mắt kia, anh đã phát hiện ra đáp án mình tìm.

Mấy ngày liền bôn ba vất vả, đến tột cùng là vì cái gì? Người phụ nữ mà anh yêu nhất lại không hề tin anh!

“Em…”

Tình cảm của anh sâu đâu như vậy, khiến cô không cách nào buông tay.

“Không cần nói gì cả. Anh hiểu, anh hiểu mà…”

Tốn Đình Trạch cúi đầu hôn cô, mang cảm giác chua xót thưởng thức nụ hôn này…

“Cậu làm sao vậy? Cả người uể oải.” Trong lúc đợi A Hổ và Tốn Đình Thường, Đinh Dục Phàm phát giác hôm nay Tốn Đình Trạch đặc biệt ít nói, cũng đặc biệt im lặng, như đang có tâm sự.

Tốn Đình Trạch nhìn bạn tốt mội cái. “Chỉ hơi mệt thôi.”

Đinh Dục Phàm nhìn thẳng vào mắt Tốn Đình Trạch.

Lời này có thể từ miệng Hắc Ưng nói ra sao?

Cho dù mệt mỏi thế nào, lời như thế bình thường sẽ không thể nào phát ra từ miệng Hắc Ưng, nhưng mà, hôm này anh lại khác thường như vậy.

“Xảy ra chuyện gì à?” Tốn Đình Liệt thử hỏi.

Tốn Đình Trạch sâu kín thở dài một hơi, “Tôi nói này. Nếu ngày nào đó tôi xảy ra chuyện gì, mấy người nhất định không được trách Tâm Như, cô ấy cũng là bất đắc dĩ.”

“Anh nói lời này là có ý gì?” Tốn Đình Tuyền không vui nói: “Cứ như nếu anh xảy ra chuyện, đầu sỏ gây ra là Mâu Tâm Như vậy!”

“Hôm nay mọi người đều ở đây, tôi cũng không giấu gì, Mâu Lập Sinh đã đến tìm Tâm Như, nói với cô ấy không ít lời.” Anh đem chuyện phiền muộn trong lòng nói ra.



“Bọn họ nói chuyện gì?”

“Tâm Như không nói, nhưng từ nét mặt của cô ấy, tôi có thể đoán được Mâu Lập Sinh đã nói gì với cô ấy.” Tốn Đình Trạch trầm giọng nói: “Mâu Lập Sinh khích bác để cô ấy nảy sinh nghi ngờ tôi, có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ chết trong tay cô ấy cũng nên. Nhưng nếu thật sự có ngày đó, các cậu để cô ấy đi, đừng làm khó cô ấy!”

Lời của anh như đang dặn dò trăng trối, khiến cả phòng tràn đầy không khí nặng nề.

“Tôi không thích cậu nói giọng như vậy.” Đinh Dục Phàm nặng nề nói.

“Tôi cũng không thích mình như vậy. Nhưng cũng nên lo trước tính sau, tôi phải trải đường lui cho cô ấy trước, nếu không các cậu để cô ấy chôn theo tôi thì sao. Tôi chỉ hy vọng cô ấy có thể vui vẻ, còn lại không cầu mong gì hơn.” Tốn Đình Trạch cười cười, cố tìm niềm vui trong đau khổ.

“Đình Trạch, chẳng lẽ anh không giải thích tất cả với cô ấy sao, nói Mâu Lập Sinh có thể là hung thủ.” Cậu với Tiểu Như, Đình Trạch với Tâm Như, khung cảnh hai đôi cười nói, như vẫn còn đây, sao giờ lại thay đổi?

Kể từ khi cùng Tiểu Như trải qua một tình yêu oanh oanh liệt liệt, Tốn Đình Liệt không còn lạnh lùng như trước.

“Nói rồi.”

Tốn Đình Liệt hỏi tới: “Cô ấy phản ứng thế nào?”

“Em nói xem?” Anh đã nói rõ vậy rồi.

“Tất cả chúng ta đều không muốn cậu gặp chuyện không may.”

“Tôi chỉ hy vong mọi người có thể đồng ý với tôi, để tôi an tâm.”

Đinh Dục Phàm, Tốn Đình Tuyền và Tốn Đình Liệt nhìn nhau một cái, vẻ mặt nặng nề gật đầu.

“Cảm ơn, các anh em.” Trong lòng nói không hết cảm kích, Tốn Đình Trạch chỉ có thể nói ra thành mấy chữ ngắn ngủi.

“Kỳ lạ, Đình Thường và A Hổ sao lâu vậy còn chưa tới?” Để xóa tan bầu không khí nặng nề, Tốn Đình Tuyền nghển cổ ngẩng đầu, nhìn về bên ngoài phòng họp.

“Em không nói, anh cũng quên mất chúng ta đang đợi tin tức hai người kia, hay là họ gặp chuyện gì rồi?”

Đinh Dục Phàm nói: “Đình Tuyền, cậu gọi điện cho Đình Thường, tôi lo hai người họ đã xảy ra chuyện.”

“Được.”

Lát sau, Tốn Đình Tuyền nhíu mày cúp điện thoại.

“Bọn họ đã xảy ra chuyện?” Tốn Đình Trạch vội vàng hỏi.

“Ừ, trúng mai phục, bây giờ đang về.”

“Có sao không?”

“Trong vòng mười phút nữa họ sẽ tới, chờ hai người tới rồi nói.” Dáng vẻ Tốn Đình Tuyền suy nghĩ sâu xa, cho thấy tình huống vô cùng không ổn.

Lát sau, Tốn Đình Thường và A Hổ mệt mỏi xuất hiện trước mặt mấy người, dáng vẻ tương đối nhếch nhác.

“Ai làm?” Tốn Đình Trạch vừa thấy em gái toàn thân vết thương chồng chất, con ngươi tức giận trừng mắt về phía A Hổ, trách cứ cậu không có năng lực bảo vệ thật tốt Tốn Đình Thường, khiến cô bị thương đầy mình.

Nhưng mà, A Hổ cũng không khá hơn gì, quần áo loang lổ vết máu, nhìn mà khiếp sợ.

Tốn Đình Thường tỉnh táo nói: “Trên đường bọn em trở về, gặp phải mấy kẻ vạm vỡ có ý xấu muốn cướp tài liệu trong tay em.”

“Nhất định là có kẻ đã biết hành tung của chúng ta, muốn hủy diệt chứng cứ trong tay Đình Thường.”

“A Hổ, cậu đưa Đình Thường đi chữa thương trước, chuyện còn lại giao cho chúng tôi được rồi.” Đôi mắt Đinh Dục Phàm lóe ra ánh sáng nguy hiểm bén nhọn.

Giờ phút này, toàn thân anh toát ra sát ý lạnh lẽo.

Ngay cả Tốn Đình Tuyền cũng không khác, vừa nhìn thấy em gái mình bị thương thành như vậy, nét mặt lịch sự nhu hòa trước sau như một hoàn toàn thay đổi, đôi mắt cơ trí lóe ra sự phẫn nộ.

“Lại dám động thổ trên đầu thái tuế (*), bọn chúng khẳng định chán sống rồi!” Tốn Đình Liệt lạnh lùng nói, đôi mắt lửa giận bừng bừng.

>> động thổ trên đầu thái tuế: động thổ làm nhà xúc phạm sao thái tuế; xúc phạm người có quyền thế lớn

“Bọn chúng chắc chắn phải chịu trừng phạt, dám đụng đến người của tôi, nhất định phải trả giá lớn!” Toàn thân Đinh Dục Phàm đầy sát khí, như một con xà đầy độc tính. Tự tiện xâm phạm thế lực của họ, phải chịu kết quả chết. “Đình Liệt, chuyện này giao cho cậu, nhất định phải tra ra mấy kẻ kia là ai!”

Tốn Đình Liệt đứng dậy, lạnh lùng rời đi.

Tốn Đình Tuyền rút tài liệu Đình Thường đưa cho, lát sau, khóe miệng lạnh lùng cong lên.

“Đây có lẽ chính là nguyên nhân Đình Thường và A Hổ bị công kích, quả nhiên như chúng ta đoán, Mâu Lập Sinh chính là kẻ chủ mưu phía sau. Năm đó chính hắn thuê cao thủ máy tính xâm nhập công ty chúng ta, sửa chữa tài liệu cơ mật, không phải trong công ty có nội gian.”

Những tài liệu này còn viết rõ tất cả mọi chuyện liên quan xảy ra từ hai mươi bảy năm trước.

Nói đi nói lại, cũng chỉ do một chữ “tình” hại người.

“Thì ra đây mới là nguyên nhân khiến Mâu Lập Sinh giết người.” Tốn Đình Trạch lật xem từng trang tài liệu ghi lại chuyện năm xưa. “Đã đến lúc nói ra tất cả mọi chuyện…”

***

Mâu Tâm Như lẳng lặng rúc vào lồng ngực Tốn Đình Trạch, ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại dầy nghi vấn và đau đớn.

“Đang nghĩ gì vậy?” Ngón tay thon dài vén mấy sợi tóc tơ của cô lên, Tốn Đình Trạch yêu thích không nỡ buông tay, cầm một lọn trong đó, mùi thơm thoang thoảng có thể ngửi thấy lúc ngủ dậy khiến anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

“Ngày mai có thể biết toàn bộ chân tướng, trong lòng em có cả thương cảm, đau lòng và vui mừng.”

“Bởi vì đó là chú của em, nên em đối với chuyện ông ta là hung thủ mà thấy đau lòng, thương cảm; nhưng cũng bởi vì tra ra hung thủ thật sự, nên cảm thấy vui mừng cho cha mẹ?”

Mâu Tâm Như phức tạp nhìn anh, “Có thể nói như vậy.” Cô rũ mắt xuống, khiến người ta không nhìn ra suy nghĩ thật sự là gì.

Anh vuốt ve khuôn mặt cô, dịu dàng nói: “Đừng nghĩ nhiều vậy, ngày mai còn phải lên tinh thần đối mặt với tất cả sự thật.”

“Đình Trạch, em yêu anh.”

Mấy tháng nay, anh đã chiếm một phần cực lớn trong lòng cô, mặc dù anh là hung thủ trong miệng của chú, nhưng đối với anh, cô vẫn lưu luyến thắm thiết.

Dù anh tốt hay xấu, có giết cha mẹ cô hay không, coi như chỉ là người bị tình nghi, cô cũng không nên nảy sinh tình cảm với anh. Nhưng không như mong muốn, cô chẳng những yêu anh, còn yêu đến nỗi không thể tự kiềm chế.

Tất cả mọi chuyện có thể đều là một âm mưu, chỉ vì muốn cô mắc câu, cô tuy biết rõ, lại vẫn không thể hạ quyết tâm, không cách nào tự nhiên như trước kia, một phát súng giết chết anh.

Người đàn ông này khiến cô dùng hết tính mạng mình mà yêu, cô chỉ cầu mong ngày mai đối mặt mình không phải là một sự thật tàn khốc.

Tốn Đình Trạch nhếch miệng, đắm đuối nhìn chăm chú Mâu Tâm Như.

“Cái gì cũng đáng…”

Lời nói tựa như sinh ly tử biệt. Anh tình cảm hôn lên đôi môi cô, dựa vào đó bày tỏ tình yêu say đắm sâu đậm trong lòng…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Một Mình Đấu Với Lưu Manh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook