Một Thời Thương Nhớ

Chương 12

Pugongying

15/07/2019

Trong căn phòng của nhà hàng sang trọng đã được bao trọn gian, đúng như tính cách của sếp mới, thích yên tĩnh và tách biệt. Huệ Như ngồi bên cạnh nói khẽ vào tai của An Nhiên:

- Sếp ra mắt người yêu có khác chị ha, lần đầu tiên em tới nhà hàng này đó.

- Ừm.- An Nhiên gật nhẹ đầu.

Đầu bàn bên kia Gia Hào ngồi im lặng bên cạnh cô gái xinh đẹp, không khí trong phòng có chút ngại ngùng vì sự trầm mặc của sếp. Khi các món ăn được từ từ bày lên trên bàn, Gia Hào nhẹ nhàng lên tiếng phá tan bầu không khí yên lặng:

- Hôm nay cũng không có lý do gì đặc biệt, chỉ là tôi muốn cảm ơn mọi người vì trong thời gian qua đã rất vất vả vì kế hoạch đổi mới của bộ phận mình. Nên mọi người cứ tự nhiên, không cần phải e dè tôi như vậy đâu.

Cũng biết mọi người e dè mình sao? Mời nhân viên dùng bữa mà mặt như vậy ai mà không è dè chứ? =.= An Nhiên thầm nghĩ.

- Sếp ơi, em có câu hỏi.

Huệ Như nghe xong câu nói của sếp thì đã bắt đầu chủ động lên tiếng, Gia Hào quay sang nhìn cô bé, Huệ Như cười cười tiếp:

- Tụi em rất tò mò chị xinh đẹp này tên gì vậy sếp?

Câu hỏi của Huệ Như được sự đồng tình của tất cả mọi người xung quanh:

- Đúng rồi đó sếp, dù sao cũng phải làm xong thủ tục giới thiệu chứ ạ.

Cô gái ngồi bên cạnh nhìn Gia Hào trìu mến rồi không đợi Gia Hào lên tiếng, cô quay sang mọi người mỉm cười chủ động đứng lên tự giới thiệu:

- Tôi tên Thục Quyên, rất vui được quen biết mọi người.

- Để chúc mừng ngày trọng đại hôm nay, chúng ta nâng ly chúc mừng nha.

Giọng của Hải Đăng vang lên được mọi người hưởng ứng nhiệt liệt, Huệ Như huếch tay An Nhiên:

- Chị, nâng ly kìa.

- Chị không uống được đâu- An Nhiên nhăn mặt lắc đầu

- Nhiên không uống được đâu, ly của Nhiên để anh uống.

Tuấn Dương lên tiếng ngăn Huệ Như lại.

- Chà chà, vậy thì phải đầy ly mới được nha.- Huệ Như cười châm chọc.

- Không thành vấn đề.

Tuấn Dương cũng không chịu thua.

- Ai uống được thì uống, không uống được thì không cần miễn cưỡng, cũng không cần người khác uống giúp đâu.

Từ phía bàn bên kia, giọng của Gia Hào lạnh lùng vang lên, An Nhiên bất giác ngước lên chạm phải ánh mắt lãnh khốc đang chiếu về phía mình, cái thái độ gì vậy chứ? Cô có phải là tội đồ đâu mà nhìn cô với ánh mắt đó. Cô nhẹ nhàng giữ lại ly bia của mình khi Tuấn Dương đang định cầm lên:

- Không sao đâu, Nhiên uống một chút cũng được.

Cô hưởng ứng với mọi người cầm ly lên và một hơi uống cạn ly bia của mình. Bữa tiệc bắt đầu rộn ràng với tiếng cười nói của mọi người, không khí dè dặt ban đầu thay bằng sự thân mật đúng nghĩa, hơn nữa được sự trợ giúp của chất cồn, ai cũng quên đi cái khoảng cách cấp trên cấp dưới, giọng của Minh Vũ bên phòng kế hoạch nhừa nhựa:

- Sếp, em kính sếp một ly nha, em rất ngưỡng mộ sếp, sếp và bạn gái xứng đôi lắm ạ.



- Xin lỗi, lát nữa tôi phải lái xe, không uống được. Tôi lấy nước thay bia vậy.

Gia Hào từ chối nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, anh nâng ly nước khoáng của mình lên cụng ly với Minh Vũ. Thục Quyên ngồi bên cạnh nhìn anh mỉm cười e thẹn.

- Sao được chứ!

An Nhiên nãy giờ ngồi im lặng, đột nhiên hai tay cô đập lên bàn cùng với câu nói lớn khiến mọi người không khỏi giật mình quay sang nhìn cô, giọng cô bắt đầu có mùi men:

- Giám đốc, sao anh lại không uống chứ?

Cô đứng dậy, loạng choạng cầm ly bia của mình lên bước về phía Gia Hào:

- Hôm nay chẳng phải giám đốc muốn chia sẻ niềm vui với mọi người sao? Tôi cũng muốn chúc mừng giám đốc nữa.

Ánh mắt cô đối diện với người trước mặt, nâng chiếc ly trong tay chờ đợi.

- Vậy.. em muốn chúc tôi điều gì?

Đôi mắt sâu thẳm của Gia Hào nhìn thẳng vào An Nhiên, gì chứ? Đây là đang hỏi cô sao?

- Tất nhiên là... chúc anh sự nghiệp thành công, gia đình hạnh phúc, hì hì

An Nhiên ngây ngô nhìn anh cười, không cần đợi anh nâng ly, cô một hơi uống cạn ly bia trên tay mình.

- Anh, hình như cổ say rồi đó.

Thục Quyên ngồi bên cạnh cũng đứng dậy, ánh mắt ái ngại khẽ giật nhẹ tay áo của Gia Hào. Nhìn thấy hành động của hai người, An Nhiên khẽ cười nhẹ, cô quay lưng cố gắng giữ cơ thể thật thăng bằng đi về phía chỗ ngồi của mình, nhưng đoạn đườngquay lại chỗ ngồi thật chông chênh, khi cả người cô suýt va vào chiếc ghế bên cạnh thì cánh tay của Tuấn Dương đã kịp thời đưa ra đỡ lấy cơ thể cô, dìu cô an toàn ngồi lên ghế.

- Nhiên ổn không vậy?

Ngước mắt nheo nheo nhìn Tuấn Dương, An Nhiên phì cười xua tay:

- Không sao, đừng lo, Nhiên không sao, cảm ơn Dương nha.

Sau đó là một khoảng mơ hồ với An Nhiên, cho đến khi bữa tiệc kết thúc. Mọi người lần lượt dìu nhau ra bên ngoài bắt taxi và nói lời tạm biệt. Tuấn Dương đến bên cạnh An Nhiên dịu dàng:

- Để Dương đưa Nhiên về nha.

- Anh cứ về trước đi, An Nhiên để tôi đưa về.

Tuấn Dương ngước lên nhìn Gia Hào nhíu mày, không đợi anh lên tiếng Gia Hào đã tiếp:

- Chúng tôi thuận đường.

- Còn bạn gái của anh..? Tuấn Dương khó hiểu.

- Chuyện đó tôi nghĩ không cần anh lo đâu.

Nói xong, Gia Hào bước đến bên cạnh An Nhiên nãy giờ đứng ngây ngốc vẻ mặt dường như nghe nhưng không hiểu cuộc đối thoại của hai người đàn ông này. Hai má cô đỏ ửng nóng ran vì chất cồn đang chảy trong người. Đầu óc mông lung nhìn người đàn ông bên cạnh đang choàng tay qua vai cô nhẹ nhàng dìu cô đến bên chiếc xe hơi màu đen đậu gần đó. Khi đã ngồi yên vị trong xe, cô mới ý thức được cảm giác này thật quen thuộc, giống như xem lại một thước phim cũ vậy. Quay sang nhìn người đàn ông đang chăm chú lái xe, cô bất giác lầm bầm:

- Thật đáng ghét.

- Em đang nói gì vậy?

Gia Hào nhíu mày liếc mắt nhìn cô. Cô lặp lại nói to hơn:



- Tôi nói anh thật đáng ghét. Tại sao lúc nào cũng xuất hiện trong giấc mơ của tôi chứ?

Xe đột nhiên thắng gấp lại, An Nhiên chúi người về phía trước, nhưng nhờ dây an toàn đã được cài cho cô nên cả cơ thể theo quán tính lại bật về sau, đầu cô va vào lưng ghế ê buốt.

- Ui da- Cô kêu lên.

Chiếc xe từ từ tấp vào bên lề đường, người đàn ông bên cạnh xoay người qua nhìn cô:

- Lần sau không biết uống thì đừng cố mà uống như vậy.

Tay cô xoa xoa vào chỗ đau, giọng cô ấm ức:

- Không liên quan đến anh.

- Vậy chắc liên quan tới cậu Tuấn Dương đó đúng không?

Cô quay sang nhìn anh khó hiểu, Gia Hào tiếp:

- Giận tôi vì không để cậu ta đưa em về sao?

Không phát hiện ra ý mỉa mai trong câu nói của Gia Hào, An Nhiên thật thà:

- Giận gì chứ, tôi cũng đâu có ý định về chung với Tuấn Dương.

Không để ý đến nụ cười hài lòng thoáng hiện lên đôi môi kiêu ngạo của Gia Hào, An Nhiên dựa lưng vào ghế, cô thấy đầu mình thật nặng nề, ánh mắt mơ màng nhìn Gia Hào:

- Cảm ơn vì anh đã quay về.

Bầu không khí yên lặng bao trùm sau câu nói của cô, cô tiếp tục nói như cho bản thân mình nghe:

- Em đã từng nghĩ cả cuộc đời này sẽ không còn gặp anh nữa. Nhưng bây giờ anh lại xuất hiện trước mặt em như vậy, thật may mắn.

Bất giác, cô xoay người đưa tay lên từ từ chạm vào khuôn mặt của người đàn ông bên cạnh, cô ve vuốt hàng chân mày đen cương nghị, rồi đến sóng mũi cao, rồi đến đôi môi đầy nam tính quyến rũ, ngón tay cô xoa nhẹ vào giữa hai hàng chân mày của anh, cười ngây ngốc:

- Anh đừng có lúc nào cũng nhíu mày như vậy, không đẹp trai chút nào hết, sẽ có nếp nhăn, sẽ mau già lắm đó, biết không?

Gia Hào đưa tay lên nắm gọn lấy bàn tay nhỏ bé của An Nhiên đang tuỳ tiện thăm dò khuôn mặt của anh:

- Em say rồi đó, tôi đưa em về nghỉ ngơi.

An Nhiên bướng bỉnh níu lấy tay áo của anh:

- Gia Hào..- Lần đầu tiên cô gọi tên anh như vậy-- Em phát hiện ra anh có thêm một thói quen xấu nha. Anh phải sửa đi mới được.

Dừng một lúc để nấc cục, cô tiếp:

- Đừng có đối xử quá tốt với người con gái khác ngoại trừ người anh yêu, anh như vậy... sẽ khiến người ta ngộ nhận đó, anh biết không hả?

- Ai ngộ nhận ?- Giọng Gia Hào thăm dò

- Em, là em đó- An Nhiên đưa tay chỉ vào mình- Em buồn cười lắm đúng không? Sự thật là em đã rất hạnh phúc khi thấy anh lo lắng cho em, mặc dù em biết rất rõ đó chỉ là sự quan tâm giữa con người với con người, à không, là giữa đồng nghiệp với nhau thì đúng hơn, nhưng trái tim của em đã đập rất nhanh mỗi lần nhìn thấy anh, mỗi lần ở bên cạnh anh... Vậy nên... anh có thể nào giúp em đừng nhớ đến anh nữa, giúp em quên anh đi.. được không? Nếu cứ tiếp tục như vậy, em mệt mỏi lắm, thật sự.... em rất mệt mỏi..

Giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên đôi má đỏ ửng của An Nhiên, trong vô thức cô cảm giác có đôi bàn tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt mình, đôi môi của cô bao phủ một cảm giác ấm nóng lạ lẫm nhưng thật dễ chịu, sau đó cô từ từ thiếp đi...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Một Thời Thương Nhớ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook